Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 16: Sự Đáp Trả Vụng Về
Chuyện sãy ra đến nay đã vài ngày,từ hôm ấy,Tử Anh không còn thấy Lãnh Hàn xuất hiện,dường như anh tan biến ngay trước mắt cô vậy.Điều làm cô khó hiểu nhât chính là từ hôm đó,không còn bất kì trang báo nào đăng tin về cô và anh ta,cũng không còn bất cứ tin tức nào truyền ra nữa.
Cô có cảm giác rất lạ, có thứ gì đó len lỏi trong lồng ngực,khó chịu vô cùng,những hình ảnh của anh lâu lâu lại xuất hiện trong đầu,đặc biệt là lúc anh ôm cô vào lòng,lấy tay gạt đi những giọt nước mắt của cô,nó khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.Một con nhỏ bướng bỉnh như cô cũng có ngày phải lòng một người con trai,mà người con trai đó lại là kẻ thù của cô,luôn tìm cách gây khó dễ cô,cô cảm thấy bản thân thật buồn cười.Nhanh chóng xua đi ý nghĩ trong đầu,Tử Anh bình tĩnh lại(cô sẽ không bao giờ yêu anh ta,nhất định là như vậy!)
—————–————————————-
Tại công ty tập đoàn Lãnh Thị
Lãnh Hàn ngồi trước bàn làm việc,tay không ngừng lật xem hết hợp đồng này đến hợp đồng khác, mái tóc buôn thả che khuất đôi mắt xâu thăm thẳm,ngón tay thon dài đặt bút,tiếng sột soạt vang nhẹ cả căn phòng.Thỉnh thoảng anh với tay lấy cốc cà phê nóng bên cạnh uống một hớp, sau đó lại tiếp tục chú tâm vào công việc.Mấy hôm nay công việc rất nhiều, khiến anh cảm thấy mệt mỏi, tâm trạng vì thế cũng tệ đi không ít.Nhưng thi thoảng lại có một hình bóng ai đó xẹt ngang trong đầu, trái tim nơi lồng ngực lại đập loạn,một cổ nhớ nhung ập đến,làm anh không kiềm chế được cảm giác nhìn thấy cô,muốn nhìn thấy cô ngay lập tức.Tiếng điện thoại reo cắt ngang dòng suy nghĩ,……anh nhấc máy…..
người đó nói gì đó với anh một lát sau…sau khi cuộc gọi kết thúc,anh mệt mỏi ngồi xuống ghế dựa,nhắm mắt,đôi mày hơi nhíu lại,trên khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi.
—-————–———–———-———
biệt thự Diệp gia
-“Tử Kỳ! sao em con vẫn chưa về!” Diệp lão gia nhướn mày nhìn Diệp Tử Kỳ đang ngồi đối diện trên ghế sô fa.
-“Con cũng không rõ,chắc do khóa thực tập hơi dài!”Diệp Tử Kỳ trả lời mà trong lòng như lửa đốt.(con nhỏ này đi hơn cả tháng nay rồi,nó không biết mình sắp không chống đỡ nổi cho nó nữa!)
-“Lập tức kêu nó về!cha có người muốn giới thiệu cho nó!” Diệp lão gia hớp một ngụm trà.
Diệp Tử Kỳ xem ngất xỉu khi nghe tin này,một chút nữa phun hết trà trong miệng ra.(phen này anh không cứu nỗi em rồi em gái à!) ,anh khẩn trương nói.
-“Con sẽ tìm nó về ngay!”.Ý cười hiện lên trong mắt anh.
Trưa hôm sau,quả nhiên…..chiếc máy bay xé một đường cắt những đám mây lớn làm hai nửa bay thẳng về Đài loan.Lãnh Hàn ngồi khoan vip,đôi chân dài thằn tấp đan vào nhau,đôi mắt nhìn ra phía cửa sổ,anh nhìn những đám mây trôi bồng bềnh tự do,(Tử Anh! Đến lúc trở về rồi!)
——–——–————-———-——–
Màn đêm gần như bao trùm cả không gian và thời gian,hôm nay,Nhã Tịnh lại súi dục Tử Anh đi chơi.Tử Anh cũng ham vui nên đồng ý ngay,mấy ngay nay cô chán chết đi được.
Hai cô gái vào một quán cà phê trang trọng,ngồi gần phía cửa sổ,vừa trò truyện vừa ngắm cảnh ngoài phố.Bỗng nhiên nghe thấy điệu nhạt của dương cầm du dương cất lên,hai cô cùng quay đầu lại hướng về phía góc bên trái,với ánh sáng dìu dịu mờ ảo không thấy rõ cảnh vật xung quanh.Một cô gái đang đàn,tiếng đàn nghe qua cũng khá hay nhưng vẫn không chuyên nghiệp cho lắm.
-“Tử Anh! lâu lắm rồi không nghe cậu đàn nha,tài năng của cậu là độc nhất vô nhị!có muốn thử không?” Nhã Tịnh nhướn đôi mày nhìn Tử Anh.
-“Thôi đi,mình không thích !”Tử Anh tiếp tục bưng li kem ăn từng muỗng.Quay sang đã thấy Nhã Tịnh biến đâu mất.Hướng về phía sân khấu đã thấy con nhỏ ghé nhỏ vào tay người quản lí.Không lâu sau ông ta cầm micro lên tiếng.
