Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 21
Chương 21
Chỉ còn độ tuần lễ nữa sẽ vào Đông chí, thủ phủ thành trì Terre của vương quốc cực bắc Hyon băng tuyết trập trùng.
Người ta dễ dàng nhận ra những ngọn tháp sừng sững, những lâu đài và biệt viện nguy nga của nó từ cách đó đến hơn vài trăm dặm. Terre được phân ra thành hai khu vực trọng yếu, từ cổng thành mà tiến vào thì ta đặt chân đến khu Thành Ngoại. Đó là một tổ hợp khổng lồ những nhà cửa, phố xá và chợ búa tạo thành một vành đai rộng và dài hơn chục dặm. Trong những ngày quang đãng, cư dân tại đây đều đổ xô ra đường, kẻ thì buôn bán, kẻ thì mua sắm, ai nấy đều phục trang tươm tất, mặt mày niềm nở, có thể nói là một cảnh tượng khó có thể tìm được ở những thành trì lớn khác trên lục địa. Khu Thành Nội chính là hạch tâm của Terre, từ bất kỳ con đường nào ở Thành Ngoại, muốn vào Thành Nội đều phải bước qua một trăm hai mươi bậc thang đá rồi đến trình diện với cảnh vệ quân gác cổng thì mới được phép tiến vào. Thành Nội được kiến tạo bởi trùng trùng điệp điệp những dinh thự khổng lồ, thạch tháp hùng vĩ, những lâu đài tráng lệ bao vây lấy điện hoàng gia ở giữa. Đó chính là thế giới xa hoa của giai cấp quý tộc Hyon gồm có hoàng tộc, hiệp sĩ và thương nhân giàu có. Chính vì lối kiến trúc đặc trưng này mà Terre hơn hai vạn năm qua được mệnh danh là Viên Pha Lê của phương Bắc xa xôi. Nhắc tới địa phương này, con người ta không khỏi có cảm tưởng đó chính thị là một địa đàng ở tại nhân gian.
Vào khoảng thời gian còn hay tự do ngao du khắp các vùng biển, Song Ngư cũng đã từng nghe qua danh tiếng của tòa thành trì này. Truyền rằng ánh sáng của nó rọi xa đến ngàn dặm, sự trường tồn của nó đã trải dài đến vạn năm, Terre thực sự là một đại diện cho cuộc sống phồn vinh bất tận. Người ta còn nói rằng, vào những ngày cực hàn của mùa đông, thậm chí trên bầu trời nơi đây còn có hiện tượng cực quang vô cùng kỳ diệu khiến cho ai ai cũng ao ước được chứng kiến một lần. Thế nhưng trăm lần nghe cũng không bằng được một lần trực tiếp nhìn thấy, Song Ngư cuối cùng cũng có thể tận mắt chiêm ngưỡng cái kỳ quan nhân tạo trong truyền thuyết này. Nàng ung dung dạo bước trên con đường đá xuyên qua một khu chợ náo nhiệt, ánh mắt thích thú theo dõi từng con người và cảnh vật hai bên lối đi.
– Thì ra quê hương của chàng lại đẹp như vậy. Nếu được vĩnh viễn cùng chàng ở lại nơi đây thì không còn gì bằng. – Song Ngư nghĩ thầm. – Nhưng có điều, tòa thành rộng lớn như thế này, biết đi đâu mà tìm chàng đây ?
Cùng lúc đó có hai thiếu nữ nắm tay nhau từ hướng ngược lại mà đi tới, hai nàng khoảng độ mười bảy mười tám tuổi, vừa mang giỏ chất đầy rau củ vừa trò chuyện rất là vui vẻ. Song Ngư một nửa bản thể vốn là thần linh cho nên thính giác cũng hơn hẳn người thường, ở một khoảng cách khá xa nàng cũng có thể nghe rõ hai thiếu nữ kia bàn luận điều gì.
– Chị Erna à, nghe nói hoàng tử Noah đã trở về Terre rồi. – Cô gái đội chiếc mũ len màu nâu sữa lên tiếng.
– Chị cũng vừa mới nghe tin ấy ở chợ, chính là tối hôm qua. – Thiếu nữ còn lại có đôi mắt to tròn vui vẻ trả lời, nhưng ánh mắt nàng ta chợt có nét buồn. – Thật là đáng tiếc, bọn họ trở về lúc nửa đêm, đó là giờ giới nghiêm cho nên chúng ta không thể ra xem.
– Xem thì có ích gì, chị em mình dù có tương tư chàng đến thế nào đi nữa thì chàng cũng không hề hay biết. – Thiếu nữ mũ len thở dài.
Erna dừng bước, nắm lấy đôi bàn tay của người bên cạnh vỗ nhè nhẹ.
– Gerda à, chúng ta xuất thân thấp hèn, tốt nhất là không nên mơ mộng quá cao.
