Đọc truyện Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn – Chương 83: Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (27)
Editor: Mực Một Nắng
Beta-er: Huyền Bạch | Niêm Hoa Nhất Tiếu
🌸🌸🌸
Như thường ngày, Thất Nguyệt hôn lên trán Đường Đường, sau đó giúp bé chỉnh lại chăn. Lúc cô chuẩn bị thổi tắt nến, người vẫn luôn giữ trầm mặc cả tối nay – Đường Đường chợt mở miệng nói:
“Ma ma…”
“Ừ?”
Thất Nguyệt quay đầu, thấy đôi mắt Đường Đường trong đêm đen sáng lấp lánh nhìn cô. Thất Nguyệt ngồi xuống cạnh giường, ôn nhu hỏi:
“Sao vậy? muốn nghe ma ma kể truyện trước khi đi ngủ sao?”
Đường Đường cũng không giống như thường ngày lôi kéo Thất Nguyệt kể truyện cổ tích, đôi mắt của bé hôm nay khẽ cụp xuống, lát sau lắc đầu, giọng nói rầu rĩ:
“Không phải! Ma ma… tí nữa người muốn đi ra ngoài sao?”
Thất Nguyệt cứng người, cô biết chuyện này không thể gạt được Đường Đường, nhưng thực ra cô cũng không định dấu diếm, vì thế nói:
“Đúng vậy! Nếu như Đường Đường không muốn, ma ma sẽ thả hắn đi, được không?”
Thất Nguyệt biết Đường Đường hiểu chuyện cô đang nói tới, dù là nói không đầu không đuôi, mẹ con hai người vẫn có thể hiểu ý nhau.
Đường Đường không nói gì, bé duỗi tay ôm Thất Nguyệt, mang theo nét trẻ con khóc nức nở nói:
“Hắn là kẻ xấu, hắn muốn đem Đường Đường bán cho người ta!”
Thất Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó đồng tử co rút lại. Cô cảm giác được cơ thể Đường Đường căng chặt. Cô cẩn thận ôm bé vào lòng, cô biết, nhất định lúc này bé rất đau lòng, trong lòng cô cũng vậy. Thất Nguyệt cứng rắn hỏi:
“Vì sao con lại nói như vậy?”
Đường Đường vẫn tiếp tục nức nở, nhưng mùi hương trên người ma ma làm bé thả lỏng hơn, đứt quãng nói:
“Con… Con cũng không biết… Lúc còn nhỏ con biết người đó là ba ba, liền lén lút đi xem… sau đó không biết vì sao lại có cảm giác đau đầu, tỉnh lại liền thấy bản thân đã bị bán đi, thậm chí còn có người cầm dao đâm về phía con. Rất đau. Rất đau…”
Hôm nay, từ khi Đường Đường trở về liền cực kỳ an tĩnh, cô hỏi thế nào cũng không chịu nói, Thất Nguyệt nghĩ có lẽ bé đã biết chuyện của Đường Diệp rồi. Thằng nhóc này chắc chắn sẽ dùng thuật đọc tâm, tuy rằng Đường Đường không sử dụng nó để đọc suy nghĩ của cô, nhưng Trương Vũ thì khác, những gì hắn suy nghĩ bé đều biết.
Thất Nguyệt hoàn toàn không muốn nói dối, mặc dù thả Đường Diệp sẽ gây ra rất nhiều phiền toái, nhưng nếu như là vì Đường Đường, Thất Nguyệt cũng sẽ không để ý tha cho y một con đường sống. Nhưng Đường Đường không nói tới, cô cũng sẽ không hỏi. Thật không ngờ, Đường Đường thế nhưng lại biết chuyện của Sở Thi Thi lúc còn sống.
Dị năng là thứ rất thần kì. Thất Nguyệt cũng có một chút hiểu biết về dị năng hệ quang, xem ra Đường Đường có lẽ đã thấy được chuyện bản thân từng trải qua trước đây. Thất Nguyệt không biết nguyên nhân vì sao nhưng rất có khả năng chuyện này liên quan đến dị năng của bé.
Chờ bé khóc xong, Thất Nguyệt lấy khăn ẩm lau mặt cho bé, Đường Đường giống như một chú cún con chịu ủy khất, dụi dụi vào lòng Thất Nguyệt.
“Ma ma nghe Đường Đường, con nói xem bây giờ phải làm gì đây?” Thất Nguyệt ôn nhu hỏi.
