Huyết Y Kỳ Thư

Chương 20: Thái thượng Hộ pháp Võ minh


Đọc truyện Huyết Y Kỳ Thư – Chương 20: Thái thượng Hộ pháp Võ minh

Hai tên áo đen đưa mắt nhìn nhau rồi song song tiến lại bàn Ngô Cương. Một tên dưới cằm có để túm râu lên tiếng hỏi:

– Chà! Ông bạn từ đâu tới?

Ngô Cương đáp cụt lũn:

– Ta là tửu khách.

Tên áo đen giở giọng:

– Thằng lõi ngu xuẩn này! Ngươi là…

Ngô Cương cũng không vừa mắng lại:

– Câm miệng đi! Bản nhân đang lúc ăn uống rất ghét kẻ đến quấy rầy.

Chàng vừa nói vừa bật ra hai ngón tay mấy tiếng lách cách. Hai tên áo đen
ngây ra trước bàn như tượng đất không nói gì được, mà cũng không nhúc
nhích.

Ngô Cương vẫn để cái nón sụp xuống mặt, nâng chung lên uống rượu. Thuỷ chung chẳng một ai nhìn rõ bộ mặt chàng thế nào.

Mấy tên tiểu nhị hoảng sợ mất vía lui dần chuồn xuống dưới nhà.

Sau thời gian uống cạn chừng nửa chén trà, trên thang lầu có tiếng binh binh chói tai vang lên và tiếng người thoá mạ:

– Quân chuột nhắt. Ở đâu mà dám đến đây càn rỡ?

Ngô Cương liếc mắt nhìn ra thấy một lão già mặt rỗ thân thể lực lưỡng, đang tiến về phía bàn mình. Lão cắp một thanh trường kiếm ánh sáng lấp
loáng.

Lập tức sát khí nổi lên bừng bừng, Ngô Cương mắng thầm:

– Lại quân chó má này!

Lão già mặt rỗ hau háu nhìn Ngô Cương rồi quay lại quát hai tên áo đen:

– Thật đồ vô dụng!

Lão vừa quát vừa đưa ngón tay ra giải khai huyệt đạo cho chúng. Không ngờ
vụ này đã ra ngoài ý nghĩ của lão. Lão không giải khai huyệt đạo được
cho hai hán tử áo đen. Bộ mặt rỗ sì sứt lập tức đỏ bu82ng lên, lão quay
lại hỏi Ngô Cương bằng một giọng lịch sự hơn:

– Ông bạn là cao nhân phương nào?

Ngô Cương hững hờ đáp:

– Lão không đáng hỏi ta.

Lão kia hét:

– Ái chà! Thằng lõi này lớn mật!

Ngô Cương lại hỏi:

– Lão là Kim kiếm số mấy?

Lão già run lên đáp:

– Số năm!

Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ rất mau:

– Hắn đường đường là Kim kiếm số năm thì địa vị không nhỏ. Y có thể là
một trong những kẻ thù chính của ta. Nếu đúng như vậy thì việc khai đao
đầu tiên trong cuộc báo thù may mắn biết chừng nào. Mười năm trước, hắn
là người lãnh đạo gây ra vụ huyết án Võ lâm đệ nhất bảo. Vong phụ quả
linh thiêng khiến lão tự dẫn xác tới đây.

Chàng liền cất giọng âm trầm hỏi:

– Số năm hả? Hay lắm!

Chàng nâng chung lên uống cạn sạch một hơi. Thái độ thần bí và cuồng ngạo của chàng đã khiến đối phương tức như vỡ mật.

Kim kiếm số năm phẫn kích đến độ giọng nói run run:

– Ông bạn chưa báo danh hiệu ư?

Ngô Cương buông thõng:

– Bất tất!

– Hiện giờ trước hết xin giải khai huyệt đạo cho hai tên này đã.

Ngô Cương hỏi móc:

– Ồ! Lão không giải được ư?

Kim kiếm số năm xám mặt nghiến răng đáp:

– Ông bạn! Ông bạn đắc ý một lúc mà thôi. Bây giờ… ông bạn đi đi!

Ngô Cương hỏi:

– Lão định làm gì?

