Bạn đang đọc Kẻ Thứ Ba… Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver] – Chương 86: Extra 4
Kim Thái Minh mặt đen trở về nhà thay đồ rồi tới Kim thị làm việc, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Yên Vũ lúc nhận lời với bà nội Yên rằng mình sẽ nghe lời bà đi xem mắt.
– Phó tổng, đây là dự án mới của Kim thị hợp tác cùng Hoa thị tuần sau bắt đầu được đưa vào hoạt động, anh xem, đây là báo cáo.
Yên Vũ đưa tới chỗ Kim Thái Minh một tập báo cáo.
– Sao em lại đồng ý đi xem mắt? _ Kim Thái Minh nhíu mày.
– Bà tôi nhiều lần kêu tôi đi xem mắt, nhưng tôi không đi, bà buồn lắm nên lần này tôi không từ chối nữa.
– Nhưng sáng nay… Thôi bỏ đi, ngày mai Kim thị tổ chức tiệc mừng, em là thư ký của tôi thì đến sớm chút, đi cùng tôi.
– Ò… _ Cậu gật đầu.
– Hôm nay ra ngoài ăn đi…
– Ừm…
…
Mấy ngày gần đây Yên Vũ cùng Kim Thái Minh không còn gây gổ với nhau, một người tiến công một người né tránh, thật chẳng đi tới đâu.
– Dự án lần này với Phương thị về xây dựng trường học ở tỉnh T, em thấy có thể sớm ngày hoàn thành hay không? Bên kia đang có vấn đề về tài chính, nhìn có vẻ không theo được dự án này nữa rồi. _ Kim Thái Minh tan làm, bám theo Yên Vũ xuống đại sảnh, thế nhưng người kia lại chẳng có phản ứng gì, hai bên im lặng có chút buồn chán liền tìm đề tài bắt chuyện.
– Phương thị lần trước cũng cùng chúng ta hợp tác rồi, lần này vẫn có lòng hợp tác, nhưng con trai con gái Phương gia lại không như vậy, ăn chơi tiêu xài hoang phí như vậy còn liên tiếp gây chuyện, scandal tình ái lần này của nữ đại minh tinh Dĩ Thần cũng liên quan không nhỏ tới Phương thiếu gia, lại không biết cô kia còn có kim chủ lớn chống đỡ, lần này Phương thị chắc không đứng vững được nữa rồi…
– Em biết nhiều ghê nhỉ, haha…
– Còn không phải chuẩn bị tài liệu cho anh… hơn nữa trước đây không phải anh kêu tôi phải tìm hiểu kĩ thông các công ty có hợp tác với Kim thị sao?
– Ừm, rất tốt… Lát nữa, chúng ta cùng đi ăn cơm được không? _ Kim Thái Minh cười sau đó nhân cơ hội muốn cùng cậu đi ăn tối. Sau đó, lại tiếp tục tỏ tình? Rất tốt, rất tốt, Kim Thái Minh không tin hai người suốt ngày ở gần nhau như vậy, vẫn luôn nghe mình thổ lộ, ít nhiều cũng sẽ có rung động đi?
– Thái Minh à. _ Lý Ngân Hạ hôm nay ăn mặc trang điểm xinh đẹp động lòng người nhìn thấy hai người liền vui vẻ đi tới.
– Ngân Hạ? _ Kim Thái Minh hơi ngạc nhiên nhìn người tiến tới.
– Xin chào Lý tiểu thư. _ Yên Vũ lịch sự chào.
– Chào thư ký Yên.
– Ngân Hạ, em tới đây có việc gì sao?
– Là tới tìm anh đó, cả tháng nay anh không tới gặp em, lần nào tới tiếp tân đều nói anh không có ở công ty hoặc là nói anh đang họp, hôm nay em quyết đợi anh đi xuống.
– À, gần đây anh không được rảnh rỗi cho lắm, tan làm rất muộn, em xem, đã gần 11h đêm rồi đây này?
– Nhưng mà em rất nhớ anh mà. _ Lý Ngân Hạ ủy khuất, đôi mắt đã ươn ướt.
