Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao

Chương 31


Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 31


Chương 31
Bạch Dương giật mình tỉnh giấc, một cơn rùng mình lan dọc sống lưng chàng.
Sau vài giây định thần, chàng nhận ra mình đang nằm trên một nền gạch đen xỉn và ẩm ướt. Một con đường thẳng tắp, hai bên là tường đá dựng đứng cao vô cùng, tưởng chừng cả loài chim cũng không thể bay cao hơn vách tường này. Một thứ nấm mốc và rong rêu kỳ lạ phát quang nhè nhẹ tạo nên không gian mờ ảo. Vang vọng đây đó trong khung cảnh tường đá là tiếng nước chảy long rong, mùi hôi hám như cống rãnh, xác chuột chết. Bạch Dương gượng đứng dậy, gõ nhẹ đầu trượng xuống nền đá, viên hỏa thiên thạch trên đầu trượng xoay nhè nhẹ rồi bắt đầu phát sáng. Bạch Dương ngoảnh nhìn hai đầu con đường đá, mỗi đầu đều dẫn đến một lối rẽ khác. Không cách nào biết được lối ấy sẽ dẫn đến đâu bởi bức tường quá cao lừng lững che chắn mất. Chàng khẽ khàng cất tiếng gọi:
– Sye !
Một loạt âm thanh vang vọng nhại lại tiếng chàng “Sye e e e e e !”
– Cô ở đâu ?
“Cô ở đâu âu âu â u u u u u…!”
Không có tiếng trả lời, không gian yên ắng đến kinh người, chỉ có tiếng nước long tong chảy vẫn đều đặn như trước. Bạch Dương hít một hơi sâu, định gọi lại một lần nữa thì đột nhiên từ một phía của con đường đá phát ra một âm thanh dữ dội như tiếng sấm.
“Gừ ào….!”
Rồi một loạt tiếng động “ầm ầm” như tiếng chân một loài thú khổng lồ đang di chuyển rất nhanh về phía chàng. Có thể cảm nhận được sự to lớn của con quái thú nọ chỉ với những chấn động rung chuyển lan truyền đến trên nền gạch. Bạch Dương kinh hãi chạy về hướng ngược lại, chàng theo con đường đá rẽ liền hai ba khúc ngoặc. Cắm đầu chạy được một lúc thì chợt không còn nghe thấy nền đất rung chuyển nữa, chỉ còn nghe những tiếng gầm gừ nhẹ, dường như con quái vật quyết định di chuyển từ từ đến phía trước. Bạch Dương nín thở không dám động đậy, chàng nấp vào một khúc ngoặc, trên tay huy động một quả cầu lửa ngùn ngụt cháy. Tiếng thở của con quái thú càng lúc càng gần nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của nó đâu. Đột nhiên có tiếng gì đó chà sát ngay trên vách tường bên cạnh Bạch Dương. Âm thanh tựa như da thịt con quái vật đang cọ vào bức tường. Tiếng gầm gừ của nó như sát ở bên tai. Bạch Dương nín thở nhận ra con quái vật đang ở phía bên kia của bức tường. Lúc này chàng mới nhận ra cái nơi quái quỷ này dường như là một mê cung vô cùng to lớn, chàng và con quái thú kia tuy ở rất gần nhưng thực chất lại đang ở hai đoạn khác nhau của mê lộ. Bạch Dương không dám gây tiếng động, bởi vì chàng không biết được từ nơi con quái vật đến chàng là gần hay xa, có thể nó phải chạy qua rất nhiều lối rẽ mới bắt được chàng, nhưng cũng có thể chỉ cần vòng qua một lối rẽ duy nhất ở đàng kia chăng ?
Trong khi Bạch Dương vẽ ra trong đầu vô số khả năng sẽ xảy ra thì chàng nghe thấy tiếng bước chân của con quái vật nhỏ dần. Dường như nó đang đi về một hướng khác cách xa nơi chàng đang ẩn nấp. Bạch Dương biết rằng bây giờ là thời cơ để chàng di chuyển, nhưng trong cái mê cung khổng lồ này, chọn lối nào mới đúng ? Đang chìm trong những suy tính rối bời, đột nhiên Bạch Dương nhìn thấy một bóng áo xanh chạy vụt qua ở một lỗi rẽ phía trước.
– Sye ? – Chàng bất ngờ gọi.
Không có tiếng trả lời, Bạch Dương choàng đứng dậy, đuổi theo cái bóng nọ. Cái bóng chạy rất nhanh, cứ qua mỗi ngõ rẽ, chàng chỉ kịp trông thấy một đoạn váy xanh thấp thoáng rồi khuất khỏi tầm mắt.
– Sye ! Là tôi Bạch Dương đây, đừng chạy nữa !
Không biết đã chạy qua bao nhiêu lối rẽ, chàng vẫn không thể đuổi kịp người ở trước mặt. Bạch Dương bắt đầu nhận ra dường như kẻ trước mặt không phải là Sye, có thứ gì đó muốn đùa giỡn với chàng. Bạch Dương ngừng lại thở dốc, bốn bề vẫn bị bao bọc bởi tường đá. Cái bóng xanh cũng đã biến mất. Chàng nghe thấy ở khúc rẽ phía trước một âm thanh trầm đục.
– Là kẻ nào ? Có giỏi thì ra đấu với ta một trận. Đừng có đùa giỡn như trẻ con như vậy.
Đáp lời chàng là một tiếng rống long trời lở đất. Từ khúc rẽ phía trước, một thân hình đồ sộ lừng lững bước ra. Bạch Dương nín thở nhìn con quái vật đang dần lộ diện. Một con quái thú cao hơn mười thước, toàn thân đen như hắc ín với cái đầu tựa như đầu của cá sấu, đôi mắt đỏ lè như lửa. Cái thân dài thòn vẫn còn khuất đàng sau khúc ngoặc. Toàn thân con quái vật được bao phủ bởi một lớp nhầy đen bóng nhỏ từng giọt xuống nền gạch tạo thành âm thanh “Tong tong” như chàng đã nghe thấy từ lúc mới tỉnh dậy. Cái hàm đầy răng nhọn hoắc vươn về phía trước, hơi thở hôi thối như mùi xác chết.
Cái bóng áo xanh kia, dù nó là ai, là gì đi nữa thì không còn nghi ngờ gì nữa, nó muốn chàng phải chết. Chính nó đã dẫn dụ chàng đến trước mặt con quái thú này. Bạch Dương không có thời gian để suy nghĩ xem kẻ nào lại muốn chàng chết bởi vì con quái thú trước mặt đã tiến tới rất gần. Chàng niệm chú gọi một quả cầu lửa trong nắm tay ném về phía con quái vật. Quả cầu lửa chạm vào mặt con thú nổ đùng một cái con quái thú hơi quay mặt sang bên tỏ vẻ khó chịu, tuyệt nhiên không hề bị chút thương tổn nào, ngược lại, đòn tấn công của Bạch Dương khiến con quái thú phẫn nộ. Nó gầm một tiếng dữ dội rồi nhằm phía Bạch Dương lao tới. Thân hình khổng lồ của nó gần như lấp đầy mê đạo. Bạch Dương không kịp suy nghĩ, quay phắt lại cắm đầu chạy. Con quái thú với những bước chân dài hơn chục thước chẳng mấy khó khăn khi đuổi theo sinh vật tí hon ở phía trước. Điều duy nhất ngăn nó không chạm tới được chàng pháp sư là những khúc quanh liên tiếp khiến cơ thể to lớn của nó phải luồn lách một cách khó khăn. Bạch Dương nhận ra điều đó, chàng chọn cách rẽ vào những khúc quanh càng sát nhau càng tốt, tránh những con đường thẳng tăm tắp. Nhưng đó cũng chỉ là biện pháp tạm thời. Sau một lúc rượt đuổi, Bạch Dương bắt đầu cảm thấy đuối sức, trong khi con quái vật đàng sau thì vẫn chưa có biểu hiện bỏ cuộc.