Thiếu nữ tên Gerda chu mỏ nói.
– Em thật cảm thấy tiếc cho chị đó. Chị đẹp như vậy, ở Thành Ngoại có biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi nhưng trái tim của chị lại giống như bọn em bị hoàng tử Noah kia làm cho điên đảo.
Erna cười vô tư.
– Chuyện này làm sao có thể trách chúng ta được. Chỉ trách thì trách Noah kia được thần linh ưu ái ban cho cái tướng mạo thật tuấn tú, phong độ thật anh dũng.
Song Ngư đứng ở xa thâu tóm toàn bộ cuộc đối thoại này, biết được Noah vỗn dĩ có nhiều thiếu nữ trẻ đẹp thầm thương trộm nhớ, trong lòng nàng bỗng nhiên có cảm giác thiệt khó chịu. Nàng bất giác ngẫm lại bản thân mình, cho dù nàng sở hữu dung mạo trẻ đẹp vĩnh hằng, nhưng xét về tuổi tác thì không biết Noah phải xưng hô với nàng như thế nào cho phải. Cũng may là khoảng thời gian ở cùng chàng trên đảo Xymon, Song Ngư luôn che giấu thân phận thực sự của mình. Nếu quả thực chàng phát giác ra bí mật này, có khi nào chàng sẽ hoảng sợ đến chết ngất hay không ? Mấy cô gái kia mới thực là đồng trang đồng lứa với chàng. Lại nói hoàng tử Noah kia quả thật là kẻ có cái khả năng khiến cho bất kỳ nữ nhân ở trên thế gian này phải mắc căn bệnh tương tư. Còn nhớ khi lần đầu nhìn thấy chàng trên bờ biển đó, Song Ngư cũng không khỏi ngẩn ngơ trước dung mạo của chàng. Dầu lúc ấy chàng còn bất tỉnh, nhưng gương mặt của chàng vẫn vô cùng thanh tú, hàng lông mày dài và mượt, cái mũi thật là cao. Nàng vốn dĩ là một nữ thần, mấy ngàn năm sống tại Hải Vương điện cũng gặp gỡ không ít nam hải thần, tuy rằng tướng mạo của họ so với người phàm thực sự vượt trội, nhưng cũng không có ai khiến cho nàng có thể động lòng. Có lẽ là số mệnh đã khiến cho nàng gặp gỡ và cứu con tàu của Noah, chính số mệnh đã sắp đặt cho chàng xuất hiện trước mặt nàng. Nghĩ ngợi một lúc, Song Ngư tự nhiên thấy buồn cười bản thân mình, nàng thì ra là đang ghen với những thiếu nữ người phàm nọ. Cái cảm giác ghen tuông là như vậy hay sao ? “Tình yêu, ngươi rốt cục là thứ gì mà có thể khiến ột kẻ đã mấy vạn tuổi như ta cũng trở nên ích kỷ ?”
– Nhắc đến chuyện xinh đẹp, Gerda em coi, thiếu nữ kia mới thực sự là kiều diễm. – Tiếng trò chuyện của Erna vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Song Ngư. Khi nàng đưa mắt nhìn thì thấy nàng Erna nọ đã tiền đến rất gần và cả hai chị em họ đều đang nhìn về phía nàng.
– Phải đó, nàng ta đẹp quá, em chưa từng thấy một tiểu thơ nào xinh đẹp đến như vậy, dựa vào trang phục đó phải chăng nàng ta là người bên ngoài vương quốc ? – Gerda cảm thán.
Thấy Song Ngư dường như đã nhận ra họ, hai chị em Erna liền kéo nhau đến trước mặt nàng chào hỏi.
– Xin chào tiểu thơ, tôi tên là Erna còn đây là Gerda, chúng tôi sống ở khu Phố Tơ Lụa cũng gần đây.
Song Ngư thoáng ngập ngừng để tìm lời đối đáp vì có lẽ cũng lâu lắm rồi nàng không có chào hỏi cùng với con người.
– Xin…chào, ta tên là Song Ngư, ta đến từ Odem.
– Odem ? Là thành trì nào sao tôi chưa từng nghe ? – Gerda tỏ vẻ ngạc nhiên và thích thú.
Song Ngư liền cảm thấy mình thiệt sơ suất, nàng tuyệt đối không thể để lộ thân phận của mình được. Cũng may là hai cô gái này cùng lắm chỉ chừng mười mấy tuổi, cả đời chắc cũng chưa từng rời khỏi Terre thế nên nhất thời không biết được Odem là địa danh nào.
– À…chỉ là một quốc đảo nhỏ ở phía Tây thôi. – Song Ngư lấp liếm.
– Cha, nơi đó rất là xa có phải không ? Nàng vì sao lại lặn lội đến Terre vậy ? – Gerda tò mò.
