Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao

Chương 23


Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 23


Chương 23
Đại Thánh Đường Braden chìm trong cảnh náo loạn, hàng ngàn cư dân từ khắp nơi trong thành trì đổ xô đến đây để lánh nạn, ánh mắt của họ tất thảy đều ánh lên nỗi hoảng sợ.
Tòa thánh điện này được xây dựng từ cách đây hơn hai ngàn năm, người ta cho rằng những tường vách của nó được kiến tạo bởi lục sắc khoáng thạch mà những kẻ khai hoang từ thuở lập quốc lặn lội mang về từ bên dưới chân đỉnh Eura linh thiêng, bất kể thế lực Bóng tối nào cũng không có khả năng xâm phạm. Tuy rằng điều đó chỉ là đồn đại, nhưng hết thảy người dân Braden đều liều mình chen chân vào lãnh địa của Thánh Đường với hy vọng được bảo vệ khỏi quân đoàn quái vật. Vào giây phút cận kề với sự diệt vong, con người luôn tìm cách níu kéo những tia hy vọng cuối cùng dù thực hư ra sao vẫn chưa có gì để minh chứng. Isabella là con gái của thành chủ Acmen nên từ sớm đã được cảnh vệ quân hộ tống vào bên trong. Xơ Tối Cao đứng trên một cái đài cao trước bức tượng của Đấng Sáng Tạo, vẻ mặt kinh hãi nhìn dòng người hỗn loạn bên dưới.
– Tội lỗi ! Sự mục rữa của loài người cuối cùng đã đến lúc phải trả giá. – Xơ Tối Cao dường như không đứng vững được nữa, hai nữ tu sĩ vội chạy đến dìu lấy tay bà. – Đấng Sáng Tạo xin Ngài hãy rủ lòng thương xót…
Isabella cố gắng nhoài người khỏi lan can đảo mắt tìm kiếm trong vô số con người bên dưới ấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng tìm mỏi mắt cũng không thấy chàng.
– Kim Ngưu, rốt cục chàng ở đâu ?
Chỉ thấy tiếng người la ó, tiếng binh khí xủng xẻng rút ra khỏi vỏ, lực lượng vệ binh của Giáo hội cuối cùng phải dùng đến vũ lực ngăn chặn những cư dân Braden điên cuồng tràn ngập vào thánh đường. Isabella bàng hoàng trước cảnh tượng đó, đôi chân nàng dường như không còn di chuyển được nữa.
– Tiểu thơ, hãy mau vào trong, bọn họ sắp tràn lên đây rồi, nhanh lên, các tu sĩ đã chuẩn bị cho chúng ta một biệt thất. – Cô hầu gái Nancy lo lắng kéo tay nàng.
– Không được, Kim Ngưu vẫn còn ở ngoài kia. – Isabella nói như người mất hồn.
– Đến nước này rồi nàng còn có hơi sức lo cho tên nông dân đó hay sao ? – Nancy mất kiên nhẫn, cô ta bắt đầu cảm thấy lo sợ cho chính bản thân mình.
Đột nhiên lúc đó, một tiếng nổ như sấm rền vang vọng, hết thảy con người có mặt tại đó đều cảm thấy một trận rung chuyển, những cột đá cao chục thước của tòa thánh điện vặn mình răn rắc, đất đá từ trần điện mịt mù rơi xuống. Vô số con người vốn đã náo loạn, nay lại càng hoang mang sợ hãi, văng vẳng có tiếng người run rẩy cầu nguyện. Không ai biết tiếng nổ đó phát ra từ đâu, nhưng có một điều chắc chắn rằng đó chính là một điềm chẳng lành. Ắt phải là một thứ gì đó cực kỳ to lớn và hùng mạnh mới có thể gây ra được âm thanh dữ dội đến như vậy. Đột nhiên, một cảnh vệ quân hoàng gia hộc tốc phóng từ ngoài điện vào rồi nhanh chóng hướng về phía Xơ tối cao trên đài thiêng, vẻ mặt nhợt nhạt như xác chết, mất một lúc lắp bắp anh ta mới nói được thành câu.
– Lũ quái vật…đã phá được cổng thành !
Chỉ thấy Xơ tối cao lảo đảo một cái, không còn sức lực mà khuỵu hẳn xuống. Những người dân bên ngoài điện cũng đã nghe thấy hết, như một trận bão điên cuồng, họ tràn vào bên trong điện, đè bẹp cả những lính cảnh vệ chắn đường. Những ai xấu số vấp ngã liền bị người phía sau giẫm đạp không thương tiếc. Nancy vừa thấy tình hình nguy cấp liền không nói không rằng nắm lấy tay bá tước tiểu thơ mà lôi mạnh về phía biệt thất mà các tu sĩ đã mở sẵn. Isabella bây giờ vì sợ hãi quá độ mà không thể động đậy đành phó mặc cho ả hầu lôi đi.
