Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao

Chương 22


Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 22


Chương 22
Một mùi ẩm mốc và hôi hám xộc vào mũi khiến Nhân Mã khổ sở mở mắt nhìn, sau gáy chàng đau dữ dội, lấy tay sờ thì cảm thấy một cục u to như quả ô liu ở ngay giữa ót.
Khi đầu óc tỉnh táo được hơn một chút thì Nhân Mã mới nhớ ra hình như chàng đã cùng với hai chiến hữu rơi xuống một cái hố sâu. Chàng đưa mắt nhìn lên trên như một phản xạ hy vọng tìm thấy cái lỗ nơi mình lọt vào, nhưng kì lạ thay, phía trên kia chỉ một màu đen đặc, không hề có lấy một khe hở. Lúc này, chàng đang nằm với tư thế dang tay dang chân trên một lớp bùi nhùi nhơm nhớp, khẽ cục cựa mình, Nhân Mã cuối cùng cũng chống được một tay xuống đất để ngồi dậy. Cái lớp nhớp nháp chung quanh chàng thì ra là chất thải của động vật, Nhân Mã chợt cảm thấy buồn nôn khi nhận ra mình đã rơi vào hố xí của bọn Dã Nhân. Nhưng cũng may chàng dù sao cũng là đàn ông con trai, bẩn thỉu một tí cũng không đến nỗi chết, bằng như Alexandra ở trong tình cảnh này, hẳn nàng ta thà tự treo cổ mình cho xong. Vừa nghĩ đến đó, Nhân Mã liền nhớ ra việc hai người bạn của mình cũng rơi xuống cùng một lúc liền hốt hoảng.
– Nguy ! Alexandra quả thực cũng rơi xuống cùng lúc với mình. Không biết cô ta có chịu được nỗi khổ này hay không. – Nhân Mã lo lắng nhìn khắp chung quanh vừa lúc nghe một tiếng thét kinh khủng.
– Á á á ! Phân, là phân…phân khắp nơi ! – Alexandra kêu gào thảm thiết.
Nhân Mã theo hướng âm thanh vọng tới mà tìm kiếm thì quả nhiên nhìn thấy nữ đạo chích đang khổ sở cào đám chất bẩn khỏi mái tóc của mình. Nhân Mã cảm thấy nàng ta trong tình cảnh đó quả thực đáng thương bèn đến gần để giúp đỡ, nào ngờ Alexandra còn thoi vào vai chàng một quả đấm trời giáng.
– Anh chết đi ! Đi theo anh chẳng có gì sung sướng, đã vậy còn rơi vào cái hố xí này !
Nhân Mã đau điếng xoa nắn chỗ da thịt vừa bị đấm vào, định mở miệng phản bác nữ đạo chích thì chàng nghe một tiếng kêu khá quen thuộc.
– Cứu…ọc ọc…cứu tôi với !
– Là Edward ! – Nhân Mã thốt lên và lập tức phóng về phía đó. Alexandra cũng thôi không gỡ phân khỏi tóc nữa mà chạy theo.
Khi hai người đến nơi thì thấy chàng kiếm sĩ xúi quẩy bị rơi xuống một đầm nước sâu. Edward vốn dĩ là một con sư tử ở trên cạn, nước cao quá đầu như thế này quả nhiên khiến chàng khổ sở. Nhân Mã tức thì đưa một tay về phía cái kẻ đang ngoi ngóp dưới nước ấy, niệm khẽ một câu chú, lập tức, cả người Edward bị trọng lực nhấc bổng khỏi mặt nước và lôi hẳn vào bờ. Nhân Mã đặt kiếm sĩ xuống nền đất rồi lo lắng hỏi.
– Không sao chứ ?
Edward cả người ướt như chuột lột, hổn hển trả lời.
– Cũng may mà cậu tới kịp, không thì…
Alexandra nhìn thấy đầm nước thì có phần phấn khởi hẳn, nàng nhanh chóng trút cả bộ tóc dài xuống làn nước gội rửa một hơi. Hai chàng trai đành phải chống nạnh chờ đợi nữ đạo chích chải chuốt lại hình hài. Một lúc sau, cả ba chiến hữu đã nghỉ ngơi hồi sức và vệ sinh cơ thể xong, họ bắt đầu công cuộc tìm kiếm lối ra khỏi hố xí. Hố xí này thực chất là một cái hang động khổng lồ, trần hang cao đến mức có lẽ chỉ những sinh vật có cánh mới bay ra ngoài được, bên trong hang, những loài nấm mốc phát quang tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, đủ để soi lờ mờ những mỏm đá với hình thù kỳ dị. Nước từ trong những hốc, những khe cứ liên tục rỉ rả tràn ra khiến cho nền hang động ẩm thấp một cách khó chịu. Nhân Mã vừa soi xét xung quanh vừa cảm thán.
– Cái địa phương này quả thật kỳ lạ. Một vùng đất bị pháp thuật cấm phong tỏa lối vào, nhưng tại sao bên trong này lại tràn ngập Dã Nhân, dựa trên lượng chất thải này có thể đoán được bọn chúng đã chiếm dụng nơi này rất lâu rồi.
– Chẳng lẽ chúa tể của đền Iolik này thích nuôi Dã Nhân hay sao ? – Alexandra nói.