Erna đứng bên cạnh liền nắm tay người chị em của mình rồi nói.
– Gerda à, em lịch sự một chút !
Song Ngư cười nói.
– Không sao. Ta đến đây là…là vì cùng cha đi buôn bán mà thôi.
– Hóa ra nàng là con gái của một thương nhân.
– Phải đó. – Song Ngư gật đầu.
– Vậy nàng ở đây đã quen thuộc hết chưa ? Có cần chúng tôi cùng nàng đi xem một vòng cho biết hay không ? – Erna quả nhiên là một người thân thiện.
Song Ngư khẽ lắc đầu nói.
– Cám ơn hai nàng rất nhiều, nhưng mà ta còn có việc phải làm. Tuy nhiên có một chuyện ta rất muốn hỏi.
Erna niềm nở.
– Là chuyện gì xin nàng cứ nói.
– Ta nghe nói hoàng tử Noah vừa mới trở về quê hương, cha ta là thương nhân từ xa đến liền có một món đồ quý giá muốn dâng cho ngài ấy làm quà. Không biết làm sao mới có thể gặp được chàng ta ?
– A thì ra là chuyện này, không phải cha của nàng cũng muốn gả nàng cho hoàng tử đó chứ ? – Gerda mau mắn cắt lời.
– Gerda, em sao có thể ăn nói như vậy ? – Erna liền trách.
– Không phải như nàng nghĩ đâu, thân phận của ta làm sao mà có thể làm vợ của chàng chứ. – Song Ngư tìm một lý do hợp lý để trấn an hai thiếu nữ trước mặt.
– Nói như vậy có nghĩa là nàng không có tư cách tiến nhập Thành Nội ? – Erna thắc mắc.
– Tư cách tiến nhập Thành Nội ? – Song Ngư dường như không hiểu những lời vừa rồi của Erna.
– Phải. Ở Terre này, giai cấp quý tộc đều sống ở Thành Nội, những người như chúng ta không thể đặt chân đến đó. Nàng nhìn xem, con đường lớn phía bên kia sẽ dẫn về khu Thành Nội, trung tâm của Thành Nội là điện hoàng gia nơi quốc vương và hoàng tử ở. – Vừa nói Erna vừa đưa tay chỉ về một con đường lát đá rất rộng lớn. – Tuy nhiên ở đó có cảnh vệ quân đứng gác, chỉ có những người có giấy thông hành của hoàng gia mới có thể đi vào.
– Hóa ra là như thế, thủ phủ của Hyon quả nhiên có điểm khác biệt với thành trì thông thường. – Song Ngư cảm thán.
Song Ngư trò chuyện cùng hai chị em Erna thêm một lúc thì từ giã họ. Nàng theo con đường lớn mà Erna chỉ để đi tiếp. Con đường này nếu nói dài thì cũng không dài, nhưng vì Song Ngư vừa đi vừa suy nghĩ mông lung, rốt cuộc mất nửa ngày mới đến được chỗ một trăm hai mươi bậc thang đá. Ước chừng bản thân đã để mất quá nhiều thời gian, Song Ngư bèn phất tay một cái, cả người tan biến vào không khí, khi xuất hiện trở lại thì nàng đã đứng ở bậc thang trên cùng. Hai cảnh vệ quân đứng gác lối vào Thành Nội chứng kiến sự xuất hiện kỳ lạ của thiếu nữ trước mặt không khỏi trợn mắt kinh hãi. Nhưng không đợi họ có bất kỳ một phản ứng nào, hai mắt Song Ngư đột nhiên lóe sáng, ánh sáng màu xanh như đại dương lan tỏa trong không gian. Ngay tức khắc, hai cảnh vệ quân nọ trở nên si dại, ánh mắt đờ đẫn vô hồn rồi đổ gục xuống mặt đất ngủ ngon lành. Nàng từ tốn bước qua cơ thể bọn họ đi vào bên trong. Khu Thành Nội khác hẳn với cảnh quan bên ngoài, những tòa lâu đài và biệt viện lớn đổ bóng sừng sững, người qua kẻ lại cũng ít hơn nhiều. Những kẻ có mặt ở đây ngoại trừ quân lính ra và nô lệ hầu hạ ra, số còn lại đều là quý tộc, phong cách của họ cũng rất mực cao quý. Từ dáng đi cho đến lời ăn tiếng nói và cử chỉ đều toát nên vẻ tao nhã. Những cư dân Thành Nội trông thấy Song Ngư ung dung rảo bước trên đường cũng không kìm được mà đưa mắt dõi theo.
– Vị tiểu thư kia là con cái của dòng họ nào trông thật dễ nhìn. – Một người đàn bà đứng tuổi nói khẽ với người đi bên cạnh mình. Tuy nhiên những lời này Song Ngư đều nghe lọt.
