Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 28
Chương 28
Đã hơn nửa tháng kể từ khi không còn chút pháp thuật trong người.
Ta cảm thấy mình dường như được một lần nữa sống cuộc sống của một thiếu nữ bình thường. Trong lòng ta quả thực cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều. Bất kỳ việc gì từ ăn uống đến dọn dẹp giờ đây cũng phải bỏ công bỏ sức, ta giật mình nhận ra hai vạn năm qua ta không hề chú ý đến những điều nhỏ nhặt như vậy.
Đảo chủ quyết định đưa bọn ta ra khỏi nhà ngục. Họ yêu cầu ta ở tại một khuôn viên của của cung điện. Ta nhiều lần ngỏ ý được gặp mặt người cai trị hòn đảo này, nhưng chỉ nhận được lời chối từ khéo léo. Cung điện này có hơn trăm người làm công việc phục vụ, vài chục quý tộc cư ngụ thường xuyên. Nơi ta và Thiên Bình ở là một viện nhỏ tươm tất, trước cửa phòng còn có một vườn thảo dược. Tiểu thơ Sybil là người chịu trách nhiệm về mọi mặt tiện nghi của ta. Nàng dành cả buổi sáng sắp xếp cho ta một gian bệnh xá, nàng bảo rằng đảo chủ biết ta có tài dụng dược, muốn nhờ ta tạm thời quản lý bệnh xá này, và rằng họ muốn nhờ ở ta một ân huệ.
Ta hỏi Sybil rất nhiều lần về cái ân huệ đó, nhưng nàng có vẻ cũng không biết gì hơn. Tiểu thơ Sybil còn chu đáo mời mười hai người thợ đóng tàu đến giúp Thiên Bình sửa lại chiếc Iacan, từ sáng sớm nữ thuyền trưởng đã cùng họ ra cảng. Ta không mất nhiều thì giờ đã điểm qua hết các loại thảo dược trong vườn. Hai vạn năm tuổi thọ đã cho ta kiến thức vô hạn về nhiều loại cây cỏ trên thế gian, điều làm ta ngạc nhiên là, những thứ thảo dược trong vườn này đều thuộc vào loại quý hiếm bậc nhất trên lục địa.
– Hoa trường cửu, loại thực vật này cực kỳ khó trồng. – Ta nhẹ nhàng tách một nhành hoa trắng nhỏ xíu từ một bụi cây rậm rạp. Không thể nhầm lẫn vào đâu được, bông hoa nhỏ với sáu cánh trắng được điểm xuyến bằng cái viền màu vàng nhạt. Ta quay sang tiểu thơ Sybil cảm thán. – Loài hoa này có tác dụng trị thương và giải độc vô cùng tốt. Dược tính có thể sánh ngang với máu của long xà sa mạc.
– Ta có đọc qua một chút về y thuật, quả thực hoa trường cửu có những ưu điểm như nàng vừa nói. – Tiểu thơ Sybil mỉm cười hiền hòa.
– Nếu ta không nhầm thì khóm hoa ở ngay bên cạnh nàng là hoa Vô ưu, loài hoa linh thiêng chỉ mọc trên mảnh đất thấm đẫm những giọt lệ của nữ thần biển Alfreidr. – Ta vừa nói vừa chỉ một nhành hoa ở gần đó.
Tiểu thơ Sybil gật gù.
– Kiến thức về thảo dược của nàng quả nhiên là hơn người. Hoa vô ưu chỉ tồn tại duy nhất trên đảo này. Truyền thuyết cho rằng rất nhiều năm trong quá khứ, tình yêu của Alfreidr với một thủy thủ người phàm đã khiến cho người ấy trở thành kẻ thù của Hải Vương thần. Trong một lần ra khơi, Dorr đã trả thù bằng một cơn bão dữ dội cướp đi mạng sống của chàng ta. Alfreidr đã ôm xác người tình của mình, khóc suốt bảy ngày bảy đêm trên hòn đảo này. Từ nước mắt của nàng, một loài hoa kỳ diệu được khai sinh. Thuở ban đầu công dụng của loài hoa này là xoa dịu mọi nỗi đau khổ trong lòng của con người, điều trị tâm bệnh, cắt đứt nỗi tương tư. Chính vì vậy nó mới có tên là hoa vô ưu. Nhưng về sau thì người ta con phát hiện hoa vô ưu có khả năng kháng độc vô cùng hữu hiệu, thậm chí những chất độc có nguồn gốc ma thuật cũng hoàn toàn có thể được hóa giải. – Tiểu thơ Sybil tường tận giải thích.
