Bạn đang đọc Im a Devil – Chương 19
Chap 19
Sáng nay tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm bẹp dí trong căn phòng kí túc xá quen thuộc. Không biết tôi đã ngủ bao lâu rồi, chỉ e là tôi đã nằm như thế này không dưới 16 tiếng đồng hồ, bởi vì lúc ở nhà tôi cứ nhè có cơ hội là sẽ nướng một phát từ tối ngày hôm trước đến chiều ngày hôm sau mới mò dậy, và mỗi lần như thế, mặc dù cảm giác đã đời nhưng cái lưng của tôi thì muốn gãy đến nơi. Kiểu như bây giờ, có cảm giác tôi đã cho người ta đặt lên lưng mình cả một tấm bê-tông bự chảng và bảo họ “cứ thế mà phang vào, cầm một cái búa tạ ý!”
Dù sao thì tôi vẫn còn nhớ là sau khi truyền cả đống “huyết” cho tên đáng ghét thì tỉnh lại tôi nằm ở đây, cá là tôi đã bất tỉnh và hắn đã đưa tôi về. Có lẽ hắn ta không xấu xa như tôi tưởng, chỉ hơi “đểu cáng” một tí. Sau vụ này thì tôi đếch nợ gì hắn.
Mặt tôi nhơm nhớp dinh dính, chắc tôi lại khóc vì cơn đau di chứng hành hạ đây mà, nhưng miệng thì lại đắng ngắt như cảm giác của người bình thường khi bị ốm ấy, quái thật, mọi khi có thế đâu nhỉ??? Không lẽ lại tác dụng phụ của việc truyền máu hả? Mà nếu thế thật thì tạ ơn trời vì trước đây tôi chưa bao giờ đi “hiến máu nhân đạo” nhá.
Tôi lò dò mở cửa đi ra phòng lớn, nhác trông thấy cái đồng chạy pin treo tường – có cả lịch – chỉ đúng 6h30, thứ ba. Sặc, sao tôi không nằm như thế đến cha nó chủ nhật có hơn không nhỉ, thứ ba, tức là hôm nay phải đi học!!! Tiến vào trong WC, tôi tá hỏa nhìn mình trong gương, bạn biết không…. không khác gì một…..XÁC CHẾT!!!!!!!!!
Cái con bà nó chứ, nhìn xem, đây là bộ đồ tôi mặc vào cái hôm suýt bị con Kéc cho về cõi vĩnh hằng đây mà. Tôi đưa lên mũi ngửi ngửi, không còn từ nào phù hợp để miêu tả bằng từ KHỦNG KHIẾP, mùi nước mưa, đất cát, và cả mùi máu nữa, trông nó bẩn như một cái giẻ rách, còn tôi thì không khác gì một con ăn xin. Nhìn đi, tôi thậm chí còn không biết đây là tôi đấy.
Sao họ lại để tôi vẫn mặc như thế chứ, không sợ tôi bị ghẻ lở à?
Mà quên, bạn cùng phòng của tôi là….con trai!!!! Sao mà đi…thay đồ cho tôi được.
Gì chứ? Hai cái thằng cùi bắp này, sao không đi nhờ Chỉ Nhược giúp tôi chứ??? Mà quên nữa, họ đâu có biết cô ấy là ai đâu. Ơ thế chả nhẽ lại không biết đi nhờ đại một quỷ nữ nào khác à? Óc ngắn đến thế hả?
Tôi điên hết cả tiết, nhưng lại đột ngột nhớ ra là việc tôi bị nhét chung vào kí túc xá nam này cơ bản là không ai biết trừ cô hiệu trưởng, mặt khác căn phòng vip này tọa ngay ở một lãnh địa “bất khả xâm phạm”.
Được rồi được rồi, nếu mà tôi còn đứng đây ca cải lương như một đứa dở hơi thì e là tôi sẽ bị ghẻ thật mất, còn phải chuẩn bị đi học.
Tôi trút bỏ bộ quần áo “ăn mày” ra thật nhanh chóng rồi phi ngay vào bồn tắm, chòy chòy, sáng dậy sớm đi tắm là tuyệt nhất trong ngày đấy nhở, thế mà mẹ bảo tôi cứ không thèm nghe, càng lúc càng thấy mình giống con cá ươn vì không chịu ăn muối. Haizzzzzzzzz….
Cuộc sống của tôi lúc trước rất yên ổn, cơ bản là không có gì to tát xảy ra. Thế mà từ khi tôi chuyển vào đây học thì tôi cảm thấy “sóng gió” suốt ngày ập đến. Như lúc này…
Tôi đang mải nghịch đống bọt xà phòng thì giật bắn mình.
RẦMMMMMMM
Không phải là tiếng sấm đâu, tôi đã ước là như thế…
Cánh cửa phòng tắm bị đạp ra một cách không thương tiếc, tên đáng ghét tự nhiên ở đâu lù lù xuất hiện, tại sao hắn ta ở đây? Vào lúc này chứ? Ê, bình thường những ngày đi học tôi thức dậy thì tên khốn này và Shirou đều đã đi từ lâu rồi cơ mà, sao bây giờ…????
Hai đứa bốn mắt nhìn nhau, tôi trợn mắt, mồm há cả ra (đến nỗi có thể nhét vào đó một cái chậu) vì ngạc nhiên, còn hắn, cái mặt hắn ban đầu thế này , kế đó thì thế này:
Hắn bị đứt dây thần kinh xấu hổ hay bị cái gì tương tự thế? Thật may là tôi đang ở trong bồn tắm và trong bồn thì có cả một đống bọt xà phòng, tôi gào toáng cả lên:
– SAO ANH CÒN CHƯA CÚT RA HẢ????????????????????
