Huynh ấy không yêu ta

Chương 40


Bạn đang đọc Huynh ấy không yêu ta – Chương 40

CHƯƠNG 39
Lưỡi dao lạnh buốt đã ấn sâu một chút, cảm giác động mạch ở cổ dần đứt phựt, đầu óc ta dần tê dại đi nhưng vẫn cảm nhận có đôi tay mát rượi mềm mại đang xoa nắn khuôn mặt mình. Chắc là mơ thôi, ta đã bước được một chân xuống suối vàng rồi.
Yên tâm nhắm nghiền mắt, ai dè một giọt nước mắt mặn chát men theo gò má chạm xuống bờ môi lạnh cóng của ta. Mặn như muối,đúng là nước mắt rồi!
Ta vẫn cảm nhận được, ta vẫn…chưa chết?
Ta mệt đến nỗi không thể mở nổi mắt, đành níu lấy cánh tay ấy theo bản năng, hỏi: “Diệp Tuệ, là chàng đúng không?”
Ta nhận ra chính là bàn tay chàng, chàng bón cho ta mứt quả, ta còn nghiến chảy máu cả tay chàng…bàn tay vững chắc, mát rượi này. Ta chưa hề quên.
– Chàng xem, giờ ta đã xấu xí giống Sảnh Tiểu Liên – Ta thều thào nói.
Cảm giác máu rịn ra trên cổ ngày một nhiều, ta càng sợ, sinh mạng đang dần dần từ bỏ ta. Lúc lưỡi dao kề sát cổ, ta không sợ chút nào. Nhưng lúc này ta rất sợ, sợ sẽ không nói với chàng hãy đợi ta ở kiếp sau được nữa! Sợ sẽ không cho chàng biết rằng, thực ra, ta đã không hận chàng từ lâu rồi.
Ta cứ cố mở miệng nhưng không nói được điều gì nữa. Diệp Tuệ dùng vải mềm băng bó cho ta. Cổ ta mỏi nhừ nhưng chàng vẫn kiên nhẫn thấm sạch máu, phải chăng chàng vừa rơi lệ vì ta?

Gắng sức mở con mắt đục ngầu, ta thấy con ngươi đen thẫm của chàng đong đầy hình ảnh ta, chàng chưa khi nào nhìn ta chăm chú xót xa như vậy. Những lần chúng ta đụng độ ở Tô Châu chỉ toàn va chạm và xích mích, ta gần như tưởng rằng chàng ghét bỏ mình. Nhưng, chỉ cần có giây phút này, lòng ta đã mãn nguyện lắm rồi. Chàng không bỏ mặc ta, không để ta chết ở cái nơi tối tăm lạnh lẽo này.
Ta không cô đơn!
Một giọt nước mắt nóng chầm chậm lăn xuống gò má ta. Diệp Tuệ sững lại, bàn tay chàng dừng rất lâu trên cái cổ có mấy sợi máu nhỏ túa ra của ta, chàng vuốt nhẹ phần tóc bị xén khi nãy:
– Nếu như làm cho khuôn mặt nàng trở nên xấu xí mà có thể khiến ta ngừng yêu nàng, thì nàng cứ làm đi!
Hôm đó, chàng từng nói sẽ hủy nhan sắc của ta rồi để ta chết không toàn thây. Vậy mà hôm nay chàng lại ôm ta trong lòng, nói những lời đắm say. Ta nên tin vào đâu?
Liếc con dao hãy còn dính máu dưới sàn, lại nhìn Sảnh Tiểu Liên vừa bị kéo đi. Trên má ả hằn dấu vân tay đỏ lừ, chắc chắn Diệp Tuệ vừa ra tay với ả. ả vừa đi vừa gào thét điên loạn. Ta mỉm cười nhìn chàng, trong đầu dường như tái diện lại cảnh trước kia, Tiểu Ái từng hỏi rằng ta có tin chàng hay không. Ta không do dự nói với nó. Ta yêuchàng, cho nên…
– Ta tin!
Chàng giam chặt ta trong lòng, đầu ta ép sát ngực chàng, cánh tay Diệp Tuệ khẽ khàng vuốt mái tóc ta, thẽ thọt:
– Lần nàng bị ốm…
– Ta biết!
Sảnh Tiểu Liên từng nói. Chàng tìm đại phu tốt nhất cho ta, còn túc trực bên giường bệnh của ta…
– Lần nàng bị bắt vào kỹ viện…
– Ta biết!
Bà chủ nói rằng chàng phái người cứu thoát ta, hèn gì trong lúc lịm đi, ta lại ngửi thấy mùi cỏ quen thuộc gần bên mình!
Diệp Tuệ đang vận tấm áo đen tuyền đó, có lẽ chàng không nhớ, nhưng ta thì nhớ rõ. Khuy trên cùng của áo bị sứt, hôm đo hỷ phục cho chàng, ta phát hiện nó giống hệt với khuy áo ta nhặt được ở quán của ông bà chủ.