– Dã Nhân là một sản phẩm của Bóng tối, chúng vốn dĩ là con người bị mục rữa bởi Vết Ố từ Cõi Mộng. Còn chủ nhân của ngôi đền này dựa theo những gì tên Amell nói ta có thể ước đoán là một quỷ dữ, bằng vào sức mạnh của quỷ dữ mà còn muốn dùng Dã Nhân để chặn lối bọn ta hay sao ? – Edward cũng trầm ngâm góp lời.
– Chỗ này hẳn phải có một lối ra chứ. – Nhân Mã mò mẫm một góc hang động.
– Sao anh biết chỗ này có lối ra ? – Nữ đạo chích ngạc nhiên trước lời khẳng định của Nhân Mã.
– Cô nhìn chỗ này xem, có rất nhiều hình thù và ký tự được khắc trên đá. Nếu người ta có thể chui vào đây điêu khắc thì chắc chắn phải xây dựng một lối ra chứ.
– Nói cũng có lý ! – Alexandra gật gù.
Nhân Mã gọi ra một đốm lửa nhỏ trên đầu ngón tay để nhìn cho rõ hơn những ký hiệu kỳ lạ trên mỏm đá. Đó là hình những vòng xoáy đồng tâm tựa như sóng nước tạo ra khi người ta ném một hòn đá vào mặt hồ phẳng lặng. Dường như chàng đã từng gặp qua cái ký hiệu tượng tự như vậy ở đâu đó, nhưng nhất thời không suy nghĩ ra được. Edward đứng bên cạnh cũng đã nhìn thấy những ký hiệu ấy, chàng nhìn quanh quất một lúc rồi lên tiếng.
– Tại sao chỉ có chỗ này mới có những ký hiệu đó, phần còn lại của hang động không hề có dấu hiệu điêu khắc nào.
Nhân Mã nghe vậy cũng quay đầu nhìn chung quanh một lượt rồi nhất trí với kết luận đó.
– Phải. Chẳng lẽ chỗ này có cơ quan gì đặc biệt.
Nói rồi Nhân Mã lùi về phía sau một bước.
– Để tôi thử dùng trọng lực tác động lên khắp bề mặt tảng đá này xem, biết đâu có thể phát hiện ra một cái chốt di động.
Bàn tay Nhân Mã khẽ nâng, bề mặt mỏm đá trước mặt bắt đầu phát ra tiếng răng rắc khe khẽ. Ánh mắt chàng pháp sư trẻ cũng cẩn thận quét trên bề mặt của mỏm đá. Một lúc sau, Nhân Mã vẫn không tìm thấy vị trí nào lỏng lẻo có thể di chuyển được, mồ hôi trên trán chàng bắt đầu lấm tấm.

– Thế nào ? Tìm được không ? – Edward bắt đầu sốt ruột.
Nhân Mã khẽ lắc đầu, môi vẫn mím chặt điểu khiển trọng lực rà trên mỏm đá thêm một lần nữa. Cuối cùng, chàng đành chịu thua, lắc đầu nói.
– Không có gì cả. Chẳng lẽ nơi này quả thực không có lối thoát.
Nữ đạo chích và kiếm sĩ nghe vậy cũng thất vọng ngồi phệt xuống đất. Bất ngờ, thanh gươm sắt của Edward chạm vào một trong những ký tự trên mỏm đá làm phát ra một thanh âm trong veo vang vọng. Edward vội nhỏm dậy, dùng chuôi gươm gõ lên ký hiệu thêm một lượt nữa.
– Âm thanh này nghe thật không bình thường.
Kiếm sĩ tiếp tục gõ liền mấy cái vào những ký tự khác, đáng kinh ngạc là mỗi ký tự lại ột âm thanh hoàn toàn khác nhau khiến người ta liên tưởng đến đàn đá, một loại nhạc cụ của bộ tộc Tiên Yêu. Đột nhiên, cả bọn ba người bạn cảm thấy một luồng chấn động lan khắp hang động.
– Có chuyển biến ! – Alexandra nói, nàng đứng bật hẳn dậy nghe ngóng. – Nhân Mã, Edward, hai anh nghe thử xem, có phải có tiếng ai đó ngâm nga không ?
Nhân Mã tỏ ra hết sức ngạc nhiên liền dỏng tai nghe thử. Quả nhiên vang vọng trong hang động có tiếng ai đó đang ngâm nga một điệu nhạc. Tiếng ngâm rất nhỏ, dường như là tiếng của một thiếu nữ. Edward rùng mình nói.
– Có…có phải là tiếng người hay không ?
Alexandra khẽ liếc anh chàng kiếm sĩ rồi nói.
– Hãy hy vọng đó là người.
– Lạ thật, người con gái đó chỉ ngâm nga mỗi một điệu. Giai điệu này cũng khá dễ bắt chước. – Sau một hồi chăm chú lắng nghe, Nhân Mã dường như đã nhận ra quy luật của điệu hát đó. Chàng khẽ ngâm theo.
– Nè, tôi cũng thuộc giai điệu đó rồi. Dễ thật ! – Edward đột nhiên reo lên. – Xem nè ! – Khác với Nhân Mã, Edward không dùng miệng để ngâm, mà chàng ta lại dùng chuôi gươm gõ lên trên mỏm đá ban nãy, nơi những ký tự có khả năng phát ra âm thanh kỳ lạ.
