Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 30
Chương 30
Thông đạo dẫn từ mật đường ra khỏi Braden là một đường hầm quanh co với vô số lối rẽ, những ngọn đèn dầu hai bên vách đạo lâu ngày không sử dụng bị mạng nhện giăng kín.
Nguồn ánh sáng duy nhất của nhóm người là ngọn đèn bão trên tay xơ Alisa và quả cầu ánh sáng xanh lập lòe do Kim Ngưu dùng ma thuật tạo nên. Xơ Alisa rọi đèn dẫn trước, nét mặt lo lắng đưa mắt nhìn từng lối rẽ, một tay xơ nắm mặt dây chuyền biểu tượng Đấng Sáng Tạo trên cổ cầu nguyện để mình không bị lạc lối.
Đi cùng đám người Kim Ngưu, cảnh vệ trưởng Henry, bá tước tiểu thơ Isabella còn có cô hầu Nancy và khoảng mười vị nữ tu trẻ, ai nấy đều mặt mày xanh mét, ngơ ngác bám theo người đi trước sát gót. Kim Ngưu quay lại nhìn họ rồi thì thào nói Henry.
– Không ngờ giáo hội lại cho xây dựng một địa đạo quy mô như thế này bên dưới Braden.
Cảnh vệ trưởng đảo mắt nhìn, vài bóng chuột to tướng vụt chạy qua đàng sau những thùng gỗ cũ kỹ đặt rải rác trên đường đi.
– Ta cũng không hề biết về mật đạo này.
Xơ Alisa ở phía trước nghe cuộc trò chuyện của hai người bèn lên tiếng.
– Hơn trăm năm trước, Braden nổi tiếng là nơi sản xuất rượu nho thượng hạng của Duncan. Thành chủ Braden tập hợp những thương gia và quý tộc trong thành, cùng nhau lập nên một tập đoàn chuyên sản xuất rượu. Họ đã cho xây dựng một hệ thống hầm chứa vô cùng lớn bên dưới Braden, hàng vạn thùng rượu nho được cất trữ tại địa đạo này mỗi năm. Cho đến một năm nọ, nạn châu chấu đã hủy diệt những cánh đồng nho của Braden. Những ông chủ ruộng nho tuyệt vọng đòi thu hồi số rượu nho tích trữ bên dưới mật đạo. Một cuộc nội chiến nảy lửa diễn ra giữa cảnh vệ quân và lực lượng nông nô của những quý tộc và địa chủ. Họ đã tràn xuống những địa đạo này chém giết lẫn nhau, cho đến khi máu người cùng với rượu nho hòa làm một.
– Câu chuyện này thật đáng sơ. – Isabella thốt lên.
– Phải ! Từ sau cuộc bạo loạn năm đó, hoàng gia Duncan đã hoàn toàn nghiêm cấm sản xuất rượu nho tại Braden, mật đạo này giao lại cho giáo hội quản lý. Nhưng bởi quá khứ đẫm máu tại nơi này mà đã rất nhiều năm không một ai dám bén mảng xuống đây. Ba năm trước khi ta được chính thức phong làm xơ bề trên, Xơ Tối Cao đã dẫn ta xuống đây, chỉ cho ta con đường này hy vọng có ngày sẽ cần đến.
– Xơ có chắc là con đường này sẽ an toàn hay không ? – Kim Ngưu hỏi.
Xơ Alisa thần sắc phức tạp trả lời:
– Ta vẫn thường nghe nói địa đạo này có nhiều ma quỷ, linh hồn người chết trăm năm không hề siêu thoát đã hóa thành quái vật. Chúng ta nên ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Xơ vừa dứt lời đột nhiên ở đàng sau nhóm người phát ra một tiếng kêu thất thanh “Á !”
Cả bọn quay lại nhìn thì thấy một nữ tu trẻ run rẩy lắp bắp nói:
– Xơ…xơ Jane đã biến mất rồi.
Cảnh vệ trưởng Henry tuốt gươm đi về phía đó, đưa mắt nhìn khắp nơi nhưng không thấy bất kỳ động tĩnh nào. Chàng cất tiếng hỏi vị nữ tu trẻ.
– Sao lại biến mất ?