– Chỉ dễ nhìn thôi ư ? Theo như ta thấy thì nàng ta rất là đẹp. Tiểu thư quý tộc trong thành ta đều quen biết, không có ai trong số họ có thể sánh được với nàng. – Người đàn bà còn lại liền góp ý.
Nhận xét mấy câu, nhưng hai người phụ nữ nọ ai nấy đều biết giữ phép tắc lịch sự, thấy ánh mắt Song Ngư nhìn mình, họ lập tức thay đổi chủ đề khác. Song Ngư cũng không để tâm đến những người đó nữa, thứ mà nàng quan tâm nhất hiện giờ chính là điện hoàng gia, nàng phải nhanh chóng tìm gặp Noah mới được. Mấy năm qua, không biết chàng sống ra sao, chẳng biết chàng đối phó với sự xâm lăng của Băng Quốc như thế nào. Nhưng điều khó khăn là nàng không thể dùng ma thuật để tiếp cận chàng, bằng không thân phận của nàng sẽ bị lộ mất. “Không ngờ ta muốn gặp chàng lại bị rơi vào cái thế khó khăn như thế này, vốn dĩ lúc trước cũng không hề nghĩ tới.” Song Ngư thầm than.
– Tiểu thơ, có phải nàng bị lạc đường hay không ?
Một giọng nói vọng đến từ sau lưng, Song Ngư quay lại thì thấy một người đàn ông lạ mặt độ tuổi trung niên ăn vận hết sức chỉnh chu.
– Ngài đây là ? – Song Ngư ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
– Ta tên là Saevarr, nàng vì sao lại đứng trước dinh thự của ta mà ngẩn ngơ như vậy ? Có phải nàng bị lạc đường hay không ?
– Thì ra đây là dinh thự của ngài à ? – Song Ngư ngước mắt nhìn tòa dinh tự khổng lồ ở trước mặt, bất giác buông lời cảm thán.
– Phải, ta là em họ của quốc vương, mọi người đều gọi ta là hầu tước.
Hóa ra là một nhân vật cấp cao trong hoàng tộc. Cũng chẳng lạ gì khi tòa dinh thự của ông ta to lớn hơn hẳn những kiến trúc khác ở chung quanh.
– Ta không sao, xin cám ơn ngài hầu tước đã quan tâm. – Song Ngư đáp.
– Nàng không sao thì tốt, nàng có muốn vào dinh thự của ta nghỉ một lúc hay không ? – Ngài hầu tước ân cần hỏi.
– Thực sự không dám làm phiền ngài. – Song Ngư lịch sự từ chối.
Tuy nhiên ngài hầu tước xua tay nói.
– Là ta mời, hôm nay người hầu của ta đều đã vào điện hoàng gia để phụ việc, trong nhà chỉ còn một mình ta và bà bếp. Nàng vào uống một tách trà nóng, nể mặt ta có được không ?
– Nếu ngài hầu tước đã khăng khăng như vậy, ta không nhận lời thì quả là không nể mặt ngài. – Tự ngẫm thấy mình cũng không còn bận chuyện gì, hiện tại cũng không thể ngang nhiên xông vào điện hoàng gia đòi gặp Noah thế nên nàng bèn nhận lời của Saevarr.
Dinh hầu tước ở bên trong xem chừng còn lớn hơn những gì mà Song Ngư nhìn thấy từ bên ngoài. Những vật dụng, nội thất được bày trí hết sức công phu và tinh xảo. Thậm chí ở tại trung tâm còn có một vườn hoa và đài ngọc phun nước. Vương quốc Hyon này quả nhiên không hổ danh là lãnh thổ cao quý bậc nhất trên lục địa. Trong những câu chuyện mà Alfreidr đã kể cho nàng, bà ta cũng từng nhắc tới Hyon chính là nơi mà Lyn đã từng thống trị và lập ra đế quốc trong thời kỳ đầu tiên của Zodiacus, nữ thần tuổi trẻ sau khi bàn giao nơi này cho con người cũng không quên để lại cho họ vô hạn tài nguyên. Chính vì vậy mà một cung điện hầu tước cũng xa hoa lộng lẫy đến như vậy, nếu so với thần điện của nàng ở Odem cũng có thể coi là không hề thua kém. Song Ngư đi đến bên cái đài phun nước ở giữa vườn hoa, chăm chú nhìn những đường nét điêu khắc sống động trên bức tượng thạch hình nữ thần tuổi trẻ đội chén nước. Bất giác nàng nói chuyện với bức tượng.
– Con người đạt được thành tựu như thế này cũng không phụ lòng bà đã dốc công dốc sức.
– Nàng vừa nói gì ? – Hầu tước ở đàng sau nghe nàng thì thầm mấy lời liền ngạc nhiên hỏi.
Song Ngư quay lại mỉm cười lắc đầu.
