Bạn đang đọc Huynh ấy không yêu ta – Chương 37
CHƯƠNG 37
Sáng hôm sau, nhân lúc trời còn xâm xẩm tối, màn đêm dày đặc còn chưa tan biến sạch sẽ, ta cầm theo tay nải, nhảy lên ngựa trở về Tô Châu.
Hồ Sở Minh nghe tin ta chấp nhận hôn sự, hắn vui đến độ cười mù cả mắt, liên tục nói: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi”.
Ta thầm nghĩ, tốt cái đầu nhà hắn. Ban đầu còn định trở về Đinh phủ, ai ngờ bị gã Diệp Tuệ hất cẳng, gã tưởng gã là ai mà muốn đuổi thì ta sẽ đi ngay. Gã cả gan ép chết Tiểu Ái của ta, dù tình cảm con người không thể gượng ép nhưng không có gã, Tiểu Ái có khổ sở dằn vặt đến lúc chết không dám nói thật lòng mình hay không?
Đáng ra, Tiểu Ái có thể lấy được phu quân tốt!
Ta càng nghĩ càng cảm thấy uất hận, Hồ Sở Minh còn đang tất tả phân công cho đám gia nô chuẩn bị lễ thành thân. Sau này, ta và Hồ Sở Minh chính thức làm phu thê, hắn có mượn quyền đuổi chúng ta khỏi Tô Châu cũng chẳng dễ dàng, Hồ Sở Minh giàu có sẵn, nghe đâu nhà ả Ân Nhi kia thế lực cũng không vừa, chỉ cần gã rắp tâm giở chút thủ đoạn. Ta không tin chúng ta không bám trụ được ở Tô Châu này!
Đúng, mặc dù ta ghét cay ghét đắng Hồ Sở Minh, nhưng còn có lựa chọn nào khác cho Mẫn Mẫn ta, Diệp Tuệ vẫn cứ nhởn nhơ bên mỹ nhân của hắn, còn người chị em tốt nhất của ta lại phải chịu cảnh mồ ẩm thây lạnh bên kia.
Ta không cam tâm!
Liếc nhìn khuôn mặt trong chiếc gương đồng, ta tự dặn bản thân phải tìm mọi cách vạch trần bộ mặt xấu xa của hai cha con họ Diệp! Bằng tất cả mọi cách!
Vì Đinh phủ của ta cách quá xa Tô Châu mà Hồ Sở Minh lại không chịu nổi cảnh “ đêm dài lắm mộng”, phần vì hắn lo sợ tốn kém chi phí vận chuyển sính lễ, phần vì hắn còn ngờ vực ta. Đúng là một kẻ ti tiện!
Cho nên hắn tự ý chọn biệt viện là nơi ta xuất giá, thôi thì đây đâu phải là lễ thành hôn ta mong mỏi, hắn muốn thế nào thì cứ chiều theo cho xong!
Biệt viện từ ngày vắng bóng Tiểu Ái cô quạnh hẳn, nay hai vị cô mẫu cũng rời đi nốt , Hồ Sở Minh bèn cử hai a hoàn ở phủ hắn đến biệt viện chăm nom ta.
Chưa xong, ngày nào hắn cũng kiếm cớ mò đến, miệng thì nói ôn lại tình nghĩa gì đó nhưng thực chất toàn tìm cách sàm sỡ đụng chạm ta, may mà thân thủ ta nhanh nhẹn. Hồ Sở Minh tức lắm nhưng không dám nói gì. Theo tục trước ngày thành thân, tân lang và tân nương không được gặp mặt. Thế mà hắn cứ tìm đến tì tì thế này, ta đâm hoang mang, bèn ngon ngọt dỗ dành:
– Chàng đừng nóng vội, đợi đến ngày đó thiếp tuyệt đối sẽ chiều lòng chàng!
Nói xong ta chỉ thiếu nước nôn ọe, thật ra ta mong cái ngày đó đừng tới còn hơn. Cứ nghĩ đến hôn phu của mình chính là tên khốn họ Sở, ta lại càng quyết tâm khổ nhục kế. Tiểu Ái của ta, nhất định phải có một danh phận, chí ít cũng là ngang bằng Sảnh Tiểu Liên đó.
Ta và Hồ Sở Minh ghé qua mấy quán xá nghịch ngợm giải khuây, càng ngày ta càng chán cái chốn náo nhiệt ầm ĩ này. Thế mà trước đây ta lại mê tít mới lạ, có lẽ vì còn Tiểu Ái.
Dạo phố cùng Hồ Sở Minh, hắn lúc nào cũng chăm chăm tiếp cận những ông chủ giàu có ở Tô Châu, không vì buôn vải cũng là vì trao đổi mấy chuyện gì đó, cười không khép nổi miệng. Đến đi chơi mà còn lo hụt tiền, ta đi vụt lên trước, hắn gàng cổ gọi:
– Mẫn Mẫn, nàng đi đâu đó?
Ta đoán chắc hắn lại chuẩn bị dùng những lời lẽ sến sẩm dỗ ngọt mình đây, ta phăm phăm tiến về phía trước, không thèm ngoảnh lại.
Chẳng ngờ ta lại đến ngay trước sạp hàng của ông lão viết chữ dạo trước, đã lâu lắm rồi, từ khi còn Tiểu Ái, ta đã xin ông ấy một đôi chữ, còn Tiểu Ái miễn cưỡng nhận một chữ “Tình”.
