Huyết Y Kỳ Thư

Chương 22: Một cỗ quan tài đựng người sống


Đọc truyện Huyết Y Kỳ Thư – Chương 22: Một cỗ quan tài đựng người sống

Ngô Cương chấn động tâm thần, chàng ghé mắt ngó trộm
qua vành nón, chàng ghé mắt ngó trộm qua vành nón thì thấy ba hán tử áo
đen cùng một thanh niên mặc đồ trọng hiếu ngồi chung mọt bàn đầy rượu
thịt, đang ăn uống nhu gió cuốn. Ngô Cương bất giác sinh lòng ngờ vực.
Chàng tự hỏi:

– Bọn này thái độ khả nghi. Nhất là anh chàng mặc hiếu phục có lý đâu lại mới sáng đã ăn uống lu bù?

– Chúng vừa nói hai chữ nhiệm vụ có ý gì? Hay là …

Chàng còn đang suy nghĩ thì gã thiếu niên mặc hiếu phục, vẻ mặt không chút lo buồn, quay lại nhìn sang bàn bên cạch có tám đại hán ngồi bảo chúng:

– Các anh em! Chúng ta làm lẹ lên còn thượng lộ.

Ngô Cương chú ý lắng tai nghe thì gã này đã phát thanh đầu tiên. Chàng tự hỏi:

– Bọn này ở phe phái nào?

Bỗng một lão già mặc áo trường bào màu lam mồm ngậm ống điếu chau mày lại ngó gã thiếu niên mặc hiếu phục hỏi:

– Tiểu ca! Buổi sơm mai nhà buôn bán chỉ có chuyện cát tường. Vậy tiểu ca cho dời linh cửu ra xa tửu quán có hay hơn không?

Ngô Cương đảo mắt nhìn ra, lúc trước chàng không chú ý bây giờ quả nhiên
thấy cửa quán có cỗ quan tài, trên phủ tấm vải đen, đằng đầu quan tài
cột một con gà trống lớn, cạnh bên quan quan tài có trồng một ngọn cờ
chiêu hồn. Té ra bọn này vận chuyển linh cửu.

Thiếu niên mặc hiếu phục trợn mắt nhìn điếm chủ tức người mặc áo màu lam, hỏi lại:

– Mở cửa gặp quan tài chẳng phải là chuyện đại cát lợi ư?

Gã muốn nói hai chữ tài (quan tài) đồng âm với hai chữ (tài lợi).Chủ quán đáp:

– Tiểu ca! Tuy tiếng nói như vậy nhưng thật sự không tốt.

Thiếu niên mặc hiếu phục xẵng giọng:

– Đừng lắm miệng nữa! Chúng ta ăn xong trả tiền đầy đủ rồi thương lộ ngay.

– Tiểu ca …

– Bước ngay!

Gã thiếu niên vỗ bàn hai mắt đỏ sọc. Chủ quán cũng trợn mắt nhìn hắn hằn học nói:

– Tiểu ca! Tiểu ca! Tiểu ca mặc hiếu phục trong mình mà hơi …

Thiếu niên mắt dường như tóe lửa, chống tay xuống mặt bàn từ từ đứng lên.

Một tên hán tử ngồi cùng bàn níu gã thiếu niên ngồi xuống. Đồng thời hắn quay ra bảo chủ quán:

– Chưởng quỹ ơi! Lão cũng bớt mồm lại một chút đi. Chúng ta ăn xong là
đi luôn chả làm trở ngại lão đâu. Hơn nữa nhà nào mà chẳng có người
chết? Cửa điếm của lão trông ra đường cái thì người ta có dừng quan tài
một lúc cũng chẳng hề chi.

Chủ quán không sao được đành xoay mình đi vào.

Gã thiếu niên hằn học nói:

– Nếu gặp lúc khác mình cho hắn một nhát là rồi đời.

Hán tử áo đen xua tay nói:

– Lải nhải làm cóc gì nữa? Ăn xong đi, còn lên đường

Những thực khách trong quán số đông là những người săn bắn quanh đấy, còn một số ít là những phu khuân vác để làm kế sinh nhai. Họ chỉ trố mắt ra mà
nhìn chẳng ai dám dây vào.

Cuộc phong ba nhỏ xíu này đến đây là chấm dứt.