– Tiểu tử! Ngươi không muốn sống nửa hay sao?

– Có thể như vậy nhưng lão không nói câu đó được.


– Rút kiếm đi!

Ngô Cương cười lạt đáp:

– Ta đã bảo không đáng mà.

Kim kiếm số năm rút thanh kiếm đánh xoẹt một cái sát khí đằng đằng dàn dụa trong tửu lâu.

Ngô Cương vẫn không lý gì đến lão. Một tay giữ bàn một tay cầm chung rượu.

Kim kiếm số năm lớn tiếng:

– Ngươi hãy ngửng đầu lên để bản kiếm thử coi tướng mạo!

– Hừ!

Giữa lúc ấy lại một lão già nữa lên lầu. Lão này tầm thước vừa phải, lưng cũng giắt một thanh kim kiếm. Lão cất tiếng hỏi:

– Ngũ ca chuyện gì vậy?

Kim kiếm số năm đáp:

– Có một gã muốn tìm cái chết.

– Thái thượng hộ pháp đã lên đường. Vụ này…

Kim kiếm số năm ngắt lời:

– Lục đệ hãy giúp tiểu huynh thanh toán xong vụ này đã!

Ngô Cương động tâm nghĩ thầm:

– Lão này là Kim Kiếm số sáu. Người bao cả tửu lầu này chắc là Thái
thượng hộ pháp Võ Minh. Nhưng Thái thượng hộ pháp là nhân vật nào? Phải
chăng lão cũng chính là cừu nhân. Việc thiết lập Võ Minh cốt để giải
quyết những việc rắc rối trên chốn giang hồ, tuyên dương võ đạo, bảo vệ
võ đức. Thế mà tác phong của Võ Minh lại đặt mình vào hàng thống trị.
Đảo lộn võ lâm lấn áp đồng đạo.

Có điều chàng cũng không đồng
tình với các môn phái vì bọn họ toàn là cừu gia của chàng đã nhúng tay
vào vụ huyết án Võ lâm đệ nhất bảo.

Công lực của Kim kiếm thủ dĩ
nhiên không phải tầm thường. ở trong võ lâm rất ít người là đối thủ. Nên chàng không dám coi thường. Ngoài mặt tuy chàng tỏ vẻ thản nhiên mà
trong lòng chàng đã ngấm ngầm thủ thế phòng bị.

Kim kiếm số sáu chau mày hỏi:

– Ngũ ca! Lai lịch đối phương thế nào?

Kim kiếm số năm đáp:

– Ta cũng không biết.

– Ngũ ca còn có điều chi nữa?

Thực ra Kim kiếm số năm chưa giao thủ với Ngô Cương bao giờ, bản lãnh chàng
cao thấp thế nào hắn chưa biết rõ. Nhưng hắn cảm thấy hai tên thủ hạ bị
kềm chế một cách kỳ dị và thái độ chàng lầm lỳ khó hiểu thì trong lòng
có vẻ nao núng, nhưng trước mặt số sáu, hắn không muốn lộ vẻ khiếp
nhược, lanh lung đáp:

– Ta muốn điều tra lai lịch của gã trước.

Kim kiếm số sáu đảo mắt nhìn hai tên hán tử áo đen đứng trơ như tượng đất,
hắn đã đoán được vài phần nhưng không muốn nói ra, liền trầm giọng hỏi:

– Ngũ ca! Tiểu đệ tưởng chẳng cần, cứ thu thập gã ngay đi được không?

Số năm trầm giọng nói:

– Ta còn e phá hoại nơi này thì không thể chỉnh đốn lại ngay trong chốc lát.

Số sáu tiến lại một bước, đồng thời rút kiếm ra nói:

– Lên! Đừng để gã có cơ hội phản kích.

Ngô Cương không nhịn được nữa, nhưng chàng tính rằng nơi đây không phải là
chỗ động thủ. Vì dùng chưởng thì đồ đạc trong tửu quán sẽ bị vỡ tan tành mà dùng kiếm thì hơi quá sớm.