-“Xinh mời cô Diệp Tiểu Thư lên đàn một bản!”
Tử Anh trong khoảnh khắc muôn băm con nhỏ chết tiệt đó ra,đã nói là không muốn rồi mà….Khi tiếng kêu ấy vang lên lần thứ hai,thì Tử Anh biết mình không thể từ chối,cô đứng dậy,hướng phía cây đàn đi tới,bước đi uyển chuyển dịu dàng khiến lòng người say đắm.Cho đến khi cô ngồi xuống,ánh sáng xung quanh bỗng tắt lịm….
một lúc sao,mọi người thấy nôn nóng,………..một tiếng nhạc du dương vang lên,dịu dàng như sòng suối,nhẹ nhàng như làn gió,xuyên vào tâm trí mọi người,với ánh đèn chiếu thẳng vào cô,làm ọi người có thể nhìn rõ hình ảnh người con gái mảnh khảnh dịu dàng,ngón tay không ngừng lướt trên phím đàn.
Khi khúc nhạc kết thúc,ánh đèn bật trở lại,mọi người cảm thấy vô cùng tiếc nuối,họ muốn nghe nữa,nghe thật nhiều,mãi mãi không dừng lại…….Tiếng vỗ tay vang vọng,vô số ánh mắt liếc nhìn,Tử Anh từ tốn trở về phía bàn,đôi tay dơ lên nắm đắm về phía Nhã Tịnh,còn Nhã Tịnh thì cười khanh khách.Chợt có một người đàn ông đưnga chắn ngay trước bàn,anh ta mặt áo sơ my màu xanh dương trang nhã,tay áo săn lên một đoạn,……đôi bàn tay to lớn bắt lấy tay Tử Anh,không một câu nói,không một lời giải thích,lôi cô ra khỏi quán cà phê trước bao nhiêu con mắt hiếu kì,không loại trừ Nhã Tịnh.
Anh ta lôi Tử Anh bỏ vào trong xe,rồi anh ta cũng lên xe,phân phó tài xế cho xe chạy. Từ nảy xô không nhìn thấy mặt anh ta,nhưng bây giờ với ánh đèn đường thấp thoáng,khuôn mặt aya đã hiện lên,phải…..đó là người cô thầm nhớ mấy ngày nay,….người làm con tim cô lỗi nhịp-Lãnh Hàn.Tuy vậy Tử Anh vẫn chống cự rút tay ra,sau đó mắng xối xả vào mặt anh.
-“Tên khốn kiếp,anh là đồ bá đạo,khi không kéo tôi đi đâu?”
Đôi mày Lãnh Hàn nhíu chặt tỏ vẻ khó chịu,anh quay mặt về phía đối diện cô,cửa sổ xe mở,gió thổi vào bên trong làm tóc mái của anh bay lất phất,đôi mắt đoạt hồn thoát ẩn thoát hiện.Mà giờ phút này anh lại đang nhìn thẳng vào cô,không khí thế bức người mạnh mẽ bao vây Tử Anh….
Tử Anh im lặng nhìn thẳng Lãnh Hàn đầy vẻ sợ hãi.Cơ thể cảm thấy thấp thỏm lùi xa anh sát vào thành cửa.Lãnh Hàn thấy cô lùi xa mình,tay anh bắt lấy tay cô kéo một cái,……cả cơ thể cô nhẹ tênh thoáng một cái đã ngồi trên đùi anh.Đôi mắt Tử Anh mở to hết cở nhìn anh,sau đó liên tục vùng vẫy,biết lực cô không thể chống đối,cô chỉ biết cúi gầm mặt.Vòng tay anh ôm trọn Tử Anh,cô nhỏ bé,hơi gầy,khiến cho anh muốn bảo vệ,che chở.Bàn tay Lãnh Hàn nâng cằm cô lên.
-“Nhìn tôi!” Giọng mói như ra lệnh,áp bức người khác phải nghe theo.Tay anh củng kéo mặt cô đối diện mình.
Lúc hai đôi mắt giao nhau,tim Tử Anh như vỡ tung, cô có cảm giác vui mừng,sợ hãi,lo lắng…..không không! là vui hay là sợ,côkhông thể suy nghĩ nữa rồi vì…….Lãnh Hàn trong lúc đó đã một tay bắt lấy gáy cô,đầu anh tiến về phía trước,đem đôi môi phủ lấy môi cô, cô không có thời gian suy nghĩ nên chưa kịp đóng hàm, tạo cơ hội cho lưỡi anh bá đạo đi sâu vào bên trong mà thăm dò,anh mạnh mẽ bá đạo, như muốn ăn cô vào trong bụng,thấy cô khó thở,động tác anh lại dịu dàng hơn,nhẹ nhàng hơn,đôi tay hơi thả lỏng hơn.Cô lúc này không thể ngăn chặn được trái tim mình nữa,tay Tử Anh vòng qua cổ ai đó….cũng vụng về…..đáp lại.Thấy đôi môi ai đó khẻ động,lưởi ai đó quấn lấy lưởi anh vụng về,Lãnh Hàn cảm thấy buồn cười….thật dễ thương!!!.Anh biết trong tim cô,đã có anh.