Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 18: Sự Xuất Hiện Của Diệp Tử Kỳ
Thì ra mọi chuyện đối với cô thật sự chỉ như một giấc mơ, đáng lí ra cô không nên hy vọng quá nhiều để rồi thất vọng càng nhiều.Cô chống tay lên bức tường,cố gắn đứng dậy,rồi xoay người bước đi loạng choạng,nước mắt thi nhau rơi từ khóe mắt xuống hai gò má,rồi trượt xuống áo ướt đẫm.Tử Anh bước từng bước một,như một người mất hồn lang thang trên phố….
Mà lúc này,bên trong lớp kính kia.
-“Cô Chu!lúc đầu không phải ông ấy đã đồng ý như vậy sao?bây giờ lại đổi ý!”Lãnh Hàn dựa lưng vào chiếc ghế,hai chân bât chéo,nhàn nhã nói.
-“Lãnh tiên sinh!điệu kiện anh đưa ra,công ty chúng tôi không thể chấp nhận được!”Cô gái xinh đẹp hướng đôi mắt đưa tình nhìn anh.
-“Cô nên nhớ,Lãnh Hàn tôi xưa nay chưa bao giờ đối xử tệ với ai,nếu công ty của cô không chấp nhận,thì còn khối công ty khác!tôi có việc đi trước.” nói xong,anh đứng dậy,bước đi thong dong ra khỏi cửa.Thời gian còn sớm Lãnh Hàn quyết định đón Tử Anh cùng ăn tối,tuy hợp đồng này hủy bỏ cũng ghây rắc rối cho anh,nhưng nó không làm khó được anh.Nghĩ đến việc ăn tối cùng cô,khóe môi lại hiện hữu nụ cười.
———–———-———-———-——–
Đứng trước cửa một quán bar,Tử Anh không ngần ngại bước vào.Mọi người nhìn thấy cô gái trẻ,gương mặt thanh tú,xinh đẹp,lại có vẻ tiều tụy như vừa thất tình,có không ít người muốn giở trò với cô.
Tử Anh đến bên quầy rựu,gọi một ly widky,….cầm ly rựu trong tay,Tử Anh một hơi uống sạch,gọi thêm một ly khác,cô lúc này như muốn quên hết mọi chuyện,thật sự quên hết tấc cả.Phục vụ thấy cô đã uống liền 3 ly,không khỏi lo lắng cho cô,nhưng cô là khách,anh vẫn là phải nghe theo.Một anh chàng từ đâu xuất hiên,tóc anh ta màu vàng,hơi xoăn và rũ xuống mắt,cổ áo hở hai nút để lộ còm ngực săn chắt,anh ta đến gần ghé sát vào tai Tử Anh.
-“Đi với anh nhe cô bé!”Giọng nói ma mỵ đầy dụ hoặc khiến tai cô cảm thấy ngưa ngứa.
-“Tránh ra!”Tử Anh phất tay tỏ ý không thích,gương mặt đỏ bừng,cơ thể mềm nhủn,có vẻ như cô đã say.
Chàng trai kia lại không buôn tha cho cô,anh ta vòng tay qua eo cô,đầu ghé sát vào cô,hít lấy hương thơm thanh mát của cô.Giọng nói dụ dỗ ấy lại vang lên.
-“Cô em thật thơm,đi với anh,anh sẽ làm em vui!”.
Một cú đấm thẳng vào mặt,làm anh chàng kia đau điếng ngã xuống đất.Mọi người nghe tiếng động hướng về phía Tử Anh,chỉ thấy một anh chàng bận tây trang màu đen cắt may vừa người,thân hình cao lớn như siêu mẫu,gương mặt tuấn tú thanh ái tóc rũ xuống che khuất nửa con mắt,anh ta đứng chắn trước người Tử Anh,khí thế cao ngất trời,khiến người ta không rét mà run.Chàng trai kia thấy người này không thể đụng vào,liền ôm mặt lẫn vào đám người trốn đi.Lúc này người đàn ông kia xoay người,tính tiền với nhân viên, sau đó ôm Tử Anh bước ra khỏi quán bar.Tử Anh lúc này mơ mơ màng màng,cảm nhận được vòng ôm ấm áp quen thuộc,cố sức mở mắt ra,cô nhìn thấy hình ảnh hơi mờ mờ,nhưng cô vẫn biết người đó là ai.
-“Anh hai!sao……anh …..lại có thể ở đây!”Lúc này cô cố gắn tỉnh táo một chút,trong lòng lo lắng(để anh thấy được bộ dạng này của cô,phen này cô chết chắc!)
-“Vào trong rồi nói!”Giọng nói mang đầy vẻ tức giận.Nhận được điện thoại nói cô đang ở quán bar một mình anh đã nỗi cơn thịnh nộ ,anh tức tốc đến đây,lại thấy bộ dạng của cô như thế này,làm anh càng thêm tức giận,nếu anh đến trễ một chút,không biết cô sẽ trở thành cái bộ dạng gì?Diệp Tử Kỳ ôm Tử Anh đặt vào trong xe,đóng cửa xe,tài xế lái xe rời khỏi.
Ngay lúc này,cách đó không xa,người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe hơi màu đen,gương mặt hiện hữu sự tức giận tột độ,tay anh đập vào vô lăng,bàn tay xiếc chặt thành quyền.Anh bận đi bàn công việc với đối tác,vừa hũy cuộc ăn tối với anh,cô liền đi theo một người đàn ông khác,cô còn nhìn anh ta với anh mắt nhu mỳ,dịu dàng,như van xin điều gì.Điều này khiến Lãnh Hàn vô cùng tức giận.Một bên cô vừa đồng ý làm bạn gái anh,quay sang cô lại đi theo người đàn ông khác,cô xem anh là gì?,trò đùa sao?khó khăn lắm anh mới yêu một người,khó khăn lắm mới có người khiến anh động tâm,vậy mà cô gái ấy lại là một kẻ lường gạt,anh nở một nụ cười tự giễu,tim nhói đau khi nhìn bóng chiếc xe ấy mất hút trong màn đêm tĩnh lặng.
—–———————————-———
Trong chiếc xe hơi đang chạy băng băng trên đường kia,một cô gái cúi đầu bấm móng tay,một chàng trai chân bắt chéo,một tay chống lên thành cửa.
-“Bỏ nhà đi,đêm đến vào quán bar uống rựu!”giọng nói chất vấn của Tử Kỳ khiến cô em gái chột dạ càng cúi thấp xuống.
-“Hơn một tháng trời không liên lạc với gia đình!”
-“Diệp Tử Anh!em còn có gia đình không?”Diệp Tử Kỳ quay sang đối diện cô,gương mặt tuấn tú mang nét giận dữ.
Tử Anh hối lỗi ngẩn đầu nhìn anh
-“Anh!em sai rồi!”
-“Sai như thế nào?”
-“Em không nên trốn về đây,không nên cắt đứt liên lạc với gia đình,không nên uốn rựu, vạn lần không nên làm anh lo lắng.!”cô vương đôi mắt ngây thơ nhìn anh,đôi tay nắm lấy cánh tay anh lay lay.
“Anh!em biết lỗi rồi!”
…….hết…….