Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 27
Chương 27
Những kẻ canh ngục mang đến cho Thiên Bình một chậu nước sạch và hai mảnh khăn lau trắng tinh.
Hơn mười ngày qua bị giam cầm, nữ thuyền trưởng chưa một lần gặp mặt lãnh chúa của hòn đảo này, tuy nhiên dựa vào cái cách họ đối đãi với hai tù nhân là nàng và Xử Nữ, rõ ràng là có chút gì đó ưu đãi hơn mức bình thường. Thiên Bình vừa suy nghĩ vừa liếc nhìn mâm thức ăn tuy không phải là cao lương mỹ vị nhưng không hề đạm bạc chút nào, hai miếng sườn cừu, một chùm nho chín và một bình rượu quất. Cứ hai ngày một lần họ sai nữ nô lệ mang đến cho hai nàng vải vóc để thay và nước sạch để vệ sinh cơ thể. Trên thế gian này lại có một nhà giam phục vụ tù nhân tốt đến thế này hay sao ?
– Xử Nữ, nàng có cảm thấy nơi này có chút gì đó cổ quái hay không ? – Thiên Bình vừa nói vừa nhúng mảnh khăn sạch vào nước rồi vắt khô.
Xử Nữ chống hai tay xuống tấm phản nhích người ngồi thẳng dậy.
– Chuyện cổ quái trên thế gian này ta gặp không ít, với những gì đang diễn ra ở đây ta không lấy làm lạ. Rõ ràng chúa tể đảo này đã nhận ra chúng ta là ai và hắn rõ ràng muốn sử dụng chúng ta vì một mục đích gì đó. Nhưng chí ít lúc này ta nghĩ chúng ta sẽ không phải gặp nguy hiểm.
Thiên Bình gật gù, dùng mảnh khăn ẩm nhẹ nhàng lau gương mặt nhợt nhạt của Xử Nữ.
– Cảm giác của nàng khi không còn quyền năng như thế nào ? Làm một người phàm tục có phải rất đau khổ hay không ?
Xử Nữ mỉm cười lắc đầu.
– Ta vốn dĩ là phàm nhân không hơn không kém. Ta cũng đã từng trải qua mùi vị của bệnh tật, tổn thương. Chỉ là thời gian quá lâu rồi bây giờ đột nhiên trải nghiệm lại thật có chút không quen.
– Nàng đừng lo, có ta ở đây, ta tuy ma thuật không giỏi như nàng, nhưng cũng đủ để bảo vệ cho nàng. – Thiên Bình vừa nói vừa cười tự tin khiến Xử Nữ không khỏi bật ra một tiếng phì cười.
– Hãy hứa với ta, Thiên Bình, khi nguy cấp thực sự đến gần, nàng hãy tự bảo vệ ình trước. Ta đã sống hơn hai vạn năm, ta không còn tham lam sự sống nữa. Nhưng nàng thì còn quá trẻ, tương lai như biển rộng không thể nói hết được.
– Nếu như ta bỏ mặc nàng thì ta dù sống cũng không chịu được sự hổ thẹn với bản thân. – Thiên Bình mang chiếc khăn đến bên chậu nước chuẩn bị giặt lại một lần nữa.
Mặt nước trong vắt trong cái thau đồng đột nhiên sóng sánh tạo nên từng làn sóng nhỏ. Thiên Bình lấy làm kỳ lạ bèn dừng lại theo dõi. Lại một đợt rúng động, lần này nước trong thau sóng sánh dữ dội hơn. Bên ngoài cửa sổ nhà ngục, có một luồng ánh sáng chói chang rọi vào. Thiên Bình có phần hoảng hốt vội chạy đến lay gọi Xử Nữ.
– Xử Nữ ! Nàng mau nhìn xem, hình như bên ngoài có sao băng. Ta chưa bao giờ thấy sao băng lớn đến như vậy, lại ngay giữa ban ngày !
Xử Nữ dùng hết sức gượng dậy, nữ thuyền trưởng đỡ nàng đến bên cửa sổ. Bên ngoài, cao trên bầu trời quang đãng, một quả cầu lửa chói sáng rực rỡ đang lao xuống. Dù hiện tượng kia diễn ra ở rất xa, nhưng dư chấn truyền đến trong không gian khiến ặt đất bên dưới chân họ rúng động. Thiên Bình đang chăm chú chiêm ngưỡng cảnh tượng lạ thì đột nhiên Xử Nữ quỳ sụp xuống, hai tay ôm lấy vai, mắt nhắm nghiền và miệng lẩm bẩm cầu nguyện.
– Maduarchangeluvas waltuearlue…Tạ ơn Thiên Đàng đã nghe được lời thỉnh cầu của phàm nữ.
– Nàng đang làm gì vậy Xử Nữ ? Thứ kia là gì ? – Thiên Bình kinh ngạc hỏi.
Ánh mắt Xử Nữ ngưng đọng, nàng nhếch miệng cười nhạt.