– So với một người chỉ xem qua loa về y thuật thì nàng hiểu biết của nàng thực không phải tầm thường. – Ta không kìm được mà ngợi khen nàng một câu. Tiểu thơ Sybil này vốn dĩ chỉ là thuộc hạ của chủ nhân đảo này nhưng lại có kiến thức đáng kinh ngạc về y thuật như vậy. Nơi này quả nhiên là không bình thường.
Mười ngày nữa trôi qua, bệnh xá của ta thỉnh thoảng tiếp nhận vài cư dân trên đảo đến thăm bệnh. Chủ yếu là những bệnh tật mãn tính mà thầy thuốc địa phương bó tay. Nhưng căn bệnh này nếu bình thường thì ắt hẳn phải chết, nhưng với những thảo dược quý hiếm trong khu vườn kỳ lạ kia thì không có gì là không thể chữa được. Đã lâu năm không bào chế thảo dược, ban đầu ta cũng gặp một chút khó khăn. Nhưng cuối cùng ta cũng thành công chữa khỏi cho hơn chục bệnh. Công việc này khiến ta cảm thấy mình không còn vô dụng nữa, mặc dù đã không còn pháp thuật, nhưng y thuật của ta vẫn thuộc vào loại thượng thừa.
Thiên Bình vẫn chưa trở về, nàng gửi thư cho ta nói rằng phần thân tàu hư hỏng nặng, nàng còn kẹt ở cảng thêm ít hôm nữa. Ngày nào tiểu thơ Sybil cũng đến bầu bạn với ta, giúp ta chăm sóc những người bệnh. Nàng ta vừa hiểu biết vừa khéo léo khiến ta cảm thấy rất hài lòng.
Một ngày nọ, hơn chục người bận quân phục tiến vào viện, tiểu thơ Sybil gõ cửa phòng ta ngay nửa đêm. Lúc trước khi còn pháp thuật, ta vốn không cần ngủ nhiều, nhưng từ khi trở thành phàm nhân, giấc ngủ trở nên thiết yếu với ta hơn bao giờ hết. Ta định bụng phớt lờ người gọi cửa, nhưng nghe thấy giọng của Sybil ta đành khổ sở thức dậy ra xem.
Những người lính hoàng gia khênh vào bệnh xá một cái cáng, nằm trên cáng là một người đàn ông cao lớn đang bất tỉnh. Tiểu thơ Sybil nói rằng người này cần thiết phải cứu sống. Đảo chủ sẽ trả ơn ta bằng bất cứ giá nào. Ta thầm nghĩ một dược sư hai vạn tuổi như ta thì cần thứ gì làm tiền công ? Nhưng đàng nào kẻ trước mặt là do chính đảo chủ đích thân gửi gắm. Ta cũng đành nể mặt xem qua thử.
Người đàn ông này đích thị không phải tầm thường, dựa trên cơ thể cường tráng của hắn, độ cứng của da thịt cho thấy hắn chí ít cũng khỏe hơn mười gã trai tráng bình thường. Ta chăm chú xem mạch thì cảm nhận được một luồng sức mạnh dữ dội quần đảo trong cơ thể hắn. Một sức mạnh vô cùng lớn khiến ta phải sợ hãi. Ta giật mình rời tay khỏi cơ thể hắn, tiểu thơ Sybil ra hiệu cho những kẻ khác lui ra ngoài, rồi mới thận trọng hỏi ta.
– Hắn thế nào ? Có cứu được hay không ?
Ta nhìn nàng một lúc lâu mới cất được lời.
– Người này không phải phàm nhân. Ta cảm thấy một sức mạnh vô cùng khủng khiếp chứa đựng trong cơ thể hắn. Chỉ có điều, có thứ gì đó đã giam giữ sức mạnh ấy không cho chúng bộc phát ra ngoài.
Ta nhìn lại gã ấy thêm một lần nữa. Lần này ta đánh bạo kéo lớp áo che trên ngực hắn sang bên thì nhận ra ngay chính giữa ngực của hắn là một hàng năm ký tự kỳ lạ xếp ngay ngắn từ hõm cổ xuống đến gần rốn. Năm ký tự nằm im lìm như năm vết sẹo, hình dạng của chúng có phần tương tự với cổ văn thời đế chế, nhưng ta hoàn toàn không đọc được. Loại ngôn ngữ này có lẽ còn cổ xưa hơn cả ngôn ngữ Zodiacus cổ đại. Ta khẽ chạm vào ký tự đầu tiên, nó đột nhiên phát sáng dữ dội. Gã đàn ông cũng gồng mình đau đớn, nhưng đôi mắt hắn vẫn nhắm nghiền không mở. Giây lát sau ánh sáng vụt tắt, hắn cũng trở về ngủ lịm.
– Năm ký tự này có lẽ là một loại cổ pháp dùng để phong ấn sức mạnh. Chúng ta cần phải khai thông ít nhất một trong số năm ký tự này thì mới có thể cứu được hắn.
