Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 19: Cơ Hội Cuối Cùng Của Lãnh Hàn
-“Anh cho em 1 ngày để từ biệt gia đình-nơi em đang sống,qua ngày mai,theo anh trở về !”Diệp Tử Kỳ nhìn cô ban lệnh.
-“Anh!lâu một chút được không,một ngày ít quá!” Tử Anh nũng nịu van xin,tay áo Tử Kỳ xém chút là rách ra.
-“Ngày mai lập tức theo anh về!”Tử Kỳ lại phán một câu.
-“Được rồi,được rồi…1 ngày thì 1 ngày!”Tử Anh phụng phịu buông tay Tử Kỳ ra,quay mặt bề phía cửa sổ tỏ vẻ giận dỗi.Diệp Tử Kỳ đang giận còn chưa có hết nên chẳng để ý gì đến cô,cho tài xế đưa Tử Anh về nhà…..
xe dừng trước cổng biệt thự Từ gia.Sau khi thấy Tử Anh xuống xe,Diệp Tử Kỳ cũng xuống xe.
-“Nhớ là em chỉ có 1 ngày!” Tử Kỳ đưa tay véo nhẹ lên má cô,sau đó lên xe rời đi.Tử Anh tức giận cái người anh trai này,gương mặt xụ xuống liền ấn chuông cổng.
Vào nhà,thấy cha mẹ nuôi của cô đang ngồi trên ghế sôfa ăn trái cây cùng Nhã Tịnh,Tử Anh chạy đến,ôm chầm lấy hai người họ khóc nức nở.
-“Có chuyện gì vậy con gái!” hai ông bà cùng lo lắng đồng thanh hỏi.
-“Tử Anh! cậu bị làm sao vậy hã?”Nhã Tịnh đến gần chụp lấy vai cô.
-“Cha,mẹ,Tịnh Tịnh,qua ngày mai con phải trở về Mỹ rồi!”Tử Anh khóc không ngừng,cô không muốn xa gia đình này.
-“Đừng khóc nữa con gái?con còn có gia đình ở bên đó,chẳng lẻ con định ở đây luôn sao?còn cha mẹ con thì sao?trở về bên đó sau này thường xuyên sang thăm ta đó!”Từ phu nhân ôm cô vào trong lòng vỗ về,mặc dù bà cũng không hề muốn xa cô,nước mắt cũng lưng tròng.
-“Về bên đó phải thường xuyên liên lạc đấy,lâu lâu lại về thăm chúng ta!”Từ Lão gia cũng phụ họa.
Nhã Tịnh đã khóc không ngừng,bao ngày qua hai đứa sống cùng nhau, cùng ăn cùng chơi,cùng mua sắm dạo phố,bây giờ Tử Anh nói đi,nhất thời Nhã Tịnh không thể kiềm chế được.Sau một hồi khóc lóc ầm ỷ,Tử Anh cũng trở về phòng,cô nhớ đến hình ảnh kia, trái tim lại đau nhói,lệ rơi đầy mặt.Sau một lúc suy nghĩ,cô chợt nhớ…(đúng rồi!Lãnh Hàn nói là bận công việc với đối tác,lỡ đâu cô ấy là đối tác thì sao,?nghĩ đến đây,cô cảm thấy đỡ hơn,nhưng cô lại nhớ tới hình ảnh hai người cười vui vẻ,…không! không…nếu là đối tác,sao lại có thể cùng cười vui vẽ như thế,không phải nên nghiêm túc sao?….)Tử Anh trầm tư suy nghĩ một lúc,sau khi đấu tranh tư tưởng cô quyết định ngày mai tìm Lãnh Hàn hỏi rõ,cô sẽ cho anh một cơ hội,nếu anh thật lòng với cô,cô sẽ tìm cách xin anh hai,bằng mọi giá sẽ ở bên cạnh anh………cô cảm thấy có động lực,tâm tình trở nên tốt hơn,rồi cô ngủ thiếp đi….
Buổi trưa,biệt thự Từ gia nhốn nháo cả lên….âm thanh cười nói không ngừng vang vọng khắp ngôi nhà.Tử Anh một tay cầm thao bột đang không ngừng hất về phía nhã Tịnh.Nhã Tịnh cũng không vừa,hất nguyên đống kẹo viên tí hon vào mặt Tử Anh.mặt mày hai đứa tèm lem,lại nghe có tiếng trách mắng pha lẫn ý cười của Từ phu nhân.
-“Hai đứa có thôi đi không,làm loạn hết cả lên rồi này!”
-“Mẹ,là Tử Anh nó kiếm chuyện trước!”
-“Là Tịnh Tịnh thì có đó mẹ!”
Ầm…..nguyên một thao bột đã rơi vào người Nhã Tinh.
-“Á……cái con nhỏ chết tiệt!”Nhã Tịnh rượt Tử Anh chạy khắp nhà bếp.Tiếng cười vui vẻ sảng khoái khiến cả căn nhà như bừng bừng sắc xuân.