– Thiên Yết chắc sẽ không ngờ, Thần Giới lần này lại cử một Tổng lãnh Thiên thần giáng phàm. Phen này nàng ấy phải thua rồi.
– Hả ? – Thiên Bình choáng váng trước câu nói của Xử Nữ. – Tổng lãnh Thiên thần giáng phàm ? Đó chỉ là truyền thuyết thôi mà.
– Truyền thuyết nay đã trở thành sự thật, thuyền trưởng thân mến.
*
Trên bờ biển đảo quốc Orland, Syran và hải vương thần Dorr đang kinh ngạc trước hiện tượng đang diễn ra trên bầu trời. Thần hòa bình Mora đang bị trói bởi sợi xích vàng bật cười lớn.
– Hahaha ! Syran, bà không hề nghĩ thần giới lần này lại rộng rãi đến như vậy có phải không ? Sứ giả thần giới lại là một Tổng lãnh thiên thần. Dựa vào những chấn động ảnh hưởng đến không gian phàm giới cũng đủ đoán được quyền năng của thiên thần này mạnh hơn hết thảy mấy người bọn ta hợp lại. Hãy chấp nhận sự thật đi, thời gian của bà tại phàm giới đã tận.
– Hừ ! Cho dù là Chúa tể của Thiên Đàng có giáng phàm đi nữa ta cũng không để vào mắt ! – Syran nghiến răng nói, tuy nhiên trong lòng mụ hiểu rõ, hiện tại mụ tồn tại được tại phàm giới là nhờ vào thân xác già nua này, và quyền năng của mụ chỉ chưa đến một phần trăm bản thể thực sự. Quả nhiên nếu đối đầu với Tổng lãnh Thiên Thần kia, cũng có đến mấy phần không chắc chắn.
– Bà đừng tự đắc Syran. – Thần gió Bắc Hyn lên tiếng. – Bà cho rằng Thần Tộc ngu muội hay sao lại để cho thiên thần kia giáng phàm đối phó với một cổ thần mà không chuẩn bị cho hắn vài món bảo vật quý giá. Ta e rằng Tổng lãnh Thiên Thần này mang trên người một trong những thứ vũ khí tối thượng của Thần Giới chuyên dùng để chống lại Cổ Thần như bà.
– Hừ ! – Syran tức giận siết chặt nắm tay. Đoạn, mụ phất tay về phía ba vị thần bị xiềng xích, lập tức một trận địa bùa chú xuất hiện dưới chân họ. – Ngày hôm nay cho dù có phải trở về Cõi Mộng thì ta cũng quyết không để Thần Giới giải cứu các ngươi. Trận địa ma thuật này ta dùng chín phần quyền năng để phong ấn, cho dù là Cổ Thần cũng không thể phá giải. Ha ha ha ! Hãy ngoan ngoãn ở lại hòn đảo này mãi mãi.
Mụ vừa dứt lời, trận địa bùa chú liền phát sáng, từ dưới chân ba vị thần Eura, cát biển dần dần tụ lại, bám vào người họ với tốc độ rất nhanh. Ba vị thần quằn quại trong đau đớn rồi cuối cùng bị cát bám chặt thành ba pho tượng. Những hạt cát nhanh chóng khép kín từng khe hở cuối cùng rồi chuyển dạng thành đá tảng rồi thành đá thạch anh óng ánh. Ba vị thần trong phút chốc bị hóa thành ba bức tượng thạch anh vô tri vô giác lặng lẽ hứng chịu gió biển rì rầm.
Cùng lúc đó, ánh lửa trên bầu trời đã tiến đến rất gần, Syran và Dorr có thể thấy được tại trung tâm của hòn lửa nọ xuất hiện một bóng hình cao lớn, áo giáp vàng chói lòa như vầng thái dương, trên tay kẻ nọ cầm một cây thương bằng vàng với khí thế áp đảo không gian. Đặc biệt sau lưng kẻ này là ba cặp cánh trắng ngùn ngụt ánh lửa, trên đầu hắn là một vòng hào quang rực rỡ. Tổng lãnh Thiên Thần lao vụt xuống mặt đất tạo nên một làn sóng chấn động như vũ bão quét về phía Syran và Hải vương thần. Sức mạnh đó khiến cho Syran phải lảo đảo mấy bước, còn Dorr thì bị thổi văng ra phía sau một đoạn, khó khăn lắm mới trụ được trên hai chân.
– Hadriel ! – Hải vương thần kinh ngạc thốt lên.
– Ngươi biết hắn ? – Syran lên tiếng hỏi, ánh mắt vẫn không rời kẻ địch.
