Đọc truyện Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn – Chương 81: Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (25)
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
“Vậy chúng ta?” Đường Diệp nói lên thắc mắc trong lòng.
Thất Nguyệt lắc đầu, giọng nói tràn ngập bi thống, “Trước kia, em thật sự rất khổ sở khi biết anh quyết định bỏ rơi em, nhưng đâu ai ngờ thì ra còn có ẩn tình đằng sau. Có điều em vẫn chưa thể tiếp nhận được chuyện này chỉ trong chốc lát. Cho em một chút thời gian suy nghĩ.”. Thất Nguyệt giả vờ đau khổ, đưa tay dụi mắt, sau đó đứng dậy, hiển nhiên là muốn tiễn khách.
Đường Diệp cũng chẳng trông mong vào chuyện cô sẽ lập tức tha thứ cho bản thân, y ra vẻ khổ sở, thở dài rồi nói, “Anh sẽ đến thăm em sau. Nếu em sợ Đường Đường biết, chúng ta có thể hẹn gặp ở nơi khác.”.
Thất Nguyệt không gật đầu đồng ý, cũng không lắc đầu từ chối. Cô vẫn luôn một mực cúi gằm mặt, một lúc sau mới “Ừ” một tiếng.
Một tiếng này của cô khiến Đường Diệp mừng thầm trong lòng, mục đích hôm nay của hắn xem như đạt được. Nếu tiếp tục được nước lấn tới, chỉ sợ sẽ thành vui quá hoá buồn. Là một tay già đời chốn tình trường, y đương nhiên có thể nắm chắc mức độ. Đường Diệp lần nữa quay đầu nhìn lại Thất Nguyệt đang tiễn y ra tận cửa, vui mừng rời đi.
Chờ đến khi Đường Diệp hoàn toàn rời đi, Thất Nguyệt hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ kiều thiếp lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh nhạt thường ngày. Cô nỉ non, “Đúng là muốn tìm chết.”.
Thất Nguyệt tìm Trương Vũ, hỏi thăm một chút tình hình của Đường Diệp. Trương Vũ là người đáng tin cậy, mặc dù hắn không tình nguyện bị Đường Đường bắt cóc, nhưng lâu ngày chung đụng, đã sớm có tình cảm với Đường Đường, dần dà cũng trở thành một phần gia đình của Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt cũng không gạt hắn, nói hết sự thật về chuyện giữa cô và Đường Diệp. Trương Vũ nghe xong, tức tới mức tóc cũng dựng ngược, từ trước tới nay, hắn chưa hề nghĩ tới đôi mẹ con biến thái này từng có cuộc sống như vậy trước khi mạt thế bùng nổ, vì vậy hắn cực kỳ tức giận, hận Đường Diệp tới tận xương tuỷ.
Trương Vũ là kẻ lắm chiêu nhiều trò, không tới mấy ngày đã hỏi thăm được toàn bộ tình hình hiện tại của Đường Diệp. Tuy rằng đã bị người khác động tay động chân, nếu người như Thất Nguyệt tự mình tìm hiểu khẳng định sẽ không tra ra điều gì, nhưng Trương Vũ là tay lão luyện, tự thân tới dò hỏi, sao có thể qua được mắt hắn.
Cũng giống như trong ký ức của nguyên chủ, Đường Diệp mang theo cha mẹ trốn đến nhà Sở Thi Thi, nhưng khi đó Thất Nguyệt đã sớm dẫn theo Đường Đường chuyển nhà. Đường Diệp không tìm thấy gì, ngay cả một ổ bánh mì Thất Nguyệt cũng không để lại cho y.
Nhưng cuối cùng gia đình Đường Diệp vẫn quyết định ở lại đây, lần này không có Sở Thi Thi ngu ngốc “cung phụng” thức ăn, vì vậy một nhà ba người Đường Diệp chỉ có thể ra ngoài tự tìm đồ ăn.