Giờ ta mới nhận ra, Tiểu Ái lúc đó đã khó xử thế nào, chẳng có nữ nhân nào dám tự nhận mình không ghen với nữ nhân khác, rõ ràng hôm đó nó đã nổi giận, vậy mà sau đó không để lộ bất cứ điều gì. Chắc nó phân vân lắm bởi chúng ta là tỷ muội tốt của nhau, trong khi nó lại không kiềm chế được trái tim mình.
Tiểu Ái cũng muốn xin một đôi chữ giống ta, nhưng nó sợ ta sẽ biết được sự thật, sợ ta khó nghĩ, bèn nhận phần khó đó về phía mình, con bé ngốc.
Ta chậm rãi bước đến sạp hàng bày đầy giấy đỏ của ông lão, tiếc thay lão đã dọn hàng, trời xuân hay có gió lạnh, ông lão tuổi cũng đã cao!
Ta liếc thấy một chữ “ Mẫn” dưới chân sạp hàng, vẫn là tên của ta, chỉ có điều lần này bị vò nhàu nhĩ hơn cả lần trước. Dấu mực còn chưa khô hẳn, chắc chắn vừa viết không lâu. Ta nhặt bức thư pháp, soi xét một hồi, ông lão cũng nhận ra sự xuất hiện của ta, nheo cặp mắt đã hơi nhoèn, mỉm cười hỏi:
– Lại là cô nương?
Không ngờ lâu như vậy mà lão còn nhớ tới ta, trí nhớ tốt thật. Ta gật đầu, lại chau mày nhìn bức thư pháp trên tay:
– Vị công tử đó vừa đi khuất!
Ta càng hậm hực hơn, gào lên:
– Hắn mà còn viết tên của ta nữa, ông cứ đuổi phắt đi cho ta.
Viết tên ta rồi vò nhàu, có gì to tát, định trù ẻo lão nương chết sớm, không có cửa đâu.
Ông lão xoa chòm râu, cười khà khà:
– Thực ra cậu ta là đại thiếu gia của Diệp phủ, có chuyện cô không…
Ta cắt lời ông lão:
– Hắn là ai không quan trọng!
Nói xong ta dợm bước đi thẳng, trời mưa xuân mưa lạnh tấp vào mặt mũi, mưa phùn như những sợi tơ giăng mắc trên những mái lầu son gác tía, tạo nên khung cảnh đẹp mê hồn, người người che ô giấy dù cho nhau, ta đã từng coi thân thế của hắn không quan trọng, bất kể hắn là ai, chỉ cần hắn yêu thương ta là đủ, vừa lấy tay áo che chắn khuôn mặt, vừa cố gắng đi thật nhanh về biệt viện!
Không tìm thấy ta, chưa biết chừng Hồ Sở Minh sẽ làm ầm lên, trị tội cả những người không liên can, ta đang là mối lợi trước mắt gã, chắc chắn gã sẽ không dễ dàng buông tha ta.
Ta vừa đi vừa đảo mắt tìm gã, trong màn mưa dày đặc, tiếng gió như nức nở, có lẽ hắn đã về trước.
Ngày thành thân ta khoác trên mình bộ hỷ phục đỏ tươi, để mặc cho đám a hoàn trang điểm khuôn mặt. Diệp Tuệ, ta như thế này, có phải ngươi đã vừa lòng, chẳng phải ta đau khổ bao nhiêu ngươi càng hạnh phúc bấy nhiêu ư?
Chỉ tiếc là con gái không được nhận táo đỏ chúc phúc của mẫu thân, con gái bất hiếu, mong mẫu thân bình an!
Đám đón dâu chừng 30 người, họ vừa đi vừa đánh trống thổi kèn rất vui vẻ, bầu không khí hết sức náo nhiệt, pháo dây đỏ nổ tét tét rất vui tai, sắc đỏ ngập tràn hòm đựng hồi môn, cỗ kiệu khiêng của ta cũng là màu đỏ. Vì ta ở nơi xa đến nên hòm đựng hồi môn giản dị vô cùng, ta gần như chẳng có gì ngoài một bộ tư trang bằng vàng. Hồ Sở Minh cũng chẳng chê trách gì về điều đó, phần vì thúc mẫu ta qua đời sớm, Hồ Sở Minh lại nóng lòng muốn lấy ta nên chỉ sai người đem sính lễ bẩm báo với mẫu thân ta một tiếng. Đến nay đám người đó vẫn chưa trở về, gã bèn cử một trưởng lão đứng ra làm chủ cho chúng ta. Ta thầm nghĩ, cái đồ ngụy tạo, muốn thâu tóm gia sản Đinh gia, không dễ đâu, ngày nào ta còn sống thì hắn đừng mong cướp được một xu!
Ta chầm chậm lê thân ra khỏi biệt viện, trên đầu là mũ phượng nặng nề muốn còng cả lưng, bà mối giúp ta trùm khăn trên đầu, nhạc vẫn cứ rộn ràng còn trái tim ta thì nặng trĩu, chút nữa còn phải động phòng cùng tên khốn Hồ Sở Minh, không biết ta có chịu nhục nổi không, tần ngần ngắm con dao sắc nhọn dắt phía đai lưng, ta thầm tính toán, cùng lắm là giết chết tên khốn Hồ Sở Minh, sau đó tự vẫn cùng hắn, thế là xong!
Diệp Tuệ có khi lại càng vui mừng, ta sẽ vĩnh viễn biến khỏi mắt hắn. Nghĩ đến đây, ta lại thoáng run rẩy. Giết người, ta chưa từng nghĩ đến!