Trước ánh mắt khó tin của Nhân Mã và Alexandra, Edward gõ liền một hơi giai điệu đó trên mỏm đá. Khi chàng kiếm sĩ vừa kết thúc màn biểu diễn thì tiếng thiếu nữ ngâm nga cũng ngừng bặt. Hang động chợt rung lên dữ dội, đất đã bắt đầu chuyển mình di động. Ba người bạn tròn mắt nhìn nhau rồi nhìn cái hố xí rần rần thay hình đổi dạng. Mỏm đá với những ký hiệu kỳ lạ sau một hồi rung lắc đã dịch chuyển xa vị trí cũ đến hai thước, để lộ ra một thông đạo sâu hun hút.
Ba chiến hữu ngẩn ngơ nhìn nhau giây lát rồi quyết định tiến vào trong con đường vừa khai mở đó. Thông đạo này tuy không sáng sủa gì hơn cái hố xí vừa rồi, nhưng nó lại được xây dựng một cách công phu và tỉ mỉ. Độ rộng của lối đi cố định một cách chính xác, cứ cách chừng ba mươi đến năm mươi thước thì có một dãy bậc thang. Nhân Mã cảm thấy dường như họ đang hướng về phía trên trong lòng của một kiến trúc đặc thù. Chẳng lẽ họ đang quay về bên trong điện Iolik ? Đi được chừng nửa canh giờ thì thông đạo cuối cùng cũng kết thúc để lộ ra một tẩm điện hết sức lộng lẫy. Tẩm điện này được xây tạc theo lối kiến trúc của thời đế chế, từng vật trang trí bày biện đều được làm từ kim loại quý hiếm, vô số loại khoáng thạch được sử dụng để khảm nạm lên tường đá và cột trụ tỏa ánh sáng chói chang. Tại nơi trung tâm của tẩm điện, một bức tượng được đúc từ vàng ròng cao đến mười thước. Đó là một người đàn bà xinh đẹp, mắt nhắm nghiền nhưng miệng lại hé mở như đang hát. Trên tay bà ta cầm một dụng cụ hình chữ Y tựa như cái âm thoa.
– Đây không phải là tẩm điện dành cho con người. – Alexandra trầm trồ kêu lên một tiếng kinh ngạc.
– IM LẶNG ! – Một âm thanh hung dữ phát ra, tòa cung điện rung động một lượt. Cả ba người bạn giật mình nhìn ra xung quanh, nhưng không thấy bất kỳ kẻ nào khác ở trong tẩm điện. Âm thanh lại một lần nữa vang lên nhưng phần nào bớt giận dữ. – Trong điện thờ này không được làm ồn.
Nhân Mã thoáng rùng mình, mấy giọt mồ hôi lạnh toát ra sau gáy. Cái kẻ vừa lên tiếng kia chỉ dùng âm thanh của giọng nói đã đủ làm cho cả một kiến trúc khổng lồ chấn động. Trước một thế lực như vậy, chàng cảm thấy sức mạnh của bản thân nhỏ bé vô cùng. Alexandra bị kẻ lạ mặt quát một tiếng long trời lở đất mặt mày cũng tái mét không dám mở miệng ra nói nửa lời. Sau một hồi im lặng khá lâu, kẻ lạ mặt mới cất giọng trầm trầm.
– Nghe ta hỏi câu nào thì trả lời câu đó, không được lớn giọng, không được nói nhiều, bằng không ta sẽ cho các ngươi vĩnh viễn phải im lặng.
Ba người bạn đứng bất động một chỗ, chờ đợi người ấy đặt câu hỏi.
– Các ngươi vì sao đến đây ?
Cả ba chiến hữu liếc mắt nhìn nhau, không ai can đảm lên tiếng trước. Cuối cùng Nhân Mã đành tằng hắng lấy giọng rồi từ tốn nói.
– Chúng tôi được biết đây là thông đạo dẫn ra khỏi quân viện Hội đồng thành Guandara nên mới vào đây.
– Hội đồng Guandara ? – Kẻ lạ mặt có vẻ phẫn nộ khi nghe cái tên này. – Hừm. Cái tên Daien chết tiệt đó đã giam cầm ta ở đây hơn mười năm rồi. Bây giờ thì hắn đang hả hê trên cái địa vị thủ lĩnh Hội đồng, tên cáo già đó…
– Ngài và thủ lĩnh Daien có quen biết sao ? – Nhân Mã buột miệng hỏi.
Chỉ thấy kẻ lạ mặt gầm lên, một luồng chấn động ập tới đẩy Nhân Mã ngã lăn ra đất. Edward và Alexandra cũng bị một phen lảo đảo.
– Không đến lượt ngươi hỏi. Ta nhắc lại, ta hỏi gì ngươi đáp nấy, không hơn không kém.
