Huyết Y Kỳ Thư

Chương 21: Am Tu Duyên bắt sểnh dâm ni


Đọc truyện Huyết Y Kỳ Thư – Chương 21: Am Tu Duyên bắt sểnh dâm ni

Ngô Cương hững hờ nói:

– Các hạ nói vậy cũng không sao. Sau này sẽ có ngày tái hội.

Chàng lại cất bước thì lão già mặc áo cẩm bào quát:

– Không được đi!

– Các hạ định làm gì?

– Giữa lão phu và phái U Linh không muốn chuyện tỷ kiếm nhưng lão phu
chẳng lạ gì kiếm pháp của phu nhân. Lưng người đeo trường kiếm vậy kiếm
pháp của ngươi chắc khá lắm, lão phu muốn coi kiếm thuật của người dưới
trướng phu nhân xem giỏi đến đâu.

– Các hạ coi làm quái gì?

Lão già mặc cẩm bào quát:

– Không được! Số mười bốn đâu?

Một tên kiếm thủ gày nhom vào hạng trung niên khom lưng đứng dậy nói:

– Có đệ tử đây!

– Ngươi là tay kiếm thuật cao hơn hết ở đây. Vậy ngươi thử với thằng nhỏ kia vài chiêu.

– Xin tuân lệnh!

Kim kiếm số mười bốn mặt đầy sát khí rời khỏi chỗ ngồi tiến gần lại mấy bước.

Lập tức mấy tên Kim kiếm thủ di chuyển bàn rượu cho khoảng giữa rộng thêm ra.

Một lão già đầu hói ngồi cùng bàn với một nhà sư, hai đạo sĩ và ba ba người tục đứng dậy khom lưng nói:

– Bẩm Thái Thượng hộ pháp! Đao kiếm không có mắt ta nên cẩn thận hiện giờ tưởng không nên gây thù oán với Địa Cung.

Ngô Cương đoán lão đầu hói là Nhất Yêu giả trang.

Lão già mặc cẩm bào liền hạ lệnh:

– Số mười bốn! Đừng hại mạng y!

Kim kiếm số mười bốn kính cân đáp:

– Xin tuân lệnh!

Ngô Cương vẫn không ngẩn đầu lộ diện. Chàng lẳng lặng đứng yên đầy vẻ thần bí.

Kim kiếm số mười bốn rút thanh kiếm vàng ra đứng cách Ngô Cương chừng năm bước, cất giọng lạnh như băng nói:

– Rút kiếm ra đi!

Bầu không khí trong trường đột nhiên biến thành khẩn trương.

Ngô Cương lạnh lùng đáp:

– Tại hạ không đón tiếp tôn giá cũng được.

Kim kiếm số mười bốn hỏi:

– Ngươi sợ ư? Thái thượng vừa hạ lệnh không giết ngươi đâu. Ngươi cứ rút kiếm ra!

Ngô Cương đáp:

– Thanh kiếm của tại hạ đã rút ra khỏi vỏ thì phải thấy máu mới trở về.

Câu nói hời hợt nhưng đầy sát khí khiến người nghe không rét mà run.

Kim kiếm số mười bốn hắng giọng một tiếng rồi nói:

– Tên này ngông cuồng thật!

Lão già mặc áo cẩm bào cười ha hả nói:

– Thú quá! U Linh địa cung phát xuất ra kiếm sĩ này thì có thể làm chấn động kiếm lâm được đấy!

Ngô Cương từ từ rút Phụng kiếm ra. Kiếm khí dưới ánh sáng đèn khiếm cho cả
toà tửu lâu phải lạnh toát. Ai cũng nhận ra ngay đó là một thanh bảo
kiếm.

Ngô Cương đứng tự nhiên chẳng vào tư thế nào hết. Tay phải cầm kiếm hướng chênh chếch lên. Tay trái nắm kiếm quyết. Khủy tay để
trước ngực. Tư thức này vượt ra ngoài lề lối thông thường của võ lâm coi rất kì bí.

Kim kiếm số mười bốn không khỏi xao xuyến trong lòng

Những người có mặt trong trường toàn là cao thủ phi phàm đều chăm chú nhìn ra không trường.

Mục quang của lão già mặc áo cẩm bào rất sắc bén, nhận ra ngay chỗ đặc biệt của Ngô Cương. Lão lớn tiếng ra lệnh:

– Phải hết sức động thủ đừng kể gì đến sống chết!

