Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 17: Vui Sướng Và Tuyệt Vọng
Kết thúc nụ hôn ngọt ngào mà nóng bỏng, mặt của Tử Anh lúc nảy đỏ như quả cà chua, chỉ cúi đầu không giám nhìn Lãnh Hàn, ngón tay ấn vào nhau,vô cùng xấu hổ.Bỗng giọng nói dịu dàng ôn nhu của Lãnh Hàn vang lên.
-“Vừa rồi nhiệt tình như thế,mà bây giờ mắc cỡ rồi sao?”
Đôi gò má Tử Anh càng thêm ửng đỏ, cô muốn tìm cái lổ để mà chui xuống để bớt mất mặt,cơ thể dần dần dịch xa anh,muốn rời khỏi cơ thể ấm nóng của anh.Nhưng không,Lãnh Hàn làm sao lại cho phép cô ngay lúc này rời đi,đôi tay vòng qua eo cô,nhốt cô vào trong lòng,không cho cô cử động.
-” Tôi cho phép em yêu tôi!” Giọng nói băng lãnh có phần ép buộc của Lãnh Hàn vang lên bên tai.
Dù có thể coi là lời tỏ tình nhưng sao lại bá đạo như vậy.Tử Anh thầm hận trong lòng.(Anh nghĩ mình là ai, cho phép tôi yêu anh sao,tôi mới không thèm).Tử Anh cô gắn vùng vẫy để thoát khỏi vòng ôm bá đạo kia, nhưng làm sao đây! cô không thể chống cự.Lửa giận lại dâng lên,cô cảm thấy mình bị hạ nhục khi anh nói câu đó.
-“Cho phép sao?tôi không thèm!” Tử Anh vùng vẫy, lửa giận nghi ngút.
-“Nói lại một lần nữa!” Lãnh Hàn tức giận gằn từng tiếng.
Anh thích cô nhưng do anh không biết phải nói như thế nào nên mới có lời nói hành động như thế,nếu bây giờ anh dịu dàng mà nói những lời sến súa kia thì anh cảm thấy mình thật ghê tởm,nên đi chết cho sớm thì hơn.
-“Tôi không…..ưm..ưhm.!” Lời chưa kịp nói ra đã bị anh cướp lấy,anh mạnh bạo dùng lửa giận trong người trừng phạt cô,dùng sự tức giận mà hành hạ cô,giám nói không thèm với anh,cô chỉ có 1 kết quả………..anh hôn cô dồn dập,mãnh mẽ,thô bạo,trút hết hơi thở của cô.Sau khi kết thúc sự trừng phạt,Tử Anh mệt đến sắp ngất sỉu mà ngả vào lòng anh,đầu tựa vào ngực anh mà thở hổn hển.Anh nói…
-“Từ hôm nay,em là bạn gái của anh!” Giọng nói tự tin,kiêu ngạo,đầy khí chất.
Tử Anh như chấn động,lòng cảm thấy hạnh phúc vô cùng, anh yêu cô sao? cô không tin vào tai mình nữa….thấy cô vẫn im lặng ,Lãnh Hàn cúi xuống nhìn cô,đôi mày nhíu lại như cần câu trả lời.
Tử Anh cảm thấy rất xấu hổ,đầu lại rúc vào ngực anh,cô vòng tay ôm lấy anh thay cho câu trả lời của mình.
Nhận được câu trả lời như ý,Lãnh Hàn cảm thấy vui vẻ,anh nở một nụ cười, tim Tử Anh như ngừng đập,anh cười với cô ư!nụ cười này thật đẹp nha,nụ cười này ngay đến cả ánh nhật nguyệt cũng phải lu mờ.Lãnh Hàn ôm cô trong lòng,cô thật nhỏ bé,anh có cảm giác anh rất thích rất thích người con gái này,mãi mãi sẽ không để cô xa anh.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường dần dần bị màn đên nuốt trọn.
-———————/—–/—–———-
Sáng sớm hôm sau,bầu trời thoáng đảng mát mẻ,những đám mây lơ lững phiêu lãng trôi,gió thổi nhẹ nhẹ làm rơi những cái lá khô trên những tàn cây.Tử Anh giậc mình thức giấc.
-“Ôi!mình nằm mơ sao?”Tử Anh bật ngồi dậy mà miệng không ngừng lẩm bẩm.