*
Lúc bây giờ tại tháp chỉ huy, Kim Ngưu và cảnh vệ trưởng Henry đang bị bao vây bởi một rừng cánh tay xương xẩu vươn ra từ mặt đất, những cánh tay quờ quạng mò mẫm trên sàn đá rồi bắt đầu bám chặt để cho thân mình trồi lên. Cho đến khi Kim Ngưu và Henry kịp nhận ra thì trước mặt họ đã là một toán quân lính hồn ma gồm có sáu tên tuy chiến giáp và vũ khí vẫn còn nguyên vẹn nhưng da thịt thì đã hoàn toàn mục rữa chỉ còn trơ bộ xương, rõ ràng là thứ được hồi sinh bởi ma thuật của quỷ dữ. Con quỷ trong lốt bá tước Acmen nở nụ cười quái dị rồi bằng cái giọng điệu khản đặc ma quái, hắn ra lệnh.
– Các con của ta, hãy tiêu diệt chúng.
Vừa dứt lời, đội quân xương xẩu lập tức vung gươm lên trước mặt đều tăm tắp. Kim Ngưu và Henry vội vàng lùi về phía sau, tuy nhiên sàn chỉ huy của tháp canh chỉ là một khu vực chật hẹp, sau khi lùi vài bước thì cả hai đã tiến sát mép cầu thang. Henry vừa đặt một chân xuống nấc thang đầu tiên thì bất chợt nghe thấy âm thanh man dại của bọn Dã Nhân ở bên dưới. Không cần nói cũng có thể đoán được cổng thành đã thất thủ. Hai người bọn họ lúc bấy giờ dường như đã rơi vào một cái bẫy chết người. Kim Ngưu khẽ quay đầu lại cũng đã nắm được tình hình, bèn nhìn về phía cảnh vệ trưởng Henry mà nói.
– Những chiến binh đó được ma thuật hắc ám triệu hồi, chúng không thể bị đả thương bằng binh khí bình thường.
Cảnh vệ trường chau mày nói.

– Ý cậu là nếu giao chiến với chúng, chúng ta chắn chắn sẽ thua.
– Phải. – Kim Ngưu quả quyết gật đầu.
– Thế còn ma thuật của cậu ?
– Hiểu biết về cổ thuật thần bí của tôi quá hạn chế, may ra chỉ có các pháp sư Hội đồng mới có kiến thức để giải trừ loại ma thuật triệu hồi này.
– Thôi bỏ đi, trước hết cậu hãy chặn bọn xương xẩu đó lại để tôi bắn tín hiệu khói báo cho thủ lĩnh Hội đồng biết tiền tuyến đã thủng.
Kim Ngưu chần chừ một lúc rồi lặng lẽ gật đầu. Chàng pháp sư tiến lên một bước chắn trước mặt cảnh vệ trưởng, ánh mắt kiên cường nhìn vào đám chiến binh thây ma đang lăm le tiến đến. Dục Vọng nhìn chàng với ánh mắt đỏ lè đầy thách thức, nó nhe hàm răng đầy nham thạch ra cười ngạo mạn. Trong lúc đó, cảnh vệ trưởng Henry lôi ra một ống pháo sáng rồi hướng ra ngoài tháp canh châm ngòi.
“Bụp” – Một tiếng nổ vang lên trên không, vô số cảnh vệ quân và pháp sư ở phòng tuyến phía sau liền nhận thấy một luồng khói đỏ cùng đầu pháo sáng lòa như sao băng vụt ra từ phía cổng thành.
Thủ lĩnh Hội đồng chỉ huy chính tại phòng tuyến đăm đăm nhìn vào vệt khói sáng, nét mặt vốn đã khó coi nay lại càng trở nên căng thẳng.
– Thủ thành thất bại rồi ! – Ngài ta lặng lẽ nói.
