Bạn đang đọc Huynh ấy không yêu ta – Chương 38
CHƯƠNG 38
Bà mối dắt ta đến bên kiệu hoa, vén rèm rồi thủ thỉ : “ Tiểu nương tử, sao cô không khóc chút nào vậy, sẽ không may mắn đâu!”. Ta còn có thể khóc ư? Người chị em tốt nhất thì mất mạng, người thân của ta ở đây không còn một ai, ta khóc để luyến tiếc điều gì chứ?
Ta cười lạnh cho qua, sắc mặt bợt bạt. Đám rước băng qua mấy con phố, ngồi trong kiệu mà ta vẫn nghe thấy bên ngoài nhao nhao bàn tán, cho đến khi về tới Hồ phủ, pháo dây nổ hết những tiếng cuối cùng ta mới được đón xuống kiệu.
Chữ “Song hỷ” dán ở đầu cổng đập vào mắt khiến ta càng thêm não nề, nhớ lại lễ thành thân của huynh ta trước đây vui vẻ biết bao nhiêu giờ đây đám cưới của ta thê lương bấy nhiêu, đành rằng người đến dự đông như trảy hội, Hồ Sở Minh hỷ phục đỏ chói đạo mạo đứng trên bậc thềm hoan hỉ chắp tay: “ Đa tạ, xin đa tạ các vị”, rõ ràng hắn không phải nam nhân ta muốn lấy!
Vì đang trùm khăn nên ta phải vịn vào tay hai đứa a hoàn để bước qua chậu lửa và túi gạo, ở bên kia Hồ Sở Minh cũng bắt đầu bắn tên. Ta lưỡng lự một chút rồi quyết tâm bước qua túi gạo, còn chậu lửa nữa thôi. Không hiểu sao trong lòng ta lại có suy nghĩ lửa bén vào hỷ phục để ta bốc cháy luôn còn hơn. Có điều đang chuẩn bị đưa mũi chân qua chậu thì một tiếng hô trầm ấm uy quyền vang lên:
– Dừng lại!
Cả đám đông thoáng chốc sững sờ, ai nấy đều hiếu kỳ trông ra cái kẻ phá đám kia. Ta cũng tò mò vén khăn trùm đầu lên một chút!
À, thì ra là Diệp đại thiếu gia đến góp vui, ta cười mỉa mai nhìn hắn.
Hắn ung dung phi từ trên ngựa xuống, khóe môi vẫn nhếch lên đầy giễu cợt, khuôn mặt ưa nhìn tuấn mĩ được phủ một lớp nắng mai nhàn nhạt sáng tựa ánh sao trên trời:
– Lễ thành thân của hai người chưa thể cử hành được đâu!
Đồ bỉ ổi ,té ra hắn vẫn còn ôm hận vì dạo trước Tiểu Ái phá hỏng chuyện tốt của phu thê nhà hắn, làm cho Sảnh Tiểu Liên bị thương tích ở mặt, đến nay vẫn chưa lành. Hắn và ả vẫn chưa chính thức là vợ chồng được!
Hôm nay hắn đến coi như trả thù ta, cũng được, cứ việc rạch mặt Hồ Sở Minh mà báo thù!
Chẳng ngờ hắn mỉm cười một chút rồi lôi từ tay áo ra một miếng vải trăng trắng, đến khi nhìn kỹ ta mới phát hiện ra trên đó còn một vết máu nho nhỏ, chừng bằng bông hoa mai, màu sắc thâm đen lại. Có vẻ đã lâu.
Ta chẳng hiểu hắn có ý gì, còn Hồ Sở Minh cứ la oai oái:
– Diệp công tử! Đây…đây là…
Diệp Tuệ nhìn ta rồi nói:
– Phải, đây chính là trinh tiết của nương tử nhà ngươi!
Ta á khẩu hoàn toàn. Hóa ra là…là thứ này! Xưa nay mẫu thân coi ta là một tiểu nha đầu nên chưa bao giờ tiết lộ cho ta mấy chuyện đó. Người còn chưa kịp nói cho ta thì ta đã vác tay nải bỏ trốn cùng Tiểu Ái rồi. Biết sẽ chảy máu nhiều như vậy thì ta đã chẳng mặc kệ hắn rồi, hèn gì Tiểu Ái lại khóc thét lên như vậy. Còn nữa, đêm hôm đó hắn còn hỏi ta có đau không, sau đó thì nổi điên, nhưng nhìn thấy miếng vải trên hông ta thì bỗng dưng dịu lại.
