Đọc truyện Huyết Thiếp Vong Hồn Ký – Chương 3: Lạc vào thiên tuyệt
Cam Đường ngã ra rồi tâm thần vẫn sáng suốt, nhưng miệng không nói, và người cũng không nhúc nhích được nữa. Chàng nghĩ mãi không hiểu ai đã phái người đến hạ sát mình. Mấy năm nay chàng lưu lạc khắp đó đây, hy vọng tìm ra danh sư để luyện tập võ nghệ. Chàng tự biết mình võ công kém cỏi nên không dám gây thù kết oán với ai…
Người bịt mặt lại cất giọng nham hiểm nói:
– Tiểu tử! Ta chỉ cần ngươi tự nhận số mạng để sau khi chết rồi đừng oán ta. Bây giờ ta treo ngươi lên cành cây bên đường rồi tự nhiên sẽ có người hảo tâm chôn cất cho ngươi. Họ sẽ than thở thương tiếc cho ngươi là một gã thanh niên không hiểu có điều gì bất như ý mà phải tự ải bên đường.
Hắn vừa nói vừa lấy ra một sợi dây gai đánh một chiếc thòng lọng tròng vào cổ Cam Đường.
Cam Đường thần trí hãy còn tỉnh táo, khốn nỗi không sao mở miệng mà cũng không dãy dụa được. Chàng giương cặp mắt lên nhìn trừng trừng người bịt mặt. Thật là một tấm kịch thảm tuyệt nhân hoàn. Chàng cũng biết đây không phải là chuyện ngẫu nhiên mà có người dùng mưu kế thâm độc để gây cho chàng một cái chết không nhắm mắt được.
Cái chết đối với một chàng nam tử hán không có gì đáng sợ. Chàng sợ là sợ cái chết không đúng chỗ, cái chết vì đau khổ, đau khổ đến nỗi chỉ giương cặp mắt lên mà nhìn cho sinh mạng tự hủy diệt, không còn cách nào để phản kháng.
Người bịt mặt xách Cam Đường treo lên một cành cây chỉa ra ngoài đường.
Cách giết người này không những đê hèn mà còn tàn khốc nữa. Bất luận là ai nhìn thấy cũng tưởng người bị nạn đã tự ải để giải thoát.
Đã là tay cao thủ thì bất cứ ai nếu không tự làm đứt tâm mạch, cũng đâm vào tử huyệt, hoặc đập một chưởng vào đầu để giải thoát lấy mình. Còn cái chết như Cam Đường này thì trên chốn giang hồ dù là hạng võ công tâm thường cũng không ai hoài nghi là chàng đã bị người mưu sát.
Cam Đường tuy có căn bản về nội công rất vững chãi, song huyệt đạo đã bị kiềm chế thì chẳng khác chi người thường. Đầu tiên chàng thấy bị nghẹt thở rồi huyết mạch ngừng trệ, bụng chướng lên như muốn nổ tung ra. Thiệt là một cái chết đau khổ không chút nào tả xiết. Mặt khác đến lúc chết chàng cũng không hiểu vì nguyên nhân gì thì so với cái đau khổ hữu hình hãy còn sâu cay hơn nhiều.
Cái đau khổ đã lên đến tột độ tự nhiên phải tiêu ma. Hết đau khổ chàng chỉ còn một chút cảm giác phiêu diêu. Sau cùng cảm giác thành ra lờ mờ rồi mất hẳn. Nội công tan hết rồi, mắt trợn ngược lên, lưỡi thè ra ngoài miệng, sinh mạng của Cam Đường đến đây lại kết thúc.
Người bịt mặt cẩn thận đưa tay ra sờ vào mũi cùng mạch huyệt Cam Đường. Hắn biết chàng chết hẳn rồi mới bỏ đi.
Lúc Cam Đường phục hồi trí giác thì thấy mình nằm thẳng cẳng trên phiến đá lạnh toát. Chân tay rã rời tựa hồ như không phải của mình. Chàng giương mắt lên nhìn thì chỉ thấy một màu tối đen như mực. Nhưng trên vòm trời hãy còn lấp loáng mấy chòm sao yếu ớt.