Cô biết hỏi như vậy có chút tàn nhẫn, nhưng cô không muốn để Đường Đường sống trong tháp ngà voi của chính mình. Mặc dù nguyện vọng của nguyên chủ rất đơn giản, chỉ mong cô có thể bảo vệ tốt Đường Đường, để bé một đời bình an, mà bản thân cô cũng có thể lựa chọn dạy dỗ bé thành một đứa trẻ biết nghe lời là được, dù sao cô hoàn toàn có khả năng tìm một nơi không người, bảo vệ Đường Đường cả đời, như vậy vẫn tính là hoàn thành nhiệm vụ uỷ thác, nhưng Thất Nguyệt không muốn làm vậy. Lần đầu tiên bế đứa trẻ này lên, cô liền coi nó như con ruột của mình.
Thất Nguyệt vẫn luôn để Đường Đường nhìn rõ bộ mặt tàn khốc nhất của mạt thế, để bé hiểu được mình đang sống trong thời đại nào. Trong thời đại này, tình cảm chính là một món hàng vô cùng xa xỉ. Cô không muốn biến bé trở thành kẻ vô cảm, nhưng cô hy vọng bé hiểu được tình cảm là thứ không thể lạm dụng.
“Con chỉ có ma ma.”
Đường Đường ôm chặt Thất Nguyệt, lời bé nói làm cô sửng sốt, lại nghe thấy bé lặp lại thêm một lần nữa:
“Con chỉ có ma ma!”
Lần này lời nói ra cực kỳ kiên định, còn có một phần tàn nhẫn không phù hợp với độ tuổi của bé.
Thất Nguyệt có chút đau lòng, lại có chút mê mang không biết cô dạy Đường Đường như vậy có đúng hay không. Nhưng mà đây là mạt thế, là thời đại tối tăm nhất của con người. Thất Nguyệt không muốn có ngày con trai cô lại bị cắt một cánh tay để hầm canh như trước.
***
Bóng dáng Thất Nguyệt hoà dần vào bóng tối. Tại một con hẻm nhỏ cách đó không xa, Đường Diệp đứng hút thuốc chờ Thất Nguyệt, ánh lửa từ tàn thuốc chập chờn, lúc sáng lúc tối. Trước khi mạt thế đến, loại thuốc lá này y căn bản khinh thường không muốn hút, nhưng sau khi mạt thế bùng nổ, ngay cả cơ hội hút thuốc y cũng không có. Một điếu thuốc này cũng là nhờ việc lừa gạt người phụ nữ kia ra ngoài nên mới được cho.
Thuốc cháy đến sắp bỏng tay, Đường Diệp mới chịu bỏ, dụi thuốc lên tường. Nghĩ một chút, lại cảm thấy đau lòng, đem tàn thuốc cẩn thận bỏ vào trong túi.
Y thăm dò nhìn về phía nhà Thất Nguyệt. Ban đêm, mọi nẻo đường trong căn cứ đều có chút vắng vẻ, đương nhiên cũng sẽ có nơi vô cùng náo nhiệt, giống như phố đèn đỏ ở khu C, mỗi buổi tối không ngủ được y đều có thể đến đó, nhưng khu A này lại khác, thật sự yên tĩnh đến mức một bóng người cũng chẳng thấy.
Khi y ra khỏi hẻm thăm dò, chợt thấy một bóng người bước ra từ trong màn đêm, nhìn dáng người có thể đoán ra là phụ nữ, nhìn kỹ lại mới nhận ra người tới là Thất Nguyệt.
Y mở miệng mắng một câu:
“Khốn kiếp, khiến ông đây chờ lâu như vậy, tí nữa cho cô đẹp mặt.”
Y nghiêng miệng nhổ một ngụm nước miếng xuống đất.
Hoàn cảnh hình thành nên một con người. Trước mạt thế, Đường Diệp là một kẻ hoa tâm, nhưng vẫn luôn bảo trì phong độ. Mạt thế tới, y cũng dần dần học được từ người khác cách chửi đổng, làm những việc ghê tởm nhất, sống một cuộc sống thô tục. Chỉ có như vậy, y mới có thể quên đi chuyện cuộc sống hiện tại so với trước kia có bao nhiêu quẫn bách. Nếu không phải cố tình giả trang, y hoàn toàn là một người tiêu chuẩn khu D.
Tuy rằng y nhỏ giọng mắng một câu như vậy, nhưng thấy đúng là Thất Nguyệt, vẫn tươi cười tiến lên đón.
Thất Nguyệt cũng tủm tỉm cười, thấy y vừa mới dựa ở trên tường, một bộ dáng đầy lỗi lạc, lại nghĩ tới Đường Đường vừa mới khóc thút thít khi nãy, đôi mắt càng trở nên u ám, nhưng khóe miệng lại cười càng thêm ngọt ngào, nói:
“Chờ đến sốt ruột rồi phải không? Vừa mới dỗ Đường Đường đi ngủ, thằng nhóc này đòi em nhất định phải kể truyện cổ tích, quấn lấy không cho em đi.”
Trong lòng Đường Diệp lại thầm mắng một câu: “Thằng nhãi con chết tiệt này, khiến cho ông đây phải đợi lâu như vậy, chờ người mẹ ngu ngốc này của mày chết, ông liền đem mày đến phố đèn đỏ ở khu C bán lấy tiền.”
Phố đèn đỏ ở khu C chính là khu đèn đỏ của căn cứ, tại nơi này có một nhà chuyên buôn bán trẻ em cho những kẻ ham mê “thể loại này” (ấu dâm, lolicon, shotacon) đến tiêu tiền.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn khéo léo ôn nhu cười nói:
“Không lâu! Nghĩ đến về sau một nhà ba người chúng ta đoàn tụ, anh liền vui vẻ. Vừa rồi vẫn luôn nghĩ về em, căn bản không phát hiện ra thời gian trôi qua nhanh như vậy.”
Vẻ mặt Đường Diệp thâm tình nhìn Thất Nguyệt, vẻ mặt kia cùng với năm đó dỗ Sở Thi Thi giống nhau như đúc.
“Em cũng nhớ anh!”
Thất Nguyệt ôn nhu trả lời y một câu, nhưng một câu này vẫn còn vế sau chưa nói ra, chính là “…nhớ anh tới chết!”.
Càng yêu Đường Đường, Thất Nguyệt càng hận người đàn ông trước mặt. Thậm chí cô cũng không biết đây có phải là do sự ảnh hưởng từ cảm xúc của nguyên chủ hay không. Mỗi lần thấy y, Thất Nguyệt liền nhớ tới cảnh tượng Đường Đường chết thảm trong kí ức của Sở Thi Thi.
Hai người ngươi lừa ta gạt tình nồng ý mật* một lúc, Thất Nguyệt liền theo y ra bên ngoài căn cứ.
[*] tìnhcảmnồngnàn,ngọtngào,bắnthínhkhắpnơi
Theo lý thuyết, giờ này căn cứ sẽ không cho phép ra ngoài, nhưng Thất Nguyệt theo Đường Diệp lại rất dễ dàng ra ngoài. Khóe miệng Thất Nguyệt nhếch lên một vòng cung quái dị, nhưng cũng không nói gì. Đường Diệp lại nghĩ Thất Nguyệt chính là đồ ngốc, đến cả hỏi nhiều một câu cũng không có, thật dễ lừa. Có lẽ y không nhìn thấy, Thất Nguyệt đi phía sau y trên tay cầm một đồ vật giống như cái còi, không tiếng động thổi một chút.
Đêm nay là một đêm trăng tròn, cũng là một buổi trời đêm quang đãng, sáng sủa khó có. Ánh trăng nhuộm thêm một tầng đỏ rực đầy yêu dã phủ xuống mặt đất. Đường Diệp cảm thấy đêm nay có chút kì lạ, bình thường bên ngoài căn cứ thường xuyên có zombies lang thang vảng vất, nhưng hôm nay lại không có lấy bóng dáng của một con zombie. Bốn phía đều an tĩnh đến quỷ dị. Y áp xuống từng cơn lo sợ trong lòng, quay đầu lại nhìn, thấy Thất Nguyệt vẫn luôn dõi mắt theo y, dáng vẻ như đi tản bộ.
Thấy y quay lại nhìn mình, Thất Nguyệt mỉm cười, nói:
“Còn xa lắm không?”
Đường Diệp nghĩ, dáng vẻ của cô khi cười rộ lên thật sự đơn thuần đáng yêu, nếu cứ chết như vậy thì thật đáng tiếc. Nhưng y cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, phụ nữ xinh đẹp, đáng yêu ở khu D có rất nhiều, tùy tiện muốn chơi là có thể tới tay.
Đường Diệp chỉ vào một cán nhà phía xa, sau đó nói:
“Chính là nơi đó, nhà kho ngầm.”
Ánh trăng đêm nay sáng vô cùng, Thất Nguyệt nhìn theo phương hướng y chỉ, quả nhiên cách đó không xa có một căn nhà lầu tối om.
#Tiếu:chắcmấychếcũngsắpquêntluônr;(