Nhân Mã khổ sở bò dậy, người cảm thấy chút ê ẩm. Chàng thầm rủa cái tên quái dị này tại lại cứ liên tục bắt người khác giữ im lặng. Đột nhiên, dường như chàng nhớ ra một điều gì đó. Cái ký hiệu hình vòng tròn đồng tâm ấy, chàng đã nhớ ra nó là gì. Bây giờ thì tất cả đã sáng tỏ, mỏm đá có thể phát âm như nhạc cụ, giai điệu ngâm nga của thiếu nữ, cái kẻ bí ẩn buộc người khác giữ im lặng trong tẩm điện và trên hết là bức tượng người đàn bà cầm chiếc âm thoa trên tay. Không sai, đều liên quan đến âm thanh, bởi vì cái ký hiệu kỳ lạ kia chính là ký hiệu của Cổ thần Âm Thanh Halldora. Trong ngôn ngữ cổ đại thời đế chế Zodiacus thì halle có nghĩa là âm thanh còn dore thì có nghĩa là giai điệu và âm nhạc. Halldora được ghi chép trong sách cổ truyền thừa được cho là vị thần nắm giữ quyền năng tối thượng về thanh âm trong vũ trụ. Truyền thuyết cổ xưa kể lại rằng Halldora có hiện thân là một người đàn bà vô cùng xinh đẹp với giọng hát mê hoặc, trên tay cầm bảo vật Uruné, chính là chiếc âm thoa có khả năng phát ra mọi thứ giai điệu trên thế gian và cũng là loại vũ khí thao túng âm vực chí thượng. Theo các nhà thần học thời đế chế thì Halldora vốn dĩ là đứa con gái được cưng chiều nhất của Đấng Sáng Tạo, Ngài đã tạo ra bà ta để mang lại cho thế giới sự sinh động, hình thành nên một trong ngũ quan của vạn vật. Tuy nhiên Halldora chỉ biết lặp đi lặp lại những giai điệu nhàm chán do chính Đấng Sáng Tạo lưu lại trong ký ức của mình thuở ban đầu,vì vậy cuối cùng Ngài đã chán nản và bỏ lại vị thần Âm Thanh trong Cõi Mộng cùng những Cổ Thần khác để sáng tạo ra Con người, loài sinh vật có khả năng sáng tác và chơi nhạc cụ một cách tinh thông. Từ đó Halldora nuôi một mối hận thù sâu sắc với nhân loại, cùng những vị thần cổ khác, bà ta luôn tìm cách thoát khỏi sự khống chế của Cõi Mộng để tiến nhập phàm giới. Nhân Mã biết đến bà ta là nhờ một câu chuyện thuở ấu thơ mẹ chàng đã kể để răn đe chàng. Còn nhớ lúc đó Nhân Mã vô cùng ham chơi, mới mười ba tuổi đã trốn đến thành Zaian để ngao du và đã được một người lạ mặt tặng ột cái âm thoa. Lúc trở về rừng Evergreen, chàng vô cùng thích thú cứ lấy ra gõ mãi, cho đến khi mẹ chàng nghe được, bà liền nghiêm khắc hỏi chàng nguồn gốc của món đồ chơi đó. Nhân Mã ậm ừ mãi cuối cùng đành khai thật. Mẹ chàng tuy không nổi giận, nhưng đã dùng trọng lực dìm cái âm thoa xuống đáy hồ Syore trong rừng Evergreen và bảo với chàng rằng từ thời đế chế đệ nhất cho đến nay, âm thoa rất kỵ để cho loài người sử dụng bởi vì nó vốn dĩ là nhạc cụ của một cổ thần trong Cõi Mộng. Thế là mọi điều chàng biết về Halldora đã được mẹ truyền thụ chỉ trong một đêm. Sau này tuyệt nhiên không còn lần nào nhắc tới, qua thời gian dài Nhân Mã cũng nhất thời quên mất.
Nếu quả thực như vậy, chẳng lẽ ngôi đền Iolik này không phải là nơi phụng thờ quỷ dữ mà là nơi linh thiêng của Cổ thần Âm Thanh ? Vậy thì hoàn toàn có thể lý giải vì sao ở chỗ này có nhiều Dã Nhân đến vậy. Cổ thần xưa nay luôn tìm cách dụ dỗ và thu hút tín đồ vào Cõi Mộng, những kẻ bị bà ta lôi kéo đã vượt qua biên giới của phàm gian và trở thành quái vật. Nghĩ đến đó, toàn thân Nhân Mã chợt cảm thấy một cơn bủn rủn. Chàng nuốt nước bọt ực một cái rồi trấn tĩnh lại. Theo như suy đoán của chàng hiện tại thì cái kẻ lạ mặt này không ai khác chính là một tư tế của Halldora. Hắn chính là một pháp sư đã phản bội lại loài người để cung phụng một Cổ thần, chính vì vậy mà đã được Halldora ban cho sức mạnh to lớn đến như vậy. Đang tính toán phải làm sao để thoát thân thì tên pháp sư bí ẩn lại lên tiếng.

– Nhìn vẻ mặt sợ hãi của ngươi, phải chăng ngươi đã nhận ra nơi đây là chỗ nào ?
Nhân Mã thoáng giật mình vì tên tư tế dường như đọc được ý nghĩ của chàng. Cân nhắc một lúc, chàng đáp lời.
– Thì ra ngươi chính là một pháp sư Bóng tối.
– Hahaha. – Tiếng cười rung động cả tẩm điện. – Không sai. Ta chính là một trong những tư tế được chính Halldora quyền năng sắc phong.
– Halldora ? – Alexandra nhìn Nhân Mã thắc mắc.
Không đợi nữ đạo chích phải hỏi thêm, Nhân Mã giải thích.
– Đó là Cổ thần Âm Thanh.
– Một cổ thần à ? – Alexandra tự thấy hơi thở mình có phần nghẹn lại trong cuống phổi.
– Yên tâm đi, không phải cái gã này đâu, hắn chỉ là một tư tế của cổ thần mà thôi.
– Hừ ! Chỉ là một tư tế à ? – Tên pháp sư Bóng Tối giận dữ gầm lên.
