Đọc truyện Huyết Thiếp Vong Hồn Ký – Chương 2: Huỷ bỏ hôn ước
Một vị nữ lang áo trắng cực kỳ xinh đẹp đứng ở trước xe nhìn ra. Nàng xinh đẹp đến nỗi khiến cho người ta phải mờ mắt. Nếu không chính mắt mình trông thấy thì chẳng ai tin rằng trên thế gian lại có người xinh đẹp đến thế! Nàng đẹp từ cái mũi, cái môi, má hạnh, tai đào, cặp lông mày xanh biếc như sắc cỏ ngày xuân, cặp mắt tựa nước hồ gợn sóng. Tấm thân ngọc ngà rất vừa tầm thước. Đầy thêm một phân thì người béo quá, giảm đi một phân lại biến thành gầy. Cả đến nốt ruồi bên má cũng làm cho tăng vẻ đẹp.
Cam Đường tuy không phải là phường hiếu sắc, nhưng đứng trước bức tượng thần nữ cũng phải say sưa ngây ngất.
Nữ lang áo trắng cũng ngẩn người ra, Cam Đường cốt cách phi phàm, phong tư tuấn tú, khiến nàng nhìn thấy mà trong lòng không khỏi mơ màng. Nhưng nàng chợt nhớ ra ngay là mình đã mất vẻ tự nhiên, bất giác hai má ửng hồng nàng lên tiếng:
– Thuộc hạ tiểu nữ là một tên lỗ mãng, hỗn xược với tướng công. Tiểu nữ xin tướng công miễn thứ cho.
Cam Đường bây giờ mới phát giác ra là mình ngớ ngẩn, không biết lên tiếng trước, để đối phương là một thiếu nữ phải mở miệng từ tạ. Chàng không biết nói thế nào được bây giờ. Sự thực thì chàng không phải là tay đối thủ với gã phu xe, chàng đành lạnh lùng đáp:
– Cô nương dạy quá lời!
Rồi lặng lẽ cất bước đi ngay.
Nữ lang tần ngần một hồi rồi quay vào ngồi trong xe, cất tiếng bảo đại hán:
– Lên đường!
Cam Đường cắm đầu đi nhưng hình ảnh nữ lang vẫn còn lởn vởn trong đầu óc, xua đuổi không đi. Ngẫu nhiên chàng để mắt tới áo quần lam lũ, tay sờ lên vết roi đang rát, rồi trên môi thoáng lên một nụ cười mai mỉa.
Cam Đường theo lời chỉ thị của quái nhân trỏ đường cho, đi thêm chừng nửa giờ nữa thì mé hữu đường hoang đạo quả nhiên hiện ra một trái núi xanh biếc. Chàng lẩm bẩm:
– Chắc Ngọc Điệp Bảo ở trên trái núi này bên kia thung lũng.
Nghĩ vậy chàng đi quanh vào tới chân núi.
Một con đường phẳng phiu đất vàng dẫn vào tới cửa rừng. Trên đường chàng gặp toàn hán tử mặc võ phục.
Đi hết khúc quanh thì một tòa nhà nguy nga tráng lệ hiện ra. Chàng đưa mắt nhìn qua bức tường vôi thấy rõ những nóc nhà chạm rồng đắp phượng dày như bát úp.
Ngoài cổng trang đã dựng lên một nhà chòi treo đèn kết hoa muôn phần rực rỡ, sĩ khí tưng bừng.
Cam Đường ngó thấy tình cảnh này không khỏi thương tâm, tựa hồ không còn đủ dũng khí để tiến bước nữa. Ngọc Điệp Bảo bao phủ một làn không khí tưng bừng của nhà đám cưới mà lại là đám cưới vị hôn thê của chàng đi lấy người khác, trách nào chàng chẳng đau lòng.
Cam Đường không oán ai trách ai. Bữa nay chàng đến đây với mục đích duy nhất là giải trừ hôn ước để khỏi làm lỡ cuộc chung thân của người khác. Nhưng cuộc hôn lễ lại khai mạc trước khi chàng đến nơi, thành ra nghĩa cử của chàng cũng bằng thừa, không còn ý vị gì nữa.
Cam Đường toan quay gót trở lại, nhưng chàng lại nghĩ rằng bậc đại trượng phu hành động phải cho phân minh. Việc hôn ước này nên giải quyết dứt khoát mới được.
Chàng ăn mặc như kẻ ăn xin khiến cho vô số người chú ý nhìn vào.
Chàng nghĩ đi nghĩ lại một lúc rồi mạnh dạn tiến về phía cổng trang.
– Đứng lại!
Hai gã đại hán đầu báo lên tiếng quát rồi xổ ra đứng trước mặt chàng ngăn lại.
Một gã vẻ mặt hung dữ hỏi:
– Tiểu tử! Ngươi có biết đây là đâu không ?
Cam Đường biến sắc đáp:
– Dĩ nhiên tại hạ biết rõ rồi.
– Ngươi đã biết, sao còn xồng xộc tiến vào ?
– Tại hạ…
– Chẳng tại thượng, tại hạ gì hết. Mai là ngày đại lễ. Ngươi muốn ăn xin thì chiều tối mai hãy đến.
Cam Đường dở cười dở khóc nuốt giận nói:
– Tại hạ xin yết kiến bảo chúa.
Gã đại hán ngó Cam Đường từ đầu đến chân ra chiều khinh bỉ nói:
– Mi mà dám xin vào ra mắt chưởng môn nhân ta ư?
– Đúng thế!
– Cút ngay! Không được ở đây làm rối.
Cam Đường giận sùi bọt mép thất thểu quay đầu trở ra.
Đột nhiên, một bóng người lù khù đang dệnh dạng đi tới, cất giọng ấm ớ hỏi:
– Ô kìa! Tiểu tử! Ngươi xong việc rồi ư?
Cam Đường bất giác dừng bước lại, chàng nhìn ra thì chính là lão quái nhân mà chàng đã gặp ở dọc đường. Chàng không ngờ lão cũng đến Ngọc Điệp Bảo.
Nghe lão hỏi chàng buồn rầu thở dài rồi lại cất bước…
– Khoan đã!
– Lão trượng có điều chi dạy bảo?
– Ngươi thật chẳng ra trò gì.
Cam Đường thộn mặt ra. Lão quái nhân mắng chàng lần này như là hai.
Hai gã đại hán canh cổng rảo bước tiến ra kính cẩn thi lễ nói:
– Bọn tiểu nhân bái kiến lão tiền bối.
Lão quái nhân oai vệ khoát tay nói:
– Miễn cho!
Hai gã đại hán đứng thẳng người lên. Gã nọ bảo gã kia:
– Viên lão nhị! Lão nhị vào báo quân gia có Vô Danh lão tiền bối giá lâm.
Lão quái nhân vẫy tay nói:
– Bất tất phải thế, lão phu không ưa cái lối khệnh khạng này.
Hai gã đại hán vâng dạ luôn miệng, vẻ mặt cực kỳ cung kính.
Cam Đường không khỏi sững sờ, lẩm bẩm:
– Không ngờ lão quái nhân này lại là một nhân vật ghê gớm trên chốn giang hồ, ai trông thấy cũng phát sợ. Lão là Vô Danh lão nhân.
Vô Danh lão nhân công lực tuyệt cao, chẳng ai hiểu lai lịch lão ra sao. Tính lão ưa can thiệp vào chuyện người ngoài, nên chẳng ai muốn gây sự đến lão.
Lão quái nhân trỏ Cam Đường hỏi đại hán:
– Gã này đến có chuyện gì? Sao lại đuổi gã ra?
Đại hán ngập ngừng hỏi lại:
– Vị này có biết lão tiền bối…
– Không! Lão phu thấy vậy thì hỏi chơi thôi!
– Ồ! Y đòi ra mắt tệ bảo chúa. Bọn tiểu nhân sợ…
– Ngươi đã hỏi lai lịch gã chưa?
– Cái đó… chưa…
– Sao ngươi biết rằng bảo chúa không muốn gặp gã!
– Cái đó…
– Nếu ngươi còn đuổi gã đi thì vỡ mặt ra đó.
Nói xong lão đường hoàng tiến vào bảo.
Hai gã đại hán lặng lẽ hồi lâu sắc mặt biến đổi. Chúng không tài nào đoán ra được lai lịch Cam Đường. Một gã hắng giọng chắp tay khom lưng vẻ mặt bẽn lẽn nói:
– Tiểu nhân có mắt không tròng. Xin thiếu hiệp đừng giận.
Cam Đường trong lòng ngấm ngầm cảm kích Vô Danh lão nhân nhưng lòng chàng rất đỗi nghi ngờ. Chàng tự hỏi:
– Chẳng lẽ Vô Danh lão nhân biết hết lai lịch mình rồi?
Chàng hối hận đã đem tên họ nói cho lão biết.
Gã đại hán lại nói tiếp:
– Xin thiếu hiệp cho biết danh hiệu để tiểu nhân vào thông báo.
Cam Đường hững hờ đáp:
– Ngươi cứ nói có con trai cố nhân xin vào ra mắt.
Đại hán chau mày nói:
– Xin thiếu hiệp đi theo tiểu nhân.
Gã nói xong đi trước dẫn đường. Cam Đường theo sau đại hán ruột rối như mớ bòng bong.
Chàng vừa đi vừa tính toán những câu sắp nói cùng người ngang hàng với phụ thân chàng.
Cam Đường vào qua cổng thì thấy một con đường lớn cát đá trắng, hai bên trồng toàn một thứ cây bách cao chót vót. Phía trong thấp thoáng những lầu các nguy nga ngất trời. Bóng người đi lại không ngớt. Chỗ nào cũng treo đèn kết hoa nhộn nhịp tưng bừng.
Chỉ trong nháy mắt chàng vào tới trước một căn nhà lầu. Một gã hán tử mặt lưỡi cày ra đón hỏi:
– Có việc chi vậy?
Đại hán dẫn đường chắp tay đáp:
– Xin vào báo quản gia có vị thiếu hiệp này xin bái kiến bảo chúa.
Hán tử mặt lưỡi cày đảo mắt nhìn Cam Đường lạnh lùng hỏi:
– Trương Văn! Ngươi quên cả lề luật trong bảo rồi hay sao mà gặp ai cũng đưa vào đây.
Đại hán vội phân trần:
– Là ý kiến của Vô Danh lão tiền bối. Tiểu đệ đâu dám chẳng tuân theo!
– Ủa! Ngươi hãy lui ra.
Gã đại hán tên gọi Trương Văn trở gót đi ra.
Hán tử mặt lưỡi cày khoanh tay nhìn Cam Đường hỏi:
– Qúy danh ông bạn là gì?
– Tại hạ họ Cam, tên Đường là bạn cũ với bảo chúa.
– Xin chờ đấy một chút.
Gã đại hán mặt lưỡi cày trở gót đi vào trong.
Lát sau một người ra kiểu văn sĩ đã đứng tuổi, bộ mặt nham hiểm, ngó Cam Đường một lượt rồi hỏi:
– Phải chăng Cam bằng hữu muốn ra mắt bảo chúa?
– Đúng thế!
– Tại hạ là quản gia tên gọi Ngũ Thiên Tài, mời ông bạn đi theo tại hạ.
Hắn nói xong đi trước dẫn đường.
Qua mấy quãng đường lát đá nhỏ thì đến nhà khách sảnh. Quản gia Ngũ Thiên Tài nói:
– Ông hãy chờ đây một chút. Tại hạ lập tức vào thông báo tệ bảo chúa.
– Xin phiền quản gia giúp cho.
Cam Đường cảm thấy trong dạ bồn chồn khắc khoải không yên.
Một nữ tỳ áo xanh bưng trà vào nhìn Cam Đường bằng cặp mắt nghi ngờ rồi rón rén đi ra.