Tiểu thơ Sybil gật đầu:
– Mong nàng hết lòng cứu chữa. Đây chính là ân huệ mà chủ đảo muốn nhờ nàng. Sau khi cứu được hắn, chúng tôi sẽ để cho nàng và Thiên Bình rời đảo với bất cứ của cải châu báu nào mà hai nàng muốn.
– Khoan hãy nói đến chuyện trả công cho ta. Nàng cứ bảo đảo chủ yên tâm, ta sẽ cố hết sức xem sao.
Ba ngày ba đêm, ta dùng mọi thứ thảo dược thần kỳ trong khu vườn hoàng gia, bào chế chúng trong chiếc lư đồng linh thiêng mà Lyn đã ban cho ta để chúng hấp thu được năng lượng của thần giới. Nhưng tất thảy đều vô dụng, hắn vẫn hôn mê không tỉnh. Năm ký tự phong ấn vẫn im lìm không chút suy suyễn. Ta thất vọng nhận ra mọi kiến thức về dược thuật mình đã có đều vô dụng trước kẻ này. Nếu cha ta còn sống, ông ấy hẳn sẽ biết phải làm thế nào.
Trong khi nghĩ về cha, ta cũng không kìm được lòng mình nghĩ đến chàng. Giờ đây ta có khác nào người nữ dược sư ngày nào mới gặp chàng, một thiếu nữ bình thường không một chút pháp thuật. Ta vẫn còn nhớ như in cái ngày chàng đến trước cửa nhà ta, giao ra một sợi lông vũ của phượng hoàng để nhờ cậy cha ta cứu giúp. Hai vạn năm đã qua vậy mà cứ ngỡ như mới hôm nào.
Phải rồi, sợi lông vũ của phượng hoàng. Ta đưa tay sờ lên trước ngực, sợi lông vũ vẫn nằm nguyên trên cổ. Phượng Hoàng là thần linh, bản thân nó chính là một ngọn lửa vĩnh cửu và bất diệt. Nếu có thể sử dụng chiếc lông vũ này mà làm thành thuốc, công dụng của nó ắt hẳn phải vô cùng thần kỳ.
Không một phút chậm trễ, ta liền tháo sợi dây bạc dùng để đính sợi lông phượng hoàng ra khỏi cổ. Ta cẩn thận đặt nó vào chiếc lư đồng. Vào ngày trăng tròn nhất trong tháng, ta cầu khẩn đến nữ thần Aeon, mong nàng hãy trao cho ta sức mạnh. Rồi dùng chiếc lư đồng để hội tụ ánh trăng sáng lên sợi lông bằng vàng. Ta dùng cỏ lạc đà nghiền nhuyễn phết đều lên bề mặt sợi lông để giữ lấy sức mạnh của ánh trăng, sau đó thêm vào vài giọt máu long xà sa mạc. Máu long xà vừa nhỏ xuống, hỗn hợp liền phát hỏa cháy ngùn ngụt. Ta để cho dược chất cháy ròng rã hai ngày, cuối cùng sợi lông vũ cũng hoàn toàn dung hợp với các thành phần khác. Ta đem thứ thuốc vừa bào chế bôi nhè nhẹ lên cái ký tự trước ngực gã đàn ông nọ. Lượng thuốc ta bào chế chỉ vừa đủ bôi một ký tự, bốn cái còn lại đành tạm thời không xử lý. Khi thuốc vừa chạm vào ký tự trên người hắn, da thịt hắn liền như bị thiêu đốt, âm thanh “xì xèo” như thịt cháy phát ra khiến ta có phần e ngại. Hắn giãy giụa đau đớn, nhưng ta đã tính trước mà cho người trói hắn vào giường. Ta tiếp tục bôi thuốc, dấu vết ký tự dường như linh tính được sự can thiệp của ta, nó phát sáng dữ dội để chống trả, ta không hề dừng lại. Hắn gào thét như điên dại, mồ hôi túa ra đầy người. Ta biết rằng cái ký hiệu nọ đang thao túng hắn, buộc hắn phải chống trả, nhưng ta không thể dừng lại, ta phải tiếp tục đốt cháy cái ký hiệu ra khỏi da thịt hắn.
