Bạn đang đọc Kẻ Thứ Ba… Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver] – Chương 85: Extra 3
Gần đây, Kim Thái Minh thường xuyên quấy rầy cậu, thế nhưng hắn vẫn luôn đưa tiền lương ra để uy hiếp, chẳng thể làm gì hơn ngoài cắn răng chịu đựng. Hắn còn yêu cầu cậu phụ trách nấu bữa sáng đem tới chỗ làm cho hắn. Thật là…
– Thư ký Yên, cùng tôi đi ăn tối không? Tôi mời… _ Kim Thái Minh đi theo sau cậu.
Yên Vũ hít một hơi dài, lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói lại.
– Phó tổng, tôi muốn tan làm rồi, xuống dưới sẽ gặp người muốn cùng anh đi ăn tối đấy.
– Sẽ không đâu, hôm nay tôi không có hẹn.
– A! _ Vừa mở cửa thang máy, cậu đã réo lên.
– Ừmmm…Lý Ngân Hạ tiểu thư tới đợi anh kìa, anh đi cùng cô ấy đi. _ Cậu cố tỏ ra bình thường để che dấu cảm xúc vui sướng trong lòng.
– Thái Minh, anh xong việc rồi…
– Cậu… _ Kim Thái Minh nghẹn lời.
– Tôi về trước, tạm biệt Phó tổng…tạm biệt Lý tiểu thư.
– Tạm biệt thư ký Yên. _ Lý Ngân Hạ mỉm cười nhẹ.
Yên Vũ nhanh chóng rời đi, Kim Thái Minh bất đắc dĩ phải đi cùng Lý Ngân Hạ.
…
– Thái Minh, chúng ta… Yêu nhau đã gần 3 tháng, chúng ta thường xuyên hẹn hò cùng nhau nhiều hơn được không? _ Ngồi ở ghế phó lái, Lý Ngân Hạ nhỏ giọng hỏi.
– … _ Kim Thái Minh nhất thời chưa muốn trả lời.
– Thái Minh?
– Ừm… _ Kim Thái Minh tính trăng hoa mối quan hệ yêu đương của hắn thường kết thúc rất nhanh, đối tượng của hắn, vẫn chỉ là người có điểm giống Điền Chính Quốc, Lý Ngân Hạ cũng không ngoại lệ, thế nhưng vì Lý Ngân Hạ là đối tượng mà Kim phu nhân cũng đang nhắm tới, phát hiện hai người có qua lại nên hắn đồng ý hẹn hò với cô, Lý Ngân Hạ biết Kim Thái Minh vẫn ra ngoài lăng nhăng và không quan tâm cô gì nhiều thế nhưng cũng không có ý kiến, chỉ thường nhắc hắn giữ gìn sức khỏe. Đây cũng là lý do Kim Thái Minh đồng ý giữ mối quan hệ hẹn hò này với Lý Ngân Hạ, người không nhiều chuyện, không quản hắn, không đòi hỏi, gia thế được mẹ hắn chấp nhận, sống giản dị khiêm tốn, rất biết trái phải tiến lùi, rất biết giữ đàn ông.
– Cảm ơn anh, Thái Minh.
Hắn không trả lời, tiếp tục lái xe. Đầu hắn hiện tại, lại nghĩ tới một người khác.
…
– Thư ký Yên, trưa nay cùng tôi đi ăn cơm đi… _ Kim Thái Minh đưa thức ăn vào miệng, nâng mắt nhìn người đang ăn ở đối diện.
– Không được, tôi có hẹn.
– Quan trọng không?
– Quan trọng… _ Yên Vũ không nhìn hắn, ăn hết phần cơm rồi trở lại bàn làm việc của mình.
Kim Thái Minh đỡ chán, hai tháng trôi qua chưa mời đi ra ăn cơm cùng nhau được thì biết làm sao? Ngày nào cũng chỉ có ăn sáng cùng nhau thôi sao đủ? Thả thính cậu ta thì chẳng biết vô tình hay cố tình mà cậu ta đều né tránh được. Không lẽ cậu ta có đối tượng rồi sao?
Giữ mối nghi vấn tới trưa, Yên Vũ đóng máy tính rời đi, nhìn thấy vậy, Kim Thái Minh cũng chậm rãi đi theo sau.
Yên Vũ rời khỏi toà nhà Kim thị, liền tới chỗ của Lập Hàn thế nhưng chưa tới nơi, người đã tới đón.