– Tôi…tôi không rõ nữa, ban nãy tôi vẫn nắm tay xơ Jane đi ở cuối cùng. Sau đó…sau đó tôi nghe có tiếng sột soạt như có thứ gì đó di chuyển ở phía sau. Tôi vừa quay lại thì có cái gì đó đã kéo xơ Jane rẽ vào lối kia.
Henry quay lại nhìn xơ Alisa như muốn hỏi xơ có biết gì về điều này không. Nhưng nét mặt của xơ Alisa cũng vô cùng kinh ngạc trước sự việc này.
– Các người cứ đi tiếp, tôi sẽ đi tìm xơ Jane ! – Henry nói.
– Không ! Chúng ta phải tiếp tục thôi, có lẽ đã quá muộn cho cô ấy rồi. – Xơ Alisa lo lắng giục.
– Để tôi đi cùng ngài ! – Kim Ngưu cũng bước về phía sau.
Isabella thảng thốt nói.
– Kim Ngưu, đừng đi !
Kim Ngưu quay lại trấn an bá tước tiểu thơ.
– Tiểu thơ, nàng hãy đi cùng xơ Alisa, ra ngoài thành rồi thì tìm một chỗ an toàn đợi chúng tôi. Nàng đừng lo, tôi có ma thuật, chắc chắn sẽ không sao.
– Đi thôi Isabella ! – Xơ Alisa giục.
Isabella vốn dĩ lo sợ phải rời xa Kim Ngưu, chần chừ không muốn đi. Nhưng cô hầu Nancy liên tục kéo tay nàng, rốt cục nàng đành bịn rịn bước theo. Isabella, Nancy và các nữ tu rục rịch theo xơ Alisa đi tiếp theo mật đạo.
Sau khi nhóm tu sĩ rẽ vào một lối khác, khu địa đạo tối chỉ còn Kim Ngưu và Henry, ánh sáng ma thuật trên tay Kim Ngưu dường như bị bóng tối áp đảo. Henry thở hắt một hơi nói.
– Chúng ta cùng đi xem thứ bí ẩn gì đang lẩn trốn tại đây.
Kim Ngưu gật đầu rồi đi theo. Hai người cùng rẽ vào con đường mà vị tu sĩ trẻ chỉ ban nãy, trước mặt họ lại một chuỗi đường hầm kéo dài vô tận.
“Cứu…cứu tôi !”
– Ngài có nghe thấy không Henry ? – Kim Ngưu đột nhiên lên tiếng.
– Nghe thấy gì ?
– Có tiếng kêu cứu, ban đầu tôi tưởng là tiếng gió, nhưng tôi nghĩ lại, bên trong này làm gì có gió. Rõ ràng là tiếng người kêu cứu.
“Cứu tôi với !”
Âm thanh đó lại vọng đến một lần nữa. Lần này thì cảnh vệ trưởng Henry cũng nghe thấy. Henry gật đầu.
– Đúng là tiếng kêu cứu. Hình như vọng lại từ đàng kia. – Henry chỉ tay vào một đoạn hầm tối phía tay trái.
Kim Ngưu liền hướng quả cầu ánh sáng về phía đó, ánh sáng xanh chỉ vươn xa được một đoạn, phần còn lại của địa đạo vẫn tối om om. Hai người quyết định rẽ theo hướng đó.
Đi được một lúc thì trước mặt hai người xuất hiện một cầu thang gỗ dẫn xuống một tầng sâu hơn của địa đạo. Từ bên trên nhìn xuống, khu vực bên dưới tối đen như mực, một loạt những thùng gỗ to tướng được đặt ở khắp các phía tạo thành một mê cung các lối mòn bí ẩn. trên những cột chống hầm vắt vẻo những dụng cụ kim loại nào là lưỡi hái, nào là kéo nhọn. Có lẽ nơi này trước kia dùng để chứa nho tươi vừa thu hoạch.
Kim Ngưu đi trước cảnh vệ trưởng để soi đường, khi một chân chàng vừa đặt lên bục cầu thang thì một tiếng kẽo kẹt vang lên, theo sau đó là muôn vàn tiếng “Chin chít…” nghe như là của loại chuột. Hai người cùng nín thở chờ cho âm thanh nọ im bặt mới từ từ lần mò xuống tiếp.