Đang trong lúc tuyệt vọng, đột nhiên Bạch Dương nhìn thấy ở ngã ba trước mặt có một đốm sáng lờ lửng tựa như một con đom đóm. Đốm sáng chứ chập chờn như thu hút sự chú ý của chàng. Khi nhìn kỹ lại thì chàng nhận ra ở giữa đốm sáng là một người tí hon với đôi cánh chuồn chuồn ở trên lưng. Người tí hon nọ vẫy tay chỉ về ngã rẽ ở bên trái. Bởi vì trước đó đã bị bóng áo xanh kia dụ vào chỗ chết nên lần này Bạch Dương có hơi do dự, nhưng ở phía sau chàng vốn dĩ đã là cái chết đang đuổi đến gần. Nếu thực sự kẻ này một lần nữa hiện thân thành người tí hon kia để dụ chàng thì đành phải nhắm mắt chịu chết mà thôi. Nhưng nếu người tí hon này thực sự có ý giúp đỡ thì đây có lẽ là cơ hội duy nhất để thoát khỏi con quái vật kia. Trong tích tắc ngắn ngủi, Bạch Dương tuyệt nhiên không còn nghĩ tới kết cục sẽ như thế nào nữa, chàng lựa chọn nghe theo chỉ dẫn của người tí hon, rẽ vào con đường bên trái. Ngay khi chạy vào khúc ngoặc đó, chàng thoáng nhìn thấy người tí hon quay cầm một cái gậy nhỏ gõ lên nền đá, lập tức xung quanh rung chuyển rào rạt. Con quái vật đuổi đến gần cũng cảm nhận được sự chuyển động của mê đạo. Một bức tường rào rạt mọc lên từ nền đá nhanh chóng lấp ngang ngã rẽ sau lưng chàng. Con quái vật điên cuồng đuổi đến lao hẳn vào bức tường mới xuất hiện, nhưng bức tường cứng chắc vô cùng khiến nó phải bỏ cuộc. Bức tường cứ tiếp tục mọc cao dần cho đến khi hòa hẳn vào cấu trúc mê cung xung quanh rồi chìm vào im lặng. Bây giờ Bạch Dương mới lấy lại nhịp thở để nhìn cho kỹ người mới giúp đỡ mình. Đó là một cô gái tí hon với mái tóc màu tím, đôi tai nhọn như loài Tiên Yêu, đôi cánh côn trùng trong suốt. Xung quanh cô gái nọ phát ra ánh sáng nhàn nhạt dễ chịu. Cô gái tí hon bay đến trước mặt Bạch Dương, cất giọng trong trẻo.
– Tại sao ngươi lại ở chỗ này ?
Bạch Dương suy nghĩ một lúc rồi đáp.
– Điều cuối cùng ta nhớ là ta được đưa vào chiến cảnh thứ hai của đấu trường Byon. Đây có phải là khu vực thứ hai của đầu trường hay không ?

– Đấu trường Byon ? – Cô gái tí hon nghiêng đầu ra vẻ khó hiểu. – Ta đã ở trong mê cung này hơn hai trăm năm rồi. Chưa từng nghe về đấu trường Byon.
Bạch Dương kinh ngạc hỏi.
– Vậy nơi này là nơi nào ? Cô là ai ?
Cô gái đáp.
– Đây là một trong vô số tầng cảnh của Lò Luyện Ngục. Ta là một trong những linh hồn bị nhốt ở đây.
– Lò Luyện Ngục ? – Bạch Dương dường như đã nghe cái tên này ở đâu đó, nhưng chàng không tài nào nhớ được.
– Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của ngươi có lẽ ngươi không biết Lò Luyện Ngục là gì. Để ta nói cho ngươi biết. Thuở khai sinh lục địa, các vị thần đã đánh bại vô số loài quái vật để bảo vệ loài người khỏi chúng. Quái vật và các loài sinh vật siêu nhiên như ma sói, quỷ hút máu, dạ quỷ, mị yêu…đều là những tạo vật bị Đấng Sáng Tạo ruồng bỏ, chúng bị nguyền rủa mãi mãi không được trở về thành phố Vàng Son. Lang thang khắp nơi trên lục địa, những linh hồn sinh vật siêu nhiên đã chết hóa thành ác linh, tiếp tục làm hại con người. Thần giới cuối cùng phải tạo ra Lò Luyện Ngục để đày những ác linh đó vào vô số tầng cảnh, buộc chúng phải chịu giày vò, giết hại lẫn nhau, không bao giờ thoát được. Chẳng hạn như con quái vật khi nãy đuổi theo người, nó chính là linh hồn của một con quái thú đã chết bị giam cầm trong mê cung này. Ngoài nó ra, mê đạo này còn có vô số linh hồn quái vật khác bị kẹt trong những ngõ ngách khác nhau. Ngày đêm chúng tìm đường thoát ra khỏi đây, nhưng không thể, nếu chẳng may chúng gặp nhau thì phải đánh nhau cho đến chết. Khi chúng chết trong tầng cảnh này, linh hồn của chúng sẽ lại tái sinh ở một tầng cảnh khác và tiếp tục hành trình đó vĩnh viễn.
– Nhưng ngươi không phải là quái vật, tại sao lại ở đây ? – Bạch Dương hỏi.
Người tí hon trả lời.
