Kế Cứu Chồng

Chương 18 .1


Bạn đang đọc Kế Cứu Chồng – Chương 18 .1

“Cha anh sẽ tin tưởng em sao?”
“Anh nghĩ, lúc trước ông ấy một mực bán tín bán nghi em, là bởi vì ông ấy đã biết em có năng lực ngoại cảm. nhưng ông ấy không tin, ông ấy cho rằng thứ năng lực này chỉ là gạt người.”
“Bác ấy đã sớm biết sao?”
“Đúng vậy, ông ấy có cho người điều tra thân thế em.” Bành Vũ Hiên không giấu diếm cô, vuốt ve hai gò má của cô nói. “Anh hiểu trong lòng ông ấy có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng chưa kịp nói thì anh đã xảy ra chuyện. Bây giờ anh đi cùng em, để ông ấy chứng kiến khả năng của em, khiến ông ấy tin em hơn. Biết đâu qua chuyện này, ông ấy lại thích em, chấp nhận em?”
“Bây giờ anh có thể nghĩ cho cha mình, thật là tốt rồi.”
“Nói gì thì nói, anh vẫn là niềm tự hào của ông ấy. Bây giờ anh nằm bất động một chỗ, trong lòng ông ấy không cần nghĩ cũng biết bất an như thế nào. Anh lo rằng cứ tiếp tục như vậy, ông ấy lại xảy ra chuyện….” Bành Vũ Hiên không thể không thừa nhận nỗi lo trong lòng mình.
“Em hiểu mà, em có thể hiểu tâm tình của cha anh.”
“Tuy rằng anh rất muốn có thể được cùng với em như bây giờ, nhưng anh càng hy vọng chúng ta có thể làm tiếp kế hoạch còn dang dở lúc trước, kết hôn với em, xây dựng một gia đình, sinh ra hai đứa con trai thật kháu khỉnh, làm cho em hạnh phúc…”
Đây là ước nguyện ban đầu của họ, là ước nguyện mãi mãi không thay đổi. Anh phải nhanh chóng quay trở lại cuộc sống bình thường, đối mặt với hết thảy mọi chuyện, mới có thể cùng cô thực hiện những chuyện khác.
“Vậy được, ngày mai em qua chào hỏi bác trai.”
“Cám ơn em!”

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Chử Nhược Ân đã rời giường, cùng Bành Vũ Hiên lái xe xuống núi đến Bành gia.
Cô đứng ấn chuông một lúc liền có người giúp việc ra mở cửa. Đến khi biết được cô đến gặp Bành Hỷ Trạch, lại kịch liệt ngăn cô ở bên ngoài.
“Xin lỗi tiểu thư, lão gia không muốn gặp cô.” Người giúp việc khó xử trình bày lý do.
“Phiền cô nói với bác trai, là Vũ Hiên muốn tôi đến tìm ông ấy, anh ấy có chuyện muốn nói với cha mình.”
“Cái…cái gì ạ?” Người nọ lộ rõ vẻ kinh ngạc không thể tin được.
“À, có lẽ chị cảm thấy chuyện này khó tin, nhưng phiền chị cứ truyền đạt lại như vậy. Phiền chị, tôi nhất định phải gặp bác ấy, Vũ Hiên rất nhớ cha mình.”
“Chuyện này…” Người giúp việc bán tín bán nghi, nhưng trên dưới trong nhà đều biết lão gia vì chuyện đại thiếu gia mà lo lắng không màng cơm nước, suy sụp thấy rõ.Dù không tin được mấy lời kỳ quái này, nhưng vẫn e dè trở vào hỏi qua ý kiến lão gia. “Được rồi, cô đợi ngoài này một chút.”
Không lâu sau, người nọ quay ra mở cửa cho Chử Nhược Ân vào nhà.
“Được rồi, Hiên!” Cô vui vẻ quay sang bên cạnh cười nói.
Sau đó, cô được dẫn lên tầng hai, Bành Vũ Hiên cũng đi ngày sau cô, cùng nhau tiến vào thư phòng.