Cả hai thận trọng len qua từng ngõ ngách tạo nên bởi những thùng gỗ, dường như cứ sau mỗi lối rẽ lại có thêm một lối rẽ khác liền kề không bao giờ chấm dứt. Sau một quãng thời gian không biết là bao lâu, Kim Ngưu bắt đầu cảm thấy có chút bế tắc bên trong trận địa những thùng gỗ này.
– Henry, ngài nghĩ xem, có khi nào chúng ta bị lạc rồi hay không ? Đi mãi vẫn chưa thấy gì cả.
Cảnh vệ trưởng đi phía trước đột nhiên đứng sững lại khiến Kim Ngưu giật mình. Chàng định lên tiếng hỏi thì Henry đưa một tay ra hiệu cho chàng im lặng. Henry chăm chú lắng nghe chừng hai giây, liền sau đó nói với vẻ nghiêm trọng.
– Kim Ngưu, mau tắt ánh sáng trên tay cậu ngay, chúng ta phải lùi về sau cái thùng kia.
Kim Ngưu vừa kinh ngạc vừa lo lắng.
– Có chuyện gì thế ?
– Đừng hỏi nữa, có cái gì đó đang tiến tới đây.
Kim Ngưu vừa phất tay dập tắt ánh sáng ma thuật thì liền bị cảnh vệ trưởng lôi đi về phía sau, cả hai cùng ngồi thấp xuống nép mình đàng sau một cái thùng gỗ to. Trên thân của thùng gỗ có một khe hở đủ để nhìn về phía bên kia. Chỉ sau đó chừng vài giây, một cái bóng to tướng lù lù xuất hiện, ngang nhiên quần đảo qua những lối rẽ ban nãy hai người vừa ở đó. Cái bóng nọ trông như một người đàn ông, nhưng lại cao lớn dị thường, nửa người trên trần trùng trục, bên dưới vận một cái khố rách rưới. Trên tay kẻ nọ cầm một cái búa sắt to đùng dính đầy một chất bẩn tựa như máu khô. Nhưng điều kinh dị nhất là, cái đầu của hắn không phải là đầu người mà là đầu của một con thú với hai mắt đỏ hoe, cái mõm dài với nhiều răng nhọn.
– Đó…đó có phải là đầu của con chuột hay không ? – Kim Ngưu thì thào hỏi.
– Suỵt ! – Cảnh vệ trưởng Henry ra hiệu im lặng một lần nữa, vừa đúng lúc tên quái vật quay cái đầu quái dị của hắn về phía cái thùng gỗ nơi hai người đang nấp.
Từ phía bên này của thùng gỗ, Henry từ từ rút gươm ra khỏi vỏ. Tên quái vật tiến sát cái thùng gỗ, dùng đôi mắt đỏ lè ra soát một lượt. Sau đó, dường như hắn không phát hiện ra điều gì bất thường nên quay lưng bỏ đi.
Lợi dụng thời cơ đó, cảnh vệ trưởng Henry phóng vụt ra khỏi chỗ nấp, vung gươm nhằm vào cổ tên quái vật chém một nhát. Nhưng cùng lúc đó, tên nửa người nửa chuột liền quay cái đầu quái dị của hắn sang bên ngoạm lấy mũi gươm. Henry dùng sức đẩy mũi gươm tới trước, nhưng bộ hàm của tên quái vật quá khỏe khiến lưỡi gươm không thể di chuyển. Tên quái vật thấy Henry rơi vào thế khó khăn liền vung cây búa trên tay định giáng cho cảnh vệ trưởng một đòn chí mạng thì đột nhiên từ sau lưng hắn, hai nhành dây leo xuất hiện quấn lấy chuôi gươm và cổ hắn rồi siết mạnh. Lực đẩy tới của Henry cộng với lực siết của dây leo cuối cùng đã khiến lưỡi gươm xuyên hẳn vào họng tên quái vật. Máu tanh tuôn trào, tên quái vật ngã gục xuống đất.
Henry thở phào quay lại thì thấy Kim Ngưu đang thu hồi hai nhành dây leo ma thuật của mình. Cảnh vệ trưởng mỉm cười biết ơn rồi rút lấy thanh gươm của mình. Cả hai bắt đầu đi tiếp xuyên qua mê cung phía trước.