Kim kiếm số mười bốn đáp:

– Đệ tử xin tuân lệnh!

Mệnh lệnh vừa được ban bố, bầu không khí trong trường đã khẩn trương sặc mùi sát khí.

Bao nhiêu con mắt đều chú ý theo dõi không trường.

Ngô Cương vẫn đứng như tượng đá người đã kì bí, kiếm còn kì bí hơn.

Kim kiếm số mười bốn khẽ quát ngươi hãy báo danh! Đó là qui củ của người tỷ võ,

Ngô Cương dằn từng tiếng:


– Bất tất phải thế vì tôn giá nhất định phải chết.

Kim kiếm số mười bốn tức quá sắc mặt lợt lạt. Mặt hắn đầy sát khí cười trông thấy phát khiếp.

Bầu không khí trầm mặc khẩn trương cơ hồ nghẹt thở. Mỗi khắc người ta tưởng lâu đến hàng năm.

Kim kiếm số mười bốn bỗng hô:

– Coi đây!

Tiếng hô chưa dứt Kim kiếm số mười bốn đã ra tay nhanh như điện chớp.

Hào quang vừa thấp thoáng. Mọi sự đều im lặng thanh kiếm của Ngô Cương giơ lên rồi biến thành thế tạt ngang.

Huỵch!

Kim kiếm số mười bốn ngã lăn xuống. Đầu gã bắn vào chân tường. Máu tuôn như suối chảy.

Bao nhiêu người đều tự hỏi:

– Kiếm thuật gì mà khủng khiếp thế?

Đường đường là một tay Kim kiếm mà mới một chiêu đầu mà đã đầu một nơi mình một nẻo thì còn ai dám tin nữa?

Lão già mặc cẩm bào da mặt co rúm lại.

Không hiểu ai hé một tiếng phá tan bãi không khí tĩnh mịch. Bảy tên kiếm thủ
đều đứng dậy. Tay nắm chuôi kiếm mười bốn con mắt nhìn vào Ngô Cương
chòng chọc.

Lão già mặc cẩm bào cất giọng khàn khàn:

– Ngồi cả xuống!

Bảy tên kiếm thủ hằn học tức giận miễn cưỡng ngồi xuống.

Ngô Cương trong dạ mừng thầm nhưng ngoài mặt không để lộ ra vẻ gì hết.
Chàng thấy nhát kiếm của mình quả nhiên phi thường thì tăng thêm lòng tự tin rất nhiều. Chàng ung dung tra kiếm vào vỏ.

Lão gài mặc cẩm báo run lên hỏi:

– Phải chăng đó là kiếm thuật của U linh địa cung?

Ngô Cương không trả lời từ từ cất bước về phía cầu thang thái độ rất hiên ngang.

Bảy tên kiếm thủ lại chống kiếm đứng dậy trợn mắt tròn xoe nhưng lão già
mặc cẩm bào không lên tiếng nên chăng ai dám vọng động chỉ hướng lên
nhìn Ngô Cương đang xuống cầu thang rối mát hút.

Lão già mặc cẩm bào cất giọng ồm ồm:

– Phải làm thế nào cho gã này gia nhập bản minh thì bản minh chủ mới nằm ngủ kỹ không lo lắng gì nữa

Lão già đầu hói nói:

– E rằng chuyện này khó lắm!

Lão già mặc cẩm bào vỗ bàn quát:

– Bằng không phải trừ khử gã đi!

Ngô Cương xuống lầu ra khỏi tửu điếm, những hán tử áo đen gác dưới lầu
tuyệt đối không hiểu chuyện gì chúng chỉ trương cặp mắt kinh dị lên nhìn Ngô Cương băng băng ra đi.

Đêm đông tại thị trấn trông văng
ngắt. Trừ đường phố chính ra là còn có ít đèn lửa, ngoài ra đâu đấy đã
tối đen và im lặng như tờ.

Ngô Cương cúi đầu thủng thẳng đi về phía trước trong lòng ngẫm nghĩ miên mang. Chàng tự đặt ra mấy câu hỏi:

– Tại sao Yêu Vương Âu Dương Tàn lại tự hạ mình trà trộn vào hàng ngũ Võ Minh.

– Lão nói đừng làm hư việc lớn của ta nghĩa là gì?

– Lão mặc cẩm bào lai lịch thế nào?