Chỉ mình Ngô Cương là rất đỗi nghi ngờ. Chàng nghĩ thầm:

– Bọn này xem chừng không phải vận chuyển linh cửu thông thường. Phải là người giàu có chết tha hương thì mới có chuyện đưa xương cố thổ. Họ đã
không thiếu tiền tài thì lý đương nhiên chẳng dùng quan tài bằng thứ gỗ
thượng đẳng thì cũng phải quang dầu hay quét sơn cho dễ coi. Thế mà cỗ
quan tài đã mỏng manh lại để trắng, tựa như là của người phúc hậu bố thí để thu lượm hài cốt mai táng cho không bộc lộ. Thật chẳng hợp tình lí
tí nào. Mặt khác sao đối phương lại để lộ hai chữ nhiệm vụ.

Nhưng chàng lại nghĩ:

– Trên chốn giang hồ, chẳng có chuyện lạ gì là không có. Mình mặc kệ họ chẳng nghĩ làm chi cho mệt

Đoạn chàng cúi đầu xuống ăn com, chuyển ý sang việc của mình trở lại những câu hỏi:

– Không hiểu chúng đem cái gì về tổng đàn Võ Minh? Biết đâu vụ này chẳng có liên quan đến mình? Dọc đường chẳng gặp tung tích một tên Kim kiếm
hay Thần Phong kiếm sĩ nào? Mình chạy suốt đêm kể ra cũng được hơn trăm
dặm, có thể gặp họ rồi mới phải chứ?

Bọn kia ăn xong tính trả tiền hàng rồi tên đại hán khiêng quan tài hò hết ra đi.

Ngô Cương ăn xong cũng rời khỏi nhà hàng tiếp tục thượng lộ. Chàng đi chưa
được bao xa đã gặp bọn hán tử khiêng linh cữu. Nguyên bọn này cùng đi
một nẻo đường.

Ngô Cương để ý nhìn tình hình bốn tên đại hán,
chàng biết chúng đều là người có võ, bốn tên khiêng quan tài coi nhẹ như không, cước trình rất mau lẹ.

Lúc chàng đang đi bỗng nghe phía trước có tiếng quát tháo:

– Đứng lại!


Chàng đưa mắt nhìn ra thì thấy hai bóng người sóng vai đứng giữa đường. Một
người sắc mặt đỏ tươi như máu mặc áo bào xanh, còn người kia là văn sĩ
trung niên lưng đeo trường kiếm.

Đoàn người vận linh cữu bị cản trở phải dừng lại.

Ngô Cương cũng dừng bước tận đằng xa.

Một hán tử áo đen trong bọn khiêng quan tài chạy đến trước mặt hai người kia hỏi:

– Tại sao hai vị lại cản đường?

Lão già mặt đỏ tiếng nói như sấm đánh:

– Chẳng tại sao cả các ngươi hãy mở quan tài cho ta coi!

Hán tử áo đen biến sắc run lên hỏi:

– Phải chăng hai vị muốn nói giỡn.

Văn sĩ trung niên đáp:

– Ai hơi đâu nói giỡn! Ta bảo thật đấy!

Gã thiếu niên mặc hiếu phục cùng hai hán tử kia đều có vẻ phẫn nộ bao quanh lại.

Tên đại hán đưa mắt ra hiệu cho đồng bọn đừng vọng động rồi trầm giọng nói:

– Các vị không nên khinh rẻ người chết.

Lão già mặc áo bào xanh cất giọng lạnh như băng nói:

– Đừng để mất thời giờ nữa. Hãy tự động mở nắp quan tài ra đi!

Hán tử áo đen hỏi:

– Hai vị là cao nhân phương nào?

Lão già mặc bào xanh gắt lên:

– Đừng hỏi lôi thôi nữa ta không nói đâu.

Hán tử áo đen năn nỉ:

– Xin hai vị vui lòng cho biết rõ mục đích thế nào?

Lão già áo xanh cũng dịu giọng:

– Các người cứ mở quan tài cho ta coi!

Hán tử áo đen lại hỏi:

– Phải chăng hai vị cho là trong quan tài đựng đồ châu báu đáng tiền?

Lão áo xanh lanh lùng đáp:

– Cái đó tự các ngươi phải biết.

Hán tử vẫn nhũn nhặn:

– Tại hạ không biết mà.

