Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 20: Sự Ra Đi Của Diệp Tử Anh
Không còn cảm thấy mùi hương kia nữa,Lãnh Hàn biết cô đã đi.Cuộc vận động cũng chấm dứt,anh với tay lấy quần áo vào mặt vào,đột nhiên một bàn tay trắng như ngọc bắt lấy cánh tay anh,giọng nói dịu dàng mê hoặc của cô thơ ký vang lên bên tai.
-“Bây giờ người ta đã là người của anh rồi!anh phải chịu trách nhiệm với người ta nha!”
Lãnh Hàn đang tức giận,hất tay cô thư ký,mặc nhanh quần áo rồi bước ra khỏi cửa.
Cô thư ký kia cảm thấy mất mát,mới vừa rồi còn cùng cô vui vẻ ân ái,bây giờ lại lạnh lùng xa cách…Nhưng dù anh có đối xử với cô thế nào cô cũng vẫn yêu anh như vậy,anh từ lâu đã chiếm giữ trái tim cô, cô biết , Diệp Tiểu thư kia đã chiếm vị trí rất lớn trong lòng Lãnh Hàn,nhưng cô tiểu thư đó lại phản bội Lãnh Hàn.Ánh mắt cô thư ký nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lãnh Hàn rời đi,miệng nhếch lên một nụ cười.-“Lãnh Hàn,anh phải là của em, em sẽ mang thai con của anh và vị trí Lãnh phu nhân kia sẽ thuộc về em!”
Lãnh Hàn vừa mở cửa đã đá trúng một vật gì đó dưới đất,anh khom người nhặt lên,là hộp bánh lúc nảy Tử Anh mang đến,vẫn còn âm ấm và mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi.Lãnh Hàn cầm hộp bánh trong lòng tức giận tiện tay quăn vào thùng rác bên cạnh,rồi bước đi vào thang máy.
Bước vào thang máy,anh đưa tay xoa mi tâm lòng lại khó chịu ( Cô lừa gạt tôi chưa đủ sao?vẫn chưa biết tôi đã phát hiện ra cô là loại người dâm tiện như thế nào?ngay từ đầu nên tránh xa cô mới phải!) tuy nghĩ vậy nhưng sâu trong lòng Lãnh Hàn cảm thấy có một chút mất mát.Tối hôm đó Lãnh Hàn đến quán bar,uống rựu giải sầu cả đêm.
—-——–————-——-——-——–—
Sáng hôm sau
Trên chiếc xe roll royce màu đen sang chảnh đang lưu thông trên đường,trong xe ngoài tài xế ra thì có một nam,một nữ.Người con trai mặt không cảm xúc nhìn thẳng phía trước.còn cô gái hướng mắt ra phía cửa xe nhìn cảnh vật dần dần thay đổi,ánh mắt rũ xuống buồng bã.Bỗng nhiên người con trai cất tiếng nói khiếng cô gái thoát khỏi trạng thái thất thần.
-“Trở về rồi,sẽ có điều bất ngờ cho em!”
Tử Anh dương mắt ngạt nhiên quay sang Diệp Tử Kỳ.
-“anh!Có chuyện gì vậy!”
-“Về rồi sẽ biết!” Anh nhàn nhạt nói nhưng hàm xúc ẩn ý cười.
Tử Anh cảm thấy khó chịu,chắc chắn anh trai có gì đó giấu mình.
Tại sân bay
Dòng người đông đúc hỗn loạn,người nói chuyện,người thì ngồi chờ,có người thì chụp hình với người thân,còn có người vì chia xa mà khóc nức nỡ. Diệp Tử Kỳ quay lại gọi cô em gái đang đứng cách xa mình.
-“Còn làm gì vậy!mau đi thôi!”
-“vâng!”Cô nói vọng lại nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về phía cửa.Có lẽ cô đã quá mong đợi,cô đã buông bỏ nhưng vì sao trái tim vẫn không nghe lời,vẫn cứ mong ngóng hình bóng của ai đó,chắc có lẽ cô đã quá vọng tưởng.
Hạ quyết tâm,Diệp Tử Anh xoay người bước nhanh về phía Diệp Tử Kỳ,qua cửa soát vé và rồi đi vào bên trong.Trong khoang hạng nhất 6 ghế chỉ có Hai anh em rất thoải mái,nhưng sao cô lại cảm thấy rất nặng nề.
-“Mời các hành khách của chuyến bay DS274 từ Đài Loan đến Mỹ ổn định chỗ ngồi,thắt dây an toàn để chúng ta chuẩn bị cất cánh.xin nhắc lại…..”Tiếng nói kinh điển của một tiếp viên nữ vang vọng…..
Lại thấy em gái thất thần, Diệp Tử Kỳ nhướn người qua thắt dây an toàn cho Tử Anh.
-“Em bị sao vậy? không chú ý gì cả!”
Nghe anh trai hỏi,Tử Anh mới hoàn hồn.
-“Em không sao?tại hôm qua thức hơi muộn,nên có hơi mệt mỏi.”
-“Vậy em nằm xuống nghĩ ngơi đi!”Diệp Tử Kỳ dùng giọng điệu nhẹ nhàng, dịu dàng quan tâm em gái.Thấy Tử Anh đã nghĩ ngơi,đưa tay lấy tờ báo,chân dài bắt chéo,lưng hơi tựa vào ghế, anh nhàn nhã đọc.
Tử Anh, đầu tựa vào thành ghế,ánh mắt hướng ra phía cửa sổ,lúc máy bay từ từ cất cánh, và rời khỏi mặt đất, trái tim cô một lần nữa thắt lại, nó lại đau nữa,rất đau…….Nếu anh đã không yêu cô,thì tội tình gì cô phải ở lại đó,anh rõ ràng thấy cô ở đó,nhưng anh không một chút đắn đo hay áy náy, anh vẫn say sưa cùng cô ta ân ái,bỏ mặt cô ngã quỵ vì đau khổ ở bên ngoài……, anh biết người ngoài cửa là cô, mà không do dự thốt ra lời nói khiến cô đau như vạn tuyển xuyên tim, sớm biết anh ta là người như thế,cô sẽ không để bản thân dính líu tới anh. Anh không cần cô thì cô sẽ ra đi!…..mãi mãi cũng không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa,…. từng giọt nước mắt lăn trên má,đây là lần thứ bao nhiêu cô khóc vì anh?……..không!đây là lần cuối cùng cô khóc vì anh!
Bàn tay Tử Anh xiết chặt ngăn không cho những giọt nước mắt tiếp tục rơi.Hôm nay,Diệp Tử Anh cô chỉ cho phép bản thân đau thêm một lần này nữa mà thôi!
Chiếc máy bay xé toạc bầu trời,bay trở về nhà cô,và rời xa cái nơi làm cô đau lòng….
————-———————–—++——-
Tại công ty Lãnh thị
Lãnh Hàn đang ký hợp đồng,bỗng nhiên trái tim đau nhói,cảm giác rất lạ,anh đưa tay sờ lên lồng ngực, cảm giác ấy giống như mất mát thứ gì đó, cảm giác xa cách ập đến,mà anh cũng không hiểu rõ nguyên do.Anh sẽ không thể biết được,tại thời khắc vô tâm này của anh,sẽ làm anh đau khổ và tự dằn vặt như thế nào?Anh sẽ phải trả giá như thế nào với mọi việc anh đã ghây ra cho Diệp Tử Anh.
…………..hết………