– Ta bị kẻ khác hãm hại, dùng bùa chú đày đến nơi này. Hai trăm năm nay ta phải tìm mọi cách để tồn tại, cũng may khi trước có mang theo cây gậy ma thuật này nên mới có thể trụ lại trong tầng cảnh này. Chỉ sợ không may chết đi, bị đưa đến một tầng cảnh khác khắc nghiệt hơn.
– Theo như ngươi nói, nơi này chỉ dành cho quái vật và sinh vật siêu nhiên, như vậy ở đây không có linh hồn của con người hay sao ?
– Ngươi là linh hồn con người đầu tiên mà ta gặp. Nhưng ta không chắc là ở trong vô số tầng cảnh khác không có linh hồn con người. Linh hồn con người hoàn toàn có thể bị đày đến đây bằng ma thuật. Nhưng nếu đã mắc kẹt tại đây thì vĩnh viễn không thể thoát ra được.
– Không thể nào ! Không thể nào ! Chẳng lẽ ta bị họ hãm hại hay sao ? Tại sao họ lại đưa ta đến đây ? – Bạch Dương không tin vào tai mình.
– Ta thực sự không biết ai đã làm thế này với ngươi. Nhưng ta thấy ngươi có hình như là một pháp sư ? Ta với ngươi có thể hợp tác với nhau, nếu cẩn thận, chúng ta có thể trụ ở đây vài trăm năm nữa.
– Cẩn thận ?
– Phải, chúng ta có thể tiêu diệt những quái vật yếu, nhưng với những kẻ thù mạnh như con quái vật khi nãy thì phải thận trọng không nên chạm trán.
Bạch Dương tức giận quát lên một tiếng.
– Nhưng làm vậy thì có ích gì ! Dù ngươi có trụ được thêm vài trăm năm nữa nhưng ngàn năm, vạn năm, cũng có lúc người phải chết. Đến lúc đó ngươi sẽ lại đến một thế giới khác của Lò Luyện Ngục để trụ ở đó hay sao ? Nếu phải ở cái nơi chết tiệt này ta sẽ phát điên mất ! Ta điên mất !
Người tí hon vẻ mặt rầu rĩ nói.
– Ta rất tiếc, nhiều năm qua ta đã tìm đủ mọi cách, nhưng không thể thoát ra được. Mê cung này rộng vô tận, ngươi không thể đi hết các ngõ ngách của nó.
– Ta còn một người bạn đi cùng, ta phải tìm người ấy ! – Bạch Dương thì thào, chàng cảm thấy nỗi tuyệt vọng dâng trào.
– Có lẽ cô ấy đang ở một tầng cảnh khác. Ngươi sẽ không thể tìm được đâu. Hoặc dã cô ấy có ở ngay trong mê cung này thì xác suất hai người gặp gỡ cũng là rất hiếm.
Bạch Dương tựa lưng vào tường ngồi phệt xuống nền đá, ánh mắt thẫn thờ tuyệt vọng. Không biết chàng ngồi như vậy bao lâu, đột nhiên giữa những dòng suy nghĩ đan xen trong tâm trí, Bạch Dương nhận ra một điều. Chàng chưa hề nhắc đến người bạn đi chung với chàng là một cô gái, nhưng tại sao cô gái tí hon trước mặt lại biết được đó là nữ ? Trong câu nói vừa rồi của cô ta ám chỉ cô ấy rõ ràng biết được người đi cùng chàng là nữ. Vả lại cái bóng áo xanh dụ chàng đến trước con quái vật kia, rõ ràng đã ngụy trang cho giống với trang phục của Sye. Chàng ngẩng đầu lên nhìn kẻ trước mặt, cô gái tí hon vẫn bay lượn trước mặt chàng tỏ vẻ an ủi.

Đột nhiên Bạch Dương phóng vụt về phía cô ta, một tay chàng đưa quyền trượng về phía trước hô một tiếng.
– Trói !
Ngay lập tức một đoạn dây thừng xuất hiện quấn quanh cơ thể người tí hon. Bạch Dương nhanh chóng di chuyển tới giật phăng cây gậy ma thuật của cô ta, một tay chộp lấy cả cơ thể người tí hon nắm chặt.
– Ngươi làm gì vậy, đau quá ! Thả ta ra ! – Người tí hon vùng vẫy.
– Đừng diễn kịch nữa ! Ngươi là kẻ nào ? Vì sao lại biết người đi cùng ta là nữ ? Vả lại, kẻ lúc này hóa trang thành Sye để dụ ta chính là ngươi có phải không ? – Bạch Dương nói với giọng đe dọa.