– Đó là cái quái gì vậy ? Tại sao lại có thứ quái vật sống bên dưới mật đạo này mà giáo hội không hề biết gì cả ? – Kim Ngưu vừa đi phía sau cảnh vệ trưởng vừa lên tiếng hỏi.
– Tôi cũng không biết. Có lẽ đó là thứ quái vật tạo nên bởi linh hồn những người đã chết ở mật đạo này như lời xơ Alisa nói.
– Ngài thực sự tin vào câu chuyện kinh dị của xơ Alisa ?
– Cậu nói xem, sau khi nhìn thấy cái thứ đó tôi còn biết tin vào cái gì nữa.
– Vậy xơ Jane…có lẽ đã ! – Kim Ngưu lo lắng nói.
– Trước khi tìm thấy cô ấy, chúng ta đừng vội kết luận.
Hai người cuối cùng cũng ra khỏi mê cung những thùng gỗ, trước mặt họ là một ban công nhỏ mở vào một sảnh rất lớn ở bên dưới. Ánh sáng từ sảnh nọ hắt lên lập lòe như ánh lửa. Có tiếng động ì ầm nghe như tiếng của những cỗ máy hay lò than đang hoạt động. Henry và Kim Ngưu thận trọng bước đến xem. Từ trên ban công nhìn xuống, một cảnh tượng vô cùng kinh dị hiện ra trước mắt họ.
Bên dưới sảnh kia, một cái bài dài hơn năm thước chất đầy những tảng thịt đỏ lè máu tươi. Chung quanh cái bàn là hơn mười tên quái vật nửa người nửa chuột đang hầm hè chuẩn bị nhập tiệc. Hai người trên ban công đưa mắt quan sát chung quanh thì nhìn thấy những cái xác người bị cắt xẻ thành nhiều bộ phận treo lủng lẳng ở sát tường sảnh. Kim Ngưu kinh hoàng nhận ra mớ thịt trên bàn kia chính là thịt người. Ở bốn phía của sảnh là những lò nấu rượu bằng gang xám to đùng, bên trong lò, lửa hùng hục cháy. Những tảng thịt và xương được vứt vào trong lò để trộn chung với thứ rượu khủng khiếp đó và những tên quái vật thỉnh thoảng lại mở cái vòi dẫn rượu từ lò ra trút vào một vại lớn ở giữa bàn.
Henry đứng quan sát một lúc thì thào nói với Kim Ngưu:
– Nhiều năm qua, cảnh vệ quân đã nhận được hơn chục báo cáo mất tích diễn ra tại Braden, bá tước đã cho người điều tra, nhưng manh mối bao giờ cũng dẫn vào ngõ cụt. Bây giờ thì ta đã hiểu những người mất tích đi về đâu. Thì ra bên dưới Braden lại là một hang ổ quái vật chuyên nấu rượu từ thịt người.
– Có lẽ câu chuyện của xơ Alisa là có thật, những linh hồn đã chết quanh quẩn bên dưới mật đạo hàng trăm năm đã ám vào lũ chuột sống ở chỗ này, khai sinh ra loài quái vật đáng sợ kia. – Kim Ngưu nói.
– Linh hồn người chết có thể làm chuyện đó sao ? – Henry kinh ngạc hỏi.
– Lúc còn nhỏ tôi đã từng được bố mẹ gửi đến sống cùng những Du Mục Sĩ trong khu rừng gần Shinestone để học tập pháp thuật. Du Mục Sĩ cho rằng xưa kia khi con người chết đi, linh hồn sẽ được đưa về thành phố Vàng Son để tiếp tục cuộc sống vĩnh cửu ở đó. Nhưng từ khi con người xâm phạm vùng đất thiêng, Đấng Sáng Tạo nổi giận giải phóngVết Ố vào vũ trụ, những linh hồn người chết trở thành món mồi ngon của thế lực tội lỗi. Phần lớn linh hồn đã chết chọn cách trôi vào Lãng Quên để trốn chạy Vết Ố, nhưng những linh hồn vẫn còn oán hận với cuộc sống thì không chịu bỏ đi, họ quanh quẩn ở lại phàm gian và bị Vết Ố xâm nhập, trở thành những linh hồn của tội ác. Những linh hồn ác hay còn gọi là ác linh có năng lực siêu nhiên mạnh mẽ tạo nên bởi nỗi căm hận. Lòng căm hận càng sâu sắc, khả năng của chúng càng lớn. Ác linh có thể hóa thân thành quái vật, thành ma quỷ ám ảnh một địa phương hay những người đang sống.