Chẳng bao lâu quản gia Ngũ Thiên Tài trở ra cười hề hề nói:
– Tệ bảo chúa sắp ra đó, tại hạ mắc nhiều chuyện quá không thể tiếp hầu được.
Cam Đường cung kính đáp:
– Xin các hạ tùy tiện.
Lúc đó, phía sau bức vách sảnh đường xuất hiện một lão già ăn mặc cực kỳ hoa lệ và một người đàn bà đứng tuổi y phục rất diêm dúa. Hai người này dòm qua lỗ hổng ra ngoài một lúc rồi đều lộ vẻ kinh hãi. Lão già khẽ hỏi:
– Mình coi có đúng không?
Thiếu phụ đứng tuổi giọng nói không được tự nhiên đáp:
– Đúng rồi, chính là tên mèo mả gà đồng đó.
– Lạ nhỉ?
– Thiệt là một sự bất ngờ.
– Mình có biết gã đến làm gì không?
– Dĩ nhiên bây giờ gã không chỗ nương tựa nên mò đến để cầu thân chứ gì!
– Vụ này chớ nói hở cho con Tố Vân hay…
– Phải thế chứ!
– Không hiểu còn ai biết gã tới đây nữa chăng?
– Vừa rồi Ngũ quản gia chẳng đã nói là lão khỉ già Vô Danh lão nhân can thiệp cho gã vào đấy ư?
– Thiệt là… một chuyện rắc rối.
– Ngày mai là ngày đại sự của Tố Vân… Mình nghĩ xem nên xử trí thế nào?
Thiếu phụ mặt lộ sát khí ghé tai thì thầm với lão già một hồi.
Lão già gật đầu nói:
– Đành làm thế vậy!
Trong nhà khách sảnh, Cam Đường ngồi đứng không yên. Đầu chàng nặng trĩu, chàng cất bước đi lại ra chiều nóng ruột.
Một lão già thân thể cường tráng, ăn mặc cực kỳ hoa lệ từ từ bước ra.
Từ hồi còn nhỏ Cam Đường đã gặp lão nên còn nhớ mang máng lão này là ai.
Chàng liền quỳ xuống lạy, ngập ngừng:
– Tiểu… Tiểu…
Chàng không biết tự xưng thế nào cho phải. Nếu xưng là tiểu điệt thì không đúng vì cha mẹ đôi bên đã có ước hẹn về việc hôn nhân của mình. Còn tự xưng là tiểu tế, mà vị hôn thê đã đi lấy người khác, ngày mai làm lễ nghinh hôn thì tự xưng như vậy thật cũng bẽ bàng…
Lão già đó chính là bảo chúa Ngọc Điệp Bảo tên gọi Tây Môn Tung.
Tây Môn Tung lộ vẻ kinh hãi, lão cực kỳ xúc động nói:
– Đường nhi! Ngươi đấy ư? Đứng lên!
Nói xong hai tay nâng Cam Đường dậy.
Cam Đường thấy lão là bậc phụ chấp lại tự thương cho thân thế mình, ruột đau quặn lại. Nhưng chàng không sa lệ, vì nước mắt chàng đã khô kiệt rồi.
– Đường nhi ngồi xuống đó.
– Xin tạ Ơn.
– Đường nhi! Gặp bước không may, mười năm nay ta chẳng có lúc nào yên tâm hết. Trời còn tựa cho Đường nhi thoát thân, nhà họ Cam có người nối dõi mà bạn ta ở dưới suối vàng cũng nhắm mắt được.
Lão nói xong nước mắt đầm đìa.
Cam Đường cảm kích đáp:
– Đạ tạ thế thúc có dạ quan hoài.
– Hỡi ơi! Mười năm nay ta đã hết lòng hết sức mà chưa tìm ra được kẻ nào đã chủ mưu gây ra vụ huyết án đó, nghĩ càng thêm thẹn với anh linh của người bạn đã quá cố.
Đường nhi! Sao Đường nhi không sớm đến đây với ta?