Gương mặt người tí hon từ sợ hãi bỗng dãn ra thành một nụ cười kỳ lạ.
– Ha ha ha. – Ngay cả giọng nói của cô ta cũng thay đổi, trầm hơn, tựa như giọng của một phụ nữ trung niên. – Khá lắm, chàng pháp sư trẻ !
Vừa dứt lời, người tí hon vụt biến thành một làn khói trắng, làn khói thoát khỏi tay của chàng, tụ thành hình một người với kích thước bình thường. Một phụ nữ trung niên, nét mặt có phần dữ tợn, trên người khoác áo chùng của Hội đồng.
– Ta chính là thủ lĩnh chưởng quản khu vực thử thách thứ hai, ngươi đã thoát được ảo cảnh do ta tạo ra, ngươi được phép tiến vào khu vực thử thách tiếp theo.
Bạch Dương vẫn chưa hết kinh ngạc.
– Gì cơ ? Nhưng…nhưng chẳng phải nơi này là Lò Luyện Ngục không thể thoát ra hay sao ?
Thủ lĩnh đáp.
– Nếu là Lò Luyện Ngục thực sự thì đúng là như vậy. Đây chỉ là một ảo ảnh do ta tạo ra bằng ma thuật mô phỏng lại Lò Luyện Ngục.
– Còn Sye, người bạn đồng hành của tôi thì sao ?
– Cô ta vẫn chưa thoát khỏi thử thách của chính mình. Ngươi có thể đợi cô ta ở cổng khu vực thử thách tiếp theo.
*
– Sybil ! Đợi chị với !
Ánh tà dương đỏ rực nhuốm màu cả không gian. Cô gái nhỏ với chiếc váy nâu vừa chạy vừa cười rạng rỡ. Trong ký ức của Sye, cô từng cùng với em gái mình chơi trò đuổi bắt trên cánh đồng này. Nếu đứng ở đỉnh ngọn đồi kia nhìn về phương Nam, người ta có thể trông thấy bóng dáng của tháp Hội đồng Thedas cao lừng lững như một mũi gươm chọc lên tận trời xanh.
– Sye ! Chị hãy làm cho tuyết rơi đi ! Em rất thích những bông tuyết.
Sye ngập ngừng vuốt nhẹ mái tóc của cô em gái nhỏ.
– Không được Sybil, nếu người ta trông thấy chị làm vậy họ sẽ kêu người đến bắt chị đi.
– Ở đây chỉ có hai chị em mình, không ai thấy đâu. Chị làm đi ! Đi nhé ! – Sybil nắm lấy tay chị mình năn nỉ, đôi mắt to tròn long lanh đầy hy vọng.

Sye cắn môi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
– Chỉ lần này thôi nhé !
Nói rồi nàng giơ một ngón tay lên trời, một tia sáng nhỏ như một ngôi sao nhẹ nhàng bắn lên bầu trời rồi lan ra tựa như sóng nước. Những đám mây đỏ hồng trên cao khẽ lắc mình một cái rồi bắt đầu nhả xuống cánh đồng cỏ những bông tuyết tinh khôi. Nét mặt Sybil ngập tràn hạnh phúc, cô bé giơ hay tay lên đón lấy những bông tuyết, đuổi bắt chúng trên khắp ngọn đồi.
– Sybil ! Đừng chạy nhanh quá ! Đợi chị với.
Sybil quá mãi mê đuổi theo những bông hoa tuyết mà không nghe thấy Sye gọi ở đàng sau. Sye cố gắng chạy theo cô em gái nhỏ băng qua ngọn đồi. Có điều gì đó mách bảo Sye nàng vừa phạm một sai lầm khủng khiếp. Linh cảm của Sye đã đúng, Sybil vừa chạy qua khỏi đỉnh đồi thì hụt chân ngã lăn xuống sườn dốc. Những bông hoa tuyết bằng ma thuật tan biến trong không trung. Cô bé tiếp tục lăn xuống đồi không gì có thể níu được và vầng trán bé bỏng va vào một hòn đá trên đường đi. Một dòng máu tươi chảy dài trên gương mặt. Sye đã nhìn thấy điều đó xảy ra, nhưng nàng không thể ngăn được. Nàng tận mắt nhìn thấy sinh mạng rời khỏi cơ thể bé bỏng của em gái mình. Sye lao tới ôm lấy xác em gái, gào lên trong nước mắt.