– Anh…
– Thái Minh, anh đưa em đi ăn cơm được không? Em tới đợi anh từ rất sớm, vẫn chưa ăn cơm…
– Vậy, Phó tổng cùng Lý tiểu thư đi ăn tối đi nhé, tôi phải về nhà rồi…tạm biệt. _ Yên Vũ mỉm cười chào tạm biệt sau đó cầm lấy túi đựng của mình vẫn luôn trên tay Kim Thái Minh rồi xoay người đi theo hướng khác.
– Yên Vũ, Yên Vũ… _ Kim Thái Minh khó xử, muốn đi theo cậu lại bị Lý Ngân Hạ giữ lại.
– Thái Minh, chúng ta đi thôi…đi thôi…
Kim Thái Minh khó chịu trong lòng, ngoái đầu nhìn theo bóng lưng Yên Vũ rời đi, cuối cùng vẫn phải chấp nhận cùng Lý Ngân Hạ đi ăn tối.
…
Yên Vũ rời khỏi Kim thị, liền đi tới một quán ăn vẫn còn mở cửa, trong lòng bực tức không rõ, cuối cùng vừa ăn vừa lẩm bẩm chửi bới Kim Thái Minh.
– Tên đào hoa chết tiệt, còn dám suốt ngày nói thích tôi ư? Người yêu vẫn còn đó lại dám nói thích tôi. Lại trêu đùa tôi nữa sao? Tôi lại ngu mà mắc lừa anh ấy à? Đi chết đi, hừm!!
…
Sáng hôm sau, lại phải đi làm. Thế nhưng chả ai nói với ai lời nào cả. Kim Thái Minh chột dạ, muốn nói chuyện với cậu nhưng nhìn mặt chẳng quan tâm của Yên Vũ cùng hành động né tránh tiếp xúc gần với anh của cậu, làm những lời muốn nói lại phải nuốt vào trong bụng, cứ như vậy suốt cả một ngày.
…
– Yên Vũ, ngày mốt là chủ nhật cháu tới địa chỉ này nhé, bà đã hẹn người rồi.
Đêm hôm đó hậm hực về đến nhà, phát hiện bà nội vẫn chưa đi ngủ. Nhìn thấy cậu mở cửa vào nhà liền vui vẻ đi tới đưa cho cậu một mảnh giấy và một tấm ảnh.
– Bà nội, bà lại muốn cháu đi xem mắt nữa sao?
– Không phải xem mắt, chỉ là làm quen. Nhìn xem cô bé này nhìn rất được, bà đã nghe bà Hà giới thiệu lâu rồi, tính cách rất tốt, rất ngoan, rất chăm chỉ, hiện tại vừa mới vào đại học, cháu đó, nếu có thể làm quen sau đó hẹn hò, mấy năm nữa cưới cũng được. Chỉ cần cháu có bạn gái thôi. Bà Hà có dẫn con bé tới đây mấy lần rồi, cháu đều vắng nhà, bà rất ưng ý, ai, có được cháu dâu như vậy, bà có nhắm mắt cũng yên lòng rồi.
– Bà à, bà đừng nói vậy, cháu còn bận công việc mà. _ Yên Vũ giở khóc nhìn bà nội.
– Thì sao chứ? Cháu đi làm, con bé đi học, không phải giới trẻ các cháu còn có hẹn hò qua mạng sao? Bà rất thích con bé đó, người lần trước kêu cháu đi xem mắt, cháu đã từ chối nhiều rồi, nghe lời bà, đi gặp con bé một lần được không? Không chừng cháu sẽ thích ngay đó. _ Bà nội Yên cầm lấy khăn chấm nước mắt.
Yên Vũ nhìn không được nữa, liền gật đầu đồng ý với bà. Nếu bà đã muốn như vậy, không thể từ chối thêm nữa.
Yên Vũ nhìn lại cô gái trong bức ảnh, thở dài đẩy cửa quán cafe rồi bước vào. Cô gái kia đã tới rồi, cô mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc đen dài mềm mại tới khuỷu tay được thả xuống, đang im lặng nhìn dòng người đi lại qua cửa sổ bằng kính. Yên Vũ chậm rãi đi tới, ngồi xuống đối diện cô gái.
– Em là Tạ Ly Minh? _ Cô gái quay lại nhìn cậu, bắt đầu mỉm cười.