– Hàn gia gặp cơn hoạn nạn, đâu dám để phiền lụy đến thế thúc.
– Ngươi nói thế là không phải. Hừ! Bấy lâu nay ngươi nương tựa vào đâu?
– Tiểu điệt phiêu bạt bên trời góc biển mà chẳng làm nên công cán gì.
– Đường nhi! Đó là lỗi tại ta.
– Sao thế thúc lại nói vậy?
– Mười năm trước chính miệng ta cùng tiên tôn đường đã có lời hứa hôn, không ngờ tai họa xảy ra một cách đột ngột. Ta yên chí là ngươi cũng bị nạn rồi, con gái lớn phải gả chồng. Ta trót đem Tố Vân gả cho thiếu bảo chúa là Vệ Võ Hùng ở Thanh Long Bảo. Ngày mai chính là giai kỳ. Vụ này… Vụ này…
– Chính vì vụ đó mà tiểu điệt đến đây.
– Ủa!
– Tiểu điệt thẹn mình huyết cừu chưa trả lại chẳng làm nên nghề ngỗng gì, sợ rằng làm lỡ việc chung thân hạnh phúc của Tố Vân hiền muội, định đến đây bẩm rõ cùng thế thúc lựa cao môn khác, thủ tiên ước cũ. Nay được thế thúc an bài như vậy, tiểu điệt rất lấy làm mừng.
Tây Môn Tung nghiêm sắc mặt nói:
– Như vậy là không được! Ngươi coi thế thúc đây là hạng người nào?
Cam Đường trong lòng cảm động muôn phần, nói:
– Như vậy thì thế thúc sẽ trả lời Vệ bảo chúa Thanh Long Bảo ra sao?
– Ta không thể chần chờ được nữa và phái người tới Thanh Long Bảo thông tri cho đối phương tạm đình việc nghinh hôn.
– Không được! Tiểu điệt gia cảnh điêu linh phiêu bạt giang hồ, không thể để lỡ cuộc thanh xuân của Vân muội được.
– Chẳng lẽ thế thúc không nuôi nổi vợ chồng ngươi hay sao?
– Tiểu điệt một bên huyết cừu chưa trả thì còn sống ngày nào ngoài việc báo thù không nghĩ gì đến việc khác cả. Hơn nữa có lý đâu thế thúc lại lật lọng với Thanh Long Bảo và còn khó ăn khó nói với bao nhiêu bạn bè.
Tây Môn Tung thở dài nói:
– Vậy thì ta đối với hương hồn lệnh tôn đường ra sao?
Cam Đường cặp mắt đỏ hoe nói:
– Đây là trường hợp phi thường không phải lỗi ở người. Xin thế thúc cứ làm như vậy là phải. Bữa nay tiểu điệt đến đây chỉ vì vụ đó mà thôi.
– Trời ơi! Thế này thì ta phải ôm hận suốt đời!
– Xin thế thúc đừng nghĩ vậy.
– Đường nhi đã tìm ra manh mối gì về vụ thảm án năm trước không?
– Chưa được tin tức gì hết.
– Võ công Đường nhi…
Cam Đường đỏ mặt lên ngắt lời:
– Thuở nhỏ được tiên phụ luyện có chút công phu căn bản rồi gặp bước đường phiêu bạt chẳng nên cơm cháo gì.
Tây Môn Tung lắc đầu nói:
– Đường nhi! Bây giờ ngươi ở lại đây với ta. Công cuộc báo thù ta sẽ chủ trương cho.
Cam Đường cương quyết đáp:
– Không được! Thịnh tình của thế thúc tiểu điệt dù sống dù chết cũng ghi ơn. Bây giờ tiểu điệt đã bẩm rõ công việc rồi, vậy xin bái biệt.
Chàng nói xong đứng lên.
Tây Môn Tung lớn tiếng hỏi:
– Sao? Ngươi định đi ngay ư?
– Dạ! Phải!
– Hỡi ôi! Ta biết ý ngươi rồi và như vậy cũng không thể trách ngươi được. Sau khi Vân muội ra đi về nhà mới, ngươi lại đến đây, nghe!