Giữa lúc bọn tiểu nhị đã bày bàn
tề chỉnh rồi. Cả thảy ba bàn . Bàn trong chỉ đặt chén bát cho một người, những bàn khác đã dẹp đi hét.

Kim kiếm số năm run lên nói:

– Tiểu tử! Ta bảo ngươi lần cuối. Ngươi có dời khỏi không?

Ngô Cương lờ như không nghe và chẳng nói gì.

Hai luồng kiếm khí chụp xuống đầu chàng mau lẹ và ghê gớm phi thường. Hiển
nhiên đối phương đã chuẩn bị từ trước định đánh một chiêu này để hạ sát
chàng ngay.

Ngô Cương cũng ngấm ngầm vận nội côn. Chiếc đũa tay
phải đâm chếch lên. Tay trái chàng đưa chung rượu hắt mũi kiếm. Chàng
đối phó kiểu này thật nguy hiểm vô cùng! Vì hoả hầu chỉ cần kém một chút hay nhãn lực cùng thủ pháp thiếu chuẩn kích bị hậu quả khó mà lường
được.

Choang choang! Hai tiếng kim thiết vang lên chói tai. Hai thanh kiếm bị hất ra.


Hai tên kiếm thủ bở vía. Đây là lần đầu tiên chúng gặp phải tay đối thủ ghê gớm.

Số năm thét lên:

– Công lực tuyệt diệu!

Rồi chúng lại cầm kiếm phóng tới. Thế kiếm tuy chậm chạp nhưng bên trong ẩn dấu nhiều biến hoá.

Ngô Cương giật mình kinh hãi, vì lần này nếu không dùng kiếm đối phó thì
không cách nào ngoài né tránh. Nhưng chàng vào tình thế nguy cấp vì
chàng ngồi nên khó lòng né tránh.

Ngô Cương chưa từng gặp đại
địch nên thiếu kinh nghiệm giang hồ. Tuy chàng lo vận nội lực song vẫn
có ý coi thường kiếm thuật của đối phương nên tự hãm mình vào tuyệt
cảnh.

Thời gian cấp bách chàng không thể nghĩ nhiều được. Thanh
kiếm của đối phương biến thế nhằm đâm vào trước ngực chàng nhanh như
diện chớp.

Ngô Cương động tâm bất giác vận công lực đến tột độ.
Chàng vung chưởng quét xuống dưới. Nhưng đó chỉ là phản ứng tự nhiên.
Còn thực tế thì không kịp mất rồi.

Bỗng một tiếng rú nổi lên:

– Úi chao !

Kim kiếm số năm lùi lại hai bước liền. Lúc mũi kiếm của hắn còn cách ngực
Ngô Cương chừng ba tấc thì bị một luồng kim khí vô hình chặn không cho
đâm thêm vào nữa. Hắn thấy vậy bở vía bật lên tiếng la hoảnh rồi lùi
lại.

Ngô Cương khẽ buông tay xuống. Trái tim chàng đập loạn lên,
trán toát mồ hôi, nhưng tình trạng này chỉ mình chàng biết mà thôi, còn
đối phương không ngó thấy gì vì mặt chàng có nón rộng vành che đi.

Chính Ngô Cương cũng giật mình vì kinh hãi vì lúc mũi kiếm của đối phương đâm tới trước ngực, chàng đã cảm thấy người mình chấn động rồi đối phương
lập tức thoái lùi, còn về sau thi chính chàng cũng không hiểu.

Nguyên chàng đã học được thuần âm công lực của Yêu Vương rồi chàng lại luyện
được thuần dương trong Thiếu dương thuần công ghi trên tấm huyết y. Hai
thứ công lực cực đoan trong nội thể chàng biến thành một cương kình vô
thượng và thuỷ hoả tương tế. Hễ động tâm nghĩ tới điều gì là cương kình
này lập tức phát huy. Khi chàng luyện công ở Hồ Ma suýt nữa mất mạng vì
nguyên hai luồng cương kình xung đột, xong chàng chưa nghĩ đến điều này.

Hai tay kiếm thủ hơn đờ đã lầm to không biết đến chỗ cao thâm khôn lường của Ngô Cương.