– Ngươi vẫn còn chưa nhận ra lỗi lầm của chính mình ư ? – Một giọng nói lạnh nhạt sắc bén như dao vang lên ở sau lưng.
Sye quay lại, một người đàn ông tóc với tóc mai màu bạc, đôi lông mày rậm dữ tợn trong bộ áo chùng pháp sư Hội đồng đã đứng ở đó từ lúc nào.
– Thủ lĩnh Iigwrin ? Tại…tại sao ông lại ở đây ? – Sye hỏi qua màn nước mắt.
– Hừ ! Ta ở đây là để đưa những kẻ vô kỷ luật như ngươi trở về tháp hội đồng để quản thúc.
– Ông nói gì ta không hiểu !
– Ngươi còn giả vờ hay sao ? Cái chết của em gái ngươi chính là vì sự vô kỷ luật của ngươi. Pháp thuật không được kiểm soát sẽ trở thành tai họa. Mọi thứ đều phải có trật tự của nó. Không có trật tự thì thế giới này làm sao tồn tại !
– Chính ta đã giết chết em gái mình hay sao ? – Sye bịt hai tai nói trong đau đớn. – Tại sao ! Lẽ ra pháp thuật phải mang lại hạnh phúc cho Sybil, tại sao lại hại chết em. Ta đã hại chết em rồi !
Thủ lĩnh Iigwrin nở một nụ cười lạnh nhạt, một tay ông đưa về phía Sye nói.
– Đến đây Sye ! Hãy để ta dạy ngươi cách kiểm soát ma thuật. Chỉ có gia nhập vào Hội đồng pháp sư, ngươi mới có thể tồn tại được.
Sye thẩn thờ nhìn cánh tay chìa ra của thủ lĩnh, một sức mạnh vô hình lôi kéo nàng đứng lên và tiến về phía đó. Nụ cười trên môi thủ lĩnh Iigwrin càng thêm mãn nguyện. Sye tiến tới trước mặt thủ lĩnh, chần chừ đưa tay ra định nắm lấy bàn tay của ông ta. Đột nhiên ánh mắt nàng thoáng có sát ý, mấy ngón tay ngón tay trỏ vạch thành một vòng tròn rồi chỉ thẳng vào ngực thủ lĩnh Iigwrin. Một loạt những cọc băng nhọn hoắc từ không khí ngưng tụ đâm xuyên qua ngực thủ lĩnh. Nét mặt ông ta chuyển sang hãi hùng, máu tươi trào ra như suối.
– Ngươi không phải là Iigwrin ! Năm ta mười ba tuổi, em gái ta gặp tai nạn qua đời, thủ lĩnh Iigwrin vẫn chưa được bổ nhiệm đến tháp Hội đồng Thedas, và tuyệt nhiên ông ta không thể biết tên của ta. Ngươi là ai.
Kẻ mang bộ dạng của thủ lĩnh Iigwrin bấy giờ đang bị treo lở lửng trên những cọc băng đột nhiên nhỏe miệng cười rồi phụp một cái hóa thành khói trắng bay lùi ra sau. Khói trắng ngưng tụ thành một người đàn bà trung niên vận áo choàng của pháp sư Hội đồng. Người đàn ba mỉm cười nói.
– Ta chính là đệ lục thủ lĩnh phụ trách khu vực thử thách thứ hai của đấu trường Byon. Ngươi đã thành công vượt qua ảo cảnh của ta nên có thể tiếp tục bước vào khu vực tiếp theo.
Nói rồi người đàn bà phất tay một cái, toàn bộ khung cảnh ngọn đồi và đồng cỏ ở Thedas đột nhiên rung chuyển rồi biến thành một vùng không gian trắng xóa. Ở giữa không gian đó có một cánh cửa nhỏ bằng gỗ. Đứng trước cánh cửa là một bóng người quen thuộc.
– Bạch Dương ? – Sye cất tiếng gọi.
Ngươi kia quay lại, vừa nhìn thấy nàng, chàng ta nhỏe miệng cười.
– Ta đợi hơn hai canh giờ rồi. Cô chậm chạp quá đấy !
Sye lườm Bạch Dương một cái rồi quay về phía đệ lục thủ lĩnh. Bà ta từ tốn nói.
– Đàng sau cánh cửa đó là khu vực thử thách thứ ba. Hãy nghỉ ngơi tùy thích, khi nào sẵn sàng thì cứ việc đi qua đó để tiếp tục.