Vừa bước vào cửa, Chử Nhược Ân liền nhìn thấy Bành Hỷ Trạch đang ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt tiều tụy trông thấy, so với lần trước thần thái uy nghi, sắc bén lên núi gặp cô khác nhau một trời một vực.
Vừa nhìn thấy cô, câu đầu tiên ông mở miệng là về đứa con trai của mình. “Cô nói…Vũ Hiên đã qua tìm cô?”
Ông vốn không muốn nhìn thấy cô, Vũ Hiên xảy ra chuyện, ngày từ đầu ông đã không thể tha thứ cho cô.
Sau này, mỗi ngày đến bệnh viện trông đứa con đang nhắm mắt nằm trên giường, ông cảm thấy buồn đau, áy náy, hối hận đều có.
Ông thật sự lo sợ con trai ông sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Cho nên lúc nghe người giúp việc thưa lại, Chử Nhược Ân nói Vũ Hiên có đi tìm cô, ông mới nhớ ra cô có khả năng ngoại cảm. Vì nóng lòng muốn nghe tin tức về con trai, ông không thể không nghe thử xem cô có gì muốn nói.
“Vâng, Vũ Hiên có đi tìm cháu, hơn nữa anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh cháu.”
“Nó vẫn luôn ở bên cạnh cô?” Bành Hỷ Trạch nhìn bồn xung quanh, rồi lại nhìn cô, cái gì cũng không thấy, cũng không có gì bất thường, nghi hoặc nhìn chằm chằm Chử Nhược Ân. “Cô định nói với ta trên đời này thật sự có chuyện linh hồn xuất hiện sao? Ta có thể tin lời cô sao? Nếu thật sự có chuyện như vậy, tại sao nó lại không đến tìm ta chứ?”
“Anh ấy có trở về tìm bác.”

“Cái gì?” Trong mắt Bành Hỷ TRạch nhanh chóng xuất hiện một tia vui mừng, nhưng rất nhanh, đôi mắt lại trùng xuống, mang theo hoài nghi cùng mất mát. “Hy vọng cô đừng gạt ta. Từ lúc ta tái giá đến giờ, Vũ Hiên vẫn luôn cho rằng ta bỏ rơi nó, không quan tâm nó, thậm chí còn cho rằng ta chỉ thích an bài nó, chèo lái nó. Thật ra không phải. Chỉ là ta bận bịu công việc, không có thời gian chăm lo cho nó, nên mới muốn tìm một người phụ nữ thay ta để ý nó…
Nhưng thật không ngờ, lại càng làm cho khoảng cách phụ tử ngày càng xa thêm, bao nhiêu khúc mắc hiểu lầm chồng chất mà không thể giải thích. Nhiều năm cứ trôi qua như vậy, nó cũng không để ý cảm giác của cha nó là như thế nào…”
“Thưa bác, kỳ thật nội tâm anh ấy cũng ngổn ngang trăm mối như bác vậy, cũng muốn cùng bác gõ bỏ những nút thắt. anh ấy còn nói, gần đây bác vì chuyện của anh ấy mà già nua tiều tụy không ít, huyết áp cũng không ổn định, anh ấy rất lo lắng tình trạng sức khỏe của bác như vậy, nên mới bảo cháu đến tìm bác.”
“Nếu nó thật sự quan tâm cái thân già này, thì nó phải mau tỉnh lại, chứ sao lại cứ nằm yên trên giường như vậy?” Bành Hỷ Trạch tức giận trách cứ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy vô cùng bất lực. Mặc kệ ông lay gọi thế nào, đứa con cũng không có phản ứng, cũng không thèm để ý đến ông.
“Anh ấy rất muốn tỉnh lại, bác , anh ấy mong bác có thể đến bệnh viện thăm anh ấy, động viên anh ấy.” Chử Nhược Ân lấy hết dũng khí nói.
“Thật sao? Nhưng hơn nửa tháng này, đều không nhìn thấy bóng dáng cô, ta còn tưởng rằng cô đã buông tha cho nó chứ!”
“Không phải, cháu không đến bệnh viện, là vì anh ấy lúc nào cũng ở bên cạnh cháu.” Chử Nhược Ân giải thích lại lần nữa.
“Bây giờ cũng vậy sao?”
“Vâng, bây giờ anh ấy đang ở ngày đây.”
“Ta có nên tin cô không?” Bành Hỷ Trạch vô cùng cảnh giác, nghi ngờ cô đang kể chuyện thần thoại ngày xưa.
Bành Vũ Hiên đã sớm đoán được sẽ xảy ra tình huống kiểu này, anh nhanh chóng ghé vào tai Chử Nhược Ân nói mấy câu.
“Vũ Hiên nói, anh ấy biết sinh nhật của bác là vào ngày 7 tháng 10.”