Văn sĩ trung niên cười lạt nói:

– Đừng giả vờ nữa! Các hạ là Kim kiếm số hai mươi bảy kỳ dư toàn Thần Phong kiếm sĩ, tại hạ nói không sai đâu.

Ngô Cương chấn động tâm thần. Chàng đột nhiên tỉnh ngộ và cho là mình đã
rượt đúng đích. Nhưng không hiểu văn sĩ trung niên và lão già áo xanh
kia lai lịch thế nào? Tại sao họ cản đường bắt bọn này mở quan tài, sao
họ lại biết rõ lai lịch những tên này?

Bọn đệ tử Võ Minh đều
biến sắc. Kim kiếm số hai mươi bảy chắc là trưởng nhóm thấy mình đã bị
bại lộ thân thế. Gã không cần giả trang nữa trợn mắt lên đáp:

– Ông bạn nói đúng đó!

Lão áo xanh liền giục:

– Vậy các hạ mở quan tài đi!

Kim kiếm số hai mươi bảy đáp:

– Vậy hai vị hãy cho biết lai lịch trước đã.

Lão áo xanh gạt đi.

– Bất tất phải thế. Bọn lão phu chưa gia nhập quý Minh thì không cần phải theo quy lệ đó.

Kim kiếm số hai mươi bảy hỏi vặn:

– Hai vị muốn chứng minh điều chi?

Lão áo xanh buông thõng:

– Người trong quan tài!

Kim kiếm số hai mươi bảy nói ngay:

– Trong quan tài chỉ có thi thể của một đệ tử bản minh chẳng có gì để chứng minh hết.


Lão áo xanh quắc mắt lên hỏi:

– Thi thể ư?

Kim kiếm số hai mươi bảy lùi lại mấy bước liền run lên hỏi lại:

– Các hạ cố ý rắc rối chăng?

Lão áo xanh cười rộ nói:

– Trong quan tài không phải là người sống chứ?

Hai chữ “người sống” khiến cho Ngô Cương giật mình kinh hãi vì chàng nhớ
hán tử áo đen trong Tu Duyên am đã tiết lộ đưa một vật có liên quan đến
chàng về tổng đàn để minh chủ thân hành xử lý không ngờ lại là một người sống, chàng tự hỏi:

“Người trong quan tài là ai mà có liên quan đến ta.”

Chàng hồi tưởng lại mẫu đối thoại giữa mụ dâm ni và gã trung niên áo xám nào
“Bây giờ không còn gì nữa rồi … chuẩn bị trở lại đời trần tục đi thôi …
Sự tình đã làm xong rồi … không thể trái lệnh trên … việc làm tuyệt diệu thần tiên không lường”.

Theo những hình tích kia mà suy đoán
đáng lẽ chàng phải nghĩ ngay đến đó là một người nhưng trước chàng lại
không đoán thế. Mụ dâm ni trốn vào cửa không hiển nhiên là trốn người
trong quan tài.

Việc làm tuyệt diệu thần tiên khôn lường dĩ
nhiên là trỏ vào phương thức giải phạm nhân bằng cách dùng linh cữu như
đưa người chết.

Câu hỏi thiết yếu vẫn là: người trong quan tài là ai?

Ngô Cương còn đang ngẫm nghĩ thì Kim kiếm số hai mươi bảy băng mình lùi
thật mau gã lấy thanh kiếm vàng để trên mặt quan tài phủ vải đen. Ngoài
ra những tên Thần Phong kiếm sĩ hấp tấp lấy khí giới ra.

Bầu không khí trong trường trở nên khẩn trương vô cùng.

Thiếu niên mặc hiếu phục chống kiếm tiến lại hỏi:

– Có cung xưng lai lịch không thì bảo?

Lão áo xanh lanh lùng đáp:

– Tiểu tử! Ngươi chưa ăn thua gì đâu, hãy còn xa lắm.

Thiếu niên gầm lên phẫn nộ vung tay kiếm đâm tới. Thủ pháp cùng khí thế đều không phải hạng tầm thường

Lão già lạng đi một cái nhẹ nhàng tránh khỏi nhát kiếm rồi trầm giọng nói:

– Ngươi nên biết một điều lão phu không muốn giết người.