Ý nghĩ đầu tiên của chàng đưa đến một câu hỏi:
– Ta còn sống hay đã chết rồi?
Chàng cảm thấy những huyệt mạch bị điểm máu huyết chảy ngược đường. Toàn thân nhức nhối ngứa ngáy như kiến đốt. Bất giác chàng la lên một tiếng ngã lăn xuống khỏi tảng đá rồi lại ngất đi.
Chẳng hiểu ngất đi bao lâu. Chàng tỉnh lại lần thứ hai thì chân tay đã hơi nhúc nhích được. Nhưng những huyệt đạo trọng yếu lại bị điểm vào. Khí huyết chạy ngược đường nhộn nhạo cả lên cực kỳ thống khổ khiến chàng chẳng còn lòng nào mà suy nghĩ nữa. Người chàng co quắp dãy dụa rồi tựa như lăn xuống núi mê đi không biết gì nữa.
Cam Đường ở trong vòng lẩn quẩn hết mê rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại mê, chết đi sống lại không biết mấy lần!
Cứ mỗi lần chàng hồi tỉnh là y như bị một thủ pháp kỳ dị điểm huyệt. Nhưng lạ thay chàng chẳng nhìn thấy ai động thủ hết.
Cái đau khổ về bị điểm huyệt này so với cái đau ngoài da thịt còn khốn khổ hơn nhiều. Trong đầu óc chàng ngoài sự đau khổ kịch liệt không còn một ý niệm nào khác.
Cam Đường mê đi tỉnh lại từ trên đỉnh núi lăn dần xuống đến chân núi. Áo quần rách mướp, da thịt sây sát khắp nơi.
Sau cùng chàng không còn sức để mà lăn lộn nữa. Chàng lại bị điểm huyệt cho mê đi. Bất luận chàng mê đi bao lâu, đối với chàng vẫn tựa hồ như chỉ trong nháy mắt.
Cam Đường tỉnh lại lần sau cùng, toàn thân không cảm thấy đau đớn chi nữa.
Dưới ánh đèn lửa sáng trưng, chàng phát giác ra mình nằm trong một căn phòng cách trần thiết cực kỳ xa hoa, chỗ nằm màn gấm nệm thêu. Trên đầu giường đặt một chiếc đỉnh đồng rất tinh xảo đang nhả ra làn khói hương xạ ngạt ngào.
Bấy nhiêu thứ khiến cho chàng lòng ngờ vực kinh hãi…
Cam Đường không tài nào xác định được là mình sống hay chết. Chàng nhớ lại những sự xảy ra sau khi rời khỏi Ngọc Điệp Bảo cực kỳ rùng rợn, chàng không quyết đoán được những sự đó là có thực hay là ảo mộng nữa…
Bóng người thấp thoáng chuyển động, một thiếu nữ áo trắng xuất hiện đứng sững trước giường.
Cam Đường lồm cồm ngồi dậy.
– Tướng công hồi tỉnh rồi.
Thanh âm thiếu nữ trong trẻo rót lọt vào tai, song chàng có cảm giác lạnh như băng.
Cam Đường dụi mắt vẫn thấy thiếu nữ còn đứng đó chứ chưa biến mất. Như vậy đủ chứng minh không phải là ảo mộng. Chàng đưa ngón tay vào miệng cắn thấy đau, càng chắc thêm không phải mình nằm mơ. Bất giác chàng buột miệng hỏi:
– Ta đã chết rồi hay là hãy còn sống?
Thiếu nữ áo trắng thản nhiên đáp:
– Chết rồi! Nhưng mà sống lại.
– Thế là nghĩa làm sao?
– Tướng công chết đi một lần nhưng bây giờ sống lại rồi.
– Đây là đâu?
– Dưới đất.
Cam Đường ớn da gà, run lên hỏi:
– Tức là âm phủ chứ gì?
– Không phải! Đây là nhân gian nhưng ở dưới đất.
– Tại hạ không hiểu.
– Đây là một nơi Cung Khuyết dưới lòng đất mà cũng là một nơi vui vẻ chốn trần gian.
– Tại hạ vẫn chưa hiểu.
– Tỳ tử là Bạch Vi. Xin tướng công đi tắm gội thay áo. Thái phu nhân có lệnh triệu kiến.
Cam Đường nhảy xuống đất kinh ngạc hỏi:
– Thái phu nhân ư?
– Phải rồi!
– Ai là Thái phu nhân?
– Rồi tướng công sẽ rõ!
Cam Đường không sao giải được mối nghi ngờ trong đầu óc, chàng vẫn không dám cả quyết những sự trước mắt là chân hay giả. Những sự khủng khiếp vừa trải qua lại hiện ra trong đầu óc chàng. Nào Ngọc Điệp Bảo, nào sự thoái hôn, nào bị người bịt mặt hạ sát, nào bị người thần bí không ngớt điểm huyệt hành hạ. Bao nhiêu sự khủng khiếp vẫn còn tồn tại, tưởng chừng như mình lại bị đem vào một địa phương thần bí rùng rợn.
Bụng chàng ngẫm nghĩ, bất giác buột miệng nói:
– Bạch cô nương!….
– Tỳ tử không dám nhận cách xưng hô như vậy. Xin tướng công cứ gọi thẳng tên ra là hơn.
– Thế thì… tại hạ… chẳng biết đã đến đây bằng cách nào?
– Tỳ tử không dám hớt lẻo. Xin tướng công tắm gội thay áo ngay đi!
Cam Đường tuy trong lòng kinh ngạc nhưng cũng gật đầu, nghĩ bụng:
– Mình tới bái kiến vị Thái phu nhân nào đó bấy giờ sẽ rõ.
Sau khi tắm gội xong, chàng mặc bộ áo thư sinh. Nguyên chàng đã là người tuấn nhã, bây giờ thay mặc áo mới, chàng biến thành một người khác, như cây ngọc cành dao. Ả nữ tỳ Bạch Vi bất giác giương mắt lên nhìn chàng.
Cam Đường bị cái nhìn soi mói của thiếu nữ, bất giác hổ thẹn nói:
– Xin cô nương dẫn đường cho!
– Ủa!
Bạch Vi bây giờ mới tỉnh táo lại, mặt thị ửng hồng nói:
– Tướng công điều dưỡng bảy ngày rồi, trông tưởng chừng như biến thành một người khác.
Cam Đường giật mình hỏi:
– Sao? Tại hạ đã nằm trên giường bảy ngày rồi kia ư?
– Đúng thế!
– Thiệt khó tin quá…
– Xin đi theo tỳ tử!
Hai người ra khỏi cửa phòng, nhác trông hành lang uốn khúc chạm trổ tinh vi.
Từng hàng đèn lửa sáng như ban ngày, nhưng cực kỳ tịch mịch không thấy một bóng người.
Cam Đường mỗi lúc một thêm mơ màng. Chàng tự hỏi:
– Đây là đâu? Chẳng lẽ là một nơi Cung Khuyết của bậc vương hầu?
Chỉ trong chớp mắt chàng đã đi tới trước nhà đại sảnh, mười hai thiếu nữ võ phục bày hàng đứng hai bên cửa sảnh đường.
Bạch Vi dừng bước ở dưới thềm lớn tiếng hô:
– Tỳ tử là Bạch Vi xin phục mệnh!
Trong sảnh đường, thanh âm thiếu nữ vọng ra:
– Đưa y vào bái kiến Thái phu nhân.
Bạch Vi ngó Cam Đường nói:
– Xin mời tướng công vào!
Ả đi thẳng vào sảnh đường, tung hô vạn phúc xong, rồi lùi lại phía sau.
Cam Đường trong lòng cực kỳ thắc mắc khoa chân bước vào, chàng ngẩng đầu nhìn lên. Giữa nhà đặt một chiếc công án. Sau công án một bà đứng tuổi ra vẻ quyền quý, ăn mặc cực kỳ hoa lệ, vàng đeo ngọc giắt khắp người, chễm chệ ngồi trên ghế.
Bốn ả nữ hoàn đứng thị lập phía sau, mỗi ả mặc áo một màu:
trắng, đỏ, tía, xanh.
