Kế Cứu Chồng

Chương 17


Bạn đang đọc Kế Cứu Chồng – Chương 17


Hai tuần cứ như vậy trôi qua, bọn họ đã làm quen được với sự xuất hiện khác người của nhau, cũng quen với cách thức tiếp xúc không giống ai đó.
Lúc chỉ có hai người trong căn phòng nhỏ bé quen thuộc, Bành Vũ Hiên ôm lấy Chử Nhược Ân, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trắng mịn của cô, hôn lên chóp mũi nhỏ xinh cùng đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô. Chỉ có những cử chỉ đơn giản như vậy nhưng lại khiến họ cảm thấy thật hạnh phúc, thật thoải mái, không cần để ý bất cứ chuyện gì, Bành Vũ Hiên cũng không cần bận tâm chuyện phải nhìn mặt người cha của mình hay trở về nơi anh miễn cưỡng gọi là gia đình.
Anh bắt đầu tự hỏi, cứ tiếp tục như vậy linh hồn của anh còn có thể trở lại với thể xác của mình hay không?
Trong cuộc sống này, chuyện chăn gối giữa vợ chồng, tình nhân nói dễ không dễ, khó không khó. Hợp nhất hai thân thể vô cùng đơn giản, nhưng muốn có tình yêu thật sự còn cần phải hòa hợp cả về tâm hồn, hiểu được đối phương, chuyện này lại thập phần khó khăn.
Vậy mà hiện tại bọn họ lại làm được.
“Em phải dậy thôi, Hiên. Em phải gấp chăn nữa.”
“Anh giúp em.” Bành Vũ Hiên nhẹ nhàng trở dậy, huơ huơ tay.
Chỉ nháy mắt sau, chiếc chăn đã được gấp gọn gàng trên giường.
“Thật lợi hại nha!”
“Không có gì, sau này nếu em muốn tắm rửa, anh cũng nguyện ý phục vụ….”
“Anh đừng có làm loạn.” Chử Nhược Ân đỏ bừng mặt, đột nhiên nghĩ đến chuyên gì quan trọng liền ngẩng mặt cảnh cáo. “Đúng rồi, em cũng không cho phép anh đi nhìn lén người khác tắm!”
Bây giờ anh có thể muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, mấy chuyện ngắm hình ảnh mát mẻ sống động đó dễ như trở bàn tay.

Bành Vũ Hiên bày ra bộ mặt uất ức, “Trừ em ra, anh chẳng có hứng thú với người phụ nữ nào cả!”
“Anh dám khẳng định không? Từ từ…., anh đã nhìn lén em tắm rồi sao?” Chử Nhược Ân mở to hai mắt hỏi.
“Nhìn lén cái gì chứ? Anh nhìn quang minh chính đại nha!” Bành Vũ Hiên không thèm che giấu dục vọng của mình, “Ai bảo em là vợ của anh chứ?”
“Ai là vợ của anh? Xì” Cô hờn dỗi.
“Nhẫn trên ngón tay em, rõ ràng là của anh đưa cho…” Bành Vũ Hiên cầm tay cô lên làm chứng, “hơn nữa trên người em đâu đâu cũng là vết tích của anh, chúng ta đã sớm là vợ chồng rồi.”
“Không có đám cưới, không có đăng ký kết hôn, vợ cái gì mà vợ…” Chử Nhược Ân cố sống cố chết biện minh ình.
Cốc cốc… Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Chị ơi, bên ngoài có khách muốn dùng bữa sáng.” Là Nhược Lâm.
“Chị biết rồi, chị ra ngay đây.” Cô quay sang chỉ chỉ ngón tay vào ngực anh, “Bây giờ em phải đi làm việc, anh yên phận một chút đi!”
“Bà chủ đương nhiệm thật là vất vả nhỉ?” Bành Vũ Hiên trêu chọc.
“Hôm nay là ngày nghỉ, sẽ có nhiều khách hơn, em mà không nhanh ra ngoài ,Nhược Lâm còn đến làm phiền chúng mình nhiều nhiều.”
Chử Nhược Ân vừa ra khỏi phòng ngủ, Bành Vũ Hiên đang định đi theo, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi khàn khàn từ đằng sau lưng. “Này tiểu tử đẹp trai…”
Hình như có người gọi anh?