Gã tiếu niên hung hăng nói:

– Đáng tiếc bản kiếm sĩ lại phải giết người

Gã vừa nói vừa phóng kiếm công kích tới. Mũi kiếm run lên trông như mười
mấy lưỡi kiếm đồng thời chia ra điểm vào những tử huyệt lão già áo xanh. Chiêu thức của gã cực kì lợi hại. Gã thiếu niên này có thể liệt vào
hàng kiếm thủ bậc nhất trong hàng ngũ Kim kiếm.

Lão áo xanh lang người ra ngoài vòng kiếm quang rồi run lên hỏi:

– Ngươi muốn chết thật ư?

Thiếu niên đáp:

– Đừng khoác lác nữa!

Thiếu niên ba lần động thủ kiếm thế cực kì lợi hại xem chừng đã dùng toàn lực để ra chiêu. Một làm kiếm ảnh dày đặc chụp xuống lão già áo xanh.

Kim kiếm số hai mươi bảy thủy chung vẫn không lên tiếng. Xem chừng hắn có ý nhân cơ hội gã thiếu niên động thủ với lão già để dò xét bản lĩnh đồng
thời đoán ra lai lịch lão già này.

Văn sĩ trung niên cùng phe
với lão áo xanh trên môi thoáng lộ ra một nụ cười lạt. Hắn không nói gì
và ra điều chẳng coi bọn cao thủ Võ Minh vào đâu.

Bỗng có tiếng quát:

– Nằm xuống!

Tiếp theo là tiếng rú rùng rợn, kiếm quang dừng lại. Gã thiếu niên mặc hiếu
phục rớt kiếm ngã ngửa xuống đất. Chẳng ai nhìn rõ lão áo xanh đã hạ sát thủ như thế nào.

Ngô Cương đứng đằng xa chỉ kịp thấy gã thiếu
niên bị trúng hai chưởng liền. Thủ pháp lão áo xanh mau lẹ không thể
tưởng tượng được.

Bọn Thần Phong kiếm sĩ đồng thời la hoảng:

– Úi chao!

Kim kiếm số hai mươi bảy quát lên:


– Coi đây!

Hắn phóng kiếm vàng nhanh như chớp. Khí thế mãnh liệt và mau lẹ ghê gớm hơn cả gã thiếu niên kia.

Choang! Văn sĩ trung niên đưa kiếm chênh chếch ra gạt bằng một tốc độ kinh người, đồng thời lên tiếng:

– Tại hạ có mấy chiêu muốn lĩnh giáo tuyệt học của Kim kiếm.

Kim kiếm số hai mươi bảy không nói nửa lời. Hắn phóng kiếm thu kiếm nhanh như gió giật chớp nhoáng. Kiếm khí rít lên veo véo.

Lão già áo xanh băng mình ra xa ngoài một trượng đứng bàng quan.

Cả hai bên kiếm thuật tương đương càng đánh càng hăng, bất phân thăng bại.

Ngô Cương vẫn đứng đằng xa mà ngó.

Mười chiêu! Hai mươi chiêu!

Bỗng trong trường bật lên tiếng rú. Kim kiếm số hai mươi bảy loang choạng lùi lại. Máu trên vai vọt ra như suối.

Lão áo xanh quát:

– Mở quan tài đi để lão phu coi một chút.

Kim kiếm số hai mươi bảy cũng lớn tiếng:

– Không được .

Mấy tên Thần Phong kiếm sĩ nhất tề rút kiếm ra khỏi vỏ. Xem chừng khó lòng thoát khỏi một phen ác chiến.

Ngô Cương đứng xem hồi lâu vẫn chưa hiểu ra sao. Chàng không nhẫn nại được nữa từ từ tiến lại gần trường đấu.

Cách ăn mặc kì cục của chàng khiếm cho cả hai bên trong trường đều chú ý.
Bốn tên Thần Phong kiếm sĩ cầm ngang ngọn kiếm chắn đường. Một tên lớn
tiếng quát:

– Đứng lại!

Ngô Cương lờ đi như không nghe
tiếng, thủng thẳng bước đều đặn tiến vào? Bước chân trầm trọng phát ra
những tiếng bịch bịch càng khiếm cho người ta có cảm giác khủng khiếp tự hỏi:

– Sao gã này lại đội nón che mặt thế kia?

– Con người bí mật này không hiểu lai lịch thế nào?

– Mục đích gã vào đây làm chi?

Những tên trong trường đều nổi nhiều nghi vấn trong đầu óc.