– Phải ! Hắn chính là Chinh Phạt Thiên Thần Hadriel, một trong bảy vị Tổng lãnh Thần vương nắm quyền tối cao trong hàng ngũ Thiên binh của Thần Tộc. Những Euradian bình thường như ta đối mặt với hắn chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Hơn nữa, cây thương trên tay hắn chính là bảo vật Solarion, vũ khí của Cổ Thần Thái Dương để lại từ thời thượng cổ. Lần này vì muốn đối phó với bà, Thần Giới không tiếc tung ra bảo vật, ta thực lấy làm lo lắng.
– Hừ, giờ kẻ địch đã tới trước mặt, muốn quay lưng cũng không còn đường lui. – Syran cắn răng nói.
Tổng lãnh Thiên Thần vỗ nhẹ ba cặp cánh, hiên ngang bước tới đối diện với hai kẻ trước mặt.
– Syran ! Không ngờ bà đã tìm được cách tiến nhập phàm giới. Đấng Sáng Tạo đã giao cho Thần Tộc chưởng quản vũ trụ, nghiêm cấm Cổ Thần rời khỏi Cõi Mộng. Bà hãy mau khai trừ phong ấn đối với ba vị thần kia và quay trở về, bằng không ta sẽ thay mặt Thần Giới trục xuất bà.
– Hừ ! Hỗn láo ! – Syran căm phẫn quát. – Đám con nít các ngươi được lão già Đấng Sáng Tạo chống lưng, ỷ là có bảo vật của Cổ Thần thời thượng cổ, khinh thường những kẻ già cỗi bọn ta. May cho các ngươi là ta chỉ có một phần linh thức ở đây, nếu toàn bộ bản thể thoát được ra ngoài thì đừng nói là phàm giới mà cả Thần Giới ta cũng sẽ san bằng không một ai sống sót.
– Bà đừng nhiều lời ! Trước cây thương Solarion, cơ thể kia sẽ bị thiêu rụi, ngay cả một phần linh thức này của bà cũng sẽ trọng thương. Bà đừng buộc ta phải ra tay.
Syran quay sang Dorr ra lệnh.
– Ngươi lên trước, ta muốn xem hắn lợi hại đến mức nào.
Hải vương thần toát mồ hôi lạnh.
– Nhưng…nhưng ta không phải đối thủ của hắn.
– Ngươi còn chần chừ ta lấy mạng ngươi ngay. – Syran gắt.
Dorr ra vẻ không cam tâm, nhưng tiến hay lui đều là ngõ cụt, hắn liền cắn răng xông lên phía trước. Dorr giơ cây thương thần của mình, thôi động một cột nước khổng lồ từ biển cả ập về phía Hadriel. Cột nước như một con rắn khổng lồ, xoáy trôn ốc dữ dội phát ra âm thanh “Ầm ầm” trầm đục như hàng triệu tấn nước cùng lúc di chuyển. Trước khí thế của cột nước nọ, Tổng lãnh Thiên Thần không hề nao núng, hắn dang rộng ba cặp cánh phát ra một luồng năng lượng kinh thiên động địa rồi xoay cây thương vàng trên tay chỉ về phía cột nước. Một ngọn lửa chói lòa thổi ra phía trước như vũ bão. Sức nóng tựa như Mặt Trời thiêu đốt vạn vật. Dorr kinh ngạc nhận ra ngay cả cát dưới chân hắn cũng nóng chảy. Cột nước do hắn thôi động thậm chí còn chưa chạm đến luồng lửa nọ đã bị sức nóng đó làm cho bốc hơi. Cả hàng triệu tấn nước cùng lúc sôi sục rồi hóa thành mây khói chỉ trong nháy mắt. Hadriel thuận thế lia ngọn lửa Mặt Trời về phía Hải vương thần, nơi nào bị sức mạnh đó quét qua liền lập tức bị hóa thành dung nham nóng bỏng. Dorr kinh hoàng phóng người lên cao, triệu hồi vô số nước biển bao bọc lấy cơ thể. Nhưng lớp khiên khổng lồ đó dường như vô hiệu trước sức mạnh của thiên thần. Chỉ nháy mắt sau khi luồng lửa thổi đến, Dorr liền cảm thấy da thịt bỏng rát, Hải Vương thần liều mạng lao vụt xuống mặt đất, dùng thương chống mạnh xuống mặt cát, chỉ thấy mặt đất chấn động một lượt, từ biển khơi, một ngọn sóng thần lừng lững trồi lên cao đến trăm trượng. Dorr nhún người phóng vụt về phía ấy. Hadriel vung thương thần Solarion quét theo, từng luồng lửa tới tấp phóng đi như những ngọn roi khổng lồ. Hải vương thần dựa vào thế cơn sóng thần, chui tọt xuống đáy đại dương. Cơn sóng thần bị Hadriel tấn công, trong phút chốc cũng tan rã.
– Tên hèn nhát ! – Syran nhìn theo cái bóng Hải vương thần đào thoát xuống lòng biển, tức giận buông tiếng chửi rủa.
– Syran ! Hãy cút khỏi phàm giới ! – Giọng nói đầy uy lực của Hadriel từ xa vọng đến.