– Đúng vậy, anh là Yên Vũ?
– Ừm.
– Cuối cùng cũng gặp được anh rồi. _ Tạ Ly Minh mỉm cười hiền lành. Có vẻ cô gái này đang rất căng thẳng… Yên Vũ nhìn một tay cô để trên bàn, khẽ vò một mảnh giấy.
Đúng lúc phục vụ quán đi tới, Yên Vũ gọi một ly cafe cùng một chút bánh ngọt sau đó cười nhẹ trấn an người nọ.
– Em không cần căng thẳng như vậy, chúng ta chỉ là gặp mặt làm quen một chút. Nghe bà nói, em đã tới nhà anh?
– Đúng vậy, bà Hà là bà ngoại em, có dẫn em qua nhà anh vài lần.
– Bà anh rất thích em đó.
– Ha, vậy sao?
– Ừm, đúng như vậy
Phục vụ đưa tới một li cafe cùng bánh, Yên Vũ đặt đĩa bánh ngọt tới trước mặt Ly Minh, cười cười.
– Nghe nói bánh ngọt ở quán này cũng rất ngon.
– Cảm ơn anh. Nhưng tại sao anh chỉ gọi cho em?
– Là vì anh không thích ăn bánh ngọt.
– A…
Ngượng chính là cảm giác của cậu, điện thoại trong túi đúng lúc vang lên. Chính là Kim Thái Minh gọi tới, không một chút chần chừ, cậu liền tắt điện thoại. Ly Minh ngồi đối diện thấy vậy liền chú ý đến.
– Là một số điện thoại lạ, không hiểu sao vẫn luôn gọi tới anh hỏi người quen của anh ta. Em ăn đi nhé, chúng ta cùng làm quen.
– … _ Cô gật đầu.
– Nghe nói, em đang theo ngành thiết kế thời trang?
– Đúng vậy, ngay từ lúc nhỏ em đã mơ ước trở thành một nhà thiết kế thời trang. Anh đang làm ở Kim thị sao?
– Đúng vậy…
– Giỏi thật đó, bà anh nói anh chỉ hơn em hai tuổi, là đang học năm nhất trường của Kim thị đã được đưa đi đào tạo.
– Là do anh may mắn được Kim tổng nhìn thấy.
– Vẫn là do năng lực của anh tốt.
– …
– Anh trước đây chưa từng quen bạn gái?
– Đúng vậy, ban đầu là tập trung học tập, sau đó là công việc bận rộn.
– Chưa từng thích ai sao?
Yên Vũ im lặng một chút, bất giác nghĩ tới Điền Chính Quốc.
Thấy cậu im lặng như vậy, Ly Minh ngại ngùng muốn hỏi câu khác.
– Anh…
– Anh từng thích một người rồi, nhưng vẫn chưa dám bày tỏ. Nhưng mà, anh biết, mình vẫn là không thích hợp với người đó.
– Em trước giờ vẫn chưa dám yêu đương với ai cả, mẹ em cũng không cho phép, năm nay đã vào đại học rồi, bà dẫn em qua nhà anh, ngạc nhiên là khi em xin phép mẹ tới đây, mẹ lại cho phép. Có lẽ bà đã nói chuyện với mẹ rồi.
Yên Vũ cười nhẹ, liếc nhìn thấy từ cửa quán có bóng người quen thuộc bước vào, liền như chột dạ, người kia bước tới gần, nét mặt lạnh tanh. Não bộ hoạt động, nhớ ngay ra bản thân vừa tắt điện thoại của anh ta, hơn nữa chột dạ gì chứ? Hôm nay là chủ nhật, ngày nghỉ cậu không làm việc, ra ngoài gặp mặt người khác không được sao?
Kim Thái Minh liếc cậu một cái, sau đó ngồi xuống bàn bên cạnh, vừa đúng lúc lưng đối lưng với Yên Vũ.
Yên Vũ chán ghét, không muốn quan tâm liền tiếp tục cuộc trò chuyện với Ly Minh.
– Bà em rất thích anh, hình như mẹ em cũng vậy. _ Ly Minh ngại ngùng nói.