Tên khốn này, hắn ta có họ hàng với Sở Khanh đấy, tôi thề!
Tiện thể tôi phi ngay cục xà phòng về phía hắn, tuy nhiên nó chỉ kịp đụng vào cánh cửa rồi rơi bịch cái xuống sàn, hắn ta đi ra nhanh như thể đã biết là tôi sẽ ném ý, mặc dù tôi không hề nghĩ gì trong đầu hết.
Được rồi, tôi phải thở từ từ không thì điên quá máu dồn lên não. Hắn ta là một tên đáng ghét, khốn khiếp, một tên xấu xa, bỉ ổi, vô liêm sỉ, *******************!!!!!!!!!!!
Bây giờ tôi mới nhớ ra là tôi quên không khóa cửa phòng lúc vào L(
Đã hiểu vì sao tôi rủa xả cái thằng cha nào thiết kế phòng mà chỉ có mỗi cái nhà vệ sinh thôi chưa.
——————-
Từ phòng tắm bước ra, tôi trố mắt khi thấy hắn đang ngồi chễm chệ ở ghế sofa ngoài phòng lớn xem ti vi như thể vừa rồi chả có gì xảy ra cả, hắn thậm chí có vẻ còn coi như tôi không đang tồn tại ở đây nữa kìa, dù vậy tôi vẫn thấy mặt mình nóng phừng phừng.
– Cô quên bà hiệu trưởng già chát đã nói gì à, ở đây không phân biệt chuyện giới tính sâu sắc như ở thế giới con người, cô làm gì mà hét toáng lên như thể tôi sắp nhảy bổ vào cô thế?
Hắn ta nói, mắt vẫn không hề rời khỏi cái ti vi, theo như tôi biết thì đây cũng là biểu hiện của hành vi được gọi là BẤT LỊCH SỰ!!!!!!!!!
– Nhưng….nhưng….giờ này bình thường anh và Shirou đều đi học cả rồi mà…tại….tại sao…hôm nay….????
Tôi không hiểu sao cứ ấp a ấp úng, quay lại nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi thì thấy vẫn là 6h30, gì đây? Đồng hồ chết hả, sặc, chết lúc nào vậy trời???
– Hôm nay là chủ nhật, cô nằm đến mất trí luôn rồi à? – hắn nhếch môi cười, mắt vẫn dán chặt vào cái ti vi như thể nó có lực hút ý.
Tôi tức lộn cả ruột nhưng chả cãi lại được câu nào, bà nội nó chứ.
1s…….2s……..3s…………..
Tự nhiên không thoải mái chút nào hết, mãi tôi mới nặn ra được một câu ngớ ngẩn:
– Sh….Shirou đi đâu rồi?
Hỏi thừa, cái này tôi tất nhiên là biết. Tôi ở đây hơn một tháng rồi, à, nếu tính đến giờ là hai.
– Sinh hoạt câu lạc bộ Tucker, biết rồi còn hỏi. – hắn càu nhàu.
Shirou tham gia câu lạc bộ Tucker, cậu ấy nấu ăn ngon đến mức đầu bếp số một nhà hàng đứng đầu thế giới phải ngả mũ chào thua, tôi nghĩ vậy. À, còn tên này thì đếch tham gia câu lạc bộ nào hết, hắn tự tung tự tác như thể là một ông vua con ở đây ý, tôi nói ông vua con vì bố hắn là ông vua to, và mai kia hắn sẽ ngồi vào cái chỗ đó. Shirou có nói với tôi là, quỷ tộc hoàng gia mang trong mình dòng máu gần như hoàn hảo (gần như thôi, tôi nghĩ trên đời chả có cái gì hoàn hảo, mà đúng là như thế) với khả năng biến hóa và chiến đấu bẩm sinh, à, tôi nghĩ là thêm cả cái máu hồ ly với nét quyến rũ chết người (cả quỷ) nữa!!
– Shirou nó nấu sẵn cho cô đó, trên bàn ý! – hắn hất hàm về phía cái bàn tròn tròn làm bằng pha lê.
Tôi lò dò tiến về phía chiếc bàn, cháo, biết ngay, cái món làm người ốm phát ngán, nhưng dù sao thì tôi vừa ốm dậy, cứ cho là thế đi, và đang đói sắp chết rồi đây nên vẫn phải ăn chứ, chưa kể là tôi chắc chắn nó super delicious ( siêu ngon).
Tôi múc cả thìa to tướng đút vào miệng, nhưng khốn nỗi là chưa nuốt trôi qua cuống họng thì hắn ta đứng dậy đi đến bên cạnh cúi xuống ghé sát tai tôi nói nhỏ…
Hắn ta, cái loại chỉ biết nhìn người khác bằng nửa con mắt ấy, đã nói với tôi là:
– Vòng một của cô…..cũng không tệ nhỉ!!! =))))
Nói xong hắn cười ha hả rồi quay gót đi ra ngoài.
Tôi phun tất tần tật những gì đang ngấu nghiến trong miệng ra ngoài, mém chút là chết sặc rồi, con bà nó chứ. Bây giờ thì tôi hoàn toàn chắc chắn hắn ta là họ hàng của Sở Khanh đấy, gì? Hắn ta thậm chí còn là một tên đại đại……………..DÂM TẶC nữa!!!
Tức chết tôi rồi, nếu đây là mục đích của hắn thì hắn thành công rồi đấy!