– Bọn này có mục đích gì?

Nhưng bấy nhiêu nghi vấn chàng không tài nào đoán ra được. Bất giác chàng ra đến tận đầu đường.

Gió lạnh căm căm như cưa da xẻo thịt. Bóng trăng lu mờ ảm đạm. Ngoái đường
không một bóng người Ngô Cương định vào đâu tạm ngủ cho đến hết sáng mai sẽ liệu.

Chàng tính như vậy liền trở gót quay về đường cũ thì
bất thình lình có một bóng người từ đường phố gần đấy lướt qua. Thân
pháp người này thì mau lẹ phi thường coi chẳng khác gì con dơi lướt trên không gian.

Mục quang Ngô Cương sắc bén thế mà chàng mới nhận
ra được bóng người này quen thuộc chứ chưa biết là ai. Chàng không có
thời giờ suy nghĩ vội vàng băng rượt theo.

Lại một bóng người khác ngấm ngầm nhón gót chạy theo Ngô Cương rất khẽ.

Vượt qua thị trấn ra ngoài đã thấy bóng người chạy phái trước rẽ vào khu rừng bách.

Ngô Cương phát hiện ra mình bị kẻ khác theo dõi có điều không hiểu kẻ chạy
theo sau mình có phải là đồng bọn với tên đi trước hay là người ngoài.
Chàng giả vờ không biết gì cũng không ngoảnh đầu lại. Chàng theo con
đường nhỏ lao mình vào rừng trúc.

Bóng người di theo sau tới
ngoài rừng thì dừng lại. Hắn dòm ngó một lúc rồi cũng cất bước đi vào.
Hắn đi chưa được ba bước thì đã thấy bóng người hiện ra. Người này mặc

áo nho sinh lưng đeo trường kiếm đầu đội nón rộng vành kéo sụp xuống che qúa nửa mặt.

Người đó chính là Ngô Cương.

Bóng người kia rú lên một tiếng:

– Úi chà!

Rồi dừng bước.

Ngô Cương quay đầu lại ngó nhận ra chính là một đạo sĩ trong bọn nhà sư, hai đạo sĩ và ba người tục vừa ở trong tửu lâu.

Ngô Cương cất tiếng hỏi:

– Ý đạo trưởng muốn làm gì đây?

Thanh âm hắn cực kỳ lạnh lẽo khiến người nghe không rét mà run.

Đạo sĩ sợ quá mặt tái xanh lùi hai bước run lên đáp:

– Té ra là các hạ bần đạo tưởng lầm người khác.

Đọa sĩ dứt lời xoay mình toan chạy.

Ngô Cương thét lên:

– Quay lại đã!

Đạo sĩ toàn thân run lên bần bật quay lại hỏi:

– Các hạ còn điều chi dạy bảo?

Ngô Cương quay lại hỏi:

– Đạo trưởng theo dõi bản nhân làm chi?

Đạo sĩ ấp úng đáp:

– Cái này… không phải đâu. Bấn đạo lầm tưởng các hạ với một tên đệ tử bổn môn nên mới đuổi theo.

Ngô Cương lạnh lùng nói:

– Chà các hạ nói dối mà không thông chút nào. Tại hạ ăn mặc thế này trừ
khi người mù mới trông lầm. Còn đạo trưởng tinh tường thế kia đâu lý lại sai được? Dù có lầm nữa thì đạo trưởng rượt theo để làm gì? Nơi đây là
chỗ nào?

Đạo sĩ ấp úng đáp:

– Bần đạo cũng không biết.

Ngô Cương lại hỏi:

– Người vào rừng phía trước là ai?

Đạo sĩ ngơ ngác đáp:

– Phía trước có ai đâu? Bần đạo không chú ý.

Ngô Cương lại hỏi:

– Đạo hiệu của đạo trưởng là gì?

Đạo sĩ trầm ngâm một chút rồi đáp:

– Bần đạo là Nhất Chân đại biểu cho Không Động ở Vô Minh.

Phái Không Động cũng là một trong những phái [x] Ngô Cương đã gây ra vụ đổ
máu trong Võ Lâm Đệ Nhất Bảo. Đầu óc chàng đang nổi sát khí. Chàng gật
đầu hỏi:

– Hay lắm! Thái Thượng hộ pháp Võ Minh lai lịch thế nào?