Lúc này tại khu vực tháp canh, cảnh vệ quân bên dưới chân tường thành đã hoàn toàn bị đẩy lui về phía sau, Dã Nhân, Cự Nhân và ba pháp sư bóng tối lừng lững tiến vào khu Chợ Tối. Ba tên ma đầu ma thuật hùng mạnh, chỉ với một cái phất tay cũng đủ đánh văng hàng chục cảnh vệ quân. Đạo quân quái vật khí thế như bão không gì ngăn nỗi. Bên trên tháp canh, Kim Ngưu đối mặt với sáu tên thây ma, chàng dùng ánh mắt ma thuật gọi ra một loạt dây leo, chúng uốn lượn như những con mãng xà, nhanh như cắt trèo lên đỉnh tháp, vươn vào bên trong và siết chặt lấy tứ chi của bọn xương xẩu. Henry nhân lúc chúng bất động bèn xông đến vung gương chém bay đầu một tên ở gần nhất. Nhưng cái đầu lâu vừa bị chặt rụng bỗng như mọc cánh, bay vụt trở lại tự hàn gắn với thân mình không một chút khó khăn. Dù đã được Kim Ngưu cảnh báo từ trước nhưng cảnh tượng ấy vẫn khiến cảnh vệ trưởng toát mồ hôi hột. Tên ác quỷ ở phía sau bật cười khanh khách. Kim Ngưu ở bên tức giận hét lên một tiếng, mắt chàng sáng lòa, hai tay vung ra hai bên một cách mạnh mẽ, lập tức, những sợi dây leo nhanh chóng siết chặt rồi kéo mạnh về tứ phía. Đám binh sĩ thây ma trong phút chốc bị xé xác thành từng mảnh.
– Hahaha, sức mạnh phàm tục làm sao có thể giết được những binh sĩ đến từ cõi chết. – Dục Vọng lên tiếng.
Những bộ phận rời rạc của đám thây ma nằm lăn lóc khắp nơi bắt đầu chuyển động, chúng run rẩy một lúc rồi bắt đầu tái hợp trên không trung.
Kim Ngưu quay sang cảnh vệ trưởng Henry mà nói.
– Cảnh vệ trưởng, ngài hãy mau bám lấy tay tôi, chúng ta phải rời khỏi tháp nhân lúc chúng chưa hồi phục.
Vừa nói, chàng vừa vươn tay về một cây cột của tháp canh, một ngọn dây leo chắc chắn phóng ra giữ lấy tay chàng và neo vào cột. Henry không đợi giải thích gì thêm, lập tức phóng đến bám chặt vào cánh tay còn lại của Kim Ngưu. Ngọn dây leo dũng mãnh kéo vụt hai người ra khỏi tháp canh. Kim Ngưu cùng Henry đu mấy vòng quanh tháp rồi chuyển sang một ngọn leo khác để hạ cánh trên một nóc nhà gần đó thuộc khu Chợ Tối.
Hai người chưa kịp định thần thì nghe một tiếng cười độc địa vang lên từ bên trên, đưa mắt nhìn lên thì thấy bá tước Acmen bị quỷ nhập kia đã bay khỏi tháp từ lúc nào, cả người lơ lửng trên không, là là bay xuống. Lúc này, gương mặt của bá tước đã bị nham thạch ăn thủng lỗ chỗ, không còn hình dạng của con người nữa.
– Cái thân xác này già nua quá, không thể dùng được lâu. Chi bằng một trong hai người các ngươi cho ta mượn xác xài tạm có được hay không. – Hắn chìa đôi bàn tay máu me bốc khói ngùn ngụt về phía Kim Ngưu và Henry.
– Chạy mau, hướng về phòng tuyến. – Cảnh vệ trưởng Henry ra lệnh.
Chàng và Kim Ngưu lập tức cắm đầu hướng về phía đoàn pháp sư Hội đồng đang trấn giữ mà lao tới. Do chạy trên nóc nhà nên cả hai phải không ngừng tung người phóng từ nhà này sang nhà khác. Kim Ngưu nhờ có ma thuật và đám dây leo hỗ trợ nên không gặp mấy khó khăn, tuy nhiên Henry thì chạy được một đoạn đã hụt chân suýt rơi xuống dòng sông Dã Nhân tràn ngập bên dưới, cũng may Kim Ngưu đã kịp thời gọi ra một sợi leo quấn lấy anh ta mà lôi lên. Dục Vọng nhìn thấy hai kẻ trước mặt tháo chạy cũng không buồn đuổi theo, hắn nở nụ cười nham hiểm rồi dang tay gọi ra hàng loạt hòn nham thạch nóng bỏng lơ lửng trên không trung. Mấy hòn lửa đỏ quay cuồng quanh người hắn rồi nhất loạt lao về phía trước đuổi theo bóng hai cảnh vệ quân đang hì hục chạy trên nóc nhà. Mấy hòn nham thạch bắn phá con đường rút chạy của Kim Ngưu và Henry như những cỗ đại bác. Kim Ngưu và cảnh vệ trưởng phải liên tục thay đổi vị trí của mình, không dám giữ mãi hướng chạy thẳng. Mỗi khi họ vừa rời chân khỏi một nóc nhà thì y như rằng căn nhà đó bị nham thạch thổi tung. Tuy nhiên những viên đạn nham thạch không phải là thứ duy nhất đe dọa họ, sau khi chạy được một lúc thì Kim Ngưu và Henry nhận ra, đám binh sĩ xương xẩu cũng đã xuất hiện trên nóc nhà từ bao giờ và đuổi theo họ không biết mệt mỏi.