Đột nhiên trong tẩm điện, không khí bắt đầu chuyển lưu, cuồng phong nổi lên dữ dội. Ba người bạn kinh hãi lùi mấy bước, dùng tay chắn ngang tầm mắt mới có thể tạm nhìn qua được màn khói bụi. Tại nơi cao nhất của điện thờ, một đám mây bụi sáng lòa hội tụ, xoay mòng mòng với tốc độ rất nhanh rồi tan rã để lộ hình hài một người đàn ông trung niên với cặp lông mày dựng đứng màu tím, vẻ mặt rất dữ tợn.
– Địa vị của ta nếu so với thánh nữ đền thờ Ánh Sáng phải nói là cao hơn một bậc. Đáng lý ra phàm dân các ngươi khi gặp ta cũng giống như là gặp đại diện của Cổ thần, phải quỳ lạy mới đúng. – Hắn hùng hồ nói.
– Bọn ta chỉ quỳ lạy trước Đấng Sáng Tạo và những vị thần của Ánh Sáng. – Edward vốn dĩ xuất thân từ cảnh vệ hoàng gia, có thể nói chàng ta là một kẻ sùng đạo khi nghe tên pháp sư kia ngạo nghễ như vậy liền không chịu được mà lên tiếng.
– Láo toét ! Láo toét ! – Tên pháp sư điên tiết phất tay một cái, một luồng sức mạnh vô hình như vũ bão cuốn phăng cả người chàng kiếm sĩ lên không trung rồi quăng vào tường đá khiến Edward bất tỉnh tại chỗ.
– Lão già đáng ghét ! – Alexandra thấy cảnh tượng đó cũng không kiềm chế được, rút hai thanh đao ngắn trên lưng ra dùng toàn lực phóng về phía tên pháp sư bóng tối.
Bình thường với một cú ném như vậy, nữ đạo chích có thể hạ sát một lượt bốn đến năm đối thủ như chơi, thế nhưng gã pháp sư nọ chẳng những không hề sợ hãi hay tránh né mà ngang nhiên đón chờ hai ngọn đao đang vun vút xé gió phóng tới, chỉ thấy hắn hít lấy một hơi dài rồi rống lên một tiếng.
– Aaaaaaah !
Nhân Mã và Alexandra trong phút chốc dường như có thể nhìn thấy những xung động của thanh âm như vũ bão nén ép không khí tạo thành những làn sóng khổng lồ tựa như những gì mà cái ký hiệu đồng tâm kia mô tả. Những làn sóng đầy uy lực đó lấy gã pháp sư Bóng tối làm trung tâm thổi thốc ra chung quanh. Nhân Mã cảm thấy màng nhĩ của mình đau dữ dội, rồi sau đó chàng không còn nghe được bất cứ thứ gì khác ngoài một âm thanh “Oooooooo” kéo dài liên tục. Đầu óc chàng chợt cảm thấy choáng váng, chàng nhận ra cái làn sóng âm thanh kia đã ập tới, lôi cuốn cơ thể mình lên không trung, đẩy lui ra sau với tốc độ kinh hoàng. Hai con đao của nữ đạo chích chưa kịp chạm đích thì đã bị thổi ngược trở lại, cùng với chủ nhân của chúng đập mạnh vào tường đá của tẩm điện, cát bụi từ trần điện rơi xuống lả tả.
*
Trăm dặm về phương Bắc, nơi vương quốc trung tâm, đấu trường Byon đã diễn ra hơn nửa ngày, bên ngoài khu vực đấu trường dường như không còn một bóng người. Từ xưa đến nay chưa từng có thông lệ đấu trường diễn ra một cách bí mật như thế này, ngoài những đấu sĩ tham gia ra, không ai được biết bọn họ tranh tài với nhau như thế nào.
Đức vua Athras đang cùng với hoàng hậu dạo chơi trong vườn hoa hoàng gia thì bất ngờ ả nữ tì của công chúa Helena hớt hơ hớt hải chạy đến lập cập quỳ rạp trước mặt hai người.
– Bệ hạ…công chúa…công chúa… – Nàng ta lắp bắp mãi không nói được thành câu.
Rốt cục hoàng hậu sốt ruột quá đành hối.
– Công chúa làm sao ? Suốt ngày cái bộ dạng của ngươi cứ thất thần như vậy dễ khiến cho người khác đau tim. Chắc Helena lại xuống chuồng ngựa để quậy phá chứ gì ?
Nàng hầu gái nghe vậy càng tỏ vẻ sợ hãi, run rẩy một hồi mới rặn ra được một câu.
– Công…chúa…bỏ đi rồi ạ !
– Cái gì ? – Hoàng hậu lảo đảo suýt ngã, cũng may đức vua Athras nhạy bén đã đưa một tay ra đỡ.
Arthras bèn lên tiếng hỏi.

– Ngươi có tìm kỹ chưa ? Có phải nó trốn đâu đó chơi rồi không ?
– Lần này công chúa không có trốn, công chúa nói với nô tì là sẽ cùng với Sư Tử hộ vệ, Bảo Bình pháp sư, Cự Giải pháp sư mấy người tham gia đấu trường. Nô tì cứ tưởng nàng nói đùa, ai ngờ vừa rời đi một lúc thì công chúa đã biến mất.
Lúc này đức vua cũng cảm thấy có chút choáng váng, với tuổi tác của ngài, những tin động trời như thế này quả nhiên có sức ảnh hưởng, khó mà đứng vững như lúc còn trẻ. Athras bèn kéo vợ tới một cái ghế đá mà ngồi xuống, rồi ra lệnh cho nàng hầu gái.