Đạo sĩ ấp úng đáp:

– Về điểm này… bần đạo không thể trình bày được.

Ngô Cương lại hỏi:

– Mục đích đạo trưởng đến đây làm gì?

Nhất Chân đạo trưởng không trả lời.

Ngô Cương giục:

– Đạo trưởng đừng làm mất thời giờ nữa, nên nói huỵch toẹt ra là hơn.

Nhất Chân đạo trưởng ấp úng đáp:

– Bần đạo đi truy tầm một tên công địch của võ lâm.

Ngô Cương ngắt lời:

– Ai vậy?

– Con Võ Thánh Ngô Vinh Thái ngày trước.

Ngô Cương nghiến răng đáp:

– Chính là tại hạ!


Nhất Chan đạo trưởng khiếp vía loạng choạng lùi lại miệng lắp bắp:

– Ngươi … ngươi …

Ngô Cương nhảy xổ lại. Ánh hào quang lóe lên! Chàng rút kiếm ra tay nhanh đến nỗi không ai kịp nhìn rõ.

– Úi!

Tiếng rú mới thốt ra được một nữa thì người của Nhất Chân rơi huỵch xuống đứt làm hai đoạn.

Ngô Cương từ từ tra kiếm vào vỏ liệng thi thể đạo sĩ vào rừng trúc rậm rạp rồi tiến vào trong rừng.

Chàng theo lối nhỏ đi được mười trượng thì phía trước hiện ra một bức tường
vây. Nhìn qua bức tường này thấy mái ngói rêu xanh. Trên tường đặt một
tấm biển đề ba chữ “Tu Duyên Am”

Ngô Cương lẩm bẩm:

– Té ra đây là một tòa ni am. Bóng người lúc trước không hiểu lai lịch thế nào?

Chàng đưa mắt nhìn qua cửa am rồi nhảy vọt qua tường mà vào.

Trong am thờ một tương đạo sĩ áo trắng, ánh đèn xanh sáng tỏ nhưng chẳng thấy bóng người nào. Chàng đã tưởng bọn nữ ni đi ngủ cả rồi.

Ngô
Cương tiến vào phía sau đến một gian tịnh xá thấy thấp thoáng có ánh
đèn. Chàng nhìn lên cửa sổ dán giấy còn trong bóng người lờ mờ thì ra
một nam một nữ.

Ngô Cương tự nghĩ:

– Đáng lý ni am là
nơi cấm đàn ông không được bước chân vào vậy mà đêm hôm khuya khoắt
trong am lại có bóng nam nữ xuất hiện thì dĩ nhiên có chuyện dâm tà .

Ngô Cương động tính hiếu kì, chàng lạng người đi như quỷ mị tiến lại trước
thềm nhảy lên bậc cửa không một tiếng động. Chàng vừa nhòm qua khe cửa
bất giác lửa giận nổi lên đùng đùng.

Trong lệnh xá trướng ngà
trướng gấm coi chẳng khác động phòng trong buổi tân hôn. Một nữ ni đứng
tuổi lẵng lơ hết chỗ nói. Mụ mặc tấm áo mỏng để ẩn hiện những đường cong đang ngồi cùng bàn bạc với gã trung niên áo xám. Nữ ni đặt đôi cánh tay trắng nõn ná lên bàn để mặc cho gã áo xám trung niên vuốt ve. Đầu mày
cuối mặt đầy xuân tình. Má đỏ ửng như quả gấc chín lộ vẻ cực kì khiêu
gợi Ngô Cương tự hỏi:

– Người xuất gia mà thế này ư?

Người áo xám trung niên mặt cũng đầy vẻ dâm tà. Người hắn đã vào trạc tứ tuần nhưng vẫn còn vẻ anh tuấn phong lưu. Mặt trắng trẻo dưới cằm không để
râu.

Cặp nụ đào của ni nữ căng thẳng như thách thức chẳng có vẻ
gì là giữ gìn ý tứ cả khiến cho người nào không thấy khỏi rạo rực trong
lòng, giả tỷ đầu mụ có tóc thì quả thật là một mỹ nhân. Vẻ phong vận
hiên giờ quả thật khiến cho người ta phải điên đảo thần hồn.

Trung niên áo xám nhín nữ ni bằng cặp mắt say sưa nói:

– Lên giường thôi tiểu huynh mệt lắm rồi!