Tổng lãnh Thiên Thần vỗ cánh bay lên không trung, hào quang phát tán dữ dội. Những người dân còn may mắn sống sót trên đảo kinh hoàng chứng kiến cảnh tượng đánh nhau của thần linh. Nhiều kẻ quỳ mọp cầu nguyện trước vị Thiên Thần đang hùng dũng lơ lửng trên cao.
Cổ Thần lời nguyền gầm lên một tiếng, da thịt trên gương mặt méo mó của mụ bong ra từng mảng. Syran đưa hai bàn tay ra phía trước, miệng lẩm bẩm thần chú, lập tức một làn sóng không gian bắt đầu lan tỏa về phía Hadriel.
– Không gian trói buộc ? – Hadriel nheo mắt thốt lên.
Quyền năng điều khiển không gian vốn dĩ là đặc ân lớn nhất của Cổ Thần, Syran là một trong những Cổ Thần thao túng không gian đáng sợ nhất trong lịch sử vũ trụ. Nếu như bị lọt vào trận địa ấy thì ngay cả Tổng lãnh thiên thần cũng không thể di chuyển được. Hadriel là một Thiên thần cao cấp trên Thiên Đàng, hắn biết rõ Syran sẽ dùng phương pháp này để đối phó với mình nên không chần chừ vỗ cánh bay ngược ra sau. Thương thần Solarion chĩa về phía trước, một quả cầu lửa hình thành ở đầu thương, từng tai lửa phóng vụt khỏi bề mặt quả cầu nhìn sơ qua tưởng như một Thái Dương cỡ nhỏ. Xung quanh quả cầu lửa, không gian cũng đột nhiên bị bẻ cong một cách kỳ lạ.
– Ngươi có thể bẻ cong không gian ? – Syran ngạc nhiên trước những gì mụ nhìn thấy.
– Bà không ngờ có phải không ? Solarion vốn dĩ là vũ khí của Thái Dương Cổ Thần, bản thân nó được rèn bởi hạch tâm của một hằng tinh. Với khối lượng vô cùng lớn và mật độ vô cùng cao, Solarion tự thân có thể bẻ cong không gian. Để ta xem không gian trói buộc của bà có thể kìm hãm quả cầu lửa này hay không.
Dứt lời, Hadriel vung thương đẩy quả cầu lửa phóng vụt về phía Syran. Cổ thần lập tức thôi động không gian trói buộc bao bọc lấy quả cầu lửa, nhưng kỳ lạ thay, quả cầu không hề chịu bất kỳ tác động nào vẫn vun vút lao tới trước. Syran bất đắc dĩ phải dịch chuyển sang bên để né đòn. Quả cầu lửa đánh hụt mụ, phát nổ dữ dội tạo thành một hố sâu hơn trăm trượng dưới mặt đất, hơi nóng tỏa ra khiến cho thân xác của Syran bị bỏng nặng. Mụ đau đớn gào lên một tiếng.
– Hadriel ! Khá lắm. Thật không ngờ Thần Giới lại chiếm được loại bảo bối lợi hại đến vậy.
– Syran ! Đừng nói nhiều. Hãy đỡ lấy. – Hadriel vừa nói vừa dang cánh hóa thành một làn khói vàng lao vụt về phía Cổ thần lời nguyền.
Khi tiếp cận Syran, một phần làn khói tụ lại thành mũi thương thần đâm tới. Syran dùng tay gạt mũi thương sang bên, cả người lăn một vòng để né tránh. Hadriel hiện nguyên hình, ba cặp cánh giương ra với những chiếc lông vũ bằng vàng sắc bén như dao găm. Những chiếc cánh liên tục đánh về phía Syran như muôn vàn lưỡi gươm đồng loạt chém tới. Syran điên cuồng chống đỡ, nhưng sau một lúc, cơ thể mụ bắt đầu phủ đầy những vết thương rỉ máu. Từ miệng những vết thương, một luồng ánh sáng xanh lè chiếu ra ngoài.
– Thể xác của bà đã bị tổn thương nặng. Chốc lát nữa thôi linh thức sẽ tràn ra ngoài. – Hadriel vừa tấn công vừa từ tốn lên tiếng.
Từ khi tiến nhập phàm giới đến nay, Syran chưa bao giờ thê thảm đến vậy. Quyền năng của mụ không đủ để đối phó với Thiên thần trước mặt. Vào giây phút đó, đột nhiên một luồng khói đen phóng tới đánh vào một trong những chiếc cánh của Hadriel. Sự tấn công ấy không hề làm tổn thương đến Thiên thần tuy nhiên cũng khiến cho hắn phải dừng lại.
– Cổ Thần ! Thuộc hạ tới hỗ trợ bà ! – Giọng nói của Thiên Yết vang lên. Luồng khói đen tụ lại thành hình người, một thiếu nữ xinh đẹp trong bộ áo choàng lông vũ nhanh chóng đỡ lấy Syran bay dạt ra sau.
Hadriel nheo mắt nhìn kẻ mới tới.
– Phàm nhân to gan, ngươi dám xen vào công việc của Thần Giới. Lại còn phe cánh với một Cổ Thần.
Thiên Yết cảm thấy run rẩy trước khí thế áp đảo của Thiên Thần, vốn dĩ kế hoạch của nàng đã thành công mỹ mãn, nhưng thật không ngờ ả Xử Nữ kia lại tính trước một bước kêu gọi Sứ Giả Thần Giới giáng phàm. Hiện tại có liều mạng này nàng cũng phải giúp Syran đánh bại tên Tổng lãnh Thiên Thần kia, bằng không mọi thứ nàng khổ tâm gầy dựng tại phàm giới sẽ bị tước mất.
– Thiên Yết, thậm chí cả ta cũng không thể đánh lại hắn. Ngươi mất trí rồi à ? – Syran nghiến răng hỏi.
– Cổ Thần, cho dù hôm nay phải liều mạng cũng nhất quyết không để Tổng lãnh Thiên Thần này thao túng phàm giới. Bằng không kế hoạch của Chúa Quỷ và bà sẽ không bao giờ thành được. – Thiên Yết nói.
Syran suy nghĩ một lúc rồi gật gù.
– Ngươi nói đúng. Ngày hôm nay cho dù phải quay trở về Cõi Mộng cũng không thể để hắn phá hoại hết những gì chúng ta đã gầy dựng hàng triệu năm qua. – Syran bám vào vai Thiên Yết từ từ đứng dậy đối diện với Hadriel. – Thiên Yết, ngươi lui ra sau, chờ đợi thời cơ, ta sẽ tìm cách đẩy hắn vào tình thế yếu ớt nhất, lúc đó ngươi hãy ra tay. Nhớ là không được khoan nhượng.
– Vâng thưa Cổ Thần. – Thiên Yết gật đầu rồi cẩn trọng lùi ra xa.
– Syran, bà trông chờ vào một phàm nhân để giúp đỡ mình ư ? – Hadriel vừa nói vừa vỗ cánh bay tới.
Syran không trả lời, khóe miệng mụ ta nhếch lên thành một nụ cười hiểm độc rồi đột nhiên mụ nhún người lao thẳng về phía Hadriel. Tổng lãnh Thiên Thần có hơi bất ngờ trước hành động đó vì nếu đối đầu trực tiếp, rõ ràng mụ ta sẽ thua. Tuy nhiên, hắn vẫn tạm thời gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tay vung thương thần về phía trước huy động một luồng lửa cực mạnh thổi về phía Syran. Những tưởng Syran vì bảo vệ cho thân xác phàm tục mà tránh né nhưng mụ vẫn không hề đổi hướng, cả cơ thể Syran phát ra lân quang màu xanh rực rỡ, mụ tiếp tục lao xuyên qua ngọn lửa Thái Dương thiêu đốt, da thịt mụ dù đã được pháp thuật bảo vệ nhưng cũng không tránh khỏi bị thiêu rụi từng mảng một. Hadriel kinh ngạc bay lùi về phía sau nhưng vẫn tiếp tục dùng hết sức thiêu cháy Cổ thần Lời nguyền. Đến khi Syran chỉ còn cách thiên thần nọ khoảng hai trượng thì trên người bà ta chỉ còn trơ một bộ xương trắng hếu, nhưng mụ vẫn không dừng lại, mấy ngón tay xương xẩu vạch lên không trung năm ký hiệu cổ, lập tức mấy ký hiệu phát sáng rồi bay đến đánh vào ngực của Hadriel. Tổng lãnh Thiên Thần bất ngờ bị tấn công, cố gắng né tránh nhưng vẫn bị năm ký hiệu nọ bám phải, ăn sâu vào áo giáp rồi dính hẳn vào ngực. Cùng lúc đó, ngọn lửa trên thương thần Solarion cũng đột nhiên vụt tắt, ánh hào quang của Hadriel chớp nhá vài lần rồi cũng hoàn toàn lịm tắt.
Syran gào lên một tiếng trước khi hoàn toàn tan thành mây khói:
– Thiên Yết, thời cơ đã tới.
Thiên Yết ở đàng xa nhìn thấy Cổ Thần Lời Nguyền tan rã rồi bị cuốn vào Cõi Mộng cùng với Tổng lãnh Thiên Thần vừa bị dính phải bùa chú thì liền xông lên. Nàng dùng hết ma thuật mấy triệu năm của mình triệu hồi một cơn bão dữ dội ngay phía trên đảo Orland. Hàng loạt tia sét mãnh liệt nhằm vào Hadriel phóng xuống. Thiên Thần cố gắng chống đỡ, nhưng sức mạnh của hắn bị năm ký hiệu cổ hút cạn, hắn cùng lúc giơ ba cặp cánh vàng lên che chắn cơ thể. Những ngọn sét điên cuồng đánh xuống khiến cho lớp lông vũ của Thiên Thần cháy đen.