Sao có thể? Trừ Nhược Ân, còn ai có thể thấy được anh đây?
Bành Vũ Hiên tiếp tục đi về phía trước, tiếng gọi lại càng thêm vội vã, rõ ràng. “Tiểu tử, đứng lại cho ta.”
Bành Vũ Hiên quay đầu, thấy một lão bà đứng ở ngay đằng sau anh. Bà trùm một cái khăn kín đầu, chống quải trượng, mặc một bộ áo sườn xám màu xanh kiểu ngày xưa, chân đi giày ngọc ba tấc, trông cứ như trên phim cổ trang truyền hình vẫn chiếu.
“Xin hỏi, bà là….”
“Ta là tổ tiên của mảnh đất này.” Lão bà trước mặt nói.
Anh nhớ lại, lúc chung cư vừa hoàn thành, Nhược Ân có nói với anh về người này, không ngờ cũng có ngày anh được gặp mặt. “À, thì ra là bà, bà có chuyện gì cần cháu làm sao?”
Lão bà lại cười ha hả. “Cháu có nhớ lúc trước hứa với ta chuyện gì không?”
Anh đương nhiên nhớ rõ, anh từng nói, chỉ cần chung cư kinh doanh tốt, anh sẽ kết hôn cùng Nhược Ân, sinh ra thật nhiều con cùng hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc. (Anh định biến chị thành heo nái hả @@)
“Có, cháu vẫn nhớ rõ.” Bành Vũ Hiên gật đầu.
“Cho nên cháu sẽ không muốn mãi làm một u linh cứ suốt ngày bay tới bay lui ở đây chứ? Chàng trai trẻ, làm người phải giữ chứ tín chứ!” Lão bà nhắc nhở Bành Vũ Hiên.
“Nhưng mà đứng ở trước mặt bà không phải là người nữa rồi!”

“Cái đứa nhỏ này…. Đừng có bắt chước ta.” Lão bà tức giận cảnh cáo anh. Tiểu tử này thoạt nhìn vẫn giống hệt trước kia, ngạo khí quật cường, thái độ cũng rất bất khuất.
“Cháu loanh quanh ở đây, bầu bạn với cô ấy không phải tốt hơn sao?”
“Tốt cái gì mà tốt? Đừng có lang bạt mãi như thế này, bằng không cháu sẽ mãi mãi không thể quay về, mãi mãi trở thành một linh hồn phiêu dạt. Không có điểm xuất phát, cũng không có nơi dừng chân đâu.”
“Cháu ở lại đây cũng hữu dụng mà, so với người bình thường thì công suất làm việc cũng khá tốt, cho dù không quay về được cũng không sao.” Chỉ cần anh được bên cạnh cô, chỉ cần tình yêu của hai người không thay đổi, anh tồn tại ở hình thức nào đều không thành vấn đề.
“Nếu cháu ngoan cố như vậy, mọi chuyện sẽ trở nên rất hỗn loạn. Cái gì cũng có quy luật của nó, cháu ngang nhiên phá vỡ, chưa nói đến giữa người và ma có những biến hóa phức tạp khôn lường. Cháu mà cứ cố chấp như vậy, ta sẽ đi náo loạn cái chung cư này, dọa cho khách ở sợ xanh mặt, cho bạn gái cháu sứt đầu mẻ trán, giấc mộng tan biến! Hừ!” Lão bà trừng mắt nhìn anh, toàn thân tức giận đến phát run.
“Bà à, chẳng phải bà rất yêu quý mảnh đất này sao?”
“Đương nhiên, miếng đất này như thân thiết ruột rà của ta vậy. Chẳng lẽ cháu không thương người nhà sao?”
“Đối với cháu mà nói, người nhà chính là một sự trói buộc, bài xích. Họ đẩy cháu vào những con đường u tối nhất, không có ý ngĩa gì cả.”
“Vậy còn người yêu cháu thì sao? Chăng lẽ cũng không có ý nghĩa?”
“Không phải, cô ấy là ngoại lệ!” Không có cô, anh cũng không nhìn thấy hi vọng của cuộc sống, cũng không biết hạnh phúc hình dáng như thế nào.
“Vậy đúng rồi, dù sao cháu ở linh giới, con bé lại ở nhân gian, âm dương cách biệt như vậy làm sao mà có thể được. Mau quay về đi.”
Sau một lúc trầm tư, Bành Vũ Hiên mới lên tiếng. “Cháu hiểu ý tứ của bà, cháu sẽ suy nghĩ thấu đáo chuyện này.”
“Hà hà, thế mới đúng chứ.” Lão bà nói xong, khóe miệng cười khẽ, trong chớp mắt đã không thấy đâu.
Một lần nữa Bành Vũ Hiên lại rơi vào trong mù mịt.
Anh yêu thích được cùng Nhược Ân tâm linh câu thông, vừa thỏa mãn tinh thần vừa cho anh niềm an ủi. anh nghĩ rằng như vậy vừa có thể khiến Nhược Ân hạnh phúc, còn anh càng không cần tranh chấp xung đột với người nhà… Nhưng nếu anh làm như vậy, đối với NHược Ân và lão bà kia chính là sự thất hứa, anh phải làm sao bây giờ?

