Đọc truyện Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn – Chương 84: Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (28)
Editor: Vân Cầm
Beta-er: Huyền Bạch | Niêm Hoa Nhất Tiếu
🌸🌸🌸
Hai người tiếp tục đi thêm hai mươi phút nữa, rốt cuộc cũng tới nơi. Đến gần, Thất Nguyệt mới nhận ra, nơi này trước kia hẳn là một cái hội quán cao cấp. Có lẽ là vì lí do bảo mật và an toàn nên mới xây ở nơi hẻo lánh như vậy, thậm chí xung quanh còn được xây thêm tường rào cực cao.
“Đúng là chỗ này.” Đường Diệp cảm nhận được bước chân của người phía sau dừng lại. Thất Nguyệt đang quan sát xung quanh, nụ cười trên mặt cô vẫn như vậy, chưa từng ảm đạm, mà lúc này lại càng có vẻ tươi cười hơn hẳn. Cô nhìn rừng cây xung quanh tường rào, dáng vẻ như đang ngắm phong cảnh.
Kỳ thực Đường Diệp cũng phát hiện Thất Nguyệt có điểm kỳ lạ, nhưng đôi khi con người ta mắc mưu không phải vì thủ đoạn của kẻ lừa đảo cao minh, mà là vì chính người đó cũng hy vọng những điều dối trá đó là sự thật. Mặc dù Đường Diệp nhận ra thái độ của Thất Nguyệt không hợp lí, nhưng y đã không còn đường lui, nếu y không thể lừa Thất Nguyệt vào trong căn phòng này, y tuyệt đối sẽ không sống qua đêm nay.
[*] caominh:caokiến,thôngminh
Đường Diệp điều chỉnh cảm xúc một chút, sau đó nói với Thất Nguyệt:
“Trước đó anh đã điều tra qua chỗ này, gần đây không có zombies.”
Đường Diệp nói xong, thấy Thất Nguyệt nhướng mày nhìn mình, y lại bổ sung thêm một câu: “Bên trong cũng không có zombies.”
Trên mặt Thất Nguyệt lộ ra biểu tình nghiền ngẫm, lúc sau gật gật đầu nói:
“Em biết không có zombies.”
Câu này nói thật sự rất kỳ quái, nhưng Đường Diệp cũng không kịp nghĩ kỹ lại, bởi vì Thất Nguyệt đã duỗi tay đẩy cánh cửa nách bên cạnh cửa lớn, cất bước tiến vào.
Âm thanh kẽo kẹt từ cánh cửa đang mở khiến Đường Diệp vốn đang ngẩn người cũng phát run. Y thấy Thất Nguyệt tiến vào, vì vậy vội vội vàng vàng đuổi kịp. Sau đó lại nghĩ ngợi một chút, cuối cùng quay lại khoá chặt cửa, trong ánh mắt hiện lên vài tia âm ngoan.
Bụi gai đã mọc thành cụm trong đình viện. Sau mạt thế mấy tháng, tất cả các loài thực vật đều biến dị, có thể là vì để thích ứng với khí hậu cổ quái hiện tại, cành lá đều đột biến thành gai nhọn giống kim châm. Hơn nữa, phần lớn thực vật đều có độc, đều là do virus.
Thất Nguyệt nhàn nhã đi theo sau Đường Diệp, cô cười một cách châm chọc. Con đường này rõ ràng vừa mới được xử lý sạch sẽ, toàn bộ bụi gai đều bị dị năng hệ hoả thiêu rụi thành một con đường. Nhìn những dấu chân trên mặt đất, có thể đoán được không chỉ có một người đi vào đây. Thất Nguyệt khinh bỉ trong lòng, quả nhiên là nghiệp dư, nếu để cô mai phục ở đây, tuyệt đối sẽ không mắc phải những sai lầm thiếu não này.