Thiên Yết thét lên một tiếng, cả người hóa thành khói đen lao tới để ra đòn chí mạng, một tay nàng vung lên phía trước, móng tay sắc nhọn được bao bọc bởi ma thuật đen tối.
“Oanh !” Một tia sét sáng lòa đánh xuống. Hadriel như một một con vịt trời bị trúng phải tên, rơi thẳng xuống mặt đất. Thiên Yết nhân cơ hội đó, một tay đánh vào ngực giáp của Thiên Thần. Nàng cảm thấy mấy ngón tay của mình đau chói. Áo giáp của Thiên Thần quả nhiên cứng vô cùng. Nhưng ma thuật của nàng thì đã xuyên thấu hẳn vào bên trong. Hadriel bị một đòn của Thiên Yết, phun ra một ngụm máu tươi. Thiên Yết vẫn không buông tay khỏi áo giáp của Thiên Thần, nàng tiếp tục truyền ma thuật tấn công hắn liên tục. Hadriel đau đớn chống đỡ, bằng một nỗ lực đáng nể, hắn vung tay trái gạt Thiên Yết ra. Cú đánh của Thiên Thần tưởng chừng rất nhẹ, nhưng Thiên Yết cảm thấy xương cốt mình dường như gãy vụn, cả người nàng bay vụt ra sau va vào một cây đại thụ, máu tươi loang lổ trên khóe môi.
Lợi dụng cơ hội đó, Hadriel tung cánh bay vọt lên không, mặc dù hắn đã bị trọng thương và quyền năng bị kìm hãm bởi phong ấn của Syran, nhưng ba cặp cánh của hắn vẫn đủ sức mang Hadriel ra đến giữa biển. Rồi một lần nữa hắn kiệt sức rơi tòm xuống những cơn sóng bạc đầu.
Thiên Yết bị trúng một cú quật của Thiên Thần, chỉ còn nửa cái mạng, nàng đau đớn nằm trên bãi cát một tay vạch ký hiệu ma thuật, thì thào gọi.
– Hắc Phu Nhân ! Mau…mau đến giúp ta !
Một luồng khói đen nhanh chóng xuất hiện và hội tụ thành hình người.
– Chủ Nhân ! – Hắc Phu Nhân lo lắng nhào đến đỡ lấy Thiên Yết.
– Mau đưa ta về Đảo Địa Ngục. Sau đó cho người lục soát vùng biển này. Tổng lãnh Thiên Thần vẫn chưa chết. Hắn chỉ đang bị phong ấn quyền năng. Nhất định không thể để hắn thoát. – Thiên Yết thì thào ra lệnh rồi hoàn toàn bất tỉnh.
Hắc Phu Nhân không chần chừ ôm lấy nàng hóa thành khói đen hướng về phía Tây mà bay đi.
*
Màn đêm đã phủ lên thành trì Braden nhưng ánh lửa vẫn bập bùng khắp nơi, âm thanh của gươm giáo vẫn tiếp tục vang lên không hồi kết. Ở tại phòng tuyến, lũ Dã Nhân đã tạm thời bị chặn đứng bởi lực lượng pháp sư. Các pháp sư Hội đồng sử dụng hàng trăm mũi tên ma thuật, cầu lửa, sấm sét tấn công vào quân đoàn Dã Nhân khiến cho lực lượng của chúng suy yếu hẳn.
Kim Ngưu và Henry cắm đầu chạy băng qua những con phố hỗn loạn, hàng trăm người dân còn lưu luyến của cải cố gắng chồng chất những thứ có giá trị lên những chiếc xe đẩy. Những tên cướp và hôi của cũng thừa dịp này mà hoạt động. Hai người lính cảnh vệ không có thời gian để dừng lại can thiệp vào cảnh hỗn độn này, họ tiếp tục rẽ vào con đường lớn hướng vể thánh đường Braden. Tại đây, một lực lượng hơn trăm người lính cảnh vệ đang cố hết sức để kìm hãm những người dân tuyệt vọng không tràn ngập vào thánh đường. Nhưng có lẽ nỗ lực của họ đã thất bại, một trận chiến ác liệt giữa quân cảnh vệ và dân thường đang diễn ra, tiếng gào khóc vang lên khắp nơi, đồ đạc, thực phẩm văng tung tóe.
– Chúng ta phải đi vòng đường khác thôi, cổng chính đã bị những người dân kia chặn lại rồi. – Kim Ngưu quay sang Henry nói.
Cảnh vệ trưởng gật gù.
– Đi theo ta, ta biết một con đường đi thẳng vào hậu viện của thánh đường.
Cảnh vệ trưởng dẫn Kim Ngưu đi vòng ra một lối khác, hai người dừng lại trước một chòi canh nhỏ. Đây là chòi canh của cảnh vệ quân được ngài bá tước bố trí riêng cho thánh đường để bảo vệ nơi tịnh thân của các tu sĩ. Trước chòi canh là một tấm bảng gỗ rất lớn bên trên có đính nhiều thông cáo của Giáo Hội.