Bành Hỷ Trạch hơi sưng sốt, vừa thoáng vui mừng lại nhanh chóng thu liễm, cân nhắc cẩn thận rồi nói. “Hai người đã qua lại một thời gian, có lẽ Vũ Hiên đã sớm nói cho cô biết rồi.”
“Không, anh ấy vừa mới nói cho cháu biết thôi.”
Bành Hỷ Trạch vẫn bán tín bán nghi nhìn cô. Người khôn khéo như ông, đa nghi như ông tuyệt đối không thể để cảm tính chi phối hành động, vẫn phải tuyệt đối cận thận.
“Anh biết ông ấy rất cố chấp mà, tính cảnh giác lại cao.” Bành Vũ Hiên nhún vai, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thư phòng này Chử Nhược Ân trước đây chưa từng vào, nếu muốn chứng minh cô thật sự có năng lực, muốn cha mình tin tưởng cô,cũng chỉ có thể sử dụng cách này.
“Vũ Hiên nói cháu đi đến giá sách này.” Chử Nhược Ân vừa nói, vừa đi đến giá sách chứa đồ sộ những loại sách phía trước mặt. “Anh ấy nói, bác thích nhất là “Binh pháp tôn tử”, lúc đó anh ấy còn rất nhỏ, nhưng bác đã nói cho anh ấy biết.”
“Chuyện này… là thật sao? lời của ta nó vẫn còn nhớ rõ?” Bành Hỷ TRạch vừa kinh ngạc vừa vui mừng vừa kinh ngạc, trên mặt cũng không giấu được niềm sung sướng. “Vậy cô nói xem, ta thích nhất câu nào, đoạn nào?”
Sau đó, Chử Nhược Ân đứng đằng trước giá sách, không cần tìm cũng rất nhanh lật đến một trang trang, đem cái đoạn mà Bành Vũ Hiên bảo đọc lên.
Bành Hỷ Trạch lần thứ hai ngẩn người, cứng họng, tâm tình ngày càng kích động.
“Bác từng nói với anh ấy, Binh pháp tôn tử là một quyển sách bác đại tình thâm, đọc một lần không thể lĩnh hội được hết. Trước kia vì muốn cho anh ấy hiểu rõ ý nghĩa của đoạn này, bác đã ôm anh ấy trong lòng nói. “Hạng Vũ cầu cự lộc” … Có nghĩa là, ở trên chiến trường , khi quân lính biết đường lui đã đứt, chỉ có thể liều chết xông lên mới giành được thắng lợi. Chuyện ấy vẫn khăc sâu trong đầu anh ấy đến bây giờ.”
“Đúng vậy, thì ra nó còn nhớ rõ….” Bành Hỷ Trạch hốc mắt đỏ lên, trong lòng cảm thấy ấm áp. Ông còn tưởng rằng Vũ Hiên căn bản không cần người cha này, thì ra những gì ông nói nó đều khắc sâu từng chữ từng chữ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.