Kim Ngưu cắn răng nhảy vọt qua một mái nhà đã bị phá thủng, chàng lợi dụng sự hỗ trợ của dây leo đu mình về phía trước một đoạn khá xa. Vừa lúc đó thì chàng cũng nghe thấy tiếng binh khí va chạm ở sát bên tai. Thì ra Henry đã bị một tên xương xẩu bắt kịp, cảnh vệ trưởng vừa tuốt gươm cản một đòn tấn công của hắn. Thuật dùng gươm của cảnh vệ trưởng không hề thua kém bất kỳ kiếm sĩ hoàng gia nào, tuy nhiên trong tình cảnh chênh vênh trên nóc của một tòa nhà thì việc sử dụng gươm để chiến đấu quả nhiên bị hạn chế rất nhiều. Tên xương xẩu vốn dĩ không hề e ngại bị rơi xuống bên dưới, hắn liên tiếp xộc tới vung gươm mà chém. Henry trong một lúc vừa phải đối phó với những đường gươm hung hiểm vừa thận trọng vị trí đặt chân để không phải rơi xuống dòng Dã Nhân bên dưới. Kim Ngưu cũng đã dừng chân, dùng dây leo quất vài tên xương xẩu phía sau khỏi nóc nhà.

Bỗng nhiên, một âm thanh chói tai vang lên. “Oành”, một viên đạn nham thạch đánh trúng nóc nhà nơi Henry đang đứng, cảnh vệ trưởng bị thổi văng ra sau. Kim Ngưu kinh hãi gọi ra một sợi leo phóng về phía đó, tuy nhiên tốc độ rơi của cảnh vệ trưởng quá nhanh, sự hỗ trợ của Kim Ngưu không tài nào đuổi kịp. Một toán Dã Nhân ở bên dưới đã giương vũ khí chờ sẵn, chẳng mấy chốc cơ thể của Henry sẽ xiên qua mấy ngọn giáo thép kia. Kim Ngưu không dám mở mắt nhìn cảnh tượng đó. Đột nhiên, một luồng lực lượng mạnh mẽ từ phía sau thổi tới cuốn phăng lũ Dã Nhân ra xa, thân hình Henry đang rơi xuống bất động giữa không trung. Kim Ngưu kinh ngạc nhìn về phía đó thì thấy hàng loạt bóng áo chùng xuất hiện. Ánh mắt chàng lóe lên một tia vui mừng. Các pháp sư Hội đồng đã bắt đầu lâm trận. Dẫn đầu đoàn pháp sư chính là thủ lĩnh Ion, ngài cũng chính là người lãnh đạo duy nhất của Hội đồng pháp sư Braden. Thủ lĩnh một tay chĩa quyền trượng về phía trước, một tay thao túng ma thuật giữ chặt cảnh vệ trưởng trên không rồi từ từ hạ xuống. Henry chạm đất an toàn.
Hai pháp sư Hội đồng từ trong hàng ngũ bước ra, chỉ trượng về phía đám binh sĩ xương xẩu trên nóc nhà, niệm một câu chú rồi phóng ra mấy luồng sáng xanh. Pháp thuật va chạm với kẻ địch lập tức thổi chúng thành khói bụi. Kim Ngưu không chần chừ đu dây leo xuống chỗ các pháp sư. Thủ lĩnh Ion nhìn chàng với ánh mắt lo lắng, không cần nói có lẽ ngài đã biết tình hình ở tiền tuyến như thế nào. Nhờ sự hỗ trợ của các pháp sư, cảnh vệ quân đã tạo được thế cân bằng với bọn Dã Nhân. Các pháp sư thi triển ma thuật gia tăng tốc độ phục hồi thương tổn trên cơ thể của binh sĩ, khiến cho con người có thể ngang nhiên đối đầu với lũ quái vật.