– Nàng là tiểu thư của dòng tộc nào ? Cha nàng là ai ? Chút nữa ta sẽ cho người hầu đưa nàng về.
– Ta tên là Song Ngư, cha của ta là một thương nhân đến từ phía Tây. – Song Ngư từ tốn trả lời.
– Thì ra là vậy. – Đoạn, hầu tước chỉ vào một cái bàn đá ở gần đó rồi nói. – Nàng đến đây ngồi xuống một lát, ta gọi bà bếp chuẩn bị cho nàng một bình trà và một ít đồ ngọt.
– Được.
Hai người trò chuyện rất lâu và rất ăn ý, hầu tước là một người đã sống gần nửa đời trên mặt trận, kiến thức của ông ta quả nhiên vô cùng phong phú, lời ăn tiếng nói cũng một mực phép tắc và uyên thâm. Đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi đặt chân tới lãnh thổ của con người mà Song Ngư có thể tìm được một kẻ để trò chuyện thoải mái như vậy, chỉ trách nàng đã quá già, quá già rồi !
– Ngài hầu tước, nếu không phiền có thể cho ta hỏi một việc ?
– Nàng cứ nói. – Ngài hầu tước đưa một tay ra hiệu mời.
– Chẳng hay vừa rồi ngài có nhắc đến những người hầu trong dinh đều đến điện hoàng gia để phụ việc. Có phải tại đó chuẩn bị diễn ra sự kiện gì hay không ? – Song Ngư đề cập những suy đoán của mình.
Hầu tước thở dài nói.
– Nhắc đến chuyện này thật không biết là chuyện vui hay là chuyện buồn. Nhưng có thể nói một điều, đây chắc chắn là một chuyện miễn cưỡng.
Đôi mắt Song Ngư khẽ mở to chăm chú. Ngài hầu tước lại tiếp.
– Hoàng đế Băng Quốc thỏa hiệp với triều đình của chúng ta, chỉ cần hoàng tử Noah và công chúa Heidr của họ đính hôn thì hai vương quốc sẽ chuyển thù thành bạn, lập tức đình chiến vô thời hạn. Quốc vương đã chấp nhận lời đề nghị này, mười ngày sau hoàng đế Băng Quốc sẽ cử sứ giả đến để thực hiện giao ước.
Song Ngư nghe thấy trái tim của mình nhói một cái rất đau, tựa như bị một mũi dao lạnh lùng xuyên thấu. Nhưng tuổi tác vạn năm đã giúp cho nàng giữ vững được biểu hiện trên gương mặt. Song Ngư cố gắng ra vẻ từ tốn mà tiếp.
– Vậy ra, hoàng tộc sẽ cử hành lễ đính hôn cho hoàng tử trong mười ngày tới ?
– Phải. Không biết ý của Noah như thế nào, nhưng cái vị công chúa Heidr kia thì cực kỳ phấn khởi. Hôm qua khi đoàn sứ giả của hoàng tử về nước, ả ta cũng đi cùng, hiện tại đang ở trong điện hoàng gia với tư cách khách quý của quốc vương. – Saevarr dừng lại một tí, nét mặt có vẻ căm giận. – Bọn Băng Quốc này rõ ràng có ý nói rằng chúng ta không còn con đường nào khác, chắc chắn chấp nhận sự sắp đặt của chúng.
Song Ngư suy nghĩ một lúc rồi nhận ra trong chuyện này quả thật có điểm rất lạ, bèn nói tiếp.
– Xin ngài thứ lỗi cho ta nhiều chuyện, nhưng ta cũng đã từng thấy qua người của Băng Quốc lúc còn ở Zemen. Chẳng phải tộc người của họ bộ dạng rất khó coi hay sao ? Thân hình cao lớn, nước da xanh xao, thậm chí còn có răng nanh nhọn và dài. Hoàng tộc quả thực chấp nhận một công chúa quái vật ?
Hầu tước liền nói.
– Điều này quả thực kỳ lạ. Nhưng không phải như nàng vừa nói. Công chúa Heidr vốn là con gái của hoàng đế Băng Quốc, nhưng xét về hình dáng và dung mạo lại hoàn toàn giống tộc người của chúng ta chứ không giống với bất kỳ cư dân Băng Quốc nào. Ngược lại nhan sắc của ả có thể nói là không tệ.
Song Ngư khẽ cau mày đăm chiêu trong giây lát rồi bấc giác thì thầm.
– Chẳng lẽ…là ma thuật ?