Trong bốn ả này có cả Bạch Vi. Bốn thiếu nữ cũng đẹp như thiên tiên, song nét mặt lạnh như băng sương.
Mỹ phụ trung niên trên môi tựa hồ vẫn đeo một nụ cười.
Cam Đường chẳng hiểu tại sao Bạch Vi lại kêu bà bằng Thái phu nhân? Kể tuổi thì bà ta chưa lấy gì làm nhiều cho lắm.
Chàng xá dài nói:
– Kẻ hậu học võ lâm xin tham kiến tiền bối…
Thiếu nữ áo đỏ đứng sau mỹ phụ lên tiếng:
– Xin kêu bằng Thái phu nhân.
Cam Đường vội chữa lại:
– Tham kiến Thái phu nhân.
Thiếu phụ đáp:
– Miễn lễ! Ngươi hãy an tọa đi!
Thiếu nữ áo xanh đứng ở cuối hàng vội bê chiếc cẩm đôn đến trước mặt Cam Đường.
Cam Đường tạ Ơn từ từ ngồi xuống.
Cặp mắt mỹ phụ chiếu ra những tia kỳ quang nhìn thẳng vào mặt Cam Đường, bà không khỏi ngẩn người ra một lát. Lúc bà ta nghiêm nét mặt lại thì tựa hồ như bao phủ một làn sương mỏng.
Bà trầm giọng hỏi:
– Phải chăng ngươi là Cam Đường?
Cam Đường giật mình vì không hiểu tại sao đối phương lại biết cả tên mình.
Chàng gật đầu đáp:
– Chính là tại hạ.
– Ngươi xuất thân ở môn phái nào?
– Tại hạ là một kẻ lãng tử trên chốn giang hồ, không có môn phái nào hết.
– Thế còn gia thế ngươi?
– Song thân đều đã qua đời, tại hạ chỉ có một thân một mình.
– Sao ngươi không nói rõ gốc nguồn?
Cam Đường lại rùng mình, đánh bạo đáp:
– Tại hạ chỉ có thể trình bày được bấy nhiêu mà thôi.
Mỹ phụ trầm ngâm một lát rồi hỏi:
– Ngươi có biết lão thân là ai không?
– Cái đó… Tại hạ vô duyên chưa được hiểu rõ.
– Tiên phu lão thân là chưởng môn đời thứ ba phái Thiên Tuyệt. Đây là Thiên Tuyệt địa cung.
– Ủa!
Cam Đường giật nảy mình lên vì chàng từng nghe người ta bàn luận đến Thiên Tuyệt Môn. Theo lời đồn trong võ lâm thì võ công phái này tự một nhà sáng chế ra.
Hành động phái Thiên Tuyệt rất là kỳ bí. Đã mấy chục năm không thấy hành tung phái này xuất hiện trên chốn giang hồ nữa.
Cam Đường không ngờ mình lại lạc lõng vào khu vực thần bí mà võ lâm chẳng ai hay. Lòng chàng càng hồi hộp không yên.
Mỹ phụ lại nói tiếp:
– Tổ sư bản môn ngẫu nhiên được cuốn “Thiên Tuyệt Kỳ Thư” là một bí lục đời trước vì vậy mà sáng lập ra phái Thiên Tuyệt đã năm mươi năm trước, truyền đến tiên phu là ba đời.
Cam Đường ngấm ngầm kinh hãi vì theo lời bà nói tính ra thì hiện nay bà đã tới ngoài bảy chục tuổi, mà sao trông người bà còn trẻ như một thiếu phụ nạ dòng?
Ngừng một lát, thiếu phụ lại nói tiếp:
– Ba mươi năm trước, con ta đã kế tiếp làm Đệ Tứ Đại.
Nói tới đây nét mặt bà rầu rầu ra chiều thống khổ.
Cam Đường nghĩ ngay:
thảo nào họ kêu bà bằng Thái phu nhân, thì ra bà là mẫu thân một vị chưởng môn. Nhưng chàng không hiểu tại sao bà đem hết chuyện bí mật ra kể với mình?
Tuy trong lòng chàng rất lấy làm kỳ mà không tiện hỏi, chàng chỉ vâng dạ cho xuôi.
Mỹ phụ mắt lại sáng ngời nói rành từng chữ:
– Ngươi được tuyển làm chưởng môn đời thứ năm cho bản phái.
Cam Đường đầu óc như người điên, đột nhiên đứng phắt dậy, há miệng rút lưỡi, lâu lâu mới thốt ra câu hỏi:
– Vãn bối được chọn làm chưởng môn ư?
– Nhất định là thế.
– Cái đó…
– Ngươi hãy ngồi xuống. Lão thân đã nói hết đâu?
Cam Đường kinh hãi ngồi xuống nguyên vị.
Mỹ phụ nói tiếp:
– Cả tam tứ đại hai chưởng môn ba mươi năm trước đều gặp bất hạnh. Vì thế mà bản phái biệt tích trên chốn giang hồ…
– Ủa!
– Căn cứ vào luật lệ của tổ sư sáng lập ra môn phái thì nếu bản phái không người kế tiếp có thể chọn người trên chốn giang hồ để sung vào chức chưởng môn…
Đây thật là một kỳ sự chưa từng nghe thấy, Cam Đường từ chỗ kinh hãi biến sang chỗ hiếu kỳ, chàng lẳng lặng lắng tai nghe.
Thái phu nhân nói tiếp:
– Nhưng chọn được người đủ tư cách cũng là một điều rất khó khăn. Vì thế mà ba mươi năm nay chưa lựa được người trúng cách.
– Ủa!
– Lòng trời còn tựa bản phái, nên tìm được ngươi hoàn toàn phù hợp với mọi điều kiện…
– Vãn bối hoàn toàn phù hợp ư?
– Chính thế!
– Xin hỏi Thái phu nhân điều kiện phải thế nào?
– Một là:
phải phong tư tuyệt thế, cốt cách thanh kỳ. Hai là:
phải như viên ngọc quý chưa được mài dũa. Ba là:
một người con mồ côi không ở môn phái nào. Điều thứ tư là còn vào hạng đồng tử. Điều thứ năm:
phải chết đi sống lại…
Cam Đường run lên hỏi:
– Chết đi sống lại là thế nào?
Mỹ phụ gật đầu đáp:
– Phải rồi! Tức là ngươi vừa mới chết đi mà xác chưa cứng đờ.
Cam Đường bây giờ mới hiểu vì sao mà mình bị người bịt mặt hạ sát. Người bịt mặt đã nói là vâng lệnh trên đi giết người. Té ra đối phương vì điều kiện thứ năm mà phải giết hại kẻ vô tội. Đó là một thủ đoạn tàn ác, chứng tỏ Thiên Tuyệt Môn là một tà phái chuyên về dị đoan.
Lửa giận bốc lên, chàng hằn học hỏi:
– Ngoài ra còn điều kiện gì nữa không?
– Không! Chỉ năm điều kiện này cũng đã khó lắm. May ra gặp được chứ không phải tìm mà thấy. Nếu dễ dàng thì trong ba chục năm đã tìm được rồi.
– Tại hạ tưởng nên thêm vào điều kiện thứ sáu.
– Hừ! Ngươi thử nói ta nghe!
– Đương sự có nguyện ý hay không?
– Sao? Ngươi không nguyện ý ư?
– Chính là thế đó!
– Tại sao?
– Hành động của quý phái vừa tàn nhẫn vừa tàn ác.
Mỹ phụ đột nhiên sầm nét mặt. Hồng, Bạch, Tử, Lục cũng hoa dung thất sắc.
Mỹ phụ nặng lời:
– Cam Đường, ngươi nên ăn nói cho biết điều một chút.
– Vãn bối nhìn vào công việc mà bình luận.
– Ngươi giải thích rõ ràng cho lão thân nghe.
– Qúy phái vì muốn cho phù hợp điều kiện thứ năm mà có hành động sát nhân.
– Im đi! Đừng mở miệng nói càn!
Cam Đường biết mình đã vào hang cọp, nếu không nghe theo ắt là phải chết, nhưng chàng quyết chẳng cam tâm uốn mình theo tà ma. Chàng không sợ hãi gì nữa hỏi ngay:
– Xin hỏi Thái phu nhân vãn bối đã chết đi sống lại trong trường hợp nào?
Mỹ phụ chau mày nói:
– Ngươi hiểu lầm rồi!
– Sao lại hiểu lầm?
– Đúng thế. Ngươi thử nghĩ mà coi, nếu lão thân quả đã dùng thủ đoạn thì hà tất phải chờ đến ba mươi năm nay? Hơn nữa, tổ sư bản phái lập ra điều lệ này là cần có chữ “duyên” ở trong, hoàn toàn trông vào sự ngẫu hợp, lẽ đâu cố ý giết người. Lão thân chẳng dám tự khoe mình là danh môn chính phái, nhưng nhất định không vào hạng tà môn dị đoan.
– Vậy vãn bối bị hạ sát, Thái phu nhân giải thích bằng cách nào?
– Có thể là ngươi bị kẻ thù hành động như vậy.
– Vãn bối đã tự vấn tâm, thì chưa gây thù kết oán với ai.
– Lão thân lấy nhân cách mà đảm bảo cho lời nói của mình không sai sự thực và sẽ vì ngươi điều tra ra kẻ hạ thủ.
– Thái phu nhân nói vậy thì ra tính mạng vãn bối đã được quý môn hạ cứu cho?
– Có thể đúng như vậy.
– Thế thì vãn bối xin kính cẩn xin Thái phu nhân tha cho cái tội thất ngôn. Đồng thời xin cảm tạ thâm ân đã cứu mạng cho.
Chàng nói xong xá dài thi lễ.
Thái phu nhân nói:
– Bất tất phải thế. Sau khi cứu được ngươi rồi, ngươi bị đau khổ vì sự điểm huyệt thì đó chính là hành vi của bản phái.
Cam Đường nghi hoặc hỏi lại:
– Thế là nghĩa làm sao?
– Cái đó có liên quan đến điều kiện thứ năm, vì võ công bản môn không theo đường lối thông thường của các phái khác. Điều kiện thứ năm đã ấn định phải lấy một người sau khi hơi thở đã ngừng hẳn rồi mới dùng kỳ thuật để phục hồi sinh cơ. Song phương thức vận hành khí huyết phải hoàn toàn biến đổi. Bây giờ ngươi hãy thử đi coi…
Cam Đường theo lời đề tụ chân khí nhưng lập tức khí huyết chạy ngược đường làm cho tâm can đau đớn đúng như tình hình bảy bữa trước đây khi chàng còn ở trên sườn núi. Chân lực bị phát tán, mình toát mồ hôi lạnh ngắt.
Tình trạng khí huyết đi ngược đường khiến cho trong lòng Cam Đường nổi lên một luồng phẫn khích vì từ đây chàng không thể luyện tập một thứ võ công nào khác nữa mà nhất định là phải theo phái Thiên Tuyệt.
Đối với một người có lòng tự tôn mãnh liệt thì không thể nào nhịn được sự khuất tất này.
Tuy Cam Đường bề ngoài lâm vào tình trạng nhân cùn trí đoản mà bề trong vẫn có tư cách một người cương ngạo. Chàng lạnh lùng nói:
– Vãn bối tuy chịu ơn sâu của quý môn cứu mạng cho, nhưng lại bị phá hủy cuộc đời.
Thiếu phụ nói bằng một giọng rất thành khẩn:
– Lão thân chỉ coi trong chữ “duyên” còn việc bản môn không người thừa kế mà ngươi nhất định không chịu nghe theo thì vẫn có thể cho ngươi trở lại con người ở Trung Nguyên, chứ không miễn cưỡng.
Bà nói câu này khiến Cam Đường lại mềm lòng. Chàng nghĩ vì mình đã phiêu bạt giang hồ, thù nhà chưa báo, nếu muốn luyện thành một bản lãnh siêu nhân thì đi đâu tìm thầy bây giờ? Huống chi cái ơn cứu mạng không thể nào chối cãi được. Vậy cuộc gặp gỡ này đúng là một cuộc kỳ ngộ nhất trong các vụ kỳ ngộ.