Không thể không nói, trước khi mạt thế đến, dị năng giả làm trong ngành nào cũng có, cuộc sống của bọn họ đều rất bình thường. Tranh đấu lớn nhất có lẽ là công việc văn phòng, ai không hợp ai, người phụ nữ nào dùng quy tắc ngầm tranh đoạt cương vị công tác nào đó. Sau mạt thế, những người này đều có dị năng, nhưng trong mắt Thất Nguyệt, Vinh Quang trên cơ bản đều là một đám người vô tổ chức. Nhưng như vậy cũng đúng, muốn biết năng lực của một đội ngũ như thế nào thì trước tiên phải xem lãnh đạo của bọn họ. Có thể đưa Phùng Điềm lên làm đội trưởng, xem ra sức chiến đấu của họ cũng chẳng ra sao. Sở dĩ Vinh Quang có thể đứng đầu căn cứ Xích Sắc là do có nhiều người, mặt khác là vì những tiểu đội kia trình độ cũng không hơn được bao nhiêu.
Thất Nguyệt chắc chắn mười phần người trong phòng chính là Phùng Điềm, ả ta đã tức muốn hộc máu. Ban đầu ả vốn muốn lợi dụng Đường Diệp lừa lấy không gian từ cô, nhưng tình hình lại xuất hiện biến cố phát sinh, mắt thấy căn cứ Xích Sắc chuẩn bị trở thành trung khu luân hãm*, bọn họ muốn rời đi, tới Đế Đô, nhưng tại một nơi như vậy, nếu trong tay ả không có những lợi thế không gian đem lại, liệu mấy ai chịu tiếp tục đi theo ả? Nghĩ đến Phùng Điềm không có được những vật tư đó, Thất Nguyệt liền cảm thấy vui vẻ, có câu “Vị tha nhân tác giá y thường”**, hẳn là để mô tả tình cảnh hiện tại của Phùng Điềm đi. Thất Nguyệt khẽ than một tiếng, không thể không thừa nhận trong không gian của ả dự trữ rất nhiều vật tư, đặc biệt là lương thực, chất cao như ngọn núi nhỏ, khó trách chuyện đến nước này, ả chỉ đành “chó cùng rứt giậu”***.
[*] luânhãm:bịbaovây,kìmhãmliêntục
[**] Vịthanhântácgiáythường 為他人作嫁衣裳 (Mayáocướichongườikhác)-câuthơtríchtrongbài 贫女 nữ>củaTầnThaoNgọc 秦韜玉: ýchỉnhữnggìmìnhlàmđượclạikhôngđemlạilợiíchchobảnthân,cuốicùngthànhquảrơivàotayngườikhác.
贫女 – Tần Thao Ngọc 秦韜玉
蓬门未识绮罗香,
拟托良媒亦自伤。
谁爱风流高格调,
共怜时世俭梳妆。
敢将十指夸针巧,
不把双眉斗画长。
苦恨年年压金线,
为他人作嫁衣裳。
[***] Chócùngrứtgiậu 狗急跳墙: phépẩndụchỉhoàncảnhtuyệtvọng,bịépđếnđườngcùng,khôngcòncáchnàokhác,chỉcóthểchấpnhậnrủirolàmliều.
Thất Nguyệt đi theo Đường Diệp vào phòng, trong phòng tối đen, chỉ có ánh trăng mông lung bên ngoài chiếu vào qua các ô cửa kính.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy những bóng người mơ hồ hoặc đứng hoặc ngồi trong căn phòng. Thấy Thất Nguyệt tiến vào, nến và đuốc trong phòng đồng thời bùng lên, ngay lập tức chiếu sáng toàn bộ đại sảnh.
Thất Nguyệt nhìn qua những người này, Phùng Điềm đứng ở giữa, ả tức giận trợn mắt nhìn cô, bên cạnh ả còn có một người đàn ông chưa thu hồi dị năng hệ hỏa, trên mặt y có vài phần khoe khoang, có thể khiến cho hơn mười cây nến và đuốc đồng thời bùng lửa một cách chính xác như cũng coi như rất lợi hại.
Hắn trộm nhìn về phía Phùng Điềm nhưng hiện tại ả nào có thời gian để khen ngợi hắn, chỉ âm ngoan tàn nhẫn nhìn về phía Thất Nguyệt. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Thất Nguyệt đã bị thiên đao vạn quả* từ lâu rồi.
[*] thiênđaovạnquả:hìnhphạtbămthànhtrămmảnh.