– Nếu lũ quái vật này tồn tại chỉ để hại người vậy thì chúng ta nên cho chúng tuyệt diệt bên dưới mật đạo này. – Cảnh vệ trưởng Henry tức giận nói.
– Nhưng ngài định làm thế nào ? Chúng có hơn mười tên bên dưới đó, không biết còn bao nhiêu tên khác ở khắp các ngõ ngách của thông đạo này.
Cảnh vệ trưởng nhìn khắp căn sảnh một lượt, nét mặt đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói.
– Ngươi nhìn những lò nấu rượu kia xem, ở bên trên góc trái của chúng có một cái van khóa dẫn lên phía trên. Chỗ đó chính là nơi hơi rượu được dẫn đi để làm nguội. Nếu chúng ta phá hủy đường ống đó, hơi rượu sẽ tràn ra ngoài, khi đó chỉ cần một mồi lửa nhỏ, cả căn sảnh này sẽ nổ tung.
– Nhưng…áp lực của vụ nổ tại nơi này có thể khiến cả mật đạo sụp đổ. – Kim Ngưu lo lắng nói.
– Chẳng phải đó là mục đích của chúng ta hay sao ? – Henry nhếch miệng trả lời. – Nhưng trước hết, chúng ta phải tìm xơ Jane đã.
*
Đã hơn nửa tháng Thiên Yết vẫn chưa thể ra khỏi giường. Không còn Syran ở phàm giới, Chúa Quỷ vẫn còn mắc kẹt trong Cõi Mộng, không một thần linh nào có thể chữa khỏi vết thương chí mạng mà Tổng lãnh Thiên Thần để lại cho nàng. Trong cơn mê man, Thiên Yết trải qua vô số những giấc mộng, tất cả đều là những hình ảnh của quá khứ, những gương mặt của những người mà nàng sát hại. Bốn ngàn năm qua, vì con đường mà nàng lựa chọn, biết bao nhiêu sinh mạng đã phải trả giá. Nàng có thể nhìn thấy linh hồn của họ bị thiêu đốt trong ngọn lửa của Địa Ngục, không cánh cửa nào dẫn về thành phố Vĩnh Hằng, tất cả đều bị đày đọa.
Nàng có tỉnh dậy vài lần, nàng gọi Hắc Phu Nhân mang ình chút nước, nhưng bà ta không có ở đó, nàng liền nhớ ra mình đã lệnh cho bà ấy đi giải quyết những công việc ở lục địa. Đảo Địa Ngục chỉ còn duy nhất mình nàng và trăm ngàn loài quái vật. Môi nàng khô nứt nẻ, nhưng nàng không thể di chuyển. Và rồi nàng lại chìm vào hôn mê. Lần này nàng nhìn thấy mình đang ở trước cổng Đền Thờ Ánh Sáng, bốn bề vô cùng tĩnh lặng. Nắng ấm nhảy nhót trên bờ vai nàng. Thiên Yết nhẹ nhàng bước vào bên trong điện thờ. Giữa điện có một cái bàn lớn bằng vàng, ngồi bên bàn là một người con gái tóc vàng xinh đẹp.
– Xử Nữ ? – Nàng lên tiếng hỏi.
Xử Nữ quay sang phía nàng, mỉm cười thân thiện. Thiên Yết vừa cảm thấy lạ vừa không khỏi lo lắng. Rõ ràng nàng đã hại Xữ Nữ mất hết pháp thuật và đày nàng ta đến lãnh địa của Alfreidr rồi kia mà. Nhưng Xữ Nữ trước mặt lại tỏ ra vô cùng ôn nhu với nàng, ánh mắt, nụ cười không một chút thù địch. Xử Nữ đưa một tay ra gọi.
– Thiên Yết, mau đến đây để ta bói vận mệnh cho nàng.
– Bói cho ta ? – Thiên Yết ngạc nhiên hỏi.