Bốn tên Thần Phong kiếm sĩ đều bị trạng thái kì bí của Ngô Cương uy hiếp, bất giác từ từ lùi lại nhường lối cho chàng.

Ngô Cương chỉ còn cách quan tài chừng hai trượng thì dừng bước.

Kim kiếm số hai mươi bảy run lên hỏi:

– Các hạ là cao nhân phương nào?

Hiển nhiên bọn này chưa biết việc Ngô Cương chém chết Kim kiếm số 14 trên
tửu lầu đêm qua. Chúng cũng chưa được tin tức nên mới có câu hỏi này.

Ngô Cương trong lòng rất đỗi khẩn trương không phải vì bọn cao thủ đối diện mà vì không hiểu người trong quan tài là ai?

Chàng nghe hỏi cất giọng lạnh như băng đáp:

– Ngươi không biết được.

Lão áo xanh và văn sĩ trung niên đưa mắt hỏi nhau , đồng thời chú ý đến lai lịch của kiếm khách đội nón rộng vành che mặt.

Giữa lúc ấy bất thình lình một gã áo đen trỏ vào trước ngực xác chết gã thiếu niên mặc hiếu phục kinh hãi la lên:

– Tiêu chí là gì thế kia?

Câu này khiến cho bao nhiêu con mắt quay nhìn vào đó.

Kim kiếm số hai mươi bảy la thất thanh:

– Kim kiếm đâu!

Lão áo xanh cùng văn sĩ trung niên da mặt nhíu lại lộ sát khí.

Ngô Cương nhìn qua vành nón thấy trên ngực xác chết xuất hiện một ấn kí
hung dữ lớn bằng chén trà . Nó giống như đầu khỉ nhe nanh méo miệng cặp
mắt mở trừng trừng coi mà phát khiếp. Vạt áo thiếu niên mặc hiếu phục
rời ra một mảnh lớn vừa bằng ấn kí.

Kim kiếm số hai mươi bảy cất giọng run run hỏi:

– Té ra hai vị ở Kim Cương Minh

Ba chữ Kim Cương Minh khiến cho Ngô Cương chấn động tâm thần. Nguyên tổ
chức này tuyên bố lui ra ngoài võ lâm hơn mười năm nay và danh hiệu Kim
Cương Minh đã bị lãng quên không ngờ hôm nay lại tái hiện trên chốn
giang hồ.

Chàng nhớ lại một thiên cố sự Thái quản gia đã kể cho chàng nghe:

– Mười năm trước kia Kim Cương Minh đã kế tiếp Thất linh giáo quật khởi
trên chốn giang hồ khiến cho võ lâm Trung Nguyên bị uy hiếp như ngày
nay. Nội dung tổ chức này rất thần bí chẳng một ai hay. Họ công khai xâm phạm Võ Minh với mục đích tranh giành ngôi Minh Chủ võ lâm. Hai vị chúa tể giao thủ rồi đi đến kết quả Võ Lâm minh chủ bị thua nửa chiêu.

Hồi ấy đột nhiên có một người kiếm sĩ xuất hiện khiêu chiến. Người đó tức là huynh trưởng của Ngô Cương tên gọi Ngô Hùng

Hai bên ước định trong ba chiêu và đặt cược bằng danh hiệu Võ lâm đệ nhất kiếm. Vận mệnh võ lâm quyết định trong cuộc chiến này.

Hiệp đầu hai bên giữ thế quân bình.

Hiệp nhì hai bên đối lập nửa giờ. Giữa lúc ấy một thiếu nữ đẹp như thiên
tiên bước lên công nghĩa đài, không hiểu hai bên đàm luận thế nào rồi
Kim Cương Minh đột nhiên tuyên bố rút khỏi võ lâm.

Đó là một bí
mật cho đến nay vẫn chưa được giải thích, khiến cho mọi người võ lâm đều nghi hoặc Ngô Hùng nhân đó nhận được mĩ hiệu “Vô địch mỹ kiếm khách”.

Hai bên đàm luận chuyện gì? Tại sao hai bên lại cam tâm rút lui?


Sau một năm Ngô Hùng mở rộng trường kiếp sát gây nên thù oán khắp võ lâm,
mới có cuộc tàn sát Võ lâm đệ nhất bảo do các môn phái hạ thủ để rửa
hận.