Cuối cùng, khi ta vừa xóa sạch cái ký hiệu đầu tiên thì vùng da thịt bị bỏng trước ngực tên đàn ông liền phát ra ánh sáng chói chang, một luồng sức mạnh dữ dội cuồn cuộn trào dâng như muốn phát tán ra ngoài. Nhưng chỉ vài khắc sau đó, phần da thịt của hắn bắt đầu liền lại với tốc độ đáng kinh ngạc. Cuối cùng toàn bộ vết bỏng trước ngực hắn đều biến mất như chưa từng có gì xảy ra, trên người hắn giờ đây chỉ còn duy nhất bốn ký hiệu phong ấn. Ta thận trọng đến gần giường bệnh để kiểm tra, bất ngờ hắn mở trừng mắt, hai mắt sáng lòa chói chang như ánh mặt trời, bằng một sức mạnh kinh ngạc, hắn giật tung bốn sợi xích sắt mà ta dặn người dùng để trói hắn. Không rõ hắn di chuyển như thế nào, ta chỉ lờ mờ thấy hắn lướt rất nhanh đến trước mặt ta, một tay vươn ra đẩy người ta ép vào tường đá. Lực của hắn mạnh tới nỗi bề mặt tường sau lưng ta xuất hiện vài lằn nứt nẻ.
Ta vốn dĩ không còn ma thuật, bị hắn ép một cái gân cốt gần như gãy vụn, miệng phun ra một ngụm máu. Hắn dùng đôi mắt phát ra ánh sáng như lửa cháy nhìn ta, nghiến răng nói:
– Phàm nhân ! Ngươi định làm gì ? Cây thương của ta đâu ?
Phàm nhân ? Hắn gọi ta là phàm nhân, vậy có nghĩa là hắn không phải là người phàm. Ta đã đoán đúng. Trên thế gian này làm gì có kẻ phàm tục nào có một cơ thể như hắn. Nhưng dù hắn có là gì đi nữa thì có lẽ hắn không hề bận tâm đến việc ta vừa cứu mạng hắn. Tính cách kiêu ngạo như vậy, chẳng khác nào những thiên thần ở tại thần giới. Ta vừa sợ vừa kinh ngạc.
– Cây thương nào ? Ta không biết.
Hắn tức giận gầm lên, hai mắt bừng cháy.
– Nói láo, mau trả lại cây thương thần cho ta, bằng không ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.
Đúng lúc ta quyết định nhắm mắt chờ chết thì đột nhiên ánh sáng từ hai mắt của hắn vụt tắt. Gương mặt hắn đang nhìn ta một cách giận dữ đột nhiên dãn ra, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Đôi môi hắn run rẩy, hắn buông tay khỏi người ta rồi lùi ra sau mấy bước. Hắn kinh hãi nhìn xuống hai tay của mình, lẩm bẩm nói.
– Ta…ta đang làm gì thế này ? Ta là ai ? Ngươi là ai ?
*
Song Tử và Dominic vừa đến được vùng đất của quá khứ thì đã bị quân hộ vệ của Zarnut bao vây. Một người dân địa phương đang khai báo với bọn chúng về sự xuất hiện kỳ lạ của hai người. Song Tử mất kiên nhẫn định tiến lên đánh cho đám hộ vệ quân một trận thì bị Dominic nắm tay kéo lại.
– Song Tử ! Chàng đừng manh động. Ở trong quá khứ chúng ta không được tùy tiện tác động lên bất cứ điều gì, nhất là đánh nhau và giết người. Chàng không thể biết được ai trong số những kẻ mà chàng giết là tổ tiên của một ai đó hoặc của cả một dòng tộc trong tương lai. Mọi thay đổi trong quá khứ sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường tới tương lai.
– Vậy chúng ta phải khoanh tay chịu trói hay sao ? – Song Tử bực tức nói.
– Nếu Số Mệnh đã muốn chàng đến đây, tự khắc hắn sẽ có sự sắp xếp. Chúng ta cứ chờ đợi xem sao.
Thế là hai người bị quân hộ vệ trói mang về điện hoàng gia.
Trên đường bị áp giải về nhà ngục, hai người nhìn thấy một bóng thiếu nữ mặc áo choàng xanh lẫn trong đám đông. Gương mặt dù bị che khuất nhưng có vẻ rất quen thuộc. Dominic bất chợt lên tiếng:
– Mẹ ?
Song Tử kinh ngạc nhìn nàng.
– Scarlet ? Sao bà ta lại ở đây ? Có thể gọi bà ấy đến giúp chúng ta không ?
Dominic lắc đầu.
– Không. Đó không phải là Scarlet mà chàng gặp trong rừng. Đó là Scarlet trong quá khứ. Chàng nên nhớ ở thời điểm này ta và chàng vẫn chưa có mặt trên thế gian. Và Scarlet thì là một phù thủy vô cùng tàn nhẫn. Tốt nhất chúng ta nên giả vờ không quen biết bà ấy.
– Nhưng tại sao bà ta lại có mặt ở đây ?