– Vào trong đi. – Henry giục.
Cảnh vệ trưởng bước vào trước, bên trong chòi canh là vài cái ghế gỗ, một chiếc bàn nhỏ với rổ bánh mì, một số vũ khí được dồn lại ở góc chòi. Cảnh vệ trưởng dùng mũi gươm gạt đi mớ rơm rạ dưới mặt đất để lộ ra một cánh cửa hầm bằng gỗ dường như đã lâu rồi không sử dụng.
– Giúp ta kéo nó lên. – Henry ra lệnh.
Kim Ngưu và Henry mỗi người một tay cùng nhau nhắc cái cửa hầm nặng trịch lên, bên dưới là một thông đạo tối không rõ dẫn về đâu. Henry lấy ngọn đuốc treo trên tường chòi canh rồi bước xuống trước.
Sau một hồi quanh co trong thông đạo chật hẹp, cuối cùng hai người cũng nhìn thấy một bậc thang đi lên. Trèo lên đến tận cùng thì Kim Ngưu nhận ra mình đã ở bên trong một phòng nguyện nhỏ.
Có tiếng huyên náo vọng đến ở bên ngoài, Kim Ngưu và Henry rời khỏi phòng nguyện rồi bắt đầu đi dọc theo những hành lang để tìm kiếm tung tích của Xơ tối cao và Isabella.
– Kỳ lạ, vì sao nãy giờ vẫn không thấy bất kỳ một tu sĩ nào ? – Kim Ngưu ngạc nhiên hỏi.
– Có lẽ họ đã trốn vào một mật thất của thánh đường. Nơi đây được mệnh danh là nơi an toàn nhất của Braden, đương nhiên sẽ có nhiều cơ quan bí mật. – Henry đáp.
– Như vậy làm sao ta có thể tìm được họ đây ?
– Ngươi đừng lo, khi ta còn nhỏ đã có một thời gian được gửi đến học giáo lý tại đây, về đường lối có thể nói là khá thông thuộc. Cứ đi theo ta ! – Cảnh vệ trưởng vừa nói vừa ra hiệu cho Kim Ngưu di chuyển theo mình và đề phòng phía sau lưng.
Khi họ đi đến cuối một đoạn hành lang thì nghe thấy tiếng náo động rất lớn vọng tới, Hendry ra hiệu cho Kim Ngưu nấp vào sau một tấm mành lớn còn một mình chàng đưa mắt dò xét. Ở ngoài kia là một đại sảnh rộng lớn, ánh nến sáng lòa, hơn chục cảnh vệ quân đang chém giết cùng những người dân bạo loạn. Cảnh tượng giết chóc hết sức đẫm máu.
Henry quay sang phía Kim Ngưu lắc đầu ra hiệu chuyển hướng. Hai người cùng lách vào một hành lang khác. Di chuyển được một đoạn thì đột nhiên từ trong góc tối, một bóng người lao vụt ra, ánh đao loang loáng quét về phía Kim Ngưu và cảnh vệ trưởng.
– Cảnh vệ quân chịu chết đi !
Kim ngưu nhìn kỹ lại thì nhận ra đó là một đạo chích, với thân thủ rất linh hoạt, hắn tấn công cùng lúc cả hai người với vô số nhát đao liên tiếp. Henry và Kim Ngưu ra sức chống trả được một lúc nhưng tên đạo chích nọ quá nhanh, cuối cùng Kim Ngưu bị lãnh một đao vào vai trái còn Henry thì bị tước mất gươm. Kim Ngưu tức giận bò dậy, hai mắt chàng phát sáng, lập tức hai cành leo mọc ra từ bức tường bên cạnh quấn lấy tên đạo chích, kéo cơ thể hắn đập mạnh vào tường. Tên đạo chích kêu lên một tiếng đau đớn, hươ đao chặt gọn hai nhành leo rồi nhanh như cắt lao về phía Kim Ngưu.
“Phập !” – Chỉ thấy cơ thể hắn đột nhiên dừng lại, máu tươi từ miệng trào ra rồi đổ gục xuống.
Kim Ngưu nhìn lại thì thấy thanh gươm của cảnh vệ trưởng đã cắm phập vào lưng hắn từ lúc nào. Cảnh vệ trưởng đưa tay vực Kim Ngưu dậy.
– Đi thôi, có vẻ thánh đường này không còn trụ được bao lâu nữa.
Kim Ngưu gật đầu, cả hai cùng di chuyển đến một đoạn hành lang tối, tại đây, có một bức tranh rất lớn minh họa truyền thuyết Đấng Sáng Tạo xây dựng nên thành phố Vàng Son, bức họa chi tiết đến độ người nhìn cứ ngỡ như những cảnh trong tranh đều là thật. Henry dừng lại trước bức họa, hai tay lần mò trên khung tranh không biết tìm kiếm thứ gì. Đột nhiên ánh mắt chàng thoáng có sự thay đổi, Henry kiểm tra lại đoạn khung tranh trước đó một lần nữa, lần này thì cảnh vệ trưởng tìm ra một cái chốt rất nhỏ được giấu kín trong một hoa văn của khung tranh. Henry xoay nhẹ cái chốt. Khung tranh liền rung động một cái rồi ì ạch di chuyển sang một bên. Kim Ngưu kinh ngạc nhận ra đàng sau khung tranh là một hành lang bí mật được thắp đuốc rất sáng. Có lẽ vừa mới có người đi ngang qua đây. Henry gật đầu ra hiệu cho Kim Ngưu tiến vào.
Khi hai người đã hoàn toàn đi vào hành lang thì khung tranh cũng tự động dời về chỗ cũ. Đoạn hành lang này không dài, đi độ mươi bước họ gặp một cánh cửa nhỏ, Henry đẩy cửa ra thì thấy một gian phòng lớn, bên trong phòng có hơn chục tu sĩ, trong số đó có cả Xơ Tối Cao. Hết thảy mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn về phía họ.
– Kim Ngưu ! – Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Bá tước tiểu thơ vùng từ đàng sau các tu sĩ chạy vụt đến ôm chầm lấy Kim Ngưu, vỡ òa.
– Kim Ngưu ! Ta cứ tưởng không thể gặp lại chàng nữa !
Kim Ngưu có chút bối rối vì cách xưng hô của bá tước tiểu thơ đã thay đổi, có lẽ từ sau vụ quỷ hút máu ở dinh bá tước, nàng đã không còn xem Kim Ngưu là nô lệ của mình nữa. Kim Ngưu lúng túng đưa tay lên vỗ vỗ vào lưng nàng an ủi.
– Có ta ở đây, cô đừng sợ !
Henry tiến về phía Xơ Tối Cao nói.
– Xơ Tối Cao, người không sao chứ ?
– Ta không sao. Tình hình bên ngoài thế nào rồi ?
Cảnh vệ trưởng nhìn bà chậm rãi lắc đầu. Xơ Tối Cao buông một tiếng thở dài.
– Lần này quả thực Đấng Sáng Tạo đã bỏ rơi Braden rồi.
– Xơ Tối Cao, thủ lĩnh Hội đồng dặn dò thuộc hạ phải hộ tống người ra khỏi Braden, có lẽ người sẽ được an toàn ở Myren.
Xơ Tối Cao đưa một tay ngắt lời Henry.
– Cảnh vệ trưởng, từ khi ta lên làm Xơ Tối Cao đến nay đã hơn năm mươi năm, Braden không chỉ là nhà của ta, mà còn là nơi mà ta dẫn dắt niềm tin. Nay Braden phải chịu thảm họa bởi Bóng Tối, nếu như ta hèn nhát trốn chạy thì cho dù có về bên cạnh Ngài ta cũng không còn mặt mũi nào.
Henry quỳ xuống cầu xin.
– Xơ Tối Cao, tính mạng của người là hết sức quan trọng, cầu xin người hãy cùng thuộc hạ rời khỏi đây.
Xơ Tối Cao lắc đầu.
– Henry ngươi đừng nói nữa, ta sẽ ở trong mật đường này cầu nguyện cho đến khi cuộc chiến kết thúc. Nếu Braden diệt vong, ta cũng sẽ về với Đấng Sáng Tạo. Ngươi hãy đưa các tu sĩ này và bá tước tiểu thơ đi đi.
Những nữ tu sĩ trẻ tuổi nghe quyết định của Xơ Tối Cao thì bật khóc thút thít. Đối với họ, Xơ Tối Cao vừa là thầy vừa là mẹ. Xơ Tối Cao dịu dàng nhìn họ rồi nói.
– Hãy mạnh mẽ lên hỡi những bề tôi của Đấng Sáng Tạo. Như Ngài đã nói, con người là sinh linh duy nhất với linh hồn vĩnh cửu, khi ta chết không phải đã hết. Ở cuối con đường Ngài dang rộng vòng tay chờ đón chúng ta.
Đoạn, bà quay sang một tu sĩ trẻ mà dặn dò.
– Xơ Alisa, ngươi có còn nhớ con đường dẫn ra ngoài thành hay không ?
Vị xơ trẻ lau nước mắt gật đầu.
– Tốt, hết thảy trông đợi ở ngươi. – Xơ Tối Cao nắm lấy cánh tay của Alisa, làm phép phù hộ rồi ra hiệu cho cô dẫn mọi người cùng đi.
Isabella quyết định đi ở bên cạnh Kim Ngưu, trong lòng nàng rất sợ sẽ phải rời khỏi con người này một lần nữa. Bởi nếu đánh mất chàng, sẽ mất tất cả.