– Anh Lập Hàn…
– Yên Vũ, lên xe đi…
Yên Vũ hẹn cùng Lập Hàn trưa nay đi ăn cùng nhau. Mắt thấy Yên Vũ lên một chiếc xe lạ, Kim Thái Minh liền đuổi theo. Tới một nhà hàng, nhìn thấy cậu bước ra cùng một người đàn ông liền nhớ ngay tới người đàn ông lần trước đi ăn tối cùng Yên Vũ. Nhíu mày quan sát thêm một lúc, liền lái xe rời đi.
– Điều tra ngay người đàn ông đi cùng Thư ký Yên trưa nay, 30 phút gửi cho tôi.
Hắn tắt điện thoại trở lại Kim thị.
…
– Hàn Lập, 26 tuổi, con trai chủ quán cà phê?
– Không ngờ bắt cậu tới mua ở quán ông chú khó tính kia lại quen được con trai ông ta?
“Cạch” Yên Vũ mở cửa bước vào phòng.
– Thư ký Yên, lát nữa cùng tôi đi gặp đối tác. Thái Hanh anh ấy về nhà rồi, tôi với cậu đi thay.
– Ò…
– Chuẩn bị tài liệu khu C đi, 2 giờ chiều rồi đi.
– Được. _ Yên Vũ gật đầu.
…
Chuẩn bị xong tài liệu, cơn buồn ngủ lại ập đến liền đi tới bàn làm việc nghỉ ngơi một chút, dù sao vẫn chưa tới giờ làm việc.
Kim Thái Minh chống cằm nhìn người gục đầu trên bàn.
Hình như, hình ảnh Điền Chính Quốc luôn hiện hữu trong tâm hắn dần bị thay thế bởi một người khác.
Hắn trở nên không thích người này ngó lơ hắn, ghét khuôn mặt lén mừng rỡ khi tìm được lý do từ chối đi ăn cơm cùng hắn, lại càng tức giận cậu đứng gần người đàn ông hay người phụ nữ khác.
…
Trời đã chuyển khuya, nhưng buổi tiệc rượu với đối tác tác thì vẫn chưa kết thúc, lòng Yên Vũ có chút chán nản.
Những người đàn ông trung niên kia vẫn còn say sưa trò chuyện uống rượu, bọn họ thi nhau mời rượu Kim Thái Minh, chính bản thân Yên Vũ cũng bị bọn họ nhắm đến, trong những lúc khó xử không biết từ chối ra sao thì Kim Thái Minh đã nhận uống thay.
– Các vị, đã khá muộn rồi, chúng ta nên tạm ngừng ở đây thôi. _ Kim Thái Minh uống hết ly rượu, mỉm cười nói.
– Mai vẫn còn công việc, không thể trì hoãn. Chúng ta vẫn còn nhiều lần cùng nhau gặp gỡ nói chuyện.
– Được, được, phó tổng Kim nói phải rồi. _ Một vị béo mập ha hả cười theo.
– Vậy, các vị cũng nhanh chóng sắp xếp người đưa đón đi nhé. Chúng tôi đi trước. Chúc dự án lần này của chúng ta thành công tốt đẹp. _ Kim Thái Minh đưa tay ra bắt tay từng người.
– Cũng là nhờ lần này chúng tôi có vận lớn được hợp tác cùng Kim thị.
– Đúng, đúng…
Xong xuôi, Kim Thái Minh cùng Yên Vũ ra nhà hàng.
– Thư ký Yên về như thế nào? _ Kim Thái Minh đứng trước cửa chính, quay lại hỏi người bước theo sau mình.
– Tôi đi xe bus. _ Yên Vũ đã bị mời uống một ly rượu, nên hiện tại đầu óc hơi choáng váng, chẳng muốn nói nhiều.
– Nhìn cậu không ổn cho lắm, hay để tôi đưa cậu về?
– Không cần, tôi tự về được mà, cảm ơn anh… Hôm nay đã thay tôi uống. Tôi đi trước. _ Yên Vũ xoay người bóng lưng hơi nghiêng ngả rời đi.
Kim Thái Minh nhướn vai, quay hướng ngược lại đi lấy xe.
…
Xe Kim Thái Minh dừng trước nhà Yên Vũ, căn nhà hai tầng khá lớn mới được xây dựng xong vào năm ngoái, nhìn từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy điều kiện khá tốt, xung quanh nhà đều là vườn cây xanh. Kim Thái Minh không vội đánh thức người bên cạnh, hắn chống cằm, nhìn người kia tựa đầu vào cửa sổ mà ngủ ngon lành.
Cậu ta thế này, nếu còn đi học, chắc hẳn phải nhiều người theo đuổi lắm.
Sự thật chính là Yên Vũ được rất nhiều nữ sinh lẫn nữ đồng nghiệp trong Kim thị theo đuổi, nhưng cậu luôn chỉ nghĩ đến học hành, sau khi gặp Chính Quốc thì lại bị làm cho rung động. Chính Quốc trở lại với Kim Thái Hanh, hiện tại cậu cũng chỉ quan tâm đến bà nội và công việc, không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương.
Kim Thái Minh lại nghĩ tới người đàn ông tên Hàn Lập kia, có vẻ cũng đang theo đuổi Yên Vũ. Càng ngày càng nghĩ thấy tức giận.
Phía chân trời hửng sáng, Yên Vũ theo thói quen bắt đầu thức giấc, nhưng lại giật mình phát hiện, mình không ở trong phòng ngủ mà đang ở trên xe. Càng kinh ngạc hơn nữa đây chính là xe của Kim Thái Minh mà chủ xe thì đang gục đầu ngủ ngon lành, trên người cậu thì đang đắp áo khoác của hắn.
Cẩn thận đem áo gấp lại, rồi đánh thức Kim Thái Minh.
– Phó tổng? Phó tổng… Mau dậy đi…
Kim Thái Minh khẽ mở mắt, nhưng chớp nhẹ mấy cái vấn tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp.
– Phó tổng, trời sáng rồi, anh dậy đi.
– Cái gì vậy? Tôi còn đang ngủ, có gì nói sau đi… _ Kim Thái Minh nhăn mặt quay sang chỗ khác.
– Vậy anh cứ ngủ tiếp đi nha, tôi vào nhà đây. _ Nói xong tìm cách mở cửa xuống xe.
Kim Thái Minh gãi đầu tỉnh dậy, lúc nhìn Yên Vũ bước ra ngoài liền vội vàng đi theo sau.
– Này, dù sao sáng nào cậu cũng đem đồ ăn sáng cho tôi, bây giờ tôi vào ăn sáng cùng, cậu không ngại chứ?
Yên Vũ suy nghĩ một chút, nếu không cho vào khẳng định anh ta vẫn sẽ đi vào mà thôi. Thở dài một hơi liền gật đầu.
– Được rồi…
Kim Thái Minh mỉm cười nhẹ đi theo sau, đi qua khu vườn nhỏ nhiều cây cối được tạo hình rất đẹp, thảm cỏ xanh mướt, hiện tại mới là sáng sớm, ở khu phố này cũng khá ít xe cộ qua lại nên rất yên tĩnh. Kim Thái Minh gật đầu cảm thán.
– Bà ơi… _ Yên Vũ quy củ cởi dép đặt tủ, ánh mắt quét một vòng quanh nhà, cuối cùng dừng lại chỗ cửa kính sát đất. Bà nội của cậu đang nhìn ra ngoài cửa kính, bật một vài bài hát thời trước, thỏa mãn nhìn mặt trời mọc. Sở dĩ ở đây có thể ngắm mặt trời mọc bởi chỗ này khá cao, cũng không có công trình nhà ở che khuất mất nên rất tốt để làm nơi ngắm mặt trời mọc.
– Bà ơi, hôm nay bà dậy sớm quá… _ Yên Vũ đi đến, ngồi xuống bên cạnh bà.
– Thằng nhóc này, cả đêm cháu không về, bà cũng không thể ngủ ngon được. Ấy, cháu uống rượu sao? _ Bà cười khà khà xoa đầu cháu trai.
– Cháu cũng không còn bé nữa mà, là hôm qua phải đi gặp đối tác nên mới uống một chút, ngược lại, bà không cần phải lo lắng ăn thật nhiều món ngon, làm những gì bà thích, cháu mới yên tâm.
– Thằng bé này, ai…cậu này là? _ Lúc này bà mới để ý chàng trai cao ráo đứng đằng sau cháu trai mình.
– Cháu chào bà, cháu là cấp trên của Yên Vũ, tên cháu là Kim Thái Minh, hôm nay đến đây đường đột quá cháu chưa chuẩn bị được gì, chỉ có thể chúc bà mỗi ngày đều vui khỏe.
– Ra là cậu Kim sao? Quà cáp gì chứ? Là chúng ta phải cảm ơn Kim thị mới đúng, đã giúp Yên Vũ nhà chúng ta được như bây giờ…
– Yên Vũ là người có tài, Kim thị bọn cháu chỉ cần là người có năng lực sẽ không do dự mà bồi dưỡng.
– Bà ơi, cháu lên lầu một chút, lát nữa sẽ nấu bữa sáng, cháu mời Phó tổng ở lại dùng bữa sáng với chúng ta… _ Yên Vũ đứng dậy.
– Ừm… _ Bà lão gật đầu.