– Vậy sao? Bà anh cũng vậy, nói em rất tốt.
– Thật trùng hợp. _ Cậu mỉm cười.
– Bà anh kể em nghe sở thích của anh, tính cách của anh…
– Bà anh cũng kể anh nghe sở thích của em, tính cách của em…
– … _ Ly Minh mỉm cười.
– Bà anh nói về em rất nhiều, anh giống như… Quen em được một thời gian rồi vậy, chỉ là chúng ta chưa từng gặp mặt.
– Em cũng vậy, nhưng mà nghe nói anh mới đồng ý gặp em từ hôm kia cơ mà?
– Từ hôm kia tới hôm qua, bà anh vẫn luôn nói về em, có thể nhìn ra, bà nội thích em như thế nào.
– Như vậy… Thật tốt. Vậy anh thấy em như thế nào?
– Rất tốt, anh biết em là cô gái hiền lành, em cũng rất xinh đẹp.
Ly Minh cười ngại ngùng, khuôn mặt đã đỏ lên vì xấu hổ.
– Không phải như vậy, cảm ơn anh.
– Đó là sự thật mà. _ Yên Vũ nhún vai cười.
– Anh rất đẹp trai, em biết anh là người rất tốt…
– Haha, em sao chép lời của anh sao?
– Sự thật là như vậy mà?
Hai người bên này nói chuyện, nhưng người ngồi đằng sau cảm xúc lẫn lộn. Từng câu từng chữ mà Yên Vũ nói ra, khiến Kim Thái Minh thực sự rất đau.
– Trời sắp tối rồi, cùng đi ăn cơm chứ?
Đúng là sắc trời bên ngoài đã dần trở tối, đèn đường cũng đã bắt đầu được thắp sáng.
– Thật tiếc quá, em phải qua chỗ bạn một chút,… chúng ta vẫn tiếp tục liên lạc chứ?
– Tất nhiên rồi. _ Yên Vũ đưa điện thoại cho Ly Minh.
– Em lưu lại số đi, lưu số của em vào cho anh luôn.
– À, vâng… _ Ly Minh cầm lấy điện thoại, bắt đầu lưu số điện thoại.
Lưu xong số, Ly Minh trả lại điện thoại, bắt đầu thu dọn rời đi.
– Lần sau có thể hẹn nhau nữa không? _ Trước khi đứng dậy, Ly Minh vẫn ngập ngừng.
– Anh hẹn em đi ăn cơm, lần này nước cùng bánh là anh mời em trước.
Cô mỉm cười.
– Vậy em đi trước nhé, hẹn gặp lại.
– Ừm… Đi cẩn thận.
Ly Minh rời khỏi quán, lúc này Kim Thái Minh phía sau mới lên tiếng.
– Không nghe điện thoại, gọi tới nhà em mới biết, hoá ra là em đi gặp mặt đối tượng “xem mắt”.
– Hôm nay là chủ nhật nên tôi ra ngoài quen bạn không được sao? _ Yên Vũ thản nhiên trả lời.
Kim Thái Minh đứng dậy, đi tới ngồi xuống chỗ Ly Minh lúc nãy.
– Em giận tôi sao?
– Phó tổng làm gì làm sao tôi dám giận chứ?
– Ngày hôm qua không dám cùng em nói chuyện.
– Không biết.
– Nhưng tại sao em lại đồng ý đi… Đồng ý đi gặp mặt chứ?
– Thì làm sao? Anh có bạn gái, tôi không thể đi gặp mặt người khác sao?
– Anh thích em.
– Phó tổng lại nói đùa rồi, Lý tiểu thư rất tốt, rất xinh đẹp. Tôi với anh cũng chẳng thân thiết.
– Anh xin lỗi, tối đó anh muốn cùng em đi ăn cơm.
– Tôi cũng không muốn cùng anh ăn cơm, anh chẳng có lỗi gì.
Kim Thái Minh thở dài, gọi phục vụ tới thanh toán.
– Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện cho tiện.
– Đây rất tiện rồi. _ Yên Vũ lắc đầu.
– Đi thôi, nếu không anh sẽ bế em ra ngoài.
