Bạn đang đọc Im a Devil – Chương 18
Chap 18
– Shirou… – Ren mở cửa bước vào – …cô ta sao rồi?
– Đã về đấy à? Cô ấy vẫn chưa tỉnh. – cậu nhóc nói, mắt vẫn không rời khỏi người Linh.
“…….”
– Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Tại sao Linh bị như vậy? – Shirou bất chợt quay về phía Ren hỏi.
– Cậu không cần biết! Tôi không muốn nói nhiều.
Vốn đã biết trước câu trả lời của Ren vẫn sẽ như thế, nhưng không hiểu sao Shirou vẫn có cảm giác hụt hẫng. Do dự một lúc, cậu mới cất tiếng nói tiếp:
– Lần sau nếu Linh đang ở cạnh cậu, thì đừng để cô ấy bị như vậy nữa!
– Được rồi, cậu không nên lo lắng như thế, tôi hiểu.
Ren nói, sau đó chìa ra một cái lọ thủy tinh đựng dịch lỏng màu trắng:
– Cho cô ta uống đi!
– Gì thế? Thuốc trị thương à?
– Không lẽ thuốc trừ sâu?
– Cái thằng này….!!!!!!! ….À…mà sao người ngợm trông kinh dị thế kia?
– Hửm??? – nghe anh bạn mình nói, cậu nhóc bèn liếc xuống và….
“Bà nội nó chứ, máu của con thập thủ giao long!!!!” – cậu nhóc nghĩ.
– Được rồi, tôi đi tắm, cho cô ta uống liền đi!
Dứt lời, cậu nhóc quay ra ngoài, không quên đóng SẦM cánh cửa lại theo chuẩn phong cách bạo lực của riêng mình.
Shirou chỉ biết lắc đầu thở dài, cúi nhìn lọ thuốc đựng cái dung dịch có vẻ khá giống nước cốt dừa, lại vừa tựa tựa……sữa Cô gái Hà Lan. Thuốc gì đây nhỉ? Ren phải cất công về lãnh địa quỷ lấy thì xem ra không phải dược liệu tầm thường rồi. Cậu rót nửa lọ ra cốc, dùng thìa đút cho cô nhóc uống.
Gì đây?
Cô nhóc uống không nổi, thuốc trào hết ra ngoài. Cậu vội lấy khăn thấm đi, tiếp tục múc thìa khác đút cho cô nhóc, thuốc lại trào ra ngoài. Cậu vẫn không bỏ cuộc tiếp tục đến thìa thứ ba, rồi thìa thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy,….đến thìa thứ n thuốc vẫn cứ trào ra ngoài, trào ra ngoài và….trào ra ngoài!!!!
Nửa lọ thuốc không qua nổi cổ họng cô nhóc, mà tất cả được thấm sạch vào chiếc khăn tay của Shirou, ướt sũng!
Còn lại nửa lọ thuốc, không nhiều, chỉ được khoảng hơn mười thìa canh nữa thôi, nếu lại tiếp tục thấm hết vào khăn thì toi công. Cậu nhóc thở dài ngao ngán.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng lại bật mở, không, phải nói là được sút ra mới đúng, Ren bước vào. Cậu nhóc này rốt cuộc là trong đầu không có khái niệm “nhà có bệnh nhân thì cần yên tĩnh”. Cậu tiến lại bên giường của Linh:
– Sao thế? Uống xong chưa?
Shirou chỉ biết lắc đầu tỏ vẻ hết cách:
– Cô ấy không uống được, thuốc đút vào miệng lại trào sạch ra ngoài…- vừa nói cậu vừa giơ cái khăn tay lên như bằng chứng- …thấm sạch ra đây rồi!
– Chậc! Cứ như trẻ con được cho ăn rồi chớ liên tục vậy, có cần tôi chạy xuống căng-tin hỏi mua yếm dãi không?
– Phù, có khi phải thế thật ý chứ!
“……..”
– Thôi, cậu trông chừng cô ấy rồi tìm cách cho cô ấy uống đi, đến phiên trực tuần của tôi rồi, tiện thể đi giặt cái khăn đã. – Shirou nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.
– Gì đấy? Tôi có phải là ** em đâu mà biết làm thế nào hả? Này, Shirou…..
Ôi giời ơi, thì Shirou cậu ta cũng đâu có phải là ** em, hơ hơ…
Ren làu bàu tiến lại phía giường của Linh, “đúng là biết đùn đẩy trách nhiệm” – cậu nhóc thầm nghĩ, thật ra thì chưa rõ ai là kẻ “biết đùn đẩy trách nhiệm” ở đây cả. Trong tình huống “bắt buộc phải có bàn tay của các bà mẹ” như thế này, hoặc ít ra là bắt buộc phải có một người phụ nữ có kinh nghiệm “trông trẻ” làm, thì công việc này, nó lại được giao vào tay hai thằng con trai, ờ, mà cụ thể hơn bây giờ là vào tay một kẻ có thể nói là từ trước đến nay trong đầu chỉ biết đến khái niệm “ai chăm sóc tôi ?”, chứ không phải là khái niệm “tôi chăm sóc ai?”, đấy, kiểu như thế.
Cậu nhóc trút nốt nửa “bình sữa” còn lại vào cốc, rồi hết nhìn cô nhóc lại nhìn cái cốc, cứ thế dễ đến…..mấy chục lần. Cuối cùng thì lại ngồi bên mép giường, thở dài ngao ngán, rõ khổ, ghét nhất là “bị liên lụy” như thế này, ấy vậy mà từ khi cô nhóc quái đản này bước vào cuộc đời của cậu, cậu cứ như gặp được “oan gia từ kiếp trước”, cuối cùng thì mọi chuyện cứ thế nhằng nhịt và nhằng nhịt. Vốn là ban đầu cậu định cho cô ta die thật, song nghĩ lại muốn cô ta die thì cách duy nhất hiện giờ là ăn thịt cô ta. Đùa, ĂN cô ta á?
Thôi đi, dù sao cô ta cũng khá thú vị, làm đồ chơi cũng không có tệ. Quyết định như vậy, làm đồ chơi. Thế là cậu luôn làm cô ta không tức giận thì điên tiết, mỗi lần như thế, cái đầu cô ta lại tung ra ti tỉ những suy nghĩ “có một không hai” đến buồn cười. Không biết trong đầu cô ta có cái gì nữa? Thật là chưa hề gặp qua cái loại nữ quỷ như cô ta.
Bọn nữ quỷ bình thường thì suy nghĩ cũng tầm thường theo, không có gì đáng nói. Bọn nữ quỷ quý tộc thì suốt ngày phô ra cái bộ dạng chán ngắt, lễ độ nọ, cung kính kia, tóm lại phân nửa là giả tạo hòng lấy lòng lão già cốt để lão ép cậu đi gặp mặt, mà gặp rồi thì làm gì, cậu giết sạch sẽ có chừa ả nào đâu chứ? Phân nửa còn lại không giả tạo thì là ngốc thật. Giết nhiều quá, kết quả là lão già điên tiết tống cậu đến thế giới con người, kể cũng tốt, khỏi phiền phức.
– AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!
Đang mải suy nghĩ thì tiếng thét của Linh vọng lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.
RẦM RẦM !!!!!!!!