– Thủ lĩnh ! Bọn pháp sư Bóng tối đang tiến vào. – Một cảnh vệ quân chạy đến báo cáo tình hình cho Ion.
Thủ lĩnh suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía Henry mà hỏi.
– Cảnh vệ trưởng, bá tước đâu rồi ? Ngài có an toàn không ?
Cảnh vệ trưởng Henry vẻ mặt đau khổ không nhìn về phía Kim Ngưu. Như hiểu ý, Kim Ngưu vội bước đến trước mặt thủ lĩnh hội đồng cung kính lên tiếng.
– Vừa rồi trên tháp chỉ huy, một tên ác quỷ mang tên Dục Vọng đã mê hoặc bá tước. Khi tôi và ngài cảnh vệ trưởng lên đến nơi thì bá tước đã hoàn toàn bị thao túng. Con quỷ đã phái đám binh sĩ thây ma đó đuổi giết chúng tôi. – Vừa nói, Kim Ngưu vừa quay đầu nhìn về phía nơi chàng vừa bị truy sát, nhưng con quỷ đã biến mất không một dấu vết.
– Dục Vọng ? Hắn ta là một linh hồn đã ẩn náu bên ngoài lục địa từ thời thượng cổ. Tại sao lại xuất hiện ở Braden vào lúc này. Chẳng lẽ thần linh đã bỏ rơi chúng ta rồi hay sao ? – Thủ lĩnh thất thần nói.
Kim Ngưu nghe mấy lời đó cũng cảm thấy lạnh gáy.
– Ý ngài là…
Thủ lĩnh dường như không để ý tới câu hỏi của chàng, ngài ra lệnh cho các pháp sư Hội đồng bố trí đội hình. Kim Ngưu phóng mắt nhìn ra xung quanh. Số lượng pháp sư có mặt vốn dĩ không quá bốn mươi người. Mặc dù người nào cũng là những bậc thầy về ma thuật, nhưng liệu họ có đánh bại được ba tên pháp sư quái vật kia hay không ? Sau khi các pháp sư đã ổn định vị trí, thủ lĩnh quay nhìn cảnh vệ trưởng Henry và Kim Ngưu, nghiêm giọng nói lớn.
– Cảnh vệ binh Henry và cảnh vệ binh Kim Ngưu !
– Thủ lĩnh ! – Henry và Kim Ngưu lập tức đặt tay lên ngực cung kính chờ lệnh.
– Hai ngươi mau chóng đến thánh điện Braden, hộ tống Xơ tối cao và Bá tước tiểu thơ đi ra khỏi thành ngay lập tức. Hiện nay cửa ngõ phía Tây hướng về Myren đã bị vây chặt, các ngươi mau nhằm hướng Đông mà tiến nhập lãnh thổ Cyrion, khi đến đó hãy tìm cho được Ma Kết đại tướng quân.
– Ma Kết đại tướng quân ? – Henry lặp lại cái danh xưng đó.
– Đừng hỏi nhiều, mau đi đi. – Thủ lĩnh hối thúc.
Cảnh vệ trưởng và Kim Ngưu cũng không tiện nói thêm, cả hai nhìn nhau rồi cúi mình hành lễ với thủ lĩnh trước khi nhằm hướng trung tâm Braden mà lao đi.
*

Bên trong khu rừng âm u nhất vùng núi Eura, Song Tử và nữ phù thủy rừng sâu Dominic đang trên đường tiến nhập lãnh thổ của Zarnut, tòa thành chỉ tồn tại trong kí ức của thời cổ đại. Dominic vừa đi vừa giảng giải cho Song Tử.
– Zarnut thực chất đã bị hủy diệt hàng chục vạn năm về trước khi mà Vết Ố bị giải thoát. Cho nên chúng ta không thể tìm thấy nó bằng bất kỳ phương pháp phổ thông nào.
– Ý nàng là ngay cả một đống tàn dư cũng không thể tìm được ? – Song Tử thắc mắc.
– Có thể nói như vậy. Để bước vào lãnh địa của một vùng đất chỉ tồn tại trong quá khứ ta buộc phải đi vào quá khứ. – Dominic nói, đoạn nàng quan sát biểu hiện của Song Tử, chàng pháp sư có vẻ không mấy hiểu được mấy lời vừa rồi. – Chàng đừng lo, cứ đi theo ta. Còn một lúc nữa chúng ta sẽ đến một hang động, bên trong đó còn tồn lưu một di chỉ cổ đại, đó chính là tế đàn của người dân Zarnut ngày xưa. Cũng chính là nơi chúng ta có thể thi triển pháp thuật dịch chuyển vượt qua không thời gian để đến Zarnut.