– Mau…mau ời các vị thủ lĩnh.
– Dạ ! – Cô hầu gái nghe lệnh liền hối hả chạy đi, trước khi ra khỏi vườn hoa còn vấp một cái chới với suýt chút nữa thì vùi mặt xuống một bồn hoa.
Một lúc sau, nàng hầu gái quay lại, tốc độ phải nói là nhanh nhẹn, đi theo nàng không có một thủ lĩnh nào mà chỉ có một pháp sư Hội đồng. Đức vua cau mày tỏ vẻ không hài lòng. Khi nàng hầu gái và pháp sư đến trước mặt vua và hoàng hậu thì người pháp sư liền cúi đầu cung kính nói.
– Thưa bệ hạ, các vị thủ lĩnh đều đã trấn thủ bên trong trận địa thử thách, bọn thuộc hạ không có cách nào liên lạc. Bên ngoài trận địa đã bị các thủ lĩnh dùng pháp thuật phong tỏa, với pháp thuật của bọn thuộc hạ không thể tiến vào. Các thủ lĩnh có dặn, phải chờ đến khi đấu trường kết thúc…
Đức vua Athras chợt cảm thấy một trận đau đầu, ngài liền phẩy tay ra hiệu cho vị pháp sư trẻ và nàng hầu gái lui ra, lúc hai người nọ đang lui nửa chừng thì ngài liền nói.
– Chờ đã, mau thỉnh Đại tướng quân. Lúc này chỉ có ngài ta mới giúp được.
Hoàng hậu nghe vậy liền bừng tỉnh, lo lắng nói.
– Chuyện Helena ham chơi, nếu làm phiền Ma Kết đại tướng quân e là không tiện.
Athras thở dài.
– Ta biết Đại tướng quân vốn dĩ được thần linh giao phó, trọng trách của ngài là an nguy của Cyrion chứ không phải chuyện gia đình ta. Nhưng lần này nếu như ta đích thân nhờ vả, có lẽ ngài ta cũng nể mặt mà giúp đỡ. Haiz, tất cả cũng tại nàng không biết dạy con.
Hoàng hậu bị khiển trách cũng phiền não không nói nữa. Vị pháp sư trẻ nhận lệnh của quốc vương đã nhanh chóng đi tìm Ma Kết, cuối cùng cũng quay lại một mình không thấy tướng quân đi cùng.
– Có chuyện gì ? Tại sao cả tướng quân cũng không đến ?
Vị pháp sư trẻ vẻ mặt khó xử nói.
– Tướng quân nghe nói công chúa đã lẻn vào đấu trường không hề kinh ngạc, ngược lại ngài còn dặn thuộc hạ chuyển lời đến đức vua và hoàng hậu là: trong đấu trường có Sư Tử và Cratos, công chúa nhất định sẽ không sao.
Athras nhìn vợ mình với vẻ bất lực.
– Tướng quân trí tuệ thần thông, nếu ngài đã nói vậy, có lẽ chúng ta cũng không còn cách gì khác.
Hoàng hậu vì lo lắng cho con mà hai mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng tạm nguôi ngoai mà cùng chồng trở về biệt viện.
Cùng lúc đó, bên trong khu vực thử thách thứ nhất của đấu trường, cả bọn Sư Tử mấy người vô cùng kinh ngạc khi thấy công chúa cao quý của Cyrion lại xuất hiện tại nơi hiểm nguy muôn trùng như thế này. Sư Tử từ nhỏ đã có cảm tình với Helena nên chàng cũng là người lo lắng nhất.
– Công chúa, tại sao nàng lại có mặt ở đây ?
Helena mỉm cười tinh nghịch.
– Ta suốt ngày ở trong điện hoàng gia thiệt là chán quá, trước đây ta cũng từng học đánh kiếm. Ta muốn gia nhập tổ đội của ngươi.
– Nhưng mà… – Sư Tử định nói nhưng liền bị công chúa ngắt lời.
– Chẳng phải một đội tối đa năm người sao ? Các người đếm đi đếm lại cũng chỉ có bốn, thế thì ta điền vào cho đủ.
– Không thể được, nơi này quá nguy hiểm, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì đức vua sẽ trách tội. – Sư Tử tiếp tục thuyết phục Helena.
– Ai cần ngươi đứng ra nhận tội. Tham gia đấu trường là quyết định của ta mà.
Mặc kệ sự bướng bỉnh của công chúa, Sư Tử suy nghĩ một lúc rồi hướng mặt ra phía xa mà nói lớn.
– Thỉnh đệ thất thủ lĩnh chưởng quản khu vực thử thách thứ nhất ra mặt. Thuộc hạ là hộ vệ hoàng gia, hiện tại công chúa Helena bị lạc vào đấu trường, mong thủ lĩnh giúp đưa nàng ra ngoài.
Âm thanh của Sư Tử vang vọng vào những cột đá khổng lồ rồi trôi tuột mất. Một lúc lâu sau đó, đột nhiên có tiếng hồi đáp.
– Ta chính là đệ thất thủ lĩnh. Việc công chúa Helena tiến nhập đấu trường ta đã biết, nhưng để ra khỏi đấu trường, nàng phải đi tiếp, không được quay trở lại. Thử thách đối với công chúa cũng tương đồng với bất kỳ đấu sĩ nào khác. – Giọng nói của thủ lĩnh không cao không thấp, cực kỳ bình tĩnh.