Lý trí cùng tình cảm cứ vậy giằng co nhau, anh vừa muốn tiếp tục cùng cô sớm chiều quấn quít như bây giờ, lại vẫn không thôi khát khao về một mái ấm gia đình đúng nghĩa, có con cái cùng vui vầy hạnh phúc.
Rốt cuộc phải làm như thế nào mới đúng đây???
Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, khách dừng chân ở trên này khá nhiều, mới là giờ ăn sáng mà nhà ăn đã chật ních người.
Hai tiếng sau, phần lớn khách khứa đã ăn xong bữa sáng, ai đi dạo vườn hoa cứ đi, ai tiếp tục lộ trình cứ tiếp tục, ai trở về phòng thì cứ trở về, trong nhà ăn chỉ còn lại cảnh bát đũa bừa bộn trên bàn, cùng một người đàn ông trung niên đang ngồi ăn một mình ở góc phòng.
“Nhược Lâm, em đi dọn dẹp bát đũa giúp chị nhé!” Chử Nhược Ân sau một hồi vất vả chuẩn bị đồ ăn sáng ọi người, lại tiếp tục bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
“A, vâng.”
Hai người cầm khay trên tay, mỗi người một dãy bàn bắt đầu thu lại bát đũa bẩn.
“Xin chào, tối qua anh ngủ ngon chứ?” Chử Nhược Ân đi đến chiếc bàn cuối cùng vẫn còn một người đàn ông đang ngồi ăn, nhìn hắn cười vui vẻ chào hỏi.
“Ah, cũng được. Nhân viên ở đây sao lại đặc biệt xinh đẹp như vậy? Phục vụ đều tốt như thế này sao?” Người đàn ông chừng ngoài bốn mươi, dáng người mập mạp, thái độ ngả ngớn, đôi mắt ti hí còn không ngần ngại nhìn Chử Nhược Ân từ đầu đến chân.
Tuy rằng đối phương khiến cô cảm thấy không thoải mái, nhưng dù sao cũng là khách, cô vẫn phải tiếp tục lễ phép.
“Cám ơn anh, đây là nhiệm vụ của chúng tôi.”
Cô xoay người đưa lưng về phía hắn, chuẩn bị thu dọn bàn ăn bên cạnh, đột nhiên cảm thấy mông mình bị sờ soạng một phen.
Chử Nhược Ân hoảng hốt, theo bản năng quay người xem xét.
Không phải trò đùa của Nhược Lâm, bởi phía sau cô chính là bản mặt thối tha của kẻ dâm đãng kia, đang nhìn cô cười híp mắt. “Dáng người em cũng ngon thật đấy, mông sờ rất thích…” ( Thiến hắn a a a !!! >_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.