– Phải. Nàng nhìn xem đây là gì ! – Xử Nữ vừa nói vừa xòe những lá bài trên tay ra.
Thiên Yết đến gần xem, đó là một bộ bài cổ được làm bằng vàng miếng rất tinh xảo.
– Đây chẳng phải là bảo vật Atropos của Cổ thần Số Mệnh hay sao ?
– Đúng vậy. – Xử Nữ mỉm cười nói. – Atropos chính là thần vật của Tyern, nó có thể cho ta năng lực nhìn thấy vận mệnh của thần linh lẫn con người. Nàng không muốn biết lá bài nào sẽ nói lên số phận của nàng hay sao ?
Thiên Yết nhìn những lá bài vàng trên tay Xử Nữ ngại ngần. Nhưng lòng hiếu kỳ khiến cho nàng bước đến ngồi bên Xử Nữ.
Xử Nữ mỉm cười trải bộ bài thành một hàng ngang trước mặt Thiên Yết. Vừa trải xong thì cả bộ bài phát ra ánh sáng nhàn nhạt như có thần tính.
– Hãy nhắm mắt, để cho Số Mệnh dẫn dắt nàng và chọn lấy một lá bài.
Thiên Yết liền làm theo, khi đôi mắt nàng khép lại, trong bóng tối trước mắt nàng chỉ có duy nhất một lá bài còn phát sáng, những lá còn lại trên mặt bàn đều chìm vào màn đêm. Nàng đưa tay lật lá bài đó lên. Trên mặt lá bài là hình một nữ thiên thần cầm trên tay một cán cân bằng vàng, đôi cánh thiên thần dang rộng hùng dũng, tay còn lại là một mũi gươm sắc đâm xuyên qua mặt đất.
– Công Lý thiên thần ? – Thiên Yết ngạc nhiên nói.
– Phải. Chính là Justice, tổng lãnh thiên thần của Công Lý. – Xử Nữ trả lời.
– Vậy là có ý gì ?
Xử Nữ đưa một ngón tay chỉ lên lá bài rồi từ tốn nói.
– Công Lý nói rằng “Gieo nhân nào thì gặt quả đó. Vũ trụ luôn có nhân quả tuần hoàn.”
“Vũ trụ luôn có nhân quả tuần hoàn…
nhân quả tuần hoàn…
…”
Giọng nói của Xử Nữ vang vọng khắp đền thờ, Thiên Yết kinh hãi nhìn lá bài trước mặt mình, nữ thần Công Lý đột nhiên mở mắt, cán cân trên tay bà sáng lòa và mũi gươm thần hướng về phía nàng phát tán hào quang dữ dội.
…
Thiên Yết giật mình tỉnh giấc, vết thương trước ngực đau kinh khủng. Nàng cảm thấy môi mình ươn ướt vị tanh, khi đưa tay lên lau thì mới biết mình đã thổ huyết từ lúc nào. Nàng nhận ra mình không còn cảm giác được đôi chân của mình nữa. Một sự lạnh lẽo lan dần từ chân lên đến thân người nàng.
– Chẳng lẽ…chẳng lẽ ta đã đến lúc phải chết ? Chẳng lẽ đây là nhân quả của ta ? Vũ trụ thực sự muốn tuyệt đường của ta hay sao ?
– Thiên Yết… – Một giọng nói trong trẻo bỗng vang vọng trong không gian.
Bên ngoài thần điện nơi Thiên Yết trú ngụ, muôn ngàn loài quái vật bỗng nhiên hãi sợ trước giọng nói kỳ lạ kia. Một đợt sóng vô hình lan truyền trong không gian, hết thảy quái vật trên đảo Địa Ngục liền trở nên bất động.
Thiên Yết hé mắt nhìn về phía cửa điện, một bóng hình mờ ảo di chuyển nhẹ nhàng trong không khí, tưởng chừng như không có bất kỳ điều gì có thể ngăn cản kẻ đó lại.
– Ngươi…ngươi là ai ? – Thiên Yết thều thào hỏi. Nàng cảm thấy chút sức lực cuối cùng đang cạn kiệt.
– Eve ! – Người kia đáp.
Đôi mắt Thiên Yết mở to ra, một nỗi xúc động đến cùng cực trào dâng trong lòng nàng, vài giọt lệ lăn ra khỏi khóe mắt.