Sau khi những mẻ bánh thơm lừng được mang ra thì cũng là buổi chiều,mọi người thưởng thức và khen tay nghề của Từ Phu nhân rất tuyệt.Từ phu nhân sắp một số cái bánh xu kem đẹp nhất vào trong một cái hộp rất đẹp.
-“Tử Anh!con mang đến công ty cho Lãnh Hàn giúp mẹ nha!”Từ phu nhân vừa đóng gói chiếc hộp vừa nói.
Tử Anh ngẩn ra một hồi,….cô nghĩ(.được rồi,nhân tiện mình sẽ hỏi rõ,cho anh một cơ hội để giải thích vậy,hy vọng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.)
Xách hộp bánh trên tay,Tử Anh bắt xe đến công ty Lãnh thị.Vào đến cửa,cô nhân viên kia liền nhận ra Tử Anh,định nhấc máy gọi lên thì bị Tử Anh ngăn cản.Cô nhân viên biết hai người có quan hệ nên cũng thôi.Tử Anh xách theo hộp bánh vui vẻ đi vào thang máy,cô định dành cho anh ấy một bất ngờ,lại muốn nghe anh nói mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Cửa thang máy mở ra,Tử Anh liền đi đến trước cửa phòng giám đốc,cô liếc qua chổ cô thư ký,không thấy ai cả,thật lạ,thư kí lại đi đâu mà không ở đây,thật thuận tiện cho cô nha….
Định giơ tay gõ cữa,nhưng cô định cho anh bất ngờ,với tay vặn nhẹ nắm cửa,cửa bật mở một khe hỡ,Tử Anh ló đầu vào ngó ngang ngó dọc.Bỗng nhiên âm thanh lạ vang lên bên tay,là thanh âm rên rĩ,thanh âm dụ hoặc của con gái đang ở mức sung sướng tột đỉnh,cô cảm thấy tim thắt lại,cô cố tìm kiếm nơi phát ra thanh âm đó,cô đưa mắt về hướng ghế sô fa.Đập vào mắt cô là hình ảnh một cô gái khỏa thân tóc tai rối loạn ,hai tay cô ta không ngừng cào cấu trên lưng một người đàn ông,Người đàn ông nằm phía trên cô gái,thân hình lấm tấm mồ hôi,tay anh ta liên tục chà sát trên người cô gái,hạ thân không ngừng hoạt động.Tử Anh như chết lặng,cô ngã quỵ xuống sàn nhà,hộp bánh cũng rớt xuống đất,đôi mắt ướt đẫm vẫn nhìn về phía Lãnh Hàn và cô thư ký.Đột nhiên xô gái kia cất tiếng nói trong sự dục vọng dâng trào.
-“ưh…Giám đốc,không phải anh với cô gái kia có quan hệ sao..ah?
Lãnh Hàn nhiếu mày nhìn cô thư kí.Anh lại liếc mắt về phía cửa,anh biết cô đang đứng đó,ngay từ khi cửa mở anh đã biết là cô,vì cái mùi hương đó,chỉ có cơ thể cô mới có được.
-“Cô ta!chỉ là một con điếm!tôi cũng chỉ định vui đùa một chút!”Lãnh Hàn nói một câu mà mang theo cả sự tức giận và cả hận,anh động thân thật mạnh mẽ hơn,càng cuồng bạo hơn,như trút hết sự giận dữ lên người cô thư ký.
Bên ngoài cánh cửa,Tử Anh lại một lần nữa chết tâm,vốn dĩ cô định đến đây để hỏi anh cho rõ.Cô đã tưởng tượng ra hình ảnh ,anh ôm eo cô nói với cô:ngốc !đó là đối tác mà thôi!….rồi cô đút cho anh những cái bánh xu kem nóng hổi kia,cả hai cùng cười ngọt ngào bên nhau.Nhưng cô đã lầm,mọi chuyện chỉ là cô mơ tưởng,cô mơ anh thích cô,cô mơ anh sẽ ở bên cô,dịu dàng với cô,tấc cả chỉ là một giấc mơ của riêng cô đã dệt lên,anh trêu đùa cô đã đành,anh còn nói cô là một con điếm,đây là lời nói khiến cô đau lòng nhất từ khi sinh ra cho đến bây giờ.Nước mắt lại tràn ra khóe mi,cổ áo đã ướt một mãng lớn,cô đưa tay lên tim mình,nó thật đau,thật sự rất rất đau.Vốn định cho anh một cơ hội giải thích,nhưng giờ không cần giải thích nữa rồi,anh là người đàn ông phóng túng,cô chỉ là 1 người chơi qua đường của anh mà thôi.Cô lấy lại bình tĩnh,dùng hết sức đứng lên,tay nắm lại thành quyền.(Lãnh Hàn!tôi hận anh!cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh,anh đã không biết nắm giữ!)Cô xoay người rời khỏi đó,rời khỏi cái nơi chết tiệt này,cô chạy thật nhanh ra khỏi cái nơi ghê tởm này.
…….hết…….