– Ta cũng không biết. Trong quá khứ, mẹ đã từng lưu lạc khắp nơi trên lục địa. Nhưng việc bà có mặt ở đây giải thích cho chuyện bà ta đã đóng cánh cổng dẫn vào Cõi Mộng, ngăn cản Tyern được giải phóng hoàn toàn.
Song Tử vừa liếc nhìn những tên cảnh vệ quân vừa nói.
– Ta không thể nghĩ ra được mình sẽ đi tìm câu trả lời như thế nào nếu cả hai chúng ta đều ngồi trong nhà ngục. Chưa kể bọn chúng có khả năng sẽ treo cổ chúng ta vì tội sử dụng pháp thuật tự do.
– Đừng lo lắng quá. Tyern chắc chắn không để cho chàng chết dễ dàng vậy đâu.
Điện hoàng gia Zarnut hoàn toàn không giống bất kỳ cung điện nào mà Song Tử từng thấy. Những bức tường bằng đá tảng cực lớn bám đầy rêu phong. Chàng tự hỏi những kiến trúc này đã tồn tại bao lâu. Song Tử và Dominic được lôi vòng ra sau điện hoàng gia, nơi một nhà tù được canh gác cẩn mật. Nhà ngục cũ kỹ sặc mùi phân và nước tiểu. Trong những cái xà lim tối om là vài ba dáng người còm nhom bẩn thỉu. Song Tử và Dominic bị tống chung vào một xà lim. Tên cai ngục nhếch mép cười cay độc rồi đóng sập cửa lại.
Đợi tên cai ngục đi khỏi, Song Tử niệm thần chú cố gắng mở cái ổ khóa đen sì to đùng trên cửa xà lim. Nhưng khi thần chú vừa dứt, không có hiện tượng gì xảy ra.
Dominic như hiểu ra bèn lên tiếng:
– Hoàng tộc Zarnut thời xưa vô cùng am hiểu về ma thuật. Thậm chí hoàng thân quốc thích đều là những tư tế. Bọn họ thờ phụng những thế lực đen tối và quyền năng hơn cả những vị thần Eura. Theo ta nghĩ, họ đã phong ấn những cái khóa khiến cho chúng trơ với ma thuật. Ngay cả phù thủy hay pháp sư cũng không thể thoát được.
– Chết tiệt ! – Song Tử tức giận mắng.
Cả hai bị giam cầm trong nhà ngục suốt hai ngày. Thức ăn dành cho tù nhân có mùi vị như thịt thối khiến Dominic và Song Tử không tài nào ăn nổi. Đêm thứ hai, một nữ quan cùng vài nô lệ bước vào, ả ra lệnh cho cai ngục mở cửa xà lim rồi nói:
– Nữ hoàng muống gặp các ngươi.
Song Tử quay sang nhìn Dominic, vẻ mặt nàng hơi xanh xao vì đói và mệt.
– Có vẻ như tên Tyern kia sợ chúng ta chết đói.
Hai người được dẫn đến chính sảnh, ở giữa sảnh là một cái ngai bằng đồng cực lớn. Thời kỳ này đồng được xem là một trong những kim loại quý giá nhất trong khi vàng và bạch kim vẫn chưa khai thác.
Trên ngai đích thị có một người đàn bà xinh đẹp đang ngồi, nhìn bà ta chỉ độ chừng ba mươi tuổi, ánh mắt đầy mê hoặc và nụ cười bí hiểm. Nữ hoàng lên tiếng khi thấy hai người bước vào sảnh.
– Chào mừng những vị khách đến từ tương lai.
Song Tử kinh ngạc hỏi.
– Bà biết bọn ta đến từ tương lai sao ?
Nụ cười của nữ hoàng càng rộng hơn.
– Bọn ta là bầy tôi của Tyern, Ngài muốn ta tiếp đón hai người thật nồng hậu.
– Bà gọi nhà lao và cơm tù là nồng hậu à ?
– Ta vừa mới trở về từ thành trì lân cận, bọn thuộc hạ ngu ngốc đã đối xử với các người không đúng mực. Ta thành thực xin lỗi.
Song Tử tạm nén nỗi bực tức trong lòng mà hỏi tiếp.
– Các người vì sao lại thờ phụng một cổ thần ? Hắn cho các người lợi ích gì hay sao ?
Nữ hoàng vỗ tay trả lời.
– Một chàng trai can đảm, ở tại thánh địa của ngài mà lại dám thẳng thắn như vậy. Ngươi hãy nhìn ta mà xem, ngươi hãy đoán xem ta bao nhiêu tuổi ?
Song Tử cau mày trước câu hỏi kỳ lạ của nữ hoàng.
– Ba mươi ? Ba mươi lăm ?
Nữ hoàng bật cười lảnh lót.
– Chính xác là tám trăm hai mươi bảy tuổi.
