Bạn đang đọc Im a Devil – Chương 17
Chap 17
Huýtttttttt!!!!!!!!!!!
Cậu nhóc đưa ngón tay lên miệng làm phát ra một thứ âm thanh sắc ngọt. Ngay lập tức, trước mặt cậu, một con chim tước rực lửa bay đến, toàn thân nó cháy rực ánh sáng trắng xanh bập bùng.
– Chào, người anh em, lâu không gặp ngươi! – cậu nhóc cười khẩy đưa tay xoa đầu con ác điểu.
Có thể lờ mờ đoán là nếu Linh có mặt ở đây, cô nhóc sẽ gào toáng lên “cái thằng điên kia, muốn cháy tay hay sao mà xoa đầu nó?????????????”, tất nhiên là gào lên như thế trong đầu thôi, có điều là vẫn “đọc” được.
Gì chứ, cháy làm sao được, đó là thú cưng của hắn mà.
– Quác! – con vật dụi dụi đầu vào tay cậu nhóc.
– Xin lỗi, ta không ở nhà nên lão già đó tống ngươi vào đây. – cậu nhóc nói, có vẻ hơi cáu.
– Quác?
– Ta bị tống đi học, gì? không mang ngươi đi được!
– Quác Quác?
– Không được, cãi lời lão già ta lại bị cấm túc, hơn nữa đi cũng còn đỡ hơn ở lại lão sẽ bắt ta đi gặp con nhỏ quận chúa của chi tộc Vampire.
– Quác!
– Ngươi chịu khó đi vậy!…. À, lần này đến thế giới loài người, ta kiếm được món đồ chơi hay lắm!
– Quác???
– Không mang về đây được…ờ, đồ chơi đang gặp trục trặc, thế nên mới phải về đây tìm cách chữa cho nó nhanh hồi phục.
– Quác?
– Chuẩn đấy! Ngươi biết nó ở đâu không? “Vật liệu” để ta sửa đồ chơi ý?
– Quác!
– Tốt! Đưa ta đi tìm nó!
Dứt lời, cậu nhảy phốc lên lưng con ác điểu. Hỏa tước ngay lập tức vỗ cánh bay đi, nhằm thẳng hướng đầm lầy quỷ Wingdring tiến vào.
Ánh sáng ngày càng yếu, khắp nơi, một mùi tanh tưởi bốc lên hòa vào cái không khí đặc quánh hơi nước và chướng khí. Bình thường, chỉ có con người mới buồn nôn thôi, nếu mà hít phải.
Nếu ai đó bị say xe ô tô chẳng hạn, đấy, cái mùi kiểu kiểu như thế, nồng nặc hơn một chút và tanh tanh nữa.
Tối quá, ánh sáng lúc này giúp Ren nhìn rõ là ánh sáng trắng xanh phát ra từ toàn thân con ác điểu. Bà nội nó chứ, bây giờ chẳng khác gì mấy thằng cha mắc chứng quáng gà nhìn đường.
– Mùi tanh nồng nặc càng lúc càng rõ rệt rồi, nó đến đấy, sẵn sàng chưa người anh em?
– Quác!
Cậu nhóc nhếch miệng cười. Tuy nhiên tình hình không khả quan như cậu tưởng chút nào, ánh sáng từ thân hỏa tước phát ra trong này thực sự là không đủ, phải nói là quá yếu ớt, không thể giúp Ren nhìn rõ vị trí con mồi được, mà quên, không biết lúc này thì kẻ nào đang là “con mồi”.
Phe cậu nhóc, hay con thập thủ giao long này đây?
– Nó không dễ nhai đâu! Nhưng nó bổ lắm đấy! Vì “đồ chơi”, tối cũng chiến tất.
Vấn đề là bây giờ Ren chỉ lờ mờ nhìn thấy con quái thôi, cậu nhóc mở lòng bàn tay, từ giữa lòng bàn tay trồi lên một thanh đao xanh tím phát quang, cái này vừa chém tên lâu la canh giữ cổng vào.
XOẸTTTTTTTTTTTTTTTTT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
GRECCCCCCCCCCCCCCCCCCC….
Âm thanh phát ra cho thấy một nhát cắt hoàn hảo.
– OK, một cái đầu rụng, tới nào chú nhóc, chín cái nữa!
Nhờ vào đôi mắt của hỏa tước, mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, ác điểu này bay lượn đến từng cái đầu một, Ren chỉ việc cứ thế mà cắt, cắt, cắt, rồi chém, chém, chém…
GRECCCCCCCCCCCC….
Con quái long điên cuồng gào rú, tám cái đầu đã rụng, còn hai cái nữa…
– QUÁCCCCCC!!!!!!!!!!!!!!!!! – đột ngột hỏa tước kêu lên đau đớn.
Ren vội quay đầu lại, một trong hai cái đầu con giao long đã ngoạm được vào cánh của hỏa tước, làm nó ré lên, bay chao đảo.
– CHẾT TIỆT!!!!!!!!!!
Ren quát ầm lên, lao tới cắm thẳng thanh đại đao lên đầu cái đầu khổng lồ của con thập thủ giao long. Được rồi, còn một cái nữa, nhưng…
Hỏa tước cánh bị thương, không thể bay tiếp được, đáp xuống một cách chao đảo.
– Được rồi! Nghỉ đi, còn lại để ta! – cậu nhóc nói.
Dứt lời, cậu đứng dậy, cầm thanh đao lăm lăm tiến tới phía trước. Bà nó chứ, đồ quái vật kia nhìn được trong bóng tối còn Ren thì không. Cậu nhắm mắt lại, tai cố lắng nghe động tĩnh để tìm vị trí cái đầu cuối cùng.
loạt soạt…
vù vù…
…..
Tiếng gió, tiếng ma sát với không khí của con quái vật. ĐÂY RỒI!!!!!!!!
PHẬP!!!
PHẬP!!!!!!!!!
Lần này là tiếng đao chém, và tiếng đớp con mồi. Quan trọng là, cái nào trước?
– Mày thua! – cậu nhóc nhếch môi cười. Thanh đao đã cắm thẳng vào mắt con vật làm máu nó phun tung tóe, tất nhiên là bắn hết lên người cậu nữa.
RẦMMMMMM….
Cái đầu cuối cùng gục xuống. Cậu nhóc rít thành tiếng qua kẽ răng:
– Chậc!….Bẩn hết cả người.
Cậu tiến lại phía cái đầu vừa rơi xuống ngay cạnh mình, dùng tay không bẻ phắt cái sừng cỡ ngà voi trên đó, hứng lấy một ít dịch lỏng chảy ra từ đó. Một thứ dung dịch màu trắng sữa, nhìn thì có vẻ giống nước cốt dừa, vị thế nào chưa biết, mùi như lưu huỳnh.
Sau đó Ren đi về phía ác điểu, cho nó uống một ít, vết thương trên cánh mau chóng lành lại.
– Coi nè, thấy hay chưa? “Đồ chơi” của ta cũng làm được thế đấy!
– Quác?
– Được rồi, chỗ này đem về cho “đồ chơi”. Rời khỏi đây thôi!
————————–
– SAO???? Thằng nhóc tự ý trở về, lại còn giết thị vệ rồi xông vào khu vực cấm?
– Dạ…Dạ…vâng…điện hạ…điện hạ…ép nô tài mở cửa…mặc..mặc dù…nô tài đã nói… phải xin ý kiến chúa tể…
– Thằng ranh con, nó không coi ta ra gì hết!!!!!!!!!!
Vua quỷ ngồi trên ngai vàng quát tháo một cách điên tiết, ngay lập tức cả cung điện rung chuyển ầm ầm. Lão trợn đôi mắt vằn đỏ toàn tia máu nhìn tên thuộc hạ đang run rẩy:
– CÚT!!!!!!!!!
– Dạ…vâng!!!! – tên tiểu quỷ lắp bắp.
Lão lại ngồi đó, răng nghiến ken két, giận thằng con độc nhất thiếu điều hộc cả máu ra ngoài, cái thói ngông cuồng của Ren y hệt lão. Chuyện!…cha con mà! Có điều giống quá thì không ổn tí nào.
– Thúc phụ, xin người bớt giận, cháu nghĩ điện hạ không cố ý đâu, chắc có việc gấp…
– Cháu không cần bênh vực nó! – lão lại quát.
Kẻ vừa lên tiếng là một con bé xinh xắn, thấy vậy vội im bặt.
Lão có vẻ hơi hối hận vì làm con bé sợ, liền lên tiếng trấn an:
– Được rồi, Luciana, cháu đã cất công tới đây, thôi thì đến South Devil với thằng Ren luôn đi, ta sẽ nói lại với hiệu trưởng trường North Devil việc cháu chuyển trường. Đến đó quản lí nó giúp ta!
– …Thưa…vâng!!! – con bé rụt rè đáp lời.
Thế là xong, câu chuyện từ đây lại bắt đầu phiền phức thêm rồi….