Nữ ni đưa mắt đa tình hỗn hển nói:

– Đại ca ơi bữa nay muội thật khó chịu.

Gã trung niên áo xám ngắt lời:

– Từ nay nàng để tóc chuẩn bị trở về cõi tục đi thôi!

Nữ ni đứng dậy nằm ngả vào lòng gã trung niên hai tay ôm cổ ngửa mặt lên hỏi:

– Đại ca! Sự tình đã làm xong chưa?

Gã trai gật đầu.

Nữ ni hỏi lại:

– Xong xuôi cả rồi chứ?

Gã trung niên đáp:

– Cũng gần như vậy.

– Cũng gần như vậy nghĩa là làm sao?

– Tiểu huynh đã cho người đưa về tổng đàn. Hiện giờ họ đã ở cách đây ngoài mấy chục dặm.

Nữ ni biến sắc hỏi:

– Sao không làm cho xong hẳn đi?

Ngô Cương không nhịn được nữa toan động thủ…

Bỗng gã trung niên áo xám nhân nhó cười nói:

– Dĩ nhiên tiểu huynh đã nghĩ vậy, nhưng lệnh trên không thể cãi được.
Vì cái đó dính líu đến di nghiệt của Võ Thánh Ngô Vinh Thái.

Ngô Cương như phát điên chàng cố nén lòng để nghe tiếp.

Nữ ni cau mày nói:

– Tiểu muội vẫn thấy băn khoăn trong dạ.

Gã trung niên liền cầm lấy tay mụ nói:

– Mỹ nhân hãy khoan tâm, không sợ xảy ra chuyện gì cả. Công việc làm tuyệt diệu, thần tiên cũng không thể lường được.

Nữ ni hỏi:

– Thế nào mà tuyệt diệu?

Gã trung niên gạt đi:

– Lên giường rồi sẽ nói chuyện

– Làm gì mà nóng nảy thế?

Gã trung niên ra chiều khó chịu nói:

– Ta cho mỹ nhân hay là ta mệt lắm rồi vì bị chật vật hàng nửa ngày
trời. Chuyến này không có Thái Thượng hộ pháp thân hành động thủ thì e

rằng đêm nay ta chẳng bao giờ về đây để thấy mặt mỹ nhân được. Mỹ nhân
là bà vải già chỉ còn đường theo mấy ông sư.

Ngô Cương lại chấn động tâm thần, miệng lẩm bẩm:

– Té ra cặp cẩu nam nữ này cũng là nanh vuốt của Võ Minh. Bọn chúng có
chuyện gì đây? Sao việc đó lại lên quan đến ta? Ta phải hỏi cho ra mới
được.

Nghĩ vậy chàng tung mình nhảy xuống lớn tiếng quát:

– Này ông bạn ra đây nói chuyện.

Tiếp theo có tiếng quát, đèn lửa tắt phụt. Trong phàng tối đen như mực có tiếng nữ ni hỏi vọng ra:

– Ai! Kẻ nào ngu xuẩn đến nỗi nửa đêm còn vào đây để tìm cái chết?

Trung niên áo xám khẽ la:

– Úi chà!

Rồi bằng một giọng cấp bách:

– Đúng là quái vật đã hiện thân ngoài tửu lâu mà ta vừa nói đó. Đừng gây chuyện với nó.

Bầu không khí yên tĩnh trở lại.

Ngô Cương trong lòng nóng nảy chỉ sợ đối phương tẩu thoát. Phóng chưởng
đánh vào cửa sổ cho vỡ tan chàng vận lực đến tột độ nhưng ngó vào chẳng
thấy bóng ngươi nào. Chàng không ngờ rằng đối phương vừa thấy bóng mình
đã trốn mất, nếu chàng biết trước thế này đã không lên tiếng hô hoán ra
tay hành động liền thì đối phương có chấp cánh cũng không bay thoát.

Chàng lại vung chưởng đánh luôn mấy phát. Căn tịnh xá bị sập đến một nửa mà
vẫn không thấy bóng người xuất hiện chỉ nghe tiếng niệm phật hiệu run
run:

– A di đà phật!

Bốn vị lão ni từ phòng bên loạng choạng chạy ra. Người nào cũng mặt xám ngắt.

Ngô Cương quát hỏi:

– Người ấy đâu rồi?

Một vị lão ni chắp tay hỏi lại:

– Thí chủ hỏi ai?

