Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 21: Bi Kịch Xem Mắt
Chiếc xe hơi chạy vào từ cổng,qua một dãy dài đinh lăng, vòng qua đài phun nước,cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà nguy nga tráng lệ.Diệp Tử anh mở cửa xe bước xuống,người hầu đã chạy ra nhận hành lí mang lên phòng.Hai anh em cùng bước vào trong nhà.
-“Con đi đâu,làm gì,giờ này mới về?” Diệp cha đang ngồi trên sôfa vẻ mặt nghiêm nghị hỏi.
-“Dạ!con đi….con đi….!”
-“Em đi thực tập sao lâu vậy!” tay anh kéo kéo cánh tay em gái. Diệp Tử Kỳ vội ngắt lời tránh để em gái nói sai sẽ mang đến đại họa,anh lại cứu cô một lần nữa.
-“Dạ!Tại lần này có nhiều việc cần nghiên cứu thưa cha!”Tử Anh biết anh đã nói dối giúp cô nên liền ăn nhập dô.
Diệp cha không nghi ngờ gì,nhìn Tử Anh nói.
-“Được rồi lên phòng tắm rửa,tối nay đi theo ta!”
-“Đi đâu vậy ạ!”
-“Lúc đó sẽ biết!”
Tử Anh không hỏi nhiều,liền hướng phòng đi thẳng.Diệp Tử Kỳ lúc này miệng đã rộng đến mang tai.
-“Con cười cái gì?nó xong rồi sẽ đến lượt con!”
Nụ cười trên mặt Diệp Tử Kỳ liền tắt ngúm.
-“Đã lớn như vậy rồi!còn chưa có ai?ta sinh con ra lại bất tài như vậy sao?”
-“Năm xưa không phải 30 tuổi cha mới quen mẹ sao?”Anh nhún vai,đôi mắt đảo qua đảo lại.
Diệp cha xấu hổ cùng tức giận,chỉ tay vào mặt Tử Kỳ.
-“con!……………………….”
-“Con có việc tới công ty đây!”miệng nở nụ cười, nói xong xoay người ra khỏi cửa, lên xe rời đi.
—–————///—————–———//
Tối
Sau khi được mẹ trang điểm nhẹ,Tử Anh theo cha mẹ lên xe rời đi,cô không biết đi đâu nữa(kệ đi,chắc là đi dự tiệc như mấy lần trước thôi) cô hỏi quài mà Diệp mẹ không chịu nói.Với tính cách của Tử Anh,nếu nói ra chuyện họ bắt cô đi xem mắt,chắc chắn cô sẽ làm ầm ỷ lên, tìm cách bỏ trốn,nên cha mẹ cô đành ủy khuất cô vậy.
Trước cửa nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng sang trọng,cha mẹ Tử Anh đi trước còn cô đi sau.Khi cha mẹ cô thấy bóng lưng người đàn ông ngồi phía xa kia thì cha cô cất tiếng nói,đồng thời chỉ cho cô bằng cách liếc mắt.
-“Con thấy người đó không,đó là Dương Dĩnh, người thừa kế tương lại của công ty tập đoàn Dương thị.Hãy đến đó và nói chuyện với anh ta đi!”
Tử Anh hoảng hốt ôm cánh tay Diệp cha.
-“Cha! không phải cha bắt con đi xem mắt đó chứ!”
-“Phải thì sao!”
-“Cha!con không thích,con trở về đây!”nói rồi định xoay lưng trở ra.
-“Nếu con bước ra khỏi đây,cha sẽ đóng băng hết các tài khoản của con,nhốt con trong nhà không cho ra ngoài!” Diệp cha thần thái nghiêm nghị lớn giọng.
Tử Anh quay sang Diệp mẹ,mặt mếu như sắp khóc.
-” Mẹ!”
-“Nghe lời cha con đi!”Diệp mẹ tỏ vẻ vô tội và nhân từ,nhưng thực chất việc này một nửa là do bà gầy dựng nên.
-“Vào trong mau lên!”Diệp cha tức giận gằn từng tiếng.
Sau khi thấy con gái ngoan ngoãn từng bước đi vào,Diệp cha liếc mắt cùng Diệp mẹ rồi đi trở ra,tìm một nhà hàng cùng nhau ăn tối.