Ta nghĩ đến hai bức thư pháp có hai chữ “Mẫn”, “Tuệ” , Tiểu Ái còn nói là do chàng viết tên ta.
Diệp Tuệ thấy ta khóc thì càng bối rối, kéo sát ta lại gần, bờ môi mềm mại hôn lên đôi mắt ta, những giọt nước mắt đang chảy như chững lại. Ta vẫn chưa thể tin chàng lại có thể dịu dàng như thế. Chẳng phải chàng từng tát ta, nhục mạ ta, mắng ta là con tiện nhân để bảo vệ ả họ Sảnh đó!
Đến khi mặt ta khô cong, chàng mới ngừng hôn, nhìn vết thương trên cổ ta, chàng run rẩy hệt như một đứa trẻ, bàn tay túm chặt lấy cánh tay ta, xương cốt va vào nhau đau buốt tận óc:
– Mẫn Mẫn, nàng không …không được giống mẹ!
Ta cười, giọng nhẹ như thể bị gió cuốn phăng đi bất cứ lúc nào:
– Thì ra, chàng rất sợ ta chết!
Chàng ngơ ngác, song cánh tay vẫn ghì chặt: “ Mẫn nhi, Diệp Nhân Cảnh định dùng nàng để uy hiếp ta, ta vốn muốn nàng trốn khỏi Tô Châu, càng xa càng tốt, để ông ta không thể đụng đến nàng”
Chẳng trách chàng liên tiếp dùng cách ép buộc ta trở về Đinh phủ, chàng muốn bảo vệ ta, vậy mà ta lại hiểu lầm chàng.
Diệp Tuệ bế bổng ta lên, nói:
– Chúng ta phải ra khỏi đây trước đã!

Ta gật đầu không đáp, song lòng lại ngổn ngang suy nghĩ. Chàng tốt với ta, nhưng còn Tiểu Ái, chẳng phải nó cũng là tỷ muội tốt của ta hay sao?
Vừa nghĩ đến đó, ta bỗng nhớ lại cảnh Tiểu Ái nằm trên vũng nước, cơ thể lạnh toát, mặt cắt không còn giọt máu. Ta vội vã ra hiệu cho chàng thả mình xuống.
Chàng dường như đoán được ta đang nghĩ gì, đôi mắt đen thâm trầm ấy xoáy sâu vào ta. Chỉ cần nhìn chàng, ta nhận ra ánh mắt ấy không gợn chút gian dối. Dường như trong đôi mắt chàng, chỉ còn lại hình bóng ta mà thôi. Nhưng Tiểu Ái thì sao?
Làm thế này không được mà thế kia cũng chẳng xong.
– Nàng vẫn còn giận ta chuyện của Tiểu Ái?
Ta lặng người, cố gắng tránh né chàng: “ Chúng ta ra khỏi đây trước đã!”.

Rồi tay ta nắm chặt đôi bàn tay mát rượi của chàng, chẳng nói chẳng rằng kéo tuột chàng theo mình, thực ra ta không giận ai hết, chỉ giận chính bản thân ta!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.