Ngô Cương xẵng giọng:

– Đôi cẩu nam nữ kia chứ còn ai.

– A di đà phật! Bần ni không biết!

Ngô Cương lại hỏi:

– Sư thái là trụ trì ở đây hay sao?

Nữ ni đáp:

– Chính thị.

Ngô Cương mỉa mai:

– Thật là một tòa am thanh tịnh!

Lão ni thở dài nói:

– Đức phật từ bi! Bần ni ở dưới quyền bọn dâm uy kéo dài chút hơi tàn…

Ngô Cương nhìn bốn lão ni đều không phải người trong giang hồ, chàng chẳng
buồn hỏi thêm nữa, tung mình lên không để liếc mắt ngó quanh mà chẳng
thấy dấu vết chi cả. Chắc đôi cẩu nam nữ kia đã trốn đi rồi.

Ngô Cương ra khỏi con đường âm u lòng ngẫm nghĩ về mấy câu người áo xám kia đã nói:”Cái đó đã đưa về đàn rồi?”. Chàng tự hỏi:

– Làm sao vụ này có liên can đến ta? Lão già mặc áo cẩm bào đi chuyến này cũng vì chuyện đó ư? Ta đuổi theo chăng?

Hiện giờ ngoài cách đuổi theo không còn thượng sách nào khác từ đây đến tổng đàn Võ Minh chỉ có một đường lối, việc rượt theo chẳng có chi là khó
khăn. Nó chỉ khó khăn ở chỗ chàng không biết rõ thực hư mà đi đuổi gió
bắt bóng vu vơ, thì dù có gặp bọn kia thật thì sẽ phân biệt cách nào?

Ngô Cương suy đi tính lại một lúc rồi quyết định quay về thị trấn để điều
tra xem nanh vuốt của bọn Võ Minh lạc lõng nơi đâu. Chàng chỉ cần gặp
một tên là có thể hỏi ra được.

Đoạn chàng không do dự nữa băng mình chạy về thị trấn.

Chỉ trong khoảnh khắc Ngô Cương về tới nơi nhưng đường phố đã vắng teo
không một bóng người. Trà lầu tửu quán thu dọn nghỉ cả rồi, chỉ còn thắp đèn ngủ lờ mờ.

Chàng về chỗ tửu lầu mình trọ trước thì thấy cửa tiệm đóng chặt không còn đèn lửa chi hết. Thế là nước cờ chàng tính lại trật. Bây giờ biết làm thế nào?

Ngô Cương đứng thộn mặt ra trước tửu điếm. Chàng nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định trước là rượt theo bọn kia.

Theo lời trung niên áo xám thì hiện giờ bọn kai đã ở ngoài mấy chục dặm. Nếu chàng hết sức đuổi gấp thì gần trưa mai có thể đuổi kịp. Nếu họ đi
không mau thì sáng mai đã gặp rồi.

Nhưng rượt theo cái gì? Người áo xám không nói rõ là đem vật gì về tổng đàn.

Vì là một vụ có quan hệ đến chàng nên chàng nhất thiết phải dò xét cho ra gốc ngọn.

Quyết định rồi Ngô Cương ra khỏi thị trấn. Trời sáng rõ chàng đã đến thành
Thi Nam giờ cấm vừa hết. Những người đi chợ sớm trong thành ra chật cả
đường. Tiếng người lác đác xen với tiếng ngựa hí.

Những tiểu điếm trong thành khói bốc lên nghi ngút, chảo mỡ xèo xèo họ đã mở cửa đón khách.

Hiện tượng này khác với nơi chàng ở. Ngô Cương chẳng có việc gì phải vào thành chàng liền tiện chân bước vào một tửu điếm.

Cách ăn mặc của chàng khiến cho mọi người nhốn nháo. Thanh kiếm cài sau lưng càng tỏ rõ thân phận chàng khiến bọn buôn bán đi chăn rất ngán dây vào. Tiếng nhốn nháo lập tức bình tĩnh lại. Ngô Cương gọi đĩa cơm rau rồi
lăng lẽ cúi đầu ăn uống.

Bàn bên có tiếng người trầm trầm mà rung động cả màng tai cất tiếng hỏi:

– Xem chừng gã có vẻ tà môn lắm nhỉ?

Người khác đáp:

– Ít mồm chớ! Đừng gây chuyện hay hơn. Cốt sao mình khỏi lỡ nhiệm vụ là hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.