Không bao lâu sau, vì thiếu thốn đồ ăn, gia đình Đường Diệp xung đột với hàng xóm. Cha Đường bị một người dùng dao phay chém chết, bản thân Đường Diệp giết được vài người bên đối phương, nhưng càng về sau sức chiến đấu của y càng suy giảm, cuối cùng đánh không lại nữa, vứt bỏ lại mẹ Đường đang bị trọng thương, một mình chạy trốn.
Cũng không biết nên nói vận khí của y tốt hay không tốt, sau khi giết người, cả người Đường Diệp đều là máu, vì vậy chưa chạy được bao xa đã hấp dẫn vô số zombies ở khu vực phụ cận. Ngay chính thời khắc tuyệt vọng đó, Đường Diệp may mắn được người khác cứu, nhưng điều xui xẻo lại chờ y ở phía sau. Người cứu Đường Diệp là một tên đàn ông háo sắc, vì vậy y liền trở thành tiểu bạch kiểm* được gã bao dưỡng.
[*] tiểubạchkiểm
Nghe đến đây, Thất Nguyệt liền cười, vừa vỗ tay vừa nói:
“Báo ứng a, xưa kia chỉ nghe hắn “chơi” phụ nữ, nuôi tiểu tam*, nay lại trở thành kẻ bị bao nuôi. Sở Thi Thi có thể nhắm mắt xuôi tay rồi.”
[*] tiểutam=ngườithứba=bồ
Trường Vũ nhìn Thất Nguyệt, trong lòng nghĩ thầm: Sở Thi Thi không phải là cô thì còn là ai vào đây? Vui quá nên hồ đồ rồi.
Thật vất vả chờ Thất Nguyệt ngừng cười, Trương Vũ mới tiếp tục “giảng đạo”:
“Người bao dưỡng Đường Diệp là một dị năng giả, nhưng chỉ đột biến lực lượng. Trong khoảng hai tháng đầu sau khi mạt thế bùng nổ, loại dị năng này còn xem như lợi hại, nhưng đến thời kỳ sau, vô số các loại dị năng giả khác nhau xuất hiện, loại đột biến lực lượng không thôi như vậy rất nhanh không còn chỗ đứng. Sau khi tiến vào căn cứ, bản thân gã còn nuôi không nổi mình, sao có thể tiếp tục bao dưỡng một tên ăn không ngồi rồi. Vì vậy, ngoại trừ lúc ra ngoài làm nhiệm vụ cùng tổ đội dị năng, gã còn giúp Đường Diệp kiếm khách. Kể từ đó, Đường Diệp bắt đầu kiếm cơm bằng thân thể.” Nói đến đây, Trương Vũ hơi dừng lại, nhìn biểu tình cổ quái của Thất Nguyệt, không biết nên tiếp tục nói như thế nào, suy cho cùng Đường Diệp cũng từng là người đàn ông của Thất Nguyệt, là cha của Đường Đường.
Thực tế, Thất Nguyệt chỉ cảm thấy đây quả thực là chuyện kì dị hiếm có, cũng không thấy đau lòng gì đó như Trương Vũ tưởng, vì vậy cô ra hiệu cho hắn tiếp tục.
Trương Vũ uống một ngụm nước cho nhuận hầu, tiếp tục nói, “Chuyện này nói ra cũng thực khéo, dị năng giả bao dưỡng Đường Diệp là thành viên của chiến đội Vinh Quang. Năng lực của gã không mạnh, cũng không có địa vị gì trong chiến đội, nhưng gã thường xuyên để Đường Diệp tiếp khách trong Vinh Quang, thi thoảng sẽ có tinh anh của chiến đội tìm tới để trải nghiệm cảm giác mới mẻ. Qua lại thường xuyên, cũng không biết từ lúc nào bọn họ bắt đầu nói đến chuyện của cô. Ban đầu Đường Diệp cũng không biết cô là ai, nhưng một lần y vô tình nhìn thấy cô từ xa, liền đoán rằng có lẽ là cô, sau đó trở về, y bắt đầu thổi phồng mọi chuyện, chém gió với hàng xóm, nói đội trưởng chiến đội Long Chiến trước kia từng là người phụ nữ của y, nhưng không ai tin. Đường Diệp muốn đến tìm gặp cô, nhưng hiện tại y lại có loại thân phận như vậy, ngay cả cửa khu B cũng không vào nổi, huống chi là đứng ở cửa khu A chờ cô ra, chỉ e vừa mới tiếp cận cửa đã bị đội tuần tra chộp đi tu bổ tường rào vây quanh căn cứ.”.