Nói rồi thủ lĩnh hóa thành khói trắng tan biến vào hư không.
*

Từ khi trở về quân viện hội đồng Guandara, thủ lĩnh Daien chưa hề xuất hiện trước mặt bộ ba Nhân Mã thêm một lần nào. Nhân Mã cho rằng hôm đó vì cứu chàng, Alexadra và Edward khỏi tay Cổ thần Âm thanh đã khiến ông ta bị thương. Nhân Mã luôn dò hỏi những pháp sư khác trong quân viện để tìm cơ hội gặp mặt Daien, một phần vì chàng vẫn chưa được ông ta truyền dạy bất kỳ ma thuật cấp cao nào, phần khác là vì chuyện của Amell. Hôm đó trước khi bước vào vùng không gian trong bức họa, Amell đã nhờ vả chàng phải tìm cho được người em gái mất tích trong mật đạo nhưng tuyệt nhiên cả ba người bạn đã đi đến tận cùng của đền Iolik vẫn không tìm thấy được cô gái Natasha kia. Phải chăng cô ấy đã bị Halldora làm hại ?
Đó là một buổi chiều sau giờ tập huấn chính thức của quân viện, Nhân Mã cùng với Alexandra và Edward rủ nhau đi vào thành để thưởng thức bia bơ. Cả ba vừa đi đến gần cổng thành thì gặp Amell đi từ hướng ngược lại, gương mặt hắn đỏ gay có vẻ đã say rượu. Hắn nhìn thấy ba người bạn thì lập tức trỏ vào mặt từng người mà mắng.
– Các ngươi đã thất hứa, các ngươi chỉ lo cho tính mạng của mình mà không hề tìm em gái của ta. Bây giờ các ngươi đã phá hủy bức họa đó, Natasha mãi mãi không còn đường về nữa rồi.
Nhân Mã thật lòng cũng cảm thấy vô cùng áy náy vì chàng đã lỡ hứa nhưng không thực hiện được. Chàng ngập ngừng một lúc rồi nói.
– Amell, ta hiểu cảm giác của ngươi. Bọn ta cũng đã đi đến tận cùng của Iolik, quả thực không thấy Natasha. Nếu cô ấy quả thực ở trong mật đạo đó, bọn ta nhất định không bỏ cô ấy lại.
– Đừng có giả bộ thương hại ta nữa ! Các ngươi là một lũ ác độc. – Amell trợn mắt quát, đoạn hắn lảo đảo như sắp ngã.
Nhân Mã tiến tới định đỡ hắn, nhưng hắn lại vung tay đấm vào mặt chàng một phát. Bị đấm bất ngờ, Nhân Mã loạng choạng lùi sang một bên. Edward ở đàng sau máu nóng lên đến tận mặt không chần chừ nhảy vào trả lại cho Amell một cú đấm như sấm sét. Với thân hình lực lưỡng nặng gần trăm cân, cú đấm của Edward như một quả tạ đẩy hẳn cơ thể Amell lên không trung rồi bay ra phía sau. Alexadra nhìn thấy cảnh đó hoảng hốt nhào tới cản trước mặt Edward.
– Edward, sao lại mạnh tay vậy ! Hắn cũng là pháp sư Hội đồng, nếu có chuyện gì các thủ lĩnh sẽ lôi chúng ta ra chịu tội.
Nhân Mã lúc này mới lồm cồm bò dậy, trên khóe miệng còn một vệt máu. Chàng liếc mắt nhìn Amell đang lăn lóc dưới mặt đất, hắn nửa tỉnh nửa mê vẫn còn làu bàu chửi bới ba người họ. Nhân Mã đặt tay lên vai Edward nói.
– Cám ơn cậu, nhưng tôi cũng có phần thông cảm với hắn. Chúng ta đi thôi.
Ba người bạn tiếp tục hành trình của mình tới quá Chị Mary Béo để uống bia bơ và dùng bữa tối.