– Tại sao lại như vậy được ? – Sư Tử tức giận nói.
Không có tiếng trả lời, dường như vị thủ lĩnh kia hoàn toàn bàng quan trước sự có mặt của công chúa trong đấu trường.

– Chẳng lẽ đầu óc của ông ta có vấn đề ? – Sư Tử lầm bầm nói.
Bảo Bình ở bên cạnh không nhịn được đành xen vào.
– Thôi chúng ta đi tiếp nào, những người khác có lẽ đã giành hết chỗ trên sàn đá rồi. Mất cả nửa ngày mà đội của mình vẫn còn ở gần cổng.
Cự Giải và Cratos nghe vậy cũng không phản đối mà gật đầu. Helena thì hí ha hí hửng chạy đến bên cạnh Cự Giải.
– Hai chị em mình cùng nhau chiến đấu nhé.
Cự Giải không kìm được mà mỉm cười trước tính ham chơi của cũng chúa.
– Helena nàng yên tâm, có tôi và Cratos ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ cho nàng. – Sư Tử cũng xen vào.
– Xí ! Ta có lưỡi gươm này, xem ai dám đối đầu với ta. – Helena tuốt thanh gươm báu đeo trên lưng ra.
Vừa nhìn qua cũng biết đó là một vũ khí quý giá của hoàng gia, có lẽ đã bị công chúa cuỗm mất. Công chúa ra vẻ tự hào đưa thanh gươm lên trước mặt soi một lượt. Bỗng dưng trong không khí vọng đến một tiếng “vút” chỉ thấy Cratos nhanh như cắt xuất hiện trước mặt Helena, thanh gươm trên lưng chàng cũng đã cầm trên tay, bằng một động tác vô cùng dũng mãnh đã chặt đứt lìa một mũi tên sắp sửa cắm phập vào người công chúa. Cùng lúc đó có tiếng Bảo Bình khẩn trương.
– Có kẻ tấn công !
Helena vừa thoát chết trong gan tấc, tay chân bủn rủn, nhất thời không thể động đậy liền bị Sư Tử kéo mạnh về phía sau.
– Là thợ săn ! – Sư Tử hét. – Cẩn thận, bọn chúng là những thiện xạ bậc nhất trong vương quốc.
– Các người cứ chiến đấu với chúng, có ta cản tên cho công chúa, nàng ta sẽ không sao. – Cự Giải bấy giờ mới lên tiếng.
Bảo Bình và Sư Tử quay lại nhìn nàng một lúc rồi gật đầu, cả hai pháp sư cùng Cratos tiến lên phía trước để đối kháng với kẻ địch. Cách nhóm người Sư Tử không xa, một đội đấu sĩ bắt đầu lộ diện. Đứng đầu chính là một thợ săn cầm trên tay chiếc cung bằng bạc óng ánh như mặt trăng, đi sau hắn còn có một thợ săn khác sử dụng nỏ, hai kiếm sĩ và một nữ pháp sư. Quả nhiên là một chiến đội hoàn hảo. Xạ thủ tấn công tầm xa, kiếm sĩ cận chiến còn pháp sư thì gia tăng năng lực chiến đấu. Bảo Bình lạnh lùng dùng ánh mắt dò xét đối phương, đoạn không nói không rằng, một tay chàng đưa lên phía trước, lập tức một quả cầu ánh sáng hội tụ trên tay, viên pha lê màu xanh biếc xuất hiện, chầm chậm xoay. Gió cũng bắt đầu nổi lên chung quanh khu vực chiến đấu của hai đội khiến mái tóc vàng ló ra khỏi mũ choàng của Kẻ điều khiển mộng bay phấp phới. Bên cạnh đó, Sư Tử cũng rút thanh gươm trên lưng, môi niệm thần chú, thanh gươm đỏ rực lên tỏa sức nóng mãnh liệt ra xung quanh. Tên thợ săn nhìn thấy cảnh tượng đó, không khỏi nheo mắt.
– Một chiến đội có đến hai pháp sư cùng công kích, không thể coi thường. – Hắn cảm thán.
– Bảo Bình, ngươi có thể lôi chúng vào giấc mơ không ? – Sư Tử hỏi, chàng đã từng nghe Đại tướng quân nói qua về khả năng của pháp sư điều khiển mộng, nếu trong thực chiến có thể tùy lúc đưa người khác vào giấc mơ thì quả nhiên là vô địch.
Bảo Bình suy nghĩ một lúc rồi nói.
– Không thể được, ở đây có Cratos và công chúa Helena không phải là pháp sư, sức đề kháng của họ với Cõi Mộng rất kém, nếu ta cố tình bao phủ giấc mơ lên khu vực này thì linh hồn của họ rất có nguy cơ bị Cõi Mộng dẫn dụ, trở thành Dã Nhân. Chỉ có thể đánh theo cách thông thường thôi.
Sư Tử thầm kêu khổ trong lòng, thì ra loại ma thuật nào cũng có giới hạn của nó, thuật điều khiển mộng quả nhiên rất hùng mạnh, nhưng cách thức thi đấu tổ đội này khiến cho Bảo Bình kia không tài nào thi triển hết quyền năng. Đang tính toán xem chiến thuật như thế nào thì Bảo Bình đã tiến lên trước một bước nói to.
– Bọn du đãng kia, ra tay đi, xem ta trị các ngươi như thế nào !