Cam Đường nóng lòng đi ngay, sụp lạy nói:
– Tiểu điệt xin bái biệt thế thúc. Còn thúc mẫu và thế muội xin thế thúc thay lời cho.
– Thúc mẫu ngươi đã tạ thế ba năm trước đây rồi.
– Ủa!
– Ngươi đã đề cập thân thế mình với người ngoài chưa?
– Không một ai hay.
– Thế là tốt lắm! Nếu kẻ thù phát giác ra thì nguy lắm đó. Ngươi đã nhất định đòi đi, ta cũng không bắt buộc. Nhưng ngươi nhớ rằng sau ngày xuất giá của Vân muội thì lập tức ngươi về ở đây. Thế thúc bất tài sẽ tìm thầy luyện võ cho ngươi.
– Tiểu điệt xin ghi nhớ thịnh đức của thế thúc.
Tây Môn Tung tiện tay gõ chiếc kim khánh ở dưới gầm bàn.
Một tên đại hán áo đen chạy đến.
Tây Môn Tung bảo:
– Ngươi đưa ngay vị tướng công này ra khỏi bảo.
– Dạ!
Cam Đường đi theo hán tử áo đen ra khỏi cổng rồi gã áo đen từ tạ quay về. Cam Đường thở phào một cái dường như đã trút được một tâm sự lớn lao. Chàng nghĩ tới Tây Môn Tung chẳng quên nghĩa cũ tình xưa nên cảm kích vô cùng. Đối với người vị hôn thê là Tây Môn Tố Vân, chàng cũng không phải lo ngại gì nữa.
Nguyên chàng chưa thấy mặt nàng bao giờ nên hình ảnh nàng chưa in sâu vào trong đầu óc.
Cam Đường đi quanh hết vùng thung lũng tiến ra đường quan đạo rồi trong dạ bâng khuâng không biết đi đâu, về đâu. Chàng vừa đói vừa mệt nhọc cất bước cực kỳ gian khổ.
Giữa lúc ấy có tiếng the thé quát lên ở phía sau:
– Đứng lại!
Cam Đường giật mình kinh hãi quay đầu nhìn lại thấy một người bịt mặt đứng xa chừng tám thước. Chàng hoảng vía cất tiếng hỏi:
– Các hạ là cao nhân phương nào?
Người bịt mặt đáp bằng một giọng lạnh như băng:
– Ngươi bất tất phải hỏi điều đó làm chi.
– Ý các hạ muốn sao bây giờ?
– Giết ngươi.
Cam Đường rùng mình lùi lại hai bước run lên hỏi:
– Giết tại hạ ư?
– Đúng thế!
– Tại sao?
– Chẳng tại sao cả. Ta muốn hạ sát ngươi là ta làm.
– Giết người thì phải có nguyên nhân. Tại hạ cùng các hạ vốn không thù oán…
– Đừng nhiều lời nữa. Sau khi chết rồi ngươi sẽ hiểu rõ.
Ngươi bịt mặt vừa nói vừa phóng tay ra nhanh như chớp, nhảy xổ lại nắm lấy cổ tay Cam Đường.
Cam Đường không còn chút tàn lực nào để mà phản kháng. Chàng nắm chặt cổ tay, tức đến vỡ mật, nghiến răng hỏi:
– Hay là các hạ nhận lầm người.
Người bịt mặt bật lên tiếng cười the thé nói:
– Lầm thế nào được?
– Các hạ có biết tại hạ là ai không?
– Đúng là người mà ta đã vâng lệnh trên đến đây hạ sát.
– Sao? Các hạ vâng lệnh ai?
– Ta không cần nói cho ngươi hay. Ngươi nhận lấy cái chết đi thôi!
Cam Đường gầm lên như điên:
– Tại hạ vĩnh viễn không nhìn nhận chi hết…
Chàng còn đang nói dở câu thì người bịt mặt điểm luôn mấy cái. Cam Đường ngã huỵch xuống đất.