Bạn đang đọc Kế Cứu Chồng – Chương 16 .3
Tối nào sau khi xong việc, cô cũng cùng anh nói chuyện, người ngoài có nhìn vào chỉ thấy Chử Nhược Ân đang lẩm bẩm một mình. Nhưng cô biết, ngày nào cũng như vậy thật hạnh phúc, tình yêu của cô và anh chỉ có ngày càng nồng đậm hơn chứ không hề mất đi.
Có anh bên cạnh bầu bạn, tinh thần cô cũng đã phấn chấn lên bảy tám phần.
“Chị, hình như dạo gần đây tâm tình chị rất tốt nha?”
“Ừ!” Chử Nhược Ân đứng sau quầy pha cà phê, trên mặt ý cười dào dạt, vẻ nhiệt tình sôi nổi ngày nào đã trở lại.
“Chẳng lẽ anh Vũ Hiên đã chịu gặp chị rồi hay sao?” Gần đây chưa nghe được thêm thông tin nào của anh ấy, mà tâm tình chị gái mình lại đột nhiên tốt lên, nhất định là có liên quan đến năng lực ngoại cảm của chị rồi.
“Ha, em thật là thông minh nha!”
“ Oh, vì vậy hai người đang say đắm trong tình yêu nồng cháy ư?”
“Là tâm linh tương thông, nói chuyện với nhau thôi…” Chử Nhược Ân chỉnh lại lời nói của em mình.
“A,…thật là một đẳng cấp khác nha! Vậy anh Vũ Hiên nói với chị những chuyện gì thế?” Thật sự rất tò mò, Nhược Lâm không biết khi con người ta trở thành hồn ma sẽ có gì khác biệt không.
“Trước hết em mang hai cốc cà phê này sang bàn cạnh cửa sổ kia đi đã!” Chử Nhược Ân đặt hai cốc vào khay, lườm yêu em gái mình.
Chử Nhược Lâm chun mũi bưng khay cà phê bước đi. Kỳ thật, nhìn thấy chị mình như vậy cô cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Lúc này cô mới thấm thía được chuyện có siêu năng lực may mắn đến mức nào! Nhờ có nó, chị gái cô mới có thể tiếp xúc được linh hồn người mình yêu, khiến cho hai người ở hai thế giới có thể tiếp tục chuyện trò, sống với nhau, tình yêu nhờ vậy mới không bị chìm trong bi thương.
“Nhược Ân, máy bơm nước sau nhà bị rơi mất một chiếc ốc vít.”
Bên tai Chử Nhược Ân đột nhiên vang lên giọng nói của Bành Vũ Hiên nhắc nhở cô.
Bời vì anh là một linh hồn phiêu bạt, không bị hạn chế bởi không gian nên anh càng tự do, có thể dễ dàng xuyên qua mọi vật, không bị cản trở. Mỗi ngày anh lại “đi qua đi lại” kiểm tra chung cư, đem tình hình cụ thể báo cáo cho cô, giúp giảm đi gánh nặng nhân lực rất nhiều.
“Ah, em biết rồi, sáng mai em sẽ gọi người đến sửa chữa.”
Anh kỳ thật rất nhanh nhạy, so với nhân viên trong chung cư còn chuyên nghiệp và đắc lực hơn rất nhiều. “Còn nữa, phòng 105 bị cháy bóng đèn rồi, khách đang kêu đó; phòng 203 trong toilet sao lại thiếu giấy vệ sinh vậy? Em mau cho người bổ sung đi kẻo khi khách đến ở lại phàn nàn.”
“Ah, vâng!” Chử Nhược Ân chạy vào trong khu nghỉ ngơi của nhân viên, gọi vọng vào: “Cao Khải, máy bơm nước rơi ốc vít, phòng 105 cháy bóng đèn. Em đi xem thế nào nhé!”
“Ah, máy bơm nước…phòng 105…vâng, em đi ngay!” Cao Khải vừa đi vừa vò đầu, chẳng phải chị Nhược Ân vẫn đứng trong quầy bar hết sao, sao lại biết được nhỉ?
“Thụy Lâm, phòng 203 thiếu giấy vệ sinh nhé!”
“Ôi, là khách kêu ạ?Em đi…Ơ nhưng mà phòng đó đã có ai ở đâu ạ?”
“À, chị vừa đi kiểm tra một lượt ấy mà!” Cô đành tùy tiện bịa ra một lý do, tránh dọa người khác sợ hãi.
“Trời ơi, chị! Chị ba đầu sáu tay sao? Ở quầy bar bận tối ngày thế rồi mà vẫn còn đi kiểm tra được? Lần sau cứ nói em đi cho nha!”
Thụy Lâm chạy đi rồi, Chử Nhược Ân ở lại cười đến đau cả cơ mặt.
Ba đầu sáu tay gì chứ? Là nhờ Vũ Hiên thôi.
“Vui như vậy sao?” Sau khi kiểm tra một vòng quanh khu nhà xong, Bành Vũ Hiên trở lại phía sau cô, cúi đầu thấy cô đang cười liền hỏi.
“Anh còn nói anh vô dụng cái gì chứ, giúp em được bao nhiêu việc thế còn gì? Nếu không có anh, em chẳng biết sẽ xoay sở kiểu gì nữa!” Cô thấp giọng thì thầm.
“Thế cho anh hôn một cái!”
Đột nhiên, bên cổ cô khẽ ngứa, cảm giác như có sợi lông chim quét nhẹ qua.
Cô biết là anh vừa đặt môi lên cổ cô, chỗ gần bả vai. Mỗi lần yêu thương chiều chuộng cô điều gì,anh lại thích hôn như vậy. “Đừng lộn xộn, ở đây có nhiều người đó!” Cô nói nhỏ đến không ra hơi, chỉ sợ người khác nghe được.
“Dù sao cũng không ai thấy anh mà!” Bành Vũ Hiên bá đạo trả lời, không có ý định thỏa hiệp.
Chử Nhược Ân làm ra vẻ hờn dỗi, nhưng quả thực cũng không biết phải làm thế nào…
Đột nhiên cô lại cảm giác được anh vòng tay ôm cô từ sau lưng, mơ trớn vành tai non mềm của cô khiến cho cô run rẩy khe khẽ. Nhìn thấy cô mẫn cảm như vậy, anh lại thấy vô cùng vui vẻ.
Dạo này tâm tình của Bành Vũ Hiên cũng vô cùng tốt. Lúc đầu, anh còn lo lắng người và hồn ma tiếp xúc hay chung sống ắt sẽ có trở ngại, nhưng không ngờ giữa hai bọn họ lại không có chút khó khăn nào như vậy.
Trước kia, anh không hiểu hết khả năng của cô, cũng không cảm thấy khả năng này có ảnh hưởng trực tiếp gì tới anh. Nhưng bây giờ, nhờ cô có năng lực hơn người, anh lại cảm thấy ngàn vạn lần may mắn. Dù anh nói, hay anh chạm vào người cô, không những cô đều có thể hiểu mà còn đáp lại anh được nữa, chưa bao giờ lầm.
Giờ khắc này, trong khoảng không chật hẹp sau quầy bar, bọn họ cùng hưởng thụ ngọt ngào tình thú của riêng hai người. Thậm chí anh cảm thấy bản thân bây giờ chỉ là một linh hồn cũng không có gì không tốt, ít nhất lúc anh còn là “người”, anh cũng không thể đứng trước mặt người khác mà ôm lấy thắt lưng cô, hôn cổ cô.
Mà lúc này, không những anh làm được, mà còn làm rất thoải mái, rất hiên ngang …