– Phó tổng… _ Cậu khều khều cánh ta Kim Thái Minh vẫn còn đứng đó.
– À, vậy cháu lên trên trước ạ. _ Kim Thái Minh cúi người, sau đó đi theo Yên Vũ.
…
– Yên Vũ, phòng của cậu cũng được đấy… _ Kim Thái Minh nhìn quanh căn phòng ngăn nắp nhưng… Có phải là hơi nhiều sách hay không?
– Cậu thích đọc sách sao? _ Những hai tủ sách lớn.
– Rảnh rỗi thì đọc thôi, đều là sách của bố tôi, cũng rất thú vị, nhưng mấy năm nay không được rảnh cho lắm nên không có thời gian đọc nữa. Anh đi tắm trước đi.
– Không, cậu tắm trước đi, không phải còn nấu bữa sáng sao?
– À… _ Yên Vũ gật gù, đi vào phòng tắm. Kim Thái Minh nhún vai, đi đến tủ sách xem một chút.
Một lúc sau tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng kế đó là tiếng mở cửa. Yên Vũ đi tới tủ quần áo lục lọi.
– Tôi nghĩ… _ Kim Thái Minh đặt sách trở lại tủ, quay lại bắt gặp trên người thư ký của mình chỉ quấn đọc một chiếc khăn bên hông, làn da trắng mềm, cơ thể cân đối,… vẫn còn đang lục tìm gì đó trong tủ. Tim Kim Thái Minh mãnh liệt đập, yết hầu chuyển động, cả người bất động nhìn chằm chằm Yên Vũ.
Nhìn người mình đang để ý bán khỏa thân ngay trước mặt như vậy? Cảm xúc đàn ông vào buổi sáng không phải là mãnh liệt nhất sao? Kim Thái Minh kìm nén lại dục vọng đang bắt đầu có phản ứng.
– Kim Thái Minh, anh đi tắm đi, tôi sẽ tìm đồ cho anh thay hoặc là… _ Yên Vũ đứng thẳng người, quay sang chỗ Kim Thái Minh đang đứng, Kim Thái Minh thì nhanh lấy lại ý thức, phát hiện Yên Vũ quay lại liền quay mặt sang hướng khác.
– Hay anh nói người mang đồ tới đây?
– Ừm… Tôi gọi người mang đồ tới rồi, lát cậu ra lấy giúp tôi…
– Vậy anh đi tắm đi. _ Yên Vũ gật đầu, không để ý thấy thái độ không được tự nhiên của Kim Thái Minh, chính cậu cũng đã quên mất, kẻ trước mặt đã từng thích con trai.
…
Yên Vũ đang nấu thức ăn thì có người mang đồ tới cho Kim Thái Minh, cậu liền đem lên cho Kim Thái Minh.
Kim Thái Minh quấn khăn ngang hông ngồi trên giường bấm điện thoại. Có vẻ đang nhắn tin cùng ai đó.
Yên Vũ bước vào phòng, đặt túi đồ xuống bên cạnh Kim Thái Minh.
– Người ta đem đồ tới rồi…
– Vậy sao? _ Kim Thái Minh đặt điện thoại xuống giường.
– Đồ ăn sáng đã nấu xong rồi sao? _ Hắn mỉm cười đứng dậy, thân thể cao lớn được rèn luyện từ nhỏ, trên cánh tay rắn chắc còn có vài vết sẹo mờ. Thản nhiên cởi khăn tắm rồi mặc quần ngay trước mặt cậu.
– Anh… _ Yên Vũ bị bất ngờ, nhất thời cảm thấy xấu hổ cùng lúng túng không biết làm sao.
– Sao thế? Cậu ngại à? _ Kim Thái Minh mỉm cười, tay kéo xong khóa quần, cố tình áp sát người nọ.
– Là… làm gì có, chỉ có anh mới ngại. Cái con người không biết xấu hổ.
– Rõ ràng là xấu hổ kìa, haha. _ Kim Thái Minh nâng mặt cậu, nhìn cả người Yên Vũ dần nhiễm đỏ cùng biểu cảm bối rối lại càng thấy con người này cũng thật dễ thương.
– Tôi đã nói tôi không xấu hổ rồi, đàn ông con trai việc gì phải…
– Thôi được rồi… _ Kim Thái Minh không nhịn được, cúi đầu hôn lên môi người kia. Một nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi.
Yên Vũ như bị điện giật, bất động trừng lớn mắt quên luôn việc phản ứng lại.
Nhận thấy người kia không phản ứng, Kim Thái Minh càng được đà tiến thêm, chậm rãi từng chút hôn sâu.
…
– Tôi thích cậu, chúng ta quen nhau đi…