Song Tử trợn tròn mắt. Một người phàm lại có khả năng sống lâu đến như vậy ư ? Ngay cả loài tiên yêu, tuổi thọ tối đa cũng chỉ độ bốn năm trăm tuổi mà thôi. Mà hơn nữa với tuổi thọ như vậy mà nữ hoàng này nhìn vẫn rất trẻ. Bà ta sử dụng pháp thuật gì chăng ?
– Ta thấy người có vẻ không tin lắm. – Nữ hoàng đứng lên khỏi cái ngai, ung dung tiến đến một góc sảnh điện. Bà ta ra hiệu cho Song Tử và Dominic đi theo mình.
Ở một bên sảnh điện là một bức tường lớn treo một tấm bảng bằng gỗ sồi, khung gỗ được điêu khắc rất tinh tế. Trên mặt bảng, từng dòng chữ cổ đại được khắc ngay ngắn.
– Đây là gì ? – Dominic hỏi.
Nữ hoàng mỉm cười giải thích.
– Đây là các đời nhiếp chính của Zarnut. Ngươi xem người này. – Nữ hoàng chỉ lên một cái tên trên bảng. Song Tử không đọc được loại chữ này nên đành chờ bà ta giải thích. – Đây là vị vua đầu tiên của Zarnut, ông ta sống đến hơn năm trăm tuổi. Tiếp theo là nữ hoàng Juliana, bảy trăm sáu mươi tuổi. Nữ hoàng Mariana, một ngàn hai trăm tuổi. Vua Usher chín trăm tuổi.
Bà ta lượt qua rất nhiều tên, tất thảy bọn họ đều có tuổi thọ đáng nể.
– Các người dùng ma thuật để kéo dài tuổi thọ chăng ? – Song Tử nghi hoặc.
– Ma thuật ? – Nữ hoàng khẽ lắc đầu. – Ngươi nên nhớ rằng, bất kỳ ma thuật nào cũng có một cái giá của nó. Ngươi mang một người chết trở về thế gian thì một kẻ khác phải thế mạng, ngươi muốn dùng ma thuật để trường thọ, trừ phi ma thuật đó giúp ngươi cướp đi tuổi thọ của người khác. Bọn ta thì khác, bọn ta là bầy tôi của Tyern, vị cổ thần nắm giữ quyền năng về sinh mệnh và cái chết. Tyern bạn cho chúng ta đặc ân trẻ mãi không già, chỉ cần chúng ta phục vụ ngài tận lực. Tuy nhiên các nhiếp chính không phải bất tử, khi nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn tất, ngài mới đưa linh hồn bọn ta đến thành phố bất diệt.
– Thành phố bất diệt ? Đó có phải là thành phố Vàng Son hay không ? – Dominic ngạc nhiên hỏi.
– Chính là thành phố Vàng Son. – Nữ hoàng gật gù.
– Ta thực sự nghi ngờ điều đó, vì trong những quyển kinh của Giáo Hội ghi chép thì chính Đấng Sáng Tạo đã đuổi những vị thần cổ ra khỏi thành phố Vàng Son, Ngài đã khép cổng vùng đất thiêng đó và chỉ dành nơi ấy cho những linh hồn đã chết trở về bên Ngài.
– Ngươi có thể nghi ngờ bất cứ điều gì chàng trai trẻ. Làm sao ngươi biết được những gì Giáo Hội ghi chép là đúng sự thật. – Nữ hoàng nhếch miệng cười.
– Hãy nói vào vấn đề chính có được không ? Tyern đã xâm nhập vào những giấc mơ của ta, cho ta thấy hình ảnh của Zarnut. Bà có biết ông ta có ý đồ gì hay không?
– Tyern không phải là ông mà cũng không phải là bà. Số Mệnh không có giới tính. Ngài có thể ở bất cứ hình dạng nào, bất cứ trạng thái nào mà Ngài muốn. – Nữ hoàng cười nói.
– Cứ coi như là đàn ông vậy. – Song Tử đáp.
– Tùy ngươi. Thôi được, chúng ta hãy nói về vấn đề của ngươi. Quả thực Tyern có ý định muốn gặp ngươi. Ngài đã tìm khắp vũ trụ kể cả trong tương lai và quá khứ để chọn ra một cá nhân kiệt xuất, và cuối cùng Ngài đã tìm thấy ngươi. Ngươi là kẻ duy nhất trong vũ trụ này có thể liên thông tâm trí với Ngài, chính vì vậy Ngài mới có thể gieo những hình ảnh đó vào những giấc mơ của ngươi.
– Vậy rốt cục Tyern gì ở ta ?
