Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao

Chương 16


Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 16


Chương 16
Ngày thứ ba kể từ lúc gia nhập Hội đồng pháp sư Guandara, rốt cục Nhân Mã cũng có thể tự do đi lại trong viện.
Edward và Alexandra cũng không còn bị Hội đồng kiểm soát nữa. Nghe đâu thủ lĩnh Daien đã sắp xếp cho họ ở tạm tại một căn phòng ở phía Tây viện. Nhân Mã đang chuẩn bị sang đó để hội ngộ thì cánh cửa phòng riêng bật mở, hai dáng người quen thuộc xông vào. Một trong hai kẻ đó thô bạo ôm chặt lấy Nhân Mã, thậm chí nhấc bổng chàng lên khỏi mặt đất.
– Nhân Mã, cậu không sao chứ ? Tôi cứ tưởng bọn họ đã xử cậu tội chết rồi chứ.
Ban nãy khi thấy mặt cái gã này, Nhân Mã còn mừng muốn rơi nước mắt. Nhưng câu hỏi thăm ngay sau đó đã làm máu nóng của chàng bốc lên đến não. Nhân Mã cắt chặt hai hàm răng, một luồng trọng lực ào ạt tống ra phía trước. Edward còn mãi ôm chặt người bạn tốt, không ngờ kẻ bạn tốt này lại thừa lúc ra đòn hiểm nên không kịp né tránh, cả người bị thổi bay ngược về sau, văng ra khỏi phòng, chẳng biết số phận ra sao, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn kèm theo âm thanh đổ vỡ của vô số vật dụng. Xử lý xong tên bạn láu cá, Nhân Mã quay sang Alexandra xúc động nói.
– Cô không sao chứ ? Tôi lo cho hai người quá.
Alexandra vẻ mặt căng thẳng nhìn theo đám khói bụi từ bên ngoài phòng bay vào, gượng gạo trả lời.
– Không sao cả. Anh làm gì mà ra tay ác thế ? Hắn ta cũng là vì nhớ anh quá thôi mà.
– Hừ ! Còn không phải là muốn trù cho tôi bị xử tử hay sao ? – Nhân Mã hậm hực.
– Tôi…tôi làm sao mà có ý đó được. – Edward khổ sở bò lại vào phòng.
– Thôi thôi. Hai người cho tôi xin đi. Trải qua hoạn nạn, thoát khỏi Rockwall đến được đây lại muốn tự đả thương nhau hay sao ? – Alexandra lên tiếng dàn hòa.
Nhân Mã liếc Edward một cái rồi thở dài nói.
– Thế hai người định như thế nào ? Tôi vì bảo đảm sự an toàn cho hai người mà chấp nhận gia nhập vào Hội đồng pháp sư rồi.
Edward và Alexandra kinh ngạc đồng thanh nói.
– Cậu nói sao ?
– Tôi nói là bọn họ ép tôi gia nhập Hội đồng để đổi lấy tính mạng của hai người. – Nhân Mã nhấn mạnh từng chữ một.
Edward nói.
– Thế còn kế hoạch đi đến Auranus thì thế nào ? Chẳng lẽ cậu định suốt đời bị giam cầm ở nơi này ?
Nhân Mã thở dài, mắt ngó ra phía cửa với vẻ cảnh giác, đoạn, đôi mày chàng khẽ nhíu, lập tức cánh cửa gỗ tự động đóng lại, tiện thể khóa chốt. Sau khi đã chắc chắn căn phòng được cách ly với bên ngoài, Nhân Mã thì thào nói.
– Tất nhiên là không phải như vậy. Tôi định sau khi hội ngộ với hai người liền tìm cách trốn khỏi chỗ này. Ở trong Hội đồng, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Sứ Giả. Một con rối không hơn không kém.
– Làm sao chúng ta trốn được ? Cả một quân viện toàn là pháp sư. Trừ phi có một lối đi bí mật. – Alexandra tỏ vẻ nghi ngờ.
– Chính là như vậy. – Nhân Mã khẳng định. – Hai hôm trước tôi đã lẻn đi thăm dò khắp các ngõ ngách trong viện. Quả thực công trình này là một pháo đài vô cùng kiên cố, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
– Chúng ta là người ngoài, không thông thuộc cơ quan, đường lối như họ. Nếu bị truy đuổi, chắc chắn sẽ không thoát. – Edward góp ý.
Cả ba người bạn càng bàn luận càng cảm thấy bế tắc. Ba kẻ trốn chạy bị vây chặt trong thành lũy của một trong những lực lượng hùng hậu nhất vương quốc. Quả thực muốn thoát còn khó hơn là lên trời. Đột nhiên, một tiếng động nhỏ phát ra từ cánh cửa phòng. Cái chốt khóa bằng đồng bỗng nhiễn phát ánh sáng lân tinh xanh biếc rồi từ từ nhích ra khỏi vị trí. “Cạch” cánh cửa gỗ bật mở. Một bóng người đứng trước cửa phòng nhìn vào trong. Đó chính là người đầu tiên Nhân Mã gặp sau khi tỉnh dậy, vị pháp sư với áo chùng thêu hoa văn Giáo Hội lạnh nhạt đưa mắt nhìn ba người trước mặt. Nhân Mã chợt cảm thấy lo lắng, hắn ta đã nghe lén tất cả những điều mà họ nói ban nãy. Hiện đã bị bắt quả tang khi đang lên kế hoạch bỏ trốn, chắc chắn thủ lĩnh Daien sẽ không bỏ qua chuyện này. Vị pháp sư lạ mặt lên tiếng.
– Các ngươi muốn trốn khỏi đây ?
Nhân Mã khẽ cau mày. Được, dù sao cũng đã bị người ta phát hiện. Thôi thì ta liều đến cùng.
– Ngươi dùng từ “trốn” nghe không được hay cho lắm. Bọn ta vốn dĩ muốn giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất cho nên quyết định ra đi trong lặng lẽ thay vì làm cho sự việc trở nên náo nhiệt. Nay ngươi đã biết được ý định của ta, có lẽ ôn hòa sẽ không bằng bạo lực.