Bên trong
Tử Anh lê từng bước chân nhỏ bé như người không có sức lực trên con đường ngắn ngủn kia.Sau khi đã đến sau lưng người kia thì cô cảm thấy lạnh xương sống,người này tỏa ra khí chất lạnh thấu xương.(cha mẹ ôi!ngàn vạn lần đừng để anh ta nhìn trúng con nhaaaaa.).
Lấy hết can đảm,Tử Anh vòng từ phía sau đi ra đối diện người đàn ông.Đập vào mắt cô là hình ảnh một người đàn ông phong độ gần 30 tuổi dựa lưng vào ghế,đôi chân đan vào nhau,anh ta mặt tây trang màu đen thẳng thóm không một vết nhăn,mái tóc đen óng rũ xuống vầng trán cao cương nghị,đôi mắt sâu thẳm bị che khuất một nửa,sống mũi cao thẳng,làn gia không trắng lắm nhưng vẫn gọi là trắng.(ôi mẹ ơi!là mỹ nam nha!) cô nghĩ như vậy nhưng cô vẫn không hề thích hắn,cô cảm thấy cảm giác khá quen thuộc,bộ dạng này hình như cô đã từng gặp,nhưng không nhớ là gặp ở đâu.Bỗng âm thanh lạnh thấu xương vang lên.
-“Nhìn đủ chưa!” người đàn ông ngẩn đầu nhìn cô,gương mặt thần thánh hiện lên trước mắt.
Tử Anh chột dạ dời tầm mắt
-“Xin chào,tôi là Diệp Tử Anh!” cô kéo ghế tự nhiên ngồi xuống không chút e ngại.Để anh ra không để ý cô,Tử Anh quyết định ra một hạ sách,đó là cô sẽ diễn một đứa con gái ăn chơi phóng túng,không biết lịch sự,cộc cằn thô lổ…mà còn dâm loạn mê hoặc…..
-“…” Người đàn ông ngồi đối diện nhìn cô nhíu mày.
-“Anh thật là đẹp trai nha,tối nay có thể cùng tôi……1 đêm…..không?”Tử Anh dùng giọng điệu mê hoặc hết cở,cố uốn éo thân người,để làm cho giống loại con gái kia.
Gương mặt anh ta không cảm xúc nhìn cô,không nói gì.Trong mắt hiện lên tia khó hiểu.
-“Thế nào,sau khi qua đêm nay,liền cưới luôn có được không!”Tử Anh lại uốn éo như một con sâu trước mặt anh ta ,đôi mắt chớp liên hồi.
Người đó vẫn im lặng….
Tử Anh đã chịu không nỗi anh ta…
-“Này Dương Dĩnh! anh bị câm sao???”
-“…”
-“Được rồi! tôi nói anh biết tôi chỉ là bị cha mẹ ép buộc mới đến đây mà thôi!anh đừng tưởng mình cao giá lắm! tôi đây không thích anh một chút nào,không thích một chút nào! anh nghe rõ chưa!”Tử Anh lớn tiếng nhìn thẳng vào anh ta mà chửi.
gương mặt người đàn ông thoáng ý cười, rồi nhìn cô.
-“Tôi không phải là Dương Dĩnh!” anh ta nói ngữ điệu trầm ổn vô cùng dễ nghe.
Tử Anh chết lặng một lúc.Đôi mắt liếc qua liếc lại,cô chợt nhớ ra,Dương Dĩnh mà cha nói còn rất trẻ,không già như vậy,mà trong lúc đi vào đây,cô đã thấy có tới 2 người đàn ông ngồi một mình,nhưng cô đã quyết định chọn người này.(trời ạ!cha thật là,không chịu chỉ cho rõ,làm hại cô! ………ây da! mất mặt chết đi được.) Tử Anh lấy tay che mặt nhìn lén qua kẻ tay xem biểu hiện người đàn ông.Chỉ thấy anh ta khẻ cười.
Bỗng nhiên có người đàn ông mặt tây trang màu đen bước đến.
-“xin lỗi Lâm tổng!tôi đến muộn!”
………hết……