Quả nhiên đi thêm chừng một canh giờ, họ đã đến trước một cái động nhỏ, bên trên cửa động, đám rêu dại bị băng tuyết mùa đông bao phủ tạo thành những mảng xanh óng ánh. Hai người cẩn thận bước vào bên trong, Dominic niệm một câu thần chú, lập tức bên trong hang động bắt đầu phát sáng. Song Tử bấy giờ mới hiểu ra, cái động này luôn được phù thủy rừng sâu viếng thăm và chăm sóc cẩn thận. Là một di tích cổ xưa, nhưng bên trong lại không hề ám bụi hay bị những sinh vật ưa tối chọn làm điểm cư trú. Tế đàn của người Zarnut chính là một cái bàn đá rất lớn, bên trên là những khe sâu được khắc uốn lượn thành những ký tự khác nhau.
– Người Zarnut tôn thờ Đấng Sáng Tạo và hết thảy những đứa con của Ngài, trên mặt tế đàn này có rất nhiều những khe máng nối thông. Trong quá khứ đã có không biết bao nhiêu máu người được dẫn qua đây. Họ cho rằng máu người sẽ kết nối linh hồn của nhân loại với thế giới linh thiêng của Đấng Sáng Tạo. Hội đồng pháp sư Zarnut thường chọn những tù binh là các pháp sư tự do để hiến tế, dòng máu ma thuật của pháp sư chính là thứ chất dẫn quyền năng nhất cho vô số nghi lễ và cổ pháp kỳ bí.
Song Tử nghe những điều đó không kiềm được một tiếng thở dốc.
– Thật độc ác. Tòa thành này bị diệt vong có lẽ cũng là sự trừng phạt mà Đấng Sáng Tạo giáng xuống đầu họ.
Dominic nhìn chàng một lúc rồi nói tiếp.
– Để có thể vượt qua thời gian và không gian, chúng ta cần phải có thứ này. – Nói đoạn, nàng lấy từ trong tay áo ra một sợi lông vũ trắng muốt tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
– Một sợi lông của phi cầm ? – Song Tử ngạc nhiên.
– Không ! Sợi lông vũ này thuộc về một thứ vô cùng linh thiêng và quyền năng vượt ngoài sự tưởng tượng của chúng ta. – Dominic mỉm cười nói.
– Là thứ gì ? – Song Tử tròn mắt kinh ngạc.
– Chính là Thiên Thần. – Nữ phù thủy nói chậm từng tiếng, nàng phe phẩy chiếc lông vũ trước ánh mắt ngưỡng mộ của Song Tử.
– Thiên Thần ư ? Chẳng phải sinh vật đó chỉ có trong truyền thuyết thôi hay sao ? Nay thậm chí trên tay nàng còn là chiếc lông vũ từ đôi cánh của chúng. Quả thật ta không thể nào tin được.
– Chàng đã quá xem thường mẹ của ta rồi. Nhiều năm về trước, Scarlet từng được diện kiến Thiên Thần hạ phàm. Bà ta nói, lúc ấy bầu trời hóa thành biển lửa, kẻ ấy ngang nhiên xé toạc không gian, từ thần giới hóa thành sao băng mà lao xuống. Thậm chí với sức mạnh của của bà, Scarlet cũng không thể chống đỡ được mà bị thổi bay đi đến mấy dặm. Dù đó chỉ là những hồi tưởng của mẹ, nhưng ta đã từng rất nhiều lần tưởng tượng ra cảnh ấy trong mơ, rất là đáng sợ, sức mạnh đó hầu như có thể áp mức mọi sinh linh trên thế gian này. Về sau, mẹ ta mới điều tra được đó là một nữ Thiên Thần bị trục xuất khỏi Thiên Đàng, sự xuất hiện của ả đã khiến cả khu rừng bị thiêu hủy, lửa thiêng ngùn ngụt bốn phương. Theo lẽ thường, khi bị khai trừ khỏi thần giới, Thiên Thần sẽ bị tước đi đôi cánh, mẹ ta biết rõ điều đó nên đã liên tục bám theo ả. Suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng nữ Thiên Thần nọ cũng đến lúc bị tước cánh. Thời điểm đó cũng chính là lúc Thiên Thần yếu ớt nhất nên Scarlet đã thừa cơ chiếm được mấy sợi lông vũ. Thiên Thần kia sau khi hồi phục đã ráo riết truy lùng bà để đoạt lại lông vũ. Dù là một Thiên Thần sa ngã nhưng sức mạnh của ả cũng ngàn lần vượt trội so với một phàm nhân, mẹ ta đã phải nhờ đến sự trợ giúp của tộc trưởng Avathana mới may mắn thoát chết. Chính vì vậy mà Scarlet mới mang ơn Avathana một mạng. Về sau Thiên Thần nọ đã bị thần Thông Thái Dwyn và một vị pháp sư hùng mạnh tên là Ma Kết phong ấn, hiện đã không thể trở lại nhân gian nữa.