Lạ thay, theo những kiến thức mà nàng được học từ vạn năm về trước, tại phàm giới, ngoài một thiểu số loài người, Tiên yêu, thiên linh tiên, người cá và ác quỷ ra thì những sinh vật khác hoàn toàn không có khả năng thao túng ma thuật. Người băng vốn dĩ được thần linh phú cho sức khỏe phi thường nhưng bản lĩnh về ma thuật chắc chắn là không có. Cũng giống như người lùn, những giấc mơ của chúng cực kỳ ngắn và nông, không thể tiếp cận với Cõi Mộng đủ lâu để sở hữu quyền năng pháp thuật. Mà đây lại là pháp thuật cải biến dung mạo, một cổ pháp cực kỳ bí ẩn, theo như Song Ngư được biết thì trên thế gian này ngoài mấy vị pháp sư cổ đại như Ma Kết, Xử Nữ và người thầy của nàng là Thiên Yết ra thì có lẽ chỉ có tộc trưởng Tiên Yêu và cái kẻ thống lĩnh phù thủy rừng sâu Scarlet kia là có thể tự do dịch chuyển dung mạo, còn lại những pháp sư tuổi thọ hữu hạn không thể nào thi triển một pháp thuật cấp bậc như vậy. Thậm chí bản thân Song Ngư miễn cưỡng cũng chỉ có thể cải dạng trong một thời gian ngắn. Chẳng lẽ đứng đàng sau lưng Băng Quốc là một pháp sư cổ đại cực kỳ hùng mạnh ? Câu hỏi đó khiến Song Ngư khẽ rùng mình, một kẻ với quyền năng như vậy ngay cả một nữ thần biển như nàng cũng phải kiên dè.
*
Cách đó hai ngàn dặm về phía nam, trong trận địa thứ nhất của đấu trường Byon.
Bạch Dương và Sye đã đi trước nhóm người Sư Tử một đoạn, hai pháp sư mò mẫm xuyên qua màn sương mù dày đặc. Bạch Dương quệt mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán phì phò nói.
– Đã đi hơn hai canh giờ rồi, tại sao vẫn chưa thấy cái sàn đá mà thủ lĩnh kia nói ? Không lẽ chúng ta đi sai hướng ?
Sye trong lòng cũng có một mối lo tương tự, nhưng nàng vẫn khẳng định.
– Họ đã cố tình dùng sương mù để che phủ lối đi thì việc định hướng để đi chắc chắn không phải là mấu chốt. Do vậy vấn đề không phải là chúng ta đi về hướng nào.
– Vậy thì vấn đề là gì ? – Bạch Dương ngơ ngác hỏi.
– Tôi cũng không biết. – Sye cau mày đi tiếp.
Đột nhiên, Bạch Dương cảm thấy trong không khí có cái gì đó chuyển động.
– Cẩn thận ! – Bạch Dương thét lên, một tay lực lưỡng nắm lấy vai Sye một cách thô bạo khiến nàng nhăn mặt vì đau. Bạch Dương dùng lực đẩy Sye ra xa, vừa lúc đó, từ trong màn sương dày đặt trước mặt, một vật loang loáng ánh kim loại phóng vụt tới với một tốc độ kinh khủng xuyên qua vị trí của Sye ban nãy.
Đó là một thanh đao ngắn của đạo chích.
– Có người ! – Bạch Dương tức thì kéo cây quyền trượng đeo trên lưng ra, vung tay giộng một đầu quyền trượng xuống đất, cả người chàng bùng cháy trong ngọn lửa trông như một hỏa thần.
Thanh đao ngắn của đạo chích bay mất hút được vài giây thì đột ngột quay trở lại, tốc độ không hề suy giảm. Đó là tuyệt kĩ ám khí của đạo chích, sức sát thương vô cùng lớn. Bạch Dương không do dự, giơ cao quyền trượng, xoay mấy vòng trong không trung. Cây quyền trượng đỏ rực tỏa sức nóng như mặt trời khiến không khí chung quanh trong phút chốc dường như bị nung chảy. Bằng một cú đánh chính xác, thân quyền trượng mạnh mẽ va chạm với lưỡi đao sắc nhọn rồi quật nó sang một bên cắm phập vào một trong những cột đá gần đó. Nơi lưỡi đao bị quyền trượng đánh trúng bị cháy xém một mảng.
– Hừ ! Pháp thuật cũng không tồi. – Một giọng nói tức giận vang lên.
Sye ở bên cạnh cũng đã vào tư thế phòng thủ, hai nắm tay nàng nắm chặt thành hai nắm đấm, chung quanh bàn tay phủ một lớp khí lạnh lơ lửng. Ánh mắt hai pháp sư phóng ra chung quanh quan sát không chút lơ là.
– Cô có thấy ai không ? Bọn chúng nấp kỹ quá. – Bạch Dương lo lắng nói.
– Suỵt. – Sye khẽ lên tiếng, ánh mắt nàng đột nhiên nhận ra một sự thay đổi.
“Phốc”, một nắm đấm của Sye đã vung về phía trước, chỉ thấy một luồng khí lạnh dữ dội ào ạt xộc ra phóng về phía một cột đá ở hướng mười giờ. Một tiếng kêu đau đớn vang lên, từ trong không khí, một thân hình đột nhiên xuất hiện, ngã lăn xuống đất mấy vòng nhưng liền nhanh chóng đứng lên nhìn về phía nàng và Bạch Dương nở nụ cười quỷ dị.