Nhìn bộ dạng dám nghĩ dám làm của Kim Thái Minh, Yên Vũ đen mặt đứng dậy theo anh ra ngoài.
Kim Thái Minh lái xe đưa cậu tới bờ sông, hai im lặng ngồi trong xe nghe tiếng sóng nước va vào bờ.
– Anh ra đây làm gì?
– Chúng ta hẹn hò đi được không? _ Kim Thái Minh trầm giọng nói.
– Nghĩ cái gì vậy?
– Nghĩ muốn cùng em hẹn hò, cùng em hôn môi, cùng em lên giường, cùng em kết hôn. Hiện tại anh sẽ chia tay Lý Ngân Hạ!
– Anh… _ Yên Vũ nghẹn lời, trong bóng tối khuôn mặt nóng bừng.
– Trước đây anh quen với ai là thật lòng sao? Hẹn hò? Vẫn là lên giường xong chán thì đá. Hiện tại anh nói thích tôi là tôi sẽ tin ngay sao? Phó tổng Kim, tôi không phải nữ nhân, không phải nghe lời đường mật của anh mà dễ dàng rơi vào bẫy. Tôi có cuộc sống của tôi anh biết không? _ Yên Vũ tức giận chất vấn.
– …
– Đừng làm mấy trò nhảm nhí tán tỉnh kia nữa, anh cứ việc quen bạn gái của anh đi, Lý tiểu thư hình như… hình như là thật lòng với anh. _ Cậu nhỏ giọng dần.
“Reng reng” Điện thoại trong tay Yên Vũ vang lên trên màn hình xuất hiện cái tên “Tiểu Minh” Hình như là Tạ Ly Minh.
– Alo? _ Yên Vũ bắt máy.
“Anh Yên Vũ.”
– Ừm?
“Umm… Anh đang bận?”
– Không có…
“Em… vừa nói chuyện với bạn, nói về cảm giác lúc em gặp anh.”
– Vậy sao?
“Ừm… Chúng ta…”
Yên Vũ khẽ nhăn mặt, bàn tay bị Kim Thái Minh nắm chặt lấy đến phát đau.
“Chúng ta… Yên Vũ… Em rất thích anh, chúng ta hẹn hò được không?” Đầu dây bên kia ngập ngừng, bên này hai người cùng kinh ngạc. Kim Thái Minh muốn đoạt lấy điện thoại nhưng bị Yên Vũ dùng sức giấu đi.
“Anh Yên Vũ, sao anh không trả lời?”
“Xin lỗi anh, là em quá đường đột… Anh coi như em chưa nói gì nhé, chúng ta làm bạn…”
– Được, Tiểu Minh, chúng ta hẹn hò đi… _ Yên Vũ vội nói vào điện thoại, cùng lúc điện thoại bị đoạt đi.
“Tủm”
Kim Thái Minh giật lấy điện thoại ném ngay xuống sông.
– Kim Thái Minh, anh làm gì vây hả?!!! _ Yên Vũ tức giận.
– Tôi làm gì hả? Tôi muốn cùng em hẹn hò, em lại đồng ý hẹn hò với người khác trước mặt tôi, em xem tôi là cái gì?! Em xem tôi là cái gì? _ Kim Thái Minh tức giận gào lớn.
– Tôi có nói tôi thích anh sao? Kim Thái Minh, anh đừng phá tôi được không? Trước kia với anh Chính Quốc, là tôi không đủ năng lực, hiện tại tôi có người để thích, cô ấy cũng thích tôi, anh còn muốn phá nữa sao?
– Tôi cũng thích em!
– Cho dù anh thích tôi là thật tôi cũng không muốn thích anh!
Kim Thái Minh viền mắt đỏ lên, lông mày nhíu chặt. Nhìn chằm chằm Yên Vũ đang tức giận, bản thân cảm thấy thật nực cười, hoá ra bản thân ngày trước phụ tình nhiều người như vậy, hiện tại thật lòng thích ai liền không được toại nguyện…
– Phó tổng, hiện tại đã muộn, tôi phải về trước… _ Yên Vũ nói xong xoay người mở cửa xe.
Mắt Kim Thái Minh dần nhòe đi, nhìn gương xe phản bóng lưng người kia đi xa dần, xa dần…