Tại Xích Sắc, các tầng lớp xã hội đều bị phân hoá cực kì nghiêm trọng, khu dị năng giả và khu người thường hoàn toàn không giống nhau, đãi ngộ dành cho dị năng giả cao cấp và dị năng giả cấp thấp cũng khác nhau một trời một vực. Người bình thường may mắn sống sót chỉ được phân cho một túp lều nằm tại khu vực ven tường rào, do vậy khi thời tiết có tuyết rơi một chút cũng có thể khiến vô số người tại đây chết vì rét. Cuối cùng, những thi thể này được chất đầy lên xe tải, chuyển đến hố thiêu xác ở khu vực phụ cận. Nghe người ta nói, tại đó, lửa không bao giờ tắt.
Dị năng giả cấp thấp lại được phân tới khu C và khu D, tại đây nhà của họ cũng chỉ đơn giản là một căn phòng được dựng lên bằng mấy tấm ván gỗ, đặc quyền được hưởng cũng không khác gì so với mấy tấm ván gỗ của họ. Tương tự, điều kiện sinh hoạt của người nhà và thân nhân trong gia đình dị năng giả cấp thấp cũng chỉ tốt hơn so với những người bình thường may mắn sống sót, phạm vi hoạt động giới hạn trong thị trường giao dịch giữa hai khu. Vì để tránh ảnh hưởng tới khu A và khu B, đồng thời đề phòng trường hợp có người trong khu vì đói mà đi ăn trộm, những người tại khu C và khu D không được phép lại gần hai khu còn lại, chỉ cần tới gần lập tức bị quy vào tội ăn cắp đồ của dị năng giả, sau đó lập tức bị đưa đi tu bổ tường rào căn cứ.
Đường Diệp không chỉ không có cơ hội tìm Thất Nguyệt, mà còn không có can đảm tới tìm cô. Dị năng giả tại khu A muốn giết người dễ như chơi, căn bản không cần phải chịu trách nhiệm về mặt pháp luật, mà y cũng chỉ dám khoác lác với người khác hàng ngày, nói về quá khứ trước đây khi y còn là tổng tài, lại ba hoa vài câu, nói đừng nhìn đội trưởng chiến đội Long Chiến thực lực mạnh mẽ, năm đó chẳng phải vẫn bị hắn chơi đùa hay sao. Mọi người nghe xong cũng chỉ cười trừ, hoàn toàn không để trong lòng.
Trước mạt thế và sau mạt thế cũng giống như kiếp trước và kiếp này, cho dù chuyện Đường Diệp đã từng bao dưỡng đội trưởng chiến đội Long Chiến có phải sự thật hay không thì hiện tại cô vẫn là sự tồn tại mà y không thể với tới.
“Nhưng sau đó có một số chuyện xảy ra…” Trương Vũ nói, “Đường Diệp đột nhiên được đội trường chiến đội Vinh Quang mời tới nhà, ở lại đó hơn một tiếng đồng hồ mới rời đi. Sau khi rời khỏi, Đường Diệp cực kì kín miệng, không hé lấy nửa lời về chuyện ngày đó tại nhà Phùng Điềm, vì vậy không một ai biết họ đã nói gì với nhau. Ngày hôm sau, Đường Diệp liền chuyển tới khu B, hơn nữa Phùng Điềm còn giúp y che giấu thân phận và quá khứ.” Bản thân Trương Vũ cũng thấy trong chuyện này có vấn đề, nếu không phải y lắm trò nhiều chiêu, e là cũng chỉ có thể tra được những chuyện ngoài mặt.