Nói rồi Nhân Mã giơ một tay lên cao, lập tức những vật dụng trong phòng bị trọng lực nhấc bổng lên không trung, lượn lờ như có cánh.
– Khoan đã. – Người đàn ông trước mặt đưa tay lên ngăn trước mặt Nhân Mã. – Ta có thể giúp các ngươi.
Nhân Mã nghe mấy lời vừa rồi, loáng thoáng vẫn chưa kịp hiểu được ý đồ của người nói.
– Ngươi nói sao ?
Vị pháp sư lặp lại lần nữa.
– Ta có thể giúp các ngươi trốn thoát khỏi đây. Có một mật đạo bên dưới quân viện này. Nếu các ngươi đồng ý một yêu cầu của ta, ta sẽ đưa các ngươi đến chỗ đó.
Nhân Mã nhướng một bên mày, nét mặt khó hiểu. Đoạn, chàng quay sang Alexandra và Edward hai người bên cạnh.
– Có nên tin hắn hay không ?
– Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. – Alexandra đau khổ nói.
– Chúng ta chưa bao giờ có quyền được lựa chọn. – Vị pháp sư hướng về phía Alexandra đáp một cách lịch sự.
– Ý ngươi là gì ? – Alexandra hỏi.
– Em gái của ta, Natasha vốn dĩ là một pháp sư Hội đồng, nhưng ba tháng trước nó đã trốn vào mật đạo. Cho đến nay ta vẫn chưa nhận được bất kì liên lạc nào từ nó. Nếu các ngươi đồng ý sau khi vào mật đạo sẽ tìm Natasha và giúp nó ra khỏi đó an toàn thì ