Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 82: Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (26)


Đọc truyện Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn – Chương 82: Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (26)

Editor: Vân Cầm

Beta-er: Huyền Bạch | Niêm Hoa Nhất Tiếu

🌸🌸🌸

Đúng như Thất Nguyệt dự đoán, không lâu sau Mộ Cẩn Thần bắt đầu bận rộn. Theo như người đi điều tra trở về báo lại, có rất nhiều zombies đang hướng đến Xích Sắc. Quy mô của trận zombies triều này lớn hơn rất nhiều so với trong quá khứ, thậm chí còn lớn hơn so với đợt zombies triều lần trước được ghi nhận tại phía Nam. Điều này khiến cho Mộ Cẩn Thần vô cùng lo lắng và sốt ruột.

Trận zombies triều đó được gọi là “tàn sát”, thời gian còn chưa qua một tháng kể từ khi nó xảy ra. Nghe nói, chỉ trong vòng một đêm, căn cứ lớn nhất phía Nam không một ai sống sót. Chính vì chuyện này mới khiến cho những người cầm quyền ở Đế Đô đang tranh đấu phải tỉnh táo lại. Cha của Mộ Cẩn Thần hiện tại đang là tư lệnh quân khu, mặc dù ở Đế Đô cũng là nhân vật số một số hai, Mộ Cẩn Thần đóng quân ở Xích Sắc là vì tăng thêm một ít tư lịch*. Hắn đem tất cả sự tình có liên quan đến zombies triều thông qua điện báo để báo cho cha hắn, thu được mệnh lệnh – rút lui ngay lập tức.

[*] tưlịch:lýlịchcánhân,sơyếulýlịch

Xích Sắc chỉ là một căn cứ nhỏ gần mười vạn người, vì vậy Đế Đô căn bản coi thường nơi này, hoàn toàn không cử bất kì một đội cứu viện nào. Chưa tính đến chuyện sẽ tổn thất bao nhiêu, đơn giản mà nói: hiện tại căn cứ Xích Sắc đã không còn lý do gì để vớt vát, nên cấp trên sẽ không uổng công phí lực để cứu viện.


Mộ Cẩn Thần biết mệnh lệnh của cha mình là đúng, nhưng hắn vẫn do dự, bị Đế Đô từ bỏ đồng nghĩa với việc những người ở căn cứ này sẽ trở thành đồ ăn của zombies.

Nhưng hiện tại dời đi đã không còn kịp rồi, mấy vạn người già, người bệnh cùng di dời sẽ gây sự chú ý cho rất nhiều zombies, cũng giống như khi vận chuyển giác mã*, trên đường khẳng định có vô số đàn sư tử mai phục. Đến lúc đó, không chỉ những người này khó sống sót mà ngay cả bọn họ – những người thuộc quân đội cùng dị năng giả cũng không thoát được.

[*] giácmã:ngựacósừng

Tuy rằng trong lòng Mộ Cẩn Thần vẫn có chút lương tri, nhưng mặc kệ vì lý do hắn vẫn là quân nhân, nhiệm vụ của hắn là chấp hành mệnh lệnh, hắn cũng không muốn đi chịu chết chỉ vì để những người khác tiếp tục sống sót. Do đó, Mộ Cẩn Thần dứt khoát hạ lệnh bí mật rút lui.

Sau khi quyết định rút lui, chờ tới buổi đêm, Mộ Cẩn Thần liền tới nhà Thất Nguyệt. Sau khi do dự một lúc, hắn vẫn nói ra tình hình thực tế với Thất Nguyệt, quân đội tính toán ngày mai cùng ngày kia bí mật rút lui, hắn muốn hỏi Thất Nguyệt có muốn đi cùng hắn hay không.

Thất Nguyệt tỏ vẻ khó xử, sau đó nói: “Tôi cũng muốn rút lui cùng với anh, nhưng như vậy thì mọi người trong đội Long Chiến phải được dàn xếp. Hơn nữa Long Chiến lại là tiểu đội dị năng giả, nếu như rút lui cùng quân đội thì khi đến Đế Đô, anh cũng khó mà bàn giao hợp lý với cấp trên.”


Mộ Cẩn Thần sửng sốt, thật hiển nhiên hắn đã nghĩ tới vấn đề này, nếu đưa Thất Nguyệt đi cùng thì chắc chắn sẽ có người theo dõi phía sau. Cha của hắn tuy rằng là tư lệnh quân khu, nhưng tranh đấu trong quân đội cũng vô cùng thảm khốc! Tất cả những người có uy tín cùng danh dự trong cả nước đều hội tụ về Đế Đô, từ sau khi mạt thế đến, trong số họ liệu có mấy ai an phận? Chẳng qua bề ngoài Đế Đô vẫn duy trì vẻ hoà bình mà thôi! Chính mình nếu như để lộ bí mật dù lớn hay nhỏ, lớn chính là tiết lộ cơ mật quân sự, phải xử trí theo quân pháp, nhỏ cũng là liên lụy đến người thân.

Thấy Thất Nguyệt khẳng định sẽ không đi cùng mình, Mộ Cẩn Thần cũng không bắt buộc. Hắn tin vào năng lực của Thất Nguyệt, rời đi đối với cô là việc rất dễ dàng, vì thế gật gật đầu nói:

“Như vậy cũng tốt, qua mấy ngày Triệu Nghị sẽ biết tin tức, đến lúc đó cô âm thầm rút lui cũng được. Trận zombies triều lần này vô cùng lợi hại, mấy người lính gác bên tôi phát hiện, dẫn đầu là con zombie cấp năm mà chúng ta gặp lần trước. Cô ngàn vạn lần không được ôm tâm lý may mắn, tới Đế Đô…”

Mộ Cẩn Thần nói đến đây, trên mặt hơi hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tới Đế Đô tôi khẳng định sẽ che chở hai mẹ con cô, tôi sẽ đối xử tốt với Đường Đường giống như con ruột của mình.”

Thất Nguyệt cười cười có lệ, lấy cớ đi tìm Đường Đường để kết thúc đề tài. Đừng nói Thất Nguyệt đã có kế hoạch của riêng mình, nếu zombies triều là thật thì cô cũng không tính lấy vận mệnh của mình cùng với Đường Đường giao cho người khác. Tuy rằng những điều mà Mộ Cẩn Thần nói rất tốt, nhưng có ai biết trước được, lỡ như một ngày nào đó, hắn biết được năng lực của Đường Đường thì có thể nổi lên tâm tư cướp đoạt hay không?

Trong trí nhớ của Thất Nguyệt, mấy năm sau, nhân loại sẽ phát hiện ra trong đại não của dị năng giả tồn tại một lại năng lượng có thể sử dụng để nâng cấp dị năng của bản thân, lại nói con người có đôi khi còn tàn nhẫn hơn rất nhiều so với dị năng, nếu đặt trong tình huống kẻ địch lởn vởn bên ngoài, mà bên cạnh mình lại là nguồn năng lượng dồi dào, thay vì lao đến huyết chiến với địch, con người lại càng thích thu phục đồng loại, sau đó trở thành kẻ sống sót duy nhất.


So với cái chết thì việc bắt người nhốt lại trong phòng thí nghiệm rồi tra tấn càng đáng sợ hơn, nên có đôi khi, cái chết là một loại hy vọng xa vời.

Ngày hôm sau khi quân đội rút lui, Phùng Điềm rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn. Nhưng có thể bởi vì bọn họ cũng muốn rút lui đến Đế Đô, lại không muốn giữ lại loại nhược điểm đắc tội Mộ Cẩn Thần là Thất Nguyệt. Vì thế, ngay từ đầu, người vẫn luôn sắm vai nhân vật lãng tử – Đường Diệp, lại tới tìm Thất Nguyệt, nói với cô là hắn phát hiện ra một nơi có cất chứa vật tư, muốn cô đi cùng hắn tới nơi đó.

Đây rõ ràng là muốn lừa Thất Nguyệt ra khỏi căn cứ. Thất Nguyệt hơi toát chút mồ hôi lạnh, lừa gạt người khác thì không thể tìm một cái cớ hợp lý hơn sao? Ai sẽ tin tưởng anh khi anh chỉ là một người bình thường không hề có dị năng mà lại phát hiện một kho hàng vật tư còn nguyên ở ngoài căn cứ?

Thất Nguyệt chỉ có thể âm thầm thở dài, có khả năng hình tượng nhu nhược của Sở Thi Thi đã ăn sâu bén rễ trong lòng Đường Diệp, nên một cái lý do đáng để tin cậy y cũng lười tìm.

Tuy rằng trong lòng phỉ nhổ, nhưng Thất Nguyệt vẫn giả vờ bày ra một bộ dáng tin tưởng lời hắn nói, hơn nữa còn dặn dò nhiều lần, kêu y đừng để lộ tiếng gió, cũng nói rằng: nếu có thể lấy được những vật tư này liền cùng Đường Diệp nối lại tình xưa, sau đó còn lôi kéo Đường Diệp, khát khao cùng y trải qua cuộc sống một nhà ba người sinh hoạt tốt đẹp.

Đường Diệp ngoài miệng dụ dỗ Thất Nguyệt, trong lòng lại vô cùng khinh bỉ cô. Y thầm nghĩ: thật là một con đàn bà ngu ngốc, có dị năng thì thế nào, chỉ số thông minh vẫn thấp như cũ mà thôi!

Trước kia y thật sự có thích Sở Thi Thi, tính cách ngốc bạch ngọt của cô cũng làm y cảm thấy mới mẻ một thời gian. Hơn nữa, quá trình theo đuổi một cô gái thuần khiết giống như đóa bạch liên hoa này làm thỏa mãn ham muốn chinh phục của đàn ông. Nhưng sau khi Sở Thi Thi theo y, y dần bắt đầu cảm thấy không thú vị, một đứa con gái vừa ngốc lại đơn thuần như vậy, chiếm được rồi sẽ cảm thấy không có hương vị. Giống như câu nói y đã từng nghe qua: “Có lẽ mỗi người đàn ông đều có hai người phụ nữ, ít nhất là hai người. Nếu anh ta cưới bông hồng đỏ, đến cuối cùng cô ấy sẽ trở thành vệt máu muỗi dính trên tường, trong khi bông hồng trắng lại giống như “ánh trăng rọi đầu giường” (bạch nguyệt quang). Còn nếu anh ta cưới một bông hồng trắng, chẳng bao lâu sau cô ấy sẽ chỉ như một hạt gạo nếp dính trên áo, còn bông hồng đỏ lại tựa như nốt chu sa (chu sa chí) trong tim.”*


[*] Đâylàtríchdẫnnổitiếngtrongtácphẩm”HoaHồngĐỏ,HoaHồngTrắng” 《红玫瑰与白玫瑰》(Red Rose,WhiteRose)củanữnhàvănngườiTrungQuốcTrươngÁiLinh 张爱玲 EileenChang/ZhangAiling/. Cụthểlà:

“也许每一个男子全都有过这样的两个女人,至少两个。娶了红致瑰,久而久之,红的变了墙上的一抹蚊子血,白的还是窗前明月光;娶了白玫瑰,白的便是粘在衣服上的一粒饭粒子,红的却是心口上的一颗朱砂痣。” (Source:zhidao.baidu.com)

Maybeeverymanhashadtwosuchwomen-atleasttwo. Marryaredroseandeventuallyshe”llbeamosquito-bloodstreaksmearedonthewall,whilethewhiteoneis”moonlightinfrontofmybed.”Marryawhiterose,andbeforelongshe”llbeagrainofstickyricethat”sgottenstucktoyourclothes;theredone,bythen,isascarletbeautymarkjustoveryourheart.

Đạiýlà:Banđầu,đànôngthườngthíchnhữngcôgáitrongsáng,thuầnkhiết,caolãnhnhưhoahồngtrắng,haycònđượcgọilà”bạchnguyệtquang”nhưngthờigianquađi,nhữngsaymêngâyngấtthuởbanđầusẽdầnphainhạt,đànôngbắtđầukhátkhao,mộngtưởngvềnhữngcôgáiquyếnrũ,cátínhnhưhoahồngđỏ,đếnlúcđómốitìnhđầu”bạchnguyệtquang”chẳngcònbấtkìvịtrínàotrongtimngườiđànôngvàngượclại. Trênthựctế,mỗimộtcôgáiđềulàhoahồngtrắngvàhoahồngđỏ,nhưngchỉnhữngngườiđànôngbiếtcáchyêumớicóthểbiếnngườiphụnữcủaanhtađẹphơn. Song,hìnhmẫuphụnữtronglòngmỗingườiđànôngđềuthayđổitheothờigianvàkinhnghiệm,vìvậyphụnữsẽkhôngbaogiờđạtđượcsựhoànmĩtronglòngchồngmình. Tómlại,mỗimộtcôgái,chodùlàhoahồngtrắnghayhoahồngđỏ,sẽluôncóthiếusótvàkhiếmkhuyết,vĩnhviễnkhôngbaogiờcóthểtrởthànhđiềuhoànmĩnhất,chỉcóthểlàsựnuốitiếctronglòngmỗingườiđànông,bởivìđànôngluônthaylòng,luônkhaokhátmộtbônghồngmới. (Dựatheolờigiảithíchcủanetizentrung)

Đường Diệp không chỉ có hai người phụ nữ, trước kia Sở Thi Thi là “bạch nguyệt quang”, hiện tại cô cũng chỉ là một hạt cơm dính trên quần áo y, nhìn mà chướng mắt. Y có rất nhiều người phụ nữ, hoặc là yêu mị, hoặc là đáng yêu, họ đều cảm thấy mình là người mà y yêu nhất, nhưng kỳ thật đều chỉ là một con mồi trong lịch sử săn gái của y mà thôi. Dĩ nhiên, con của y cũng không phải chỉ có Đường Đường, có người y còn nguyện ý dùng tiền để kết thúc, còn giống như Sở Thi Thi, y mới lười đến thăm, không nhận thân là tốt rồi.

Nếu không phải vì mạt thế, ha hả, Đường Diệp nghĩ, trong mắt dần hiện ra một sợi khói mù, nếu không phải tại mạt thế đến, y vẫn là vị tổng tài có tiền có thế kia, vẫn là vị cao phú soái tùy ý chơi đùa các loại phụ nữ đẹp, làm sao có thể vì một miếng ăn mà ủy thân dưới trướng người khác, lại như thế nào lưu lạc đến mức phải nịnh nọt một con đàn bà đã từng bị mình vứt bỏ?

Dựa vào cái gì y không có dị năng? Đường Diệp nhìn người phụ nữ trước mắt, càng cảm thấy không công bằng, chỉ hận sao cô không lập tức chết đi. Y có thể khom lưng, uốn gối với người khác, nhưng thời điểm nhìn thấy một người đã từng là món đồ chơi của mình còn sống tốt hơn, Đường Diệp bắt đầu vặn vẹo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.