– Hừ ! Quá ngang tàng. – Tên cung thủ đáp lời, đoạn hắn rút trên lưng ra một mũi tên, đặt lên cánh cung.
Dây cung vừa giương căng, đột nhiên cả mũi tên bùng cháy.
– Đó là loại tên đặc biệt sử dụng lưu huỳnh để tạo hỏa khí, ngươi phải cẩn thận, bằng không cả người sẽ cháy như đuốc. – Cratos đã từng được biết qua loại vũ khí này của thợ săn lúc còn trong đội cảnh vệ quân.
Nghe mấy lời trên, Bảo Bình chỉ khẽ nhếch mép, dường như không thèm quan tâm. Chàng giơ viên pha lên ra phía trước, tay còn lại đưa lên miệng đọc một câu chú:
– Flamoez Wolunahinz.
Thần chú vừa đọc xong, viên pha lê từ màu xanh biêng biếc như đại dương đột ngột chuyển sang màu vàng chói lóa. Tại trung tâm viên đá ma thuật, một ngọn lửa bùng lên dữ dội rồi phóng vọt ra ngoài, hơi lửa hừng hực thiêu đốt không gian. Ngọn lửa do Bảo Bình gọi ra cuộn tròn như xoáy lốc rồi nhanh chóng tụ thành hình hài một con sói lửa khổng lồ. Con sói hiên ngang chắn thân hình đồ sộ ngùn ngụt cháy của nó trước mặt Bảo Bình, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía đối phương. Tên cung thủ nheo mắt thả dây cung, mũi tên lưu huỳnh ma sát với không khí tạo nên một vệt sáng như sao băng lao vụt về phía Bảo Bình. Con sói lửa nhanh như chớp há cái mồm đỏ rực đón lấy mũi tên lửa, mũi tên phóng thẳng vào họng con sói rồi mất hút. Tên cung thủ gương mặt đắc ý một lúc, rồi dần chuyển sang kinh ngạc. Con sói lửa chẳng những không hề tỏ ra bị thương, ngược lại còn ung dung khạc ra một ngụm tro, chỉ thấy trong đám tro tàn đó còn lại đầu mũi tên bằng thép đã bị nung chảy một nửa. Lúc bấy giờ nữ pháp sư đội thợ săn dường như đã tỏ tường vấn đề, ả bèn nói với tên cung thủ.
– Con sói đó không phải được tạo ra bởi ma thuật. Nó chính là một linh thú đến từ Cõi Mộng. Gã pháp sư kia chắc chắn có khả năng du hành trong Cõi Mộng để thu phục linh thú, hắn nhất định không tầm thường.
– Hừ, không ngờ chỉ mới khu vực đầu tiên đã gặp phải đội khó ăn như vậy. – Tên thợ săn dùng nỏ hằn hộc nói.
– Katrine, ngươi là pháp sư, ngươi nói xem phải xử lý con quái vật đó thế nào ? – Một trong những kiếm sĩ đối phương nói.
Nữ pháp sư với tên gọi Katrine cau mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng ả cũng nở một nụ cười nham hiểm.
– Baldun, ngươi cùng với Folki cứ giương cung và nỏ bắn tên vào bọn chúng đi. Con sói đó có thể đỡ được một mũi tên, nhưng làm sao đỡ được hàng ngàn mũi tên. Ta sẽ cho chúng thấy ma thuật nhân bản là như thế nào. – Vừa dứt lời, ả pháp sư giơ một ngón tay chỉ lên trời, lập tức dưới chân bọn chúng xuất hiện một vòng sáng ma thuật màu tím. – Bắn đi !
Hai tên xạ thủ nghe Katrine ra lệnh liền không chần chừ giương cung và nỏ phóng ra hai mũi tên về phía đội Sư Tử. Ả pháp sư khẽ nhếch miệng cười rồi chỉ ngón tay về phía hai mũi tên đang lao đi.
– Inza tu kualuanz..
Câu chú vừa dứt, hai mũi tên đột ngột phát ra ánh sáng tím rồi trong vòng chưa đầy nửa khắc, chúng tách ra thành vô số mũi tên giống hệt nhau, tỏa ra bốn phương tám hướng. Bảo Bình và Sư Tử trợn mắt nhìn một màn mưa tên thép rào rạt lao tới với tốc độ kinh người. Bảo Bình ra lệnh cho con sói lửa cản tên, bên cạnh chàng, Sư Tử và Cratos cũng dùng gươm ra sức chặn những mũi tên lại. Nhưng những mũi tên dưới tác dụng của ma thuật dường như có ý thức riêng, chúng phân tán đi khắp các hướng, né tránh những đòn tấn công của sói lửa và hai kiếm sĩ, những mũi tên bị đánh trúng thì lập tức hồi sinh hay tự nhân bản thành nhiều mũi tên khác. Cuối cùng chỉ trong một thời gian ngắn, ba đấu sĩ của đội Sư Tử đã bị vây trong một đám mây dầy đặc mũi tên, đám mây càng lúc càng nở rộng và hung bạo tấn công ngươi bên trong. Ở đàng sau, Cự Giải triệu hồi một tấm khiên chắn trước mặt mình và công chúa Helena, miễn cưỡng chống đỡ một vài mũi tên lạc đạn phóng tới. Năm kẻ đấu sĩ đối phương đắc ý nhìn kẻ địch khốn đốn, tin chắc kỳ này đã thắng nhanh rút gọn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.