Thì ra…thì ra là thứ này!
Mặt ta đỏ lựng, không dám ngẩng đầu nhìn ai, còn Hồ Sở Minh thì cứ lắp ba lắp bắp:
– Nói láo!…nói láo!
Diệp Tuệ giật lại chiếc khăn trên tay Hồ Sở Minh, đoạn chỉ thẳng vào mặt ta và nói:
– Không tin ngươi hỏi nương tử nhà mình xem!
Hồ Sở Minh run rẩy tựa vào một chiếc cột , bộ hỷ phục giờ đây nhăn nhúm như mớ rẻ rách, hắn vuốt mồ hôi trên trán rồi ra lệnh gì đó với đám gia nô, bọn kia cắp đít chạy đi ngay tức khắc. Ta trừng trừng nhìn Diệp Tuệ, tên xảo quyệt, xem hắn còn dám dùng cái chiêu đốn mạt với ta, không hiểu hắn cố ý lót miếng vải đó dưới giường từ khi nào. Tốt rồi, hắn công bố với cả thiên hạ biết mối quan hệ mờ ám của hai chúng ta.
Phen này ta khó mà sống yên ổn ở Tô Châu, được lắm, Diệp Tuệ. Trái lại với ta, hắn điềm tĩnh vô cùng, còn nở nụ cười có lúm má với ta một cái rồi thẩn thơ ngắm nhìn ta một vòng từ đầu tới chân . song ta biết, chắc chắn hắn đang cất giấu một âm mưu vô cùng hiểm độc. Lúc này, đôi mắt hắn dừng lại ngay trên eo ta, hắn cứ nhìn chằm chằm, khiến ta nổi cả gai ốc.
Đám gia nô lấm lét dâng lên cho Hồ Sở Minh một nắm lá diếp, ta còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì thì bọn chúng đã cầm nắm lá diếp dí vào mũi ta, trời ạ, hăng quá đi mất! Ta lập tức lợm giọng buồn nôn!
Lạ nhỉ, rõ ràng sáng nay ta đã ăn ba chiếc màn thầu rồi mà, còn nữa, xưa kia ta chưa từng buồn nôn khi ngửi lá diếp!
Hồ Sở Minh thấy ta bụm miệng lại càng tốt tăm mặt mũi, ánh mắt chứa đầy vẻ bàng hoàng, hắn run run hỏi:
– Tại sao…cái đó lại ở chỗ của Diệp công tử?
Nói xong còn nhìn ta một cái, có vẻ như không tin nổi!
Diệp Tuệ vẫn cười: “ Cái đó ư? Ta tưởng nhà ngươi phải rõ nhất chứ?”
– Rõ ràng…rõ ràng Mẫn Mẫn là họ hàng xa của ngài. Sao hai người có thể…có thể…
– Họ hàng xa? – Diệp Tuệ cười khẩy – Ta vẫn nghĩ nhà ngươi là kẻ túc trí đa mưu, hóa ra lại dễ dàng tin lời của cô ta như vậy!
Hồ Sở Minh ríu cả lưỡi, đám người xem trò vui nãy giờ cũng bắt đầu phẫn nộ, thậm chí đã có kẻ bẻ tay rôm rốp:
– Cái đồ lẳng lơ!
– Đã thất tiết còn đòi xuất giá!
– Lăng nhăng với ai không lăng nhăng, lại nhắm trúng Diệp Tuệ của Diệp phủ, phen này ả chết chắc với Sảnh Tiểu Liên rồi!
Một ả đàn bà nhổ toẹt nước miếng vào áo ta, đoạn giật phắt chiếc khăn trùm đầu thêu đôi uyên ương ném xuống đất.
– Đưa ả lên quan phủ, đòi công bằng!
Giờ thì ta nhớ ra rồi ,hai vị cô mẫu có nói những nữ nhân không trong sạch khi ngửi phải lá rau diếp sẽ buồn nôn hoặc đi vệ sinh. Sau đó bọn họ còn bị xử phạt rất tàn nhẫn, ở xã hội của chúng ta, tội thất tiết trước khi về nhà chồng còn nặng nề hơn cả tội không có con nối dõi.
Đúng là ta không còn gì nữa, danh tiết cũng mất cả rồi, hắn lúc nào cũng cao tay hơn ta, dùng chính cách này để trả thù ta. Ta không thể ở lại Tô Châu còn hắn cũng có thể toại nguyện.