– Thật vậy sao ? Thiên Thần kia chỉ vì mấy sợi lông vũ mà truy sát mẹ nàng đủ thấy cái thứ trên tay nàng có quyền năng rất lớn. – Song Tử nhận xét.
– Không sai ! – Dominic gật gù. – Thiên Thần là sinh vật duy nhất tại thần giới có khả năng di chuyển xuyên qua không gian và thời gian. Quyền năng đó chính là ở đôi cánh của chúng. Chiếc lông vũ này mang sức mạnh phá vỡ sự vững chắc của không- thời gian, nhờ đó có ta có thể tự do du hành trở về quá khứ.
Song Tử tỏ ra hào hứng trước những điều mình vừa lĩnh hội.
– Thì ra là như vậy, Scarlet quả nhiên không hề keo kiệt, có thể đem một báu vật như vậy trao cho chúng ta.
– Đó là cái nợ mà bà ấy phải trả cho Avathana, sau khi sử dụng chiếc lông vũ này rồi, mẹ ta cũng không trợ giúp gì cho chàng nữa.
– Dominic buồn rầu nói.
– Vậy…chiếc lông vũ này chỉ có thể dùng được một lần ư ? Có nghĩa là chúng ta chỉ có đi chứ không có về sao ? – Song Tử lo lắng hỏi.

Chỉ thấy nữ phù thủy lặng lẽ gật đầu.
– Nếu là vậy, tại sao nàng còn đồng ý cùng ta đi đến Zarnut ? – Song Tử nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của nàng, dịu dàng chất vấn.
Dominic không dám đối diện với chàng, đôi má đào khẽ ửng hồng. Đoạn, nàng thay đổi chủ đề.
– Chàng đừng hỏi nữa, mau đưa cho ta sợi dây chuyền cổ ấy.
Song Tử ngơ ngẩn một lúc mới nhớ ra khi trước quả thật Scarlet có trao cho chàng một mặt dây chuyền bằng đồng cũ kỹ. Đó là thứ được lấy ra khỏi Zarnut rất nhiều năm về trước, một thứ tồn tại bền bỉ qua dòng chảy của thời gian, có khả năng liên kết quá khứ và hiện tại. Chàng chậm rãi kéo mặt dây chuyền từ trong ngực ra, mặt dây chuyền nhè nhẹ tỏa sáng. Dominic đưa bàn tay khẽ khàng đón lấy. Nàng đặt sợi lông vũ của thiên thần lên mặt tế đàn, sau đó cẩn thận dằn mặt dây chuyền cổ ở bên trên.
– Hãy nắm lấy tay ta. Du hành vượt thời gian là một việc hết sức nguy hiểm, chàng tuyệt đối không được bỏ tay ra, không được hoảng hốt. Bất kỳ xung động nào cũng có thể khiến cho không-thời gian chấn động. Khác với Thiên Thần, chúng ta không có đủ quyền năng để giữ vững thông lộ, vì vậy nếu thông lộ bị dư chấn mà tan rã, ta sẽ bị rơi vào không gian vô định của vũ trụ, mãi mãi không thể thoát ra. Một thiên thần bình thường muốn an toàn vượt không-thời gian cũng phải sử dụng một lực lượng vô cùng to lớn để ổn định thông lộ, chính vì vậy khi giáng phàm, họ phải mất một khoảng thời gian để hồi phục sức lực.
Song Tử lo lắng gật đầu, chàng nắm chặt lấy bàn tay của Dominic, nữ phù thủy hơi bị bất ngờ, gương mặt một lần nữa ửng hồng. Song Tử bật cười mà nói.
– Ta thực sự rất lo lắng, nhưng nhìn gương mặt đổi màu liên tục của nàng quả thực không nhịn được cười.
Dominic thẹn quá hóa giận, nàng cau mày hừ một tiếng rồi siết chặt tay Song Tử.
– Chúng ta đi thôi.
Vừa dứt lời, nữ phù thủy đưa một tay ra phía trước, môi nàng lẩm bẩm niệm chú. Song Tử kinh ngạc nhìn thấy hai mắt nàng bắt đầu phát ra ánh sáng.