– Mẹ của hết thảy ? Có phải bà tới để đưa tiễn con ? Có phải…có phải Ngài muốn đón con về thành phố Vĩnh Hằng hay không ?
Mẹ của hết thảy nhẹ nhàng bước đến bên giường của Thiên Yết, chung quanh bà, một nguồn năng lượng trong sáng đến vô cùng lan tỏa, tựa như Mặt Trời chói lọi nhưng lại như ánh Trăng hiền hòa. Bà không đáp, chỉ nhìn Thiên Yết một cách trìu mến.
Thiên Yết cố mấp máy đôi môi khô khốc nói.
– Con đã nhìn hàng ngàn người đổ máu…và con thấy mãn nguyện…
Eve mỉm cười hỏi:
– Tại sao ?
Thiên Yết nhếch miệng cười, nhưng vài giọt lệ lại theo đó rơi khỏi mắt:
– Con không biết.
– Sâu thẳm trong trái tim con luôn có câu trả lời. – Mẹ của hết thảy nói.
– Công bằng ? Con muốn có sự công bằng cho những gì mà con chịu đựng. – Thiên Yết trả lời. – Bốn ngàn năm trước, con nhận ra trong trái tim mình xuất hiện một khoảng tối, con biết đó là sự xấu xa. Nhưng con không thể khống chế được.
– Ta đến đây để cho con sự lựa chọn. Hãy từ bỏ hết thảy và về bên cạnh Ngài !
– Nếu con từ bỏ lúc này, con sẽ mất hết tất cả. – Thiên Yết nói, liền sau đó một tràng ho khủng khiếp kéo đến khiến nàng nôn thêm một ngụm máu nữa.
– Nhưng chí ít, con vẫn còn giữ được tâm hồn của mình. Đó không phải là điều tốt đẹp nhất ư ? – Eve hỏi.
– Đó không phải là điều con muốn. Nếu phải ra đi lúc này, con thực không cam tâm, con không cam tâm ! – Thiên Yết vừa nói vừa thở hổn hển.
Cảm giác buốt lạnh đã lan lên đến ngực của nàng, hai tay nàng không còn cử động được nữa. Cái chết đang chiếm lấy thân xác nàng.
Mẹ của hết thảy nhìn nàng, ánh mắt bà sâu thẳm không biết là do sự vô tình hay là do chứa chan quá nhiều tình cảm.
– Thiên Yết khờ khạo của ta, trên thế gian này ai mà không có nỗi khổ chứ ! Năm xưa, con một mực cầu xin được rời khỏi Thành phố Vàng Son, bây giờ con hãy nhìn xem thế giới bên ngoài tàn nhẫn biết bao. Ta vẫn luôn muốn con lựa chọn quay về với Ngài, nhưng nếu con vẫn khăng khăng con đường đã chọn, ta cũng sẽ toại nguyện cho con.
Dứt lời, mẹ của hết thảy đưa một bàn tay áp lên trán của Thiên Yết. Một nguồn năng lượng như vũ bão bỗng tràn ngập không gian, lan khắp cơ thể nàng. Thiên Yết cảm thấy sự lạnh lẽo bị đẩy lùi với một tốc độ đáng kinh ngạc. Dưới sức mạnh phục sinh của Eve, cơ thể nàng không ngừng thay da đổi thịt. Vết thương trước ngực nàng trong phút chốc cũng không còn đau đớn nữa.
Sau khi đã chữa trị cho Thiên Yết xong, Mẹ của hết thảy nhìn Thiên Yết mỉm cười nói:
– Thiên Yết, tương lai không chỉ có một mà có vô số, những gì con thấy trong mơ chỉ là một mảnh vỡ của một bức tranh to lớn vô cùng.
Nói xong, Eve biến mất sau ánh hào quang, trả lại sắc màu hung tàn của Đảo Địa Ngục. Trăm ngàn loài quái vật trên đảo cũng phục hồi sự sinh động như trước. Bên trong thần điện, Thiên Yết ngồi lặng lẽ bên giường, ánh mắt dõi theo nơi Mẹ của hết thảy vừa biến mất thì thầm nói:
– Xin hãy nói với Ngài: con xin lỗi.