Chuyện tối hôm qua,cô cảm thấy như một giấc mơ vậy!quá vui mừng và hạnh phúc,trái tim tử anh đập liên hồi,cô sợ,sợ mọi chuyện tối hôm qua như một giấc mơ,sợ Lãnh Hàn thay đổi ý định.Cô không biết rằng nỗi sợ kia không bao giờ có khả năng sãy ra,vì Diệp Tử Anh cô đã có một vị trí cực kì quan trọng trong tim Lãnh Hàn.Mãi mê suy nghĩ cô không để ý thấy điện thoại reo liên hồi.Giậc mình,nhấc máy,cô không tin vào tai mình nữa….
-“Tối nay cùng ăn tối!” Lãnh Hàn chỉ nói một câu,không chủ không vị.Nhưng câu nói ấy sẽ làm cô cả ngày không yên.Không nghe thấy cô trả lời,anh lại nói.
-“Có nghe anh nói không?” giọng điệu áp bức khiến người ta khó thở.
Tử Anh hoàn hồn liền nói.
-“Em nghe!”
-“Tối nay anh đón em!” Lãnh Hàn nói xong liền tắt máy.Bỏ điện thoại vào túi,anh bất giác nở một nụ cười,xem ra gần đây,số lần anh cười ngày càng nhiều.Lãnh Hàn ngồi vào bàn,tiếp tục tập trung vào công việc.Lâu lâu lại nhớ đến hình ảnh của ai đó,khóe môi lại cong lên,cảnh tượng này không ai có cơ hội thấy được.
Tử Anh cả ngày không yên,cô đi tới đi lui,trái tim thấp thỏm,lần đầu tiên hẹn hò,lần đầu tiên ăn tối với anh ấy,cô đang rất khẩn trương,lôi mấy bộ váy mới mua hôm trước,cô ướm đi ướm lại,tâm trạng cực kì vui vẻ.
Tối
sau khi đóng lại sổ sách,Lãnh Hàn mệt mỏi đứng dậy, đưa tay nhìn đồng hồ, với tay lấy áo khoác,anh nhanh chóng rời khỏi công ty đi đón Tử Anh.Nhưng vừa bước vào thang máy,điện thoại chợt reo vang.Anh nhất máy.
-“Nói!”Ngữ khí cao bức người .Sau khi nghe cuộc hội thoại,mày Lãnh Hàn nhíu lại,cuộc gọi kết thúc,tay anh lại ấn một dãy số.
Lúc này Tử Anh đã chuẩn bị xong hết mọi thứ,tự tin sẵn sàng ứng phó cuộc hẹn hò đầu tiên.chuông điện thoại reo,cô thấy người gọi là Lãnh Hàn,liền vui vẻ ấn nút nghe.
Không biết anh nói gì đó với cô,mà sau khi tắt máy,Tử Anh ngồi phịch xuống giường, vẻ mặt vô cùng buồn bã.Anh nói có chuyện gấp,không thể ăn tối cùng cô,điều này khiến cô vô cùng thất vọng.Cô đã đặt nhiều hy vọng vào lần hẹn hò đầu tiên với anh,nhưng bây giờ không còn cơ hội nữa.
tối hôm đó,cô buồn bã lang thang trên phố,cô muốn đi dạo phố để khuây khỏa,Nhã Tịnh đòi đi theo cô,nhưng cô muốn ở một mình nên không cho Nhã Tịnh theo.
cô cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.Một hình ảnh quen thuộc hiện lên trước mắt,cô không tin vào mắt mình,cô lại gần nhìn kĩ.Bên trong lớp kính,một người đàn ông đang ngồi ăn tối với một cô gái trẻ,cô ta rất xinh đẹp và quyến rũ.Cô ấy cười xinh đẹp nhìn anh,anh cũng dịu dàng nhìn cô cười,thoạt nhìn hai người vô cùng hạnh phúc.Mà người đàn ông đó,không ai khác chính là Lãnh Hàn,người tối hôm qua đã xác định mối quan hệ với cô,giờ đây lại cười vui vẻ ăn tối với một cô gái khác,anh từ chối cô,nói có việc gấp của công ty cần giải quyết, để rồi đi ăn tối với một cô gái khác,ngay trước mặt cô.Tử Anh ngã quỵ xuống,trái tim quặn thắt từng cơn,cô nhìn anh,nước mắt lặng lẽ rơi,cô không còn sức lực nữa,anh không biết cô thích anh đến mức nào,anh không thể biết cô đã vui sướng như thế nào khi nhận được lời mời ăn tối của anh,nhưng đổi lại là gì,anh chẳng qua chỉ đang đùa dỡn cô,anh chưa bao giờ yêu cô cả……
………hết…….
.