Hắn hiểu Thất Nguyệt sẽ không bị Đường Diệp mê hoặc, nhưng theo hắn biết, trước mạt thế, cô từng có tình cảm sâu đậm với người đàn ông kia, thậm chí khi hai người chia tay, cô còn cắt cổ tay tự sát. Điều này khiến hắn không thể không lo lắng, chỉ sợ Thất Nguyệt nối lại tình xưa với gã đàn ông cặn bã kia, tiếp tục ở bên Đường Diệp.
Trương Vũ không biết Phùng Điềm có tính toán gì, nhưng Thất Nguyệt biết. Ả vẫn không ngừng tìm kiếm cơ hội lấy lại không gian tuỳ thân của ả, nhưng ả căn bản không có biện pháp, đánh cũng không đánh lại cô, lại không thể gọi người tới ngang nhiên bắt cô đi, suy cho cùng Mộ Cẩn Thần đã công khai đứng về phía Thất Nguyệt, tỏ vẻ hắn sẽ chống lưng cho cô. Phùng Điềm vài lần muốn bắt cóc Đường Đường, nhưng không biết vì sao, chưa một lần nào ra tay thành công, càng về sau ả càng lo bứt dây động rừng.
Lại nói, Thất Nguyệt cũng không muốn kết tử thù* với Phùng Điềm. Trong mắt cô, những chuyện nằm ngoài phạm vi nhiệm vụ cô cũng lười quan tâm, nhưng hiển nhiên Phùng Điềm không nghĩ vậy, một lòng lao tới với tư thế đâm đầu vào chỗ chết. Thất Nguyệt cũng không có khả năng thúc đẩy cái chết của ả, chỉ có thể thuận tay giải quyết tai hoạ ngầm này.
[*] tửthù:thùkhôngđộitrờichung,hoặclàbảnthânchết,hoặclàđốiphươngchết
Đường Diệp lại đến nhà Thất Nguyệt, nhưng mỗi lần đều bị cô lấy Đường làm lý do từ chối, vì vậy y đành phải hẹn cô ra ngoài gặp mặt. Thất Nguyệt cũng không cự tuyệt, ngẫu nhiên sẽ ra ngoài gặp y một lần. Ngày một ngày hai, lâu dần, trong căn cứ bắt đầu lan truyền tin đồn của hai người. Mọi chuyện lại càng thêm ý vị sâu xa khi Thất Nguyệt không hề lên tiếng giải thích hay thừa nhận bất cứ điều gì. Mộ Cẩn Thần cũng cố ý tới một lần, hỏi bóng gió về chuyện của Đường Diệp, Thất Nguyệt chỉ nhàn nhạt trả lời một câu đã khiến Mộ Cẩn Thần á khẩu, cô nói, y là cha của Đường Đường.
Mộ Cẩn Thần rất muốn biết quan hệ giữa Thất Nguyệt và Đường Diệp hiện tại là gì, nhưng sở dĩ hắn có thể bước vào nhà cô đều nhớ vào ân tình hắn nợ cô trước đó, hoàn toàn không có tư cách hỏi đến chuyện trong nhà. Điều này khiến Mộ Cẩn Thần cảm giác trong tim như bị mèo cào, tóm lại là không mở miệng được.
Thất Nguyệt cũng không lo lắng Mộ Cẩn Thần sẽ quấn lấy mình hỏi tới hỏi lui, gần đây cô phát hiện hắn là người có chừng mực, sẽ không lì lợm la liếm, huống chi gần đây Mộ Cẩn Thần theo đuổi cô, hơn phân nửa là vì thực sự có hảo cảm, nhưng ngoài ra còn có thể bởi vì năng lực của cô và Đường Đường nên nổi lên tâm tư muốn mượn sức. Nhưng Thất Nguyệt biết, cho dù hắn muốn theo đuổi cũng chẳng có thời gian, bởi vì rất nhanh hắn sẽ bận tối mắt tối mũi.