Tại sao Ngô Hùng con trưởng của Võ Thánh lại đột nhiên giết người như kẻ điên khùng? Đó là một điều bí mật không ai giải thích
được.

Lão già áo xanh bị bai lộ thân phận không dấu diếm nữa, thản nhiên đáp:

– Lão phu là một trong số Thập Nhị Kim Cương dưới trướng Kim Cương Minh, tên gọi Tuấn Mã Hồng Hồ.

Lão trỏ vào văn sĩ trung niên giới thiệu:

– Y là Kim Kê Cổ Diệc Đồng. Lão phu đã thuyết minh rồi vậy các vị tự động mở quan tài ra.

Kim kiếm số hai mươi bảy cân nhắc tình thế, tự lượng không thể địch nổi đối phương. Hắn liền tỏ thái độ mềm nhũn, đổi giọng hỏi:

– Các hạ muốn vậy hẳn có ý định gì?

– Dĩ nhiên là có.

– Mục đích gì vậy?

– Lão phu muốn chứng minh người trong quan tài có phải là người mà bản minh đang tìm kiếm không.

Kim kiếm số hai mươi bảy hỏi lại:

– Quí minh muốn tìm kiếm ai?

Lão già áo xanh đáp:

– Lão phu không thể trình bày được.

Kim kiếm số hai mươi bảy lại hỏi:

– Nếu không phải nhân vật quý minh muốn tìm kiếm thì phải làm thế nào?

Lão áo xanh đáp:

– Lão phu sẽ trở gót đi luôn.

Kim kiếm số hai mươi bảy ngập ngừng hỏi:

– Bản minh bị hại một tên đệ tử …

Lão áo xanh đáp:

– Lão phu đã nhường nhịn hai chiêu. Đó là y tự tìm lấy cái chết.

Kim kiếm số hai mươi bảy nói:

– Món nợ này bản minh phải đòi chứ.

Lão già áo xanh đáp:

– Bất cứ lúc nào bọn lão phu cũng xin đón tiếp.

Kim kiếm số hai mươi bảy nói:

– Mời các hạ coi!

Lão áo xanh tức Tuấn Mã Hồng Hổ cất bước tiến lại.

Ngô Cương cất giọng the thé:

– Không được đụng vào!

Thanh âm chàng khiến người nghe phải phát ớn.

Lão áo xanh bất giác ngẩn người ra.

Kim kiếm số hai mươi bảy tiến lại hỏi:

– Các hạ chưa cho biết danh hiệu?

Ngô Cương hững hờ đáp:

– Ngươi không đáng hỏi ta.

Kim kiếm số hai mươi bảy vừa mới bị trung niên văn sĩ đánh một đòn. Hắn đang căm phẫn không có chỗ tiết hận, lớn tiếng quát:

– Tên cuồng đồ này ở đâu mà dám đến đây phạm vào nghiêm luật của Võ Minh?

Ngô Cương không thèm trả lời chỉ hừ lên một tiếng.

Kim kiếm số hai mươi bảy giơ kiếm lên hỏi:

– Ngươi muốn điều chi?

Ngô Cương lạnh lùng đáp:

– Bản nhân chỉ muốn coi người sống trong quan tài là ai?

Ai nấy đều biến sắc. Lại một nhân vật nữa muốn coi người trong quan tài.

Kim kiếm số hai mươi bảy quát hỏi:

– Ngươi muốn chết chăng?

Ngô Cương đáp:

– Chính ngươi là kẻ muốn chết.

– Rút kiếm ra đi

– Đối với ngươi hà tất bản nhân phải dùng kiếm.

Kim kiếm số hai mươi bảy quát lên một tiếng, rung thanh kiếm vàng thành một đóa hoa chụp xuống đầu Ngô Cương.

Ngô Cương thân pháp như quỷ mị lạng người thay đổi phương vị. Kim kiếm số
hai mươi bảy ra chiêu mà không thấy bóng người trong lòng không khỏi xao xuyến. Hắn biến chiêu thành “Dạ chiến bát phương” kiếm quang tỏa ra một vùng rồi quay đầu nhìn lại. Bỗng có tiếng quát:

– Nằm xuống!

Một luồng chỉ phong vừa rít lên. Kim kiếm số hai mươi bảy miệng đã hộc máu tươi ngã lăn xuống đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.