Bỗng dưới lầu có tiếng hô lớn:

– Thái thượng hộ pháp giá lâm!

Hai tên kiếm thỉ hấp tấp xoay mình chạy xuống lầu. Ngô Cương cũng hơi cảm
thấy hoang mang chàng không hề biết được cục diện tối nay sẽ ra sao? Dĩ
nhiên bản lãnh thái thượng hộ pháp Võ Minh không phải tầm thường. chàng
chẳng thể tiên liệu mình có địch nổi lão không.

Bất giác chàng đặt tay vào chuôi kiếm.

Ngô Cương còn đang ngẫm nghĩ thì một bóng người mặc áo gấm xuất hiện trước
cửa cầu thang, người này râu mày đều bạc phơ, đầy vẻ tà ác.

Lão già mặc áo cẩm bào rảo đi bước lại chỗ bàn kê ở giữa.

Theo sau lão là một nhà sư, hai đạo sĩ và ba người tục. Ngô Cương không nhận biết một ai,

Sau nữa là bọn Kim kiếm thủ tám người. Cả số năm, sáu cũng ở trong bọn này.

Một nhà sư, hai đạo sĩ và ba người tục đều trông về phía lão già vận áo cẩm bào thi lễ rồi ngồi vào bàn mé tả.

Ngô Cương ngồi trong góc lầu, dường như bọn kia chưa nhận thấy.

Số năm và sáu trước khi vào ngồi liếc nhìn Ngô Cương với ánh mắt hung dữ.

Hai tên hán tử áo đen đột nhiên cử động được rồi rút lui êm thấm xuống dưới.

Ngô Cương thấy thế không khỏi kinh hãi nhưng rồi chàng nghĩ ngay: Đây chắc
là lão già mặc áo cẩm bào lúc mình không để ý thì động thủ để giải khai
huyệt đạo cho chúng. Chỉ một điểm này cũng biết thân thủ cao minh của
lão.

Rượu thì đều do bốn tên hán tử áo đen đưa vào chứ chẳng có bóng dáng tên tiểu nhị nào chác họ cấm không cho lên lầu.

Lão già áo cẩm bào nâng chung rượu lên tuyên bố:

– Chúng ta ăn uống tự do không câu nệ lễ phép. Những người ở hai bàn
dưới đều đứng dậy nghiêng mình rồi lại ngồi xuống bắt đầu an uống chẳng
ai nói nửa lời.

Ngô Cương tuy trong lòng xao xuyến, nhưng bề ngoài vẫn lờ đi như không biết gì.

Rượu đã vài tuần lão già mặc áo cẩm bào lên tiếng nói:

– Ngồi uống một mình há chẳng tịch mịch? Sao không qua bên dây với lão phu?


Câu này dĩ nhiên nói với Ngô Cương. Chàng lạnh lung đáp:

– Hảo ý của các hạ, tại hạ tâm lãnh, bản tính tại hạ ưa độc lai độc vãng.

Lão già hỏi:

– Như vậy há chặng khách khí lắm ư?

– Không phải thế đâu.

Lão già hất hàm hỏi:

– Gần đây phu nhân mạnh giỏi chứ?

Ngô Cương ngạc nhiên không hiểu đối phương nói về ai, chàng không trả lời.

Lão già mặc áo cẩm bào hắng giọng một tiếng rồi nói tiếp:

– Bọn nhỏ không biết lai lịch ông bạn nên hai bên có chỗ hiểu lầm. Lão phu nể mặt U Linh phu nhân cũng không nhắc tới nữa.

Ngô Cương chấn động tâm thần tự hỏi:

– Chẳng lẽ lão già mặc áo cẩm bào này có liên quan tới U Linh địa cung?
Mình đã được U Linh địa cung cứu thoát nạn mà sao đối phương lại biết vụ này?

Lão già mặc áo cẩm bào uống một hớp rượu rồi hỏi:

– Tiểu hữu! tiểu hữu chưa trả lời câu hỏi của lão phu?

Ngô Cương không ngoảnh đầu lại, hờ hững hỏi lại:

– Tại hạ biết trả lời thế nào được?

Lão già nhắc lại:

– Lão phu hỏi thăm sức khoẻ của U Linh phu nhân.