– Ngài muốn trao cho ngươi một cơ hội. – Nữ hoàng đáp, ngồi trở lại chiếc ngai của mình. – Một món quà độc nhất vô nhị trên thế gian, thứ có thể khiến ngươi trở thành một nhân vật vượt trội, ngươi sẽ có khả năng làm thay đổi vận mệnh của thế gian. Ngươi không muốn hay sao ?
– Lại có chuyện tốt lành như vậy hay sao ? Đây rõ ràng là một âm mưu. – Song Tử lắc đầu nói.
– Ha ha ha. – Nữ hoàng bật cười trước những lời của Song Tử. – Chàng trai trẻ, ngươi nên nhớ Ngài là Số Mệnh. Ngài không cần cài bất cứ ai vào một âm mưu nào cả. Tất cả những gì Ngài làm là viết nên số phận của kẻ đó mà thôi.
Nữ hoàng sai người mang vào giữa sảnh một cái chậu nước bằng đồng rất lớn và một con dao găm nhỏ. Sau đó bà phất tay ra hiệu cho tất cả kẻ hầu người hạ lui ra khỏi điện.
– Đến đây Song Tử, Dominic, ta sẽ cho hai ngươi xem một thứ. Thứ mà Tyern muốn các ngươi biết. Sau khi xem xong, muốn gặp Ngài hay không, tùy ngươi quyết định.
Khi hai người bước đến gần chậu nước thì nữ hoàng nhẹ nhàng cầm con dao găm lên, cứa nhẹ vào lòng bàn tay của mình. Từng giọt máu tươi nhỏ xuống chậu nước.
– Revinesu Imaothefutunisa ! – Bà lầm bầm đọc thần chú.
Mặt nước lẫn máu tươi bắt đầu khuấy động, những giọt máu lan ra rất nhanh cho đến khi cả chậu nước đỏ ngầu. Và rồi trên mặt nước đỏ, những hình ảnh bắt đầu xuất hiện.
Lửa cháy muôn trùng, tiếng gào thét khắp nơi, kiến trúc sụp đổ.
– Farrel ? – Song Tử kinh ngạc nhận ra tòa thành quen thuộc hiện ra trước mắt, nhưng thay vào vẻ phồn hoa tráng lệ vốn có là một sự hỗn độn, người chết la liệt, loài người và quái vật đánh nhau sống chết dưới chân những tòa ngọc tháp cao lừng lững.
Từng đàn quỷ có cánh quần đảo bầu trời, Đền thờ Ánh Sáng trên đỉnh Eura linh thiêng cũng chìm trong màu lửa.
Giọng nói của nữ hoàng trầm trầm vọng đến bên tai chàng.
– Phải. Chính là Farrel, thủ phủ của thánh địa Onyx. Đây là viễn cảnh mà Tyern muốn ngươi chứng kiến. Số Mệnh đã sắp đặt, thời gian Ánh Sáng cai trị lục địa đã tận, Bóng Tối sẽ tràn ngập khắp thế gian. Không chỉ riêng Farrel mà mọi tòa thành trên toàn cõi Zodiacus đều phải chịu chung số phận.
– Điều này thì có liên quan gì đến ta ? – Song Tử nghi hoặc.
Nữ hoàng mỉm cười nói.
– Ngươi có thể không quan tâm đến số phận của Farrel hay bất cứ tòa thành nào trên thế gian, nhưng ngươi không thể không quan tâm đến họ.
Vừa dứt lời, nữ hoàng phất tay một cái, hình ảnh trên chậu nước khẽ run rẩy rồi chuyển biến. Một cánh đồng bao phủ đầy tuyết, hàng trăm bóng người lầm lũi mang theo lều chõng, những vật dụng cần thiết băng qua mịt mùng tuyết trắng. Song Tử cau mày nhìn kỹ một chút thì nhận ra.
– Tộc trưởng Danisa ?
Tộc trưởng tiên yêu trong bộ áo chùng che phần lớn mái tóc bạc, vầng trán nhăn với hình xăm thường xuân kéo dài xuống gò má. Bà đi ở hàng đầu tiên trong số những người đang di dân. Thỉnh thoảng bà lại quay đầu về phía sau dóng mắt nhìn về phía khu rừng đầy tuyết phủ.
– Nhanh lên ! Ta cảm thấy có thứ gì đó đang di chuyển trong rừng. – Danisa lo lắng ra hiệu cho những kẻ đi theo mình.
Những thành viên khác của bộ tộc cũng lo lắng quay lại nhìn rồi gấp rút tiến về phía trước. Đột nhiên từ trong cánh rừng tuyết phát ra âm thanh “Gừ..ồ..ồ !” kinh thiên động địa, có thể nhìn thấy một loại cây thông cổ thụ bị quật ngã từ xa. Dường như có một con cự thú hung mãn đang điên cuồng lao về nơi những cư dân bộ tộc tiên yêu đang đứng.
– Không kịp rồi ! Nó đã đến ! Thợ săn mau chuẩn bị vũ khí. – Danisa ra lệnh.
Một toán nam tiên yêu dũng mãnh liền rút cung và nỏ ra tiến về phía trước, hướng vũ khí về phía khu rừng tuyết. Ở đàng sau, Danisa cùng một nữ tiên yêu xinh đẹp đang tụ hội các pháp sư của bộ tộc để chuẩn bị làm phép.
– Diana ? – Song Tử nhận ra nàng.
Vẫn mái tóc nâu, vẫn màu mắt xanh biếc, Diana đang đứng bên cạnh mẹ mình, tộc trưởng Danisa. Hai mẹ con họ là hậu duệ trực hệ của Avathana, pháp sư lừng danh nhất của bộ tộc. Đứng cùng họ còn có mẹ của Song Tử, Fye, bà tuy là một pháp sư nhưng ma thuật không được giỏi. Hết thảy thành viên của bộ tộc đều căng thẳng chờ đợi con quái vật đang hùng hổ tiến đến mỗi lúc một gần hơn.
“Ầm, Gào !” – Âm thanh như núi đá sụp đổ vang lên, một loạt cây thông cao chót vót bị đốn ngã rạp, từ trong khu rừng tuyết, một thân hình cự đại lao vụt ra. Cái bóng khổng lồ của nó gần như che kín cả bầu trời.
Một con hổ tuyết mắt đỏ như máu, loài thú này chưa bao giờ phát triển vượt quá kích thước của một con ngựa. Nhưng con hổ tuyết trước mặt lại quá sức to lớn, thân hình như tòa núi phủ đầy lông trắng cao lừng lững khiến cho người ta hãi sợ.
– Một con quái vật được tạo ra bởi ma thuật của Địa Ngục ! – Danisa nói. – Bây giờ chúng ta cũng không còn đường lui. Tất cả hãy chuẩn bị cùng ta quyết một trận sống mái với nó.
Danisa hét một tiếng khẩu hiệu, một loạt mũi tên thép lao vụt về phía con quái vật. Chỉ thấy nó gầm lên một tiếng, chân trái giơ lên hươ một cái dễ dàng cản phá trận mưa tên thép của những thợ săn tiên yêu. Thậm chí một số mũi tên còn bị nó đánh văng trở lại cắm phập vào ngực những người thợ săn.
Con quái vật điên cuồng lao vào tấn công những cư dân tiên yêu. Mỗi cú tát của nó làm một sinh mệnh bị lấy đi, máu tươi loang lổ nền tuyết trắng. Cuối cùng Danisa và những pháp sư đành phải ra tay, họ tiến lên tham gia cùng những thợ săn, liên tục phóng những đòn ma thuật vào con hổ tuyết. Fye sử dụng quyền trượng của mình thổi những quả cầu lửa nóng rực vào người con quái vật. Một mảng lông của nó bị lửa thiêu cháy. Con hổ đau đớn nổi trận lôi đình, nó xoay người nhảy vọt qua một bên vừa né những quả cầu lửa vừa tiện thể dùng cái đuôi khổng lồ quật nữ tiên yêu một cái. Fye bị con quái thú quật trúng, văng ra sau một đoạn xa, máu tươi trào ra từ miệng không ngừng. Danisa và Diana hốt hoảng lùi về phía sau để đỡ lấy bà, nhưng Fye bị thương quá nặng chỉ còn vài hơi thở hấp hối.
– Mẹ ! – Song Tử thất thanh kêu lên. Chàng dường như quên rằng đó chỉ là những hình ảnh diễn ra trong chậu nước.
Nữ hoàng phất tay, hình ảnh trong chậu nước tan biến. Song Tử quay sang nhìn bà ta chằm chằm, ánh mắt long lanh tia nước.
– Hãy nói với ta tất cả những điều đó là giả. Có phải Tyern muốn lừa ta nên mới cố tình dựng nên những ảo ảnh này hay không ?
– Tin hay không là tùy ở ngươi Song Tử. Ngươi cho rằng một cổ thần vì quá rãnh rỗi nên tìm ngươi để lừa gạt mua vui hay sao ? – Nữ hoàng từ tốn trở về bên cái ngai của mình. Bà nhẹ nhàng đặt mình ngồi tựa trên ngai một cách thư thái. – Ta hỏi ngươi một lần nữa Song Tử. Nếu Ngài cho ngươi một cơ hội, một món quà giúp ngươi có khả năng thay đổi thế giới…và có thể thay đổi cả những viễn cảnh mà ngươi vừa nhìn thấy. Ngươi có bằng lòng nhận lấy hay không ?