Cũng tốt, xử phạt hoặc giết chết ta đi! Để ta còn gặp Tiểu Ái!
Hồ Sở Minh bấy giờ mới hoàn hồn, gã khấu đầu trước mặt Diệp Tuệ:
– Chuyện đã đến nước này, tại hạ cũng không còn gì để nói. May mà Diệp công tử còn chưa bái đường với Sảnh tiểu thư. Không thì con tiện nữ này e làm hỏng mối lương duyên của ngài!
Điệu bộ khinh khi, ghét bỏ của Hồ Sở Minh y hệt cái lần gã đứng ra vạch tội vợ mình, ta cười nhạt, thì ra lòng dạ đàn ông khó tường cho nổi, hôm nay còn say đắm thiết tha, thoắt cái đã quay lưng, vứt bỏ như một thứ đồ phế vật!
Diệp Tuệ nhảy lên ngựa, kiêu ngạo nói: “ Chuyện của bản thiếu gia, không khiến nhà ngươi xía mõm vào!”
Hồ Sở Minh hậm hực lắm nhưng đành ngậm miệng cho xong, gã bẽ bàng nhìn đám người xung quanh ta rồi hắng giọng:
– Đinh Mẫn Mẫn, cô là hạng nữ nhân đáng khinh , không xứng làm thê tử của ta nữa. Hãy ngoan ngoãn mà chịu phạt đi!
Ta chẳng còn lời nào để nói với gã, chầm chậm đứng lên. Đám người nhiều chuyện đã nhanh nhẹn gọi một đám quan binh đến, khuôn mặt kẻ nào kẻ nấy lạnh băng. Lăm lăm thanh trường kiếm bạc lóe sáng, kề sát cổ ta!
Ta không sợ, ở Tô Châu xa xôi này, chẳng phải ta luôn lầm lũi một mình sao? Giờ chết có là gì nữa đâu!
Quan binh trói tay ta lại, lúc nghiêng đầu, ta nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Hồ Sở Minh ở đằng sau, bất giác trái tim ta run rẩy, còn mẫu thân trên đời, ta quyết không để cho gã đụng đến người!
– Hồ Sở Minh, ta và ngươi còn chưa chính thức bái đường, đừng hòng đụng một ngón tay tới gia sản nhà ta!
Hồ Sở Minh đã lộ bộ mặt thật, hắn câng cáo nói như thể mình vô cùng cao thượng:
– Đinh Mẫn Mẫn, ta còn chưa bắt Đinh gia bồi thường cho ta, cô dựa vào đâu mà cấm ta đòi lại công bằng?
Hừ, hắn nghĩ ta sẽ nhẹ dạ như Ân Nhi, để cho hắn bòn rút gia sản một cách đường đường chính chính ư? Cái lý ở đâu mà như vậy?
– Mẫu thân ta còn chưa nhận được sính lễ, ta và ngươi còn chưa nên phu thê, ngươi lấy gì đòi lại công bằng đây?
Hắn tím tái như bị nghẹt thở, ấp úng hỏi:
– Chưa…chưa nhận được sính lễ? Không lý nào, ta đã sai người…
Lời còn chưa dứt , ta đã trơn tru đáp:
– Ngươi biết dùng tiền mua chuộc kẻ khác, còn ta thì không ư?
Ta đã lường trước được lòng dạ tên cáo già Hồ Sở Minh, trước hôm cử hành hôn lễ bèn đem tất cả số tiền dành dụm mua chuộc đám người đưa sính lễ, bọn chúng giờ đã an tâm mà chia trác số tiền đó. Ta cũng an tâm mà chịu phạt rồi. Đáng đời gã, dùng cách đê tiện để hại người khác, giờ bị quả báo còn quá muộn đó. Hồ Sở Minh ngã phịch xuống đất còn ta thì bình thản bước từng bước một, đi qua phía Diệp Tuệ, ta cố nở nụ cười tươi tắn với chàng. Đó có lẽ là nụ cười đẹp nhất ta muốn dành cho chàng.
Chàng ngơ ngác nhìn theo ta, thực ra ta biết, một số chuyện đã do ông trời an bài, chính là nghiệt duyên của ta, muốn tránh cũng chẳng được. Tuy nhiên ta lại không hối hận một chút nào.
Đúng, là ta chưa từng hối hận!
Tiểu Ái, mẫu thân! Ta có lỗi với cả hai người!