Thấy sắc mặt ả không tốt, người đàn ông dùng dị năng hệ hỏa lấy lòng nói:
“Chị Phùng, nếu tiểu tiện nhân này đã tới đây thì có chạy đằng trời cũng không thoát, chị hãy bớt giận, bắt cô ta trả lại vật đã trộm cho chị là được, không đáng vì tiện nhân này mà tức điên.”
Trên mặt y mang theo nịnh nọt, ánh mắt nhìn Thất Nguyệt từ trên xuống dưới cũng mang theo… dâm quang.
Những người bên cạnh lên tiếng hưởng ứng, nhìn Thất Nguyệt giống như nhìn người đã chết. Coi thường, khinh bỉ, cười nhạo, biểu hiện nào cũng có. Còn có mấy gã đàn ông ánh mắt lộ liễu lướt trên người Thất Nguyệt đánh giá, không hề e dè mà thảo luận một hồi thứ tự cưỡng bức cô, làm cho mấy người phụ nữ bên cạnh cười duyên đấm bọn họ vài cái.
Phùng Điềm không quan tâm những người bên cạnh, ả chỉ gắt gao nhìn Thất Nguyệt, thấy trên mặt Thất Nguyệt không có vẻ kinh hoảng như ả hy vọng, ả chỉ cho rằng cô đang cố gắng trấn định. Một lát sau, Phùng Điềm chậm rãi lộ ra một nụ cười châm chọc, gằn từng chữ nói:
“Nếu giao đồ ra đây thì đêm nay tao còn cho mày chết tử tế, bằng không… ha hả…”
Phùng Điềm cười lạnh vài tiếng, tiếp tục nói:
“…Tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là hối hận.” Ả nghiến răng nghiến lợi nói ra, làm cho những người nghe được đều toát mồ hôi lạnh toàn thân.
“Đúng vậy! Mau trả đồ lại cho chị Điềm Điềm! Mày đúng là không biết xấu hổ, còn dám trộm đồ của người khác. Tưởng rằng mày có thể bám lấy anh Mộ thì ghê gớm lắm à? Anh ấy căn bản chỉ chơi đùa với mày thôi, nếu không lúc rời đi anh ấy đã đưa mày theo rồi!”
Người vừa nói chuyện là một cô bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, lớn lên trông rất đáng yêu, tên là Triệu Diễm Quân, con gái của căn cứ trưởng Triệu Nghị.
Cô bé này thoạt nhìn trông có vẻ ngoan hiền, nhưng theo Thất Nguyệt biết, Triệu Diễm Quân này cũng không đơn thuần như vẻ bên ngoài. Đơn giản là vì cô bé thích Mộ Cẩn Thần, nên hễ có cô gái nào đến gần Mộ Cẩn Thần một chút đều sẽ bị cô bé nghĩ cách giết chết. Trước kia từng có một thiếu nữ xinh đẹp mang dị năng hệ mộc mấy lần làm cộng sự của Mộ Cẩn Thần, Triệu Diễm Quân liền tìm cơ hội phế bỏ dị năng của thiếu nữ kia, hơn nữa còn cắt đứt gân tay, gân chân, rồi vứt vào phố đèn đỏ.
Triệu Diễm Quân nói xong liền quàng lấy cánh tay Phùng Điềm, thái độ vô cùng thân mật, giống như hoàn toàn không biết Phùng Điềm cùng ba của cô có tư tình vậy, nhìn qua chẳng khác nào hai chị em ruột thương yêu nhau.
Nụ cười của Thất Nguyệt chưa từng thay đổi, cô nhìn nhìn về phía Triệu Diễm Quân hỏi:
“Vậy em có biết tôi lấy cái gì của chị Điềm Điềm nhà em không, em gái?”
Thái độ của Thất Nguyệt rất tốt, không hề tức giận vì bị Đường Diệp lừa đến nơi này, cũng không sợ hãi khi bị mấy chục dị năng giả vây quanh. Thái độ này của cô làm tất cả mọi người ở đây đều im lặng, trong lòng dần dần có dự cảm không tốt.
Thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, Thất Nguyệt cũng không đợi Triệu Diễm Quân trả lời, tự mình giải thích sự nghi hoặc của mọi người:
“Đúng là tôi có cầm một thứ của Phùng Điềm, nhưng cô ta có thể cũng không có nói cho các người biết, thứ tôi lấy chính là…”