Trời chập choạng tối, cả ba đều ngà ngà say và no căng bụng thì mới mò về tới quân viện. Khác với thường ngày trước cổng quân viện thường có khoảng bốn pháp sư trực cổng, hôm nay lại không có lấy một người. Bên trong quân viện các sảnh phòng thắp đèn sáng trưng. Nhân Mã và hai người bạn đi lòng vòng tìm hiểu một hồi thì mới biết là hầu như mọi người đều đã tụ tập ở khu viện phía Nam. Khi ba người đi tới thì một vài pháp sư trong số đó nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ. Nhân Mã vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chàng tiếp tục len qua đám người đông đúc để tìm hiểu. Khi vào đến nơi thì nhìn thấy một cảnh tượng kinh dị. Trên mặt đất lát đá xanh, một xác người méo mó dị hợm vô cùng đang nằm trong vũng máu. Gương mặt người đó tuy đã bị xây xát rất dữ dội nhưng Nhân Mã và hai người bạn vẫn dễ dàng nhận ra đó chính là Amell, kẻ mà ban chiều ba người vừa gặp ở ngoài thành. Chỉ mới có vài canh giờ thôi mà hắn lại chết một cách thê thảm đến như vậy. Dù sát nhân là ai thì cũng tuyệt nhiên là một kẻ rất tàn nhẫn. Khi quan sát thi thể Amell một lượt nữa thì Nhân Mã đã nhận ra lý do vì sao những pháp sư xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về chàng. Thi thể kia hoàn toàn bị biến dạng, các khớp xương bị bẻ gãy trong những tư thế bất thường, lồng ngực dập nát như bị một lực mạnh và toàn diện tác động vào, ngoài ra trên da không hề có bất kỳ vết thương do vật sắc nhọn hay do các loại ma thuật nguyên tố tác động vào. Dựa vào những đặc điểm đó, ai cũng dễ dàng đưa ra kết luận, kẻ giết người là một pháp sư điều khiển trọng lực. Trọng lực pháp sư tuy là hiếm nhưng trong quân viện này đâu chỉ có mình chàng là trọng lực pháp sư? Tại sao mọi người không nghĩ đó là do thủ lĩnh Daien làm ? Chẳng lẽ vì ông ta là một thủ lĩnh quyền cao chức trọng nên bị loại khỏi vòng tình nghi hay sao ?
Nhân Mã chưa kịp lên tiếng thì từ đàng sau, một nhóm pháp sư rẽ đám đông tiến vào. Đi đầu không ai khác chính là thủ lĩnh Daien trong bộ áo chùng đỏ khí thế vô cùng lẫm liệt. Đã hơn nửa tháng không gặp mặt Daien, Nhân Mã có hơi cảm thấy không quen với nét mặt của thủ lĩnh. Dường như có cái gì đó ở ông ta đã thay đổi. Đôi mắt có vẻ lạnh lùng hơn, da tái hơn một chút. Ở đàng sau thủ lĩnh, một pháp sư trẻ tuổi bước lên phía trước chỉ tay vào Nhân Mã, Alexandra và Edward nói.
– Thưa thủ lĩnh, chính thuộc hạ đã nhìn thấy Amell cự cãi với bọn họ ở đầu thành vào chiều hôm nay. Lúc đó Amell còn đấm Nhân Mã một cái và bị tên Edward kia đánh lại rất thê thảm.
– Cái gì mà đánh thê thảm ? – Edward nghe vậy tức khí xông lên cãi.
– Im lặng ! – Thủ lĩnh gầm một tiếng dữ dội.
Khí thế của ông ta khiến cho Edward bình thường rất hung hăng cũng phải lùi lại. Daien lạnh lùng nhìn ba người Nhân Mã hỏi.
– Có đúng là các người và Amell đã cự cãi ở đầu thành như lời Robin nói hay không ?
– Đúng là chúng tôi có chút hiểu lầm nhưng mà…- Nhân Mã định giải thích nhưng lập tức bị thủ lĩnh chặn lại.
Ông ta giơ một tay lên ra hiệu Nhân Mã đừng nói nữa rồi tiến tới gần cái xác của Amell xem xét một lượt. Đoạn, Daien quay về phía những pháp sư khác, dõng dạc nói.
– Mau đưa ba người bọn họ vào nhà giam, ta sẽ đích thân điều tra rõ việc này !
Nhân Mã nghe vậy liền tức giận nói.
– Thủ lĩnh Daien, ông dựa vào điều gì mà bắt giam chúng tôi. Ông cũng là trọng lực pháp sư, tại sao lại đổ mọi nghi ngờ vào tôi chứ !
Những pháp sư khác nghe Nhân Mã nói vậy liền lo lắng nhìn nhau, nhưng lập tức thủ lĩnh Daien quát.
– Còn không mau đưa họ đi !
Đám pháp sư Hội đồng không dám trái mệnh lệnh liền tiến tới bắt giữ ba người bạn đưa về nhà lao của quân viện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.