– Tàng hình ? – Bạch Dương kinh ngạc nói.
Trước đây khi nghiên cứu một quyển sách về các loại chiến binh trên lục địa, chàng có từng đọc qua những tài liệu về đạo chích. Trong sách quả nhiên có nói đạo chích có một khả năng kinh người đó là ẩn tàng cơ thể. Không ngờ hôm nay mới có thể khẳng định được những gì sách ghi là có thực. Nhưng trong lòng chàng tha thiết ước gì những điều cuốn sách đó viết là sai. Đạo chích đã sử dụng một loại khoáng thạch đặc biệt để gắn lên chiến phục của bản thân, khoáng thạch này có khả năng khúc xạ ánh sáng hết sức kỳ diệu khiến cho con người ta chỉ có thể nhìn những vật thể phía sau lưng đạo chích chứ không thể nhìn thấy họ. Vừa nãy khi Sye tung hơi lạnh về phía đó đã vô tình khiến bề mặt khoáng thạch bị phủ một lớp băng mỏng cho nên khả năng khúc xạ cũng không còn.
– Đạo chích không bao giờ chiến đấu đơn độc, trừ phi bị bắt buộc. – Sye nói qua kẽ răng. – Tên này ắt hẳn còn có đồng bọn.
Vừa dứt lời thì nàng nghe một tiếng “vút” ngay bên cạnh mình cùng tiếng kêu đau đớn của Bạch Dương. Một dòng máu phụt ra từ cánh tay phải của chàng. Nhanh như cắt, Sye chuyển mình tung một cú đấm vào không khí ngay phía sau lưng của Bạch Dương. Lần ra đòn nay nàng quyết tâm đóng băng đối phương đến tận xương tủy, vì vậy khí lạnh thổi tới không nghe bất kỳ một tiếng la nào, chỉ thấy một cơ thể xuất hiện từ không khí đổ phịch xuống mặt đất bị đóng thành một tảng băng, hồn lìa khỏi xác.
– Sye, tên đạo chích lúc nãy đã biến mất. – Bạch Dương khổ sở đứng dậy, một tay ôm lấy vết thương nói.
– Không biết còn bao nhiêu tên nữa ? – Sye lầm bầm, ánh mắt lo lắng nhìn ra chung quanh. – Chúng di chuyển quá nhanh !
– Tôi biết vì sao khi cô tấn công chúng thì chúng mất khả năng tàng hình. – Bạch Dương nói.
– Vì sao ? – Sye thì thầm, mắt vẫn liên tục dè chừng.
– Bởi vì hơi lạnh làm ngưng tụ băng trên khoánh thạch tàng hình của chúng. Chỉ cần khiến chúng hiện hình thì việc giết chúng không thành vấn đề. – Bạch Dương cũng nhỏ giọng giải thích.
Sye cau mày suy một lúc rồi nghiến răng nói.
– Để đó cho tôi.
Nói rồi, nàng đưa một ngón tay lên môi, khẽ niệm thần chú.
– Iceianlin Snawuza…
Bàn tay Sye xòe ra để ngang song song với mặt đất rồi từ từ nâng dần lên. Gió từ đâu nổi lên khiến tà áo của hai pháp sư chuyển mình bay phấp phới, từ chỗ hai người đang đứng, một luồng khí lạnh bắt đầu tràn lên. Bạch Dương kinh ngạc nhìn một lớp băng trắng muốt lặng lẽ xuất hiện quanh chân mình rồi lan ra chung quanh. Nhiệt độ không khí hạ xuống nhanh chóng.
– Hãy mau chuẩn bị. – Sye khẽ lên tiếng.
Bạch Dương gật đầu, một quả cầu lửa cuồn cuộn xoay chuyển xuất hiện trong tay chàng.
– Đàng kia ! – Bạch Dương hô to.
“Bùng” quả cầu lửa trong tay Bạch Dương dũng mãnh phóng vào màn sương. Tiếng nổ dữ dội phát ra, hơi nóng đẩy lùi lớp băng vừa đóng trên mặt đất, một cái xác cháy đen thui đổ xuống.
– Hayda ! – Ở đàng sau chàng, Sye cũng thét lên một tiếng, liền sau đó là một tiếng “Hự”
Bạch Dương quay đầu lại thì thấy Sye cầm một thanh kiếm băng đâm xuyên qua cơ thể một tên đạo chích khác vẫn còn trong tư thế nhảy bổ xuống chuẩn bị chém nàng ta. Máu từ cú đâm xuyên qua ngực đó văng đầy gương mặt xinh đẹp của nàng, Sye khẽ nheo mắt khó chịu.
– Cẩn thận, có ám khí ! – Bạch Dương một lần nữa kéo Sye né tránh ngọn đao lao vụt qua mặt. – Ba tên đã bị chúng ta giết khi cận chiến. Những tên đồng bọn còn lại chắc chắc không dám tiến gần mà sẽ dùng ám khí.
– Vậy phải làm sao ? Chẳng biết còn bao nhiêu tên nữa. – Sye hổn hển nói.
– Cùng lắm là hai tên nữa thôi. Quy định tối đa một đội tham gia vào đấu trường là năm người. – Bạch Dương trả lời, mồ hôi trên trán đổ nhễ nhại.
Bỗng nhiên, từ một cột đá khổng lồ gần đó, một thân hình cực nhanh xuất hiện, trên tay cầm hai lưỡi đao. Tên đạo chích di chuyển nhanh đến mức tưởng chừng như hắn biến từ chỗ này đến chỗ khác chứ không phải là chạy. Chỉ trong nháy mắt, hắn lao xẹt qua Bạch Dương và Sye.
– Á ! – Sye kêu lên một tiếng, bờ vai nàng đã xuất hiện một vết cắt, mảnh tay áo đứt lìa rơi xuống đất, máu chảy ròng ròng.
Nữ pháp sư lập tức cắn răng dùng hơi lạnh cầm máu.
– Sye, cô không sao chứ ? – Bạch Dương lo lắng hỏi.
– Chỉ bị thương ngoài da. Đó là chiêu quái quỷ gì vậy.
– Tôi không biết. Nhưng rõ ràng là hắn muốn giết cô. Có lẽ chúng đã phát hiện chúng ta dùng hơi lạnh làm chúng hiện thân.
– Hừ cái bọn này cũng thật thông minh. – Sye cảm thán. Chợt nàng chỉ tay về một phía. – Hắn lại đến kìa.
– Cô yên tâm, cứ giả bộ phòng thủ đi. Tôi có cách này. – Bạch Dương thì thầm. – Flamugan Kaisara…
Sye đột nhiên cảm thấy không khí chung quanh trở nên rất nóng, dòng không khí nóng vô hình chuyển động rất chậm, nếu không phải bởi vì nàng vốn dĩ là thủy pháp sư rất có nhạy cảm với cảm giác nóng lạnh thì cũng không thể nhận ra.
– Chuyện gì vậy ? – Nàng khẽ hỏi.
– Hãy chờ xem đi. – Bạch Dương nói một cách bí hiểm.
Tên đạo chích lại dùng cái kiểu di chuyển thoắt ẩn thoắt hiện như ma ấy cực nhanh lao về phía hai pháp sư. Sye nín thở nhìn thanh đao loang loáng trong tay hắn. Dù biết chắc rằng với tốc độ đó, nàng không thể né tránh hay đỡ được khi hắn ra đòn nhưng để phối hợp với Bạch Dương, Sye tiếp tục dùng pháp thuật phóng liên tục những thanh kiếm băng về phía đối phương. Tên đạo chích cho rằng nữ pháp sư kia vô vọng tấn công hắn, vô cùng hồ hởi xông tới. Đột nhiên “phừng”, cả cơ thể tên đạo chích sáng bùng lên tựa như hòn than bị nóng đỏ.
– Aaaaaaa ! – Một tiếng thét đau đớn vang lên, chỉ thấy cơ thể hắn như bị rơi vào dung nham, từ từ tan ra thành một dòng chất lỏng đỏ hoắm sôi sùng sục.
Sye kinh ngạc nhìn Bạch Dương.
– Thứ mà cô vừa chứng kiến không phải là ma thuật của tôi mà chính là trận pháp bùa chú. – Bạch Dương vừa nói vừa lôi từ trong người ra một viên đá màu hồng. – Thứ này tôi đã ăn cắp ở chỗ mấy thủ lĩnh. Nó đã được thủ lĩnh Leifr phù phép, chỉ cần một câu thần chú nhỏ là có thể kích hoạt một không gian ma thuật. Bất kỳ kẻ nào ở bên ngoài tiến vào trận pháp này sẽ lập tức bị nó tấn công.
Sye không khỏi nhìn viên đá với ánh mắt thán phục.
– Thủ lĩnh Leifr quả nhiên rất mạnh. Chỉ một chút ma thuật để lại của ông ta cũng kinh hãi đến như vậy. Vậy mà anh còn chấp nhận thách đấu với ông ta. Đúng là tự tìm đường chết.
Bạch Dương nghe vậy cũng thở dài ngao ngán. Cả hai pháp sư chờ đợi thêm gần một canh giờ cũng không thấy ai xuất hiện nữa. Đoán rằng nhóm đạo chích này chỉ có bốn tên nên quyết định không mất nhiều thời gian nữa, cả hai cùng tiến lên theo con đường cũ.