– Thần chú thôi động sức mạnh của Thiên Thần ? – Trong lòng chàng chấn động, không ngờ phù thủy rừng sâu lại có những hiểu biết đáng nể như vậy về ma thuật. Thậm chí còn tìm ra được cách huy động sức mạnh của thần giới.
Thần chú vừa dứt, hai mắt Dominic đã sáng lòa như sao băng, chiếc lông vũ trắng muốt bấy giờ đã bao phủ trong một ngọn lửa hừng hực, mặt dây chuyền cổ rung lắc dữ dội. Chưa đầy một khắc sau đó, Song Tử nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc, tưởng chừng như núi đá sụp đổ, một luồng sóng xung kích thổi ra tứ phía, không gian chấn động dữ dội. Trước mắt chàng, hang động nứt vỡ như một chậu hoa sứ bị người ta đập nát, vô số kiến trúc bằng đá thạch bị chấn tan trong không gian. Nhưng lạ thay, không có bất kỳ sự sụp đổ nào phủ lên chàng và Dominic, những mảnh vỡ nát của không gian sau khi tan rã rất nhanh đột nhiên di chuyển chậm lại, lơ lửng giữa không gian rồi bất động hẳn. Song Tử tròn mắt kinh ngạc.
– Thời gian ngưng đọng ? – Song Tử buột miệng thốt lên.
Dominic bên cạnh mỉm cười bí ẩn.
– Đi thôi !
Nàng vừa dứt lời, đột nhiên, vô số mảnh vỡ không gian bắt đầu chuyển động thoái lui, đất đá vùn vụt bay trở về ghép lại với nhau thành những kiến trúc như ban đầu. Tốc độ đảo ngược thời gian càng lúc càng nhanh, những cành leo xanh tốt bám trên vách động uốn éo co rút rồi chui trở về lòng đất, bên ngoài động, ngày đêm trong phúc chốc đảo ngược vô số lần. Mọi thứ diễn ra nhanh đến nỗi Song Tử dường như không thể nhìn thấy gì cả, rồi đột nhiên, một sức mạnh dữ dội lôi mạnh cơ thể chàng và Dominic ra phía sau, cả hai bị rơi vào một thông đạo đen ngòm, xoay cuồng dữ dội. Song Tử hoảng hốt vẫy vùng, nhưng lập tức cảm thấy bàn tay mình đau nhói, cùng lúc đó giọng của nữ phù thủy truyền tới bên tai.
– Giữ vững cơ thể, chúng ta đang di chuyển qua thông đạo, tuyệt đối đừng buông tay ta !
Song Tử không thể nhìn thấy Dominic, nhưng có thể cảm thấy bàn tay của nàng, nữ pháp sư đang ở ngay bên cạnh. Ý nghĩ đó khiến chàng vững tâm thêm một chút. Song Tử cố gắng thả lỏng cơ thể, để cho lực lượng bí ẩn kia lôi kéo qua khoảng không vô tận. Sau một hồi quay cuồng trong thông đạo, cuối cùng chàng cũng nhìn thấy ánh sáng từ xa rọi tới, rồi nhanh như cắt, một vùng không gian tràn ngập màu sắc ập tới bao phủ lấy họ. Chàng cảm thấy một trận đau đớn lan khắp cơ thể, thì ra cả hai người bị ném một cách thô bạo xuống mặt đất. Cánh tay hai người cuối cùng cũng rời khỏi nhau. Song Tử ngước mắt nhìn lên thì thấy Dominic ở cách mình một khoảng, cũng chật vật đứng lên. Chung quanh hai người là một đống thùng gỗ và bàn ghế đổ nát, có cả hoa tươi và các loại rau củ đã nát bấy sau cú hạ cánh của họ. Thì ra, hai người đã bị đưa đến một khu chợ tồi tàn, Song Tử từ từ tiến sát Dominic, cả hai đang bị bao vây bởi một đám đông những người mặc y phục của thời đế chế, hẳn là những người dân đang đi chợ ở nơi này. Đa số họ nhìn hai người với ánh mắt kinh ngạc, duy chỉ có một kẻ thì lại tỏ vẻ rất hằn hộc, không cần hỏi cũng biết là chủ nhân của mấy thứ đổ nát này.
– Có phải chúng ta đã đến Zarnut rồi không ? – Song Tử vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn những cư dân chung quanh.
Dominic cũng nhận ra tình hình không được suông sẻ lắm bèn thì thào nói.
– Chàng đoán đúng rồi đấy !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.