Ngô Cương hững hờ đáp:

– Tại hạ biết đâu mà trả lời.

Lão già ra chiều khó chịu nói:

– Tiểu hữu ở trước mặt lão phu ngông cuồng vừa vừa chứ! Đến U Linh phu nhân còn phải kính trọng lão phu mấy phần…

Ngô Cương lạt lẽo đáp:

– Cái đó là việc riêng của U Linh phu nhân.

Lão già mắt chiếu ra những tia hào quang như hai luồng điện bắn vào mặt Ngô Cương. Hồi lâu lão dằn giọng hỏi:

– Tiểu hữu bảo sao?

Ngô Cương buông thõng:

– Chẳng sao cả!

Đột nhiên lão già lại dịu giọng:

– Chú nhỏ kia! Chú là người thế nào với U Linh phu nhân?

Ngô Cương vẫn hờ hững:

– Chẳng là sao hết.

Lão già hỏi gặng:

– Có thật thế không?

Ngô Cương chợt nhớ tới hôn sự của U Linh phu nhân đề nghị chàng kết duyên
với U Linh công chúa nhưng chàng đã cự tuyệt. Chàng hẹn nếu còn sống
trong vòng ba năm sẽ trở lại hoàn thành ước hẹn chỉ là câu nói lấy lòng
cho xuôi chuyện lúc đó mà thôi, chàng chắc không khi nào công chúa chờ
đợi đến ba năm.

Hai bên đã chẳng có quy định xác dáng nào mà lão này lại hỏi về vụ đó ư? U Linh phu nhân đối với chàng có mối ơn to lớn. Nếu phu nhân không giúp cho chàng trăm năm công lực thì làm gì có nên
thành tựu như ngày nay? Uống nước phải nhớ nguồn. Nếu bây giờ chàng phủ
nhận là một điều vũ nhục rất lớn cho U Linh phu nhân.

Nghĩ vậy chàng liền trả lời một cách hồ đồ:

– Đó là việc cá nhân tại hạ, xin các hạ miễn thứ cho không trình bày được.

Lão già áo cẩm bào nói:

– Cái gì mà việc riêng với công? Lão phu cần ngươi nói rõi lai lịch.

– Nếu tại hạ không nói thì sao?

– Suốt đời lão phu chưa gặp ai dám nói chữ “không”.

Ngô Cương đâm liều đáp:

– Nếu vậy thì bữa nay các hạ gặp rồi đấy.

Bao nhiêu con mắt đều ngó vào Ngô Cương chầm chập.

Lão già cất giọng the thé hỏi:

– Nhai nhi! Lão phu không muốn mất mặt với U Linh phu nhân, ngươi không biết điều một chút?

Ngô Cương dịu giọng đáp:

– Thịnh tình của các hạ, tại hạ xin tâm lãnh.

Lão già nói:

– Nếu ngươi không nói thiệt, lão phu có hạ sát ngươi chắc U Linh phu nhân cũng không trách được.

Ngô Cương chợt nhớ tới có chỗ sai trật vì chàng đã cải trang và chưa lộ
diện thì dù đối phương có là thần tiên cũng chẳng hiểu lai lịch mình
được.

Nghĩ vậy chàng liền hỏi:

– Cách xưng hô các hạ thế nào?


– Ngươi bất tất hỏi điều này làm chi.

Ngô Cương hỏi:

– Thế thì sao các hạ biết lai lịch tại hạ được?

– Thủ pháp điểm huyệt của ngươi chẳng thể che mắt lão phu được.

Ngô Cương tỉnh ngộ nghĩ thầm:

– Đối phương coi hai tên thủ hạ bị kềm chế mà phán đoán được lai lịch
của mình. Nhưng cũng không phải. Thủ pháp này mình học của Yêu Vương Âu
Dương Tàn chứ không phải ở U Linh địa cung. Chẳng lẽ võ cộng của Yêu
Vương cùng một nguồn gốc với U Linh địa cung? Hay Yêu Vương là người
trong địa cung? Dù sao mặc lòng vừa rồi mình đoán sai. Đối phương không
thể biết lai lịch mình được.

Chàng nổi lên tràng cười ha hả đáp:

– Các hạ lầm to rồi.

Lão già trợn mắt lên hỏi:

– Nói bậy! Thủ pháp âm chỉ của U Linh địa cung mà lão phu không biết ư?

Ngô Cương nói:

– Võ công trong thiên hạ cùng một nguồn gốc đại khái giống nhau chỉ khác một chút ít.

Lão già mặc cẩm bào hỏi:

– Ngươi không phải là người trong địa cung ư?

Ngô Cương đáp:

– Không phải.

Lão già biến sắc vì như vậy là một chuyện làm cho lão mất mặt. Trước mặt
bọn đồ tể đồ tôn mà lão nhận lầm thì biết hạ đài bằng cách nào?

Ngô Cương đắc ý vô cùng vì đối phương đã không có liên quan U linh phu nhân thì lúc động thủ chàng chẳng cần uý kỵ nữa.

Lão già lớn tiếng:

– Lão phu quyết chẳng nhận lầm được.

Giữa lúc ấy Ngô Cương bỗng nghe có thanh âm vo ve như tiếng muỗi nói vào tai:

– Nhai nhi ngươi nên thừa nhận đi và lập tức dời khỏi nơi đây, đựng gây với lão quái này không được đâu.

Ngô Cương nghe tiếng truyền âm này đã biết ngay thanh âm Yêu Vương nhưng
không hiểu lão ở chỗ nào? Phép truyền âm của lão là độc môn, người ngoài không học được. Giữa chàng và lão trên danh nghĩa không phải thầy trò
mà thực ra tình sư đệ, dĩ nhiên chàng không tiện trái lệnh. Nhưng chạm
mặt kẻ thù lại bỏ đi ngay chàng chẳng cam tâm, liền cũng dùng phép
truyền âm hỏi lại:

– Lão tiền bối ở chỗ nào?

Thanh âm kia đáp lại:

– Ta ở ngay bên cạnh lão quái vật.

Ngô Cương chấn động tâm thần. Chàng biết Yêu Cương giỏi thuật dị dung nên không nhận ra được lão.

Lão đã nói không dây với lão quái vật kia thì dĩ nhiên không phải chuyện
đùa. Chang cho rằng mình đã qua thời kỳ ở Hồ Ma mà không biết, và lão
chỉ coi chàng như hồi nửa năm về trước.

Chàng vội hỏi:

– Lai lịch lão quái đó thế nào?

– Ngươi phải đi ngay, đừng hỏi lôi thôi nữa để bại lộ hanh tung là hư cả việc lớn của lão phu.

Câu này khiến Ngô Cương phải bỏ ý kiến trước. Chàng không thể làm lỡ việc
đại sự của yêu Vương tuy chàng chẳng biết đó là việc gì, vì cái tên “
Nhất Yêu” mà phải thay hình đổi dạng ở dưới người khác là chuyện không
vừa.

Chàng nghĩ vậy liền lớn tiếng nói:

– Kể ra các hạ nói cũng đúng.

Dứt lời chàng liền từ từ đứng lên và đi về phía cầu thang.

Lão già áo cẩm bào vỗ tay xuống bàn la:

– Đứng lại.

Ngô Cương dừng bước hỏi:

– Các hạ còn gì nữa.

– Ngươi định bỏ đi như thế này ư?

– Vậy thì làm sao?

– Ngươi không bỏ nón ra trước mặt lão phu xin lỗi rồi hãy đi.

– Không được đâu.

– Nếu ta không nể mặt U Linh phu nhân thì đập chết ngươi rồi đó.

– Chưa chắc.

Lão già áo cẩm bào cười ha hả nói:

– Thằng lõi hậu sinh này ngang bướng thật! Lão phu thích ngươi lắm. Qua bên này uống với lão phu một chung.

Bao nhiêu con mắt đưa qua đưa lại ngó hai bên nhưng chẳng một ai dám nói xen vào.

Ngô Cương vẫn lạnh lùng đáp:

– Tại hạ xin tâm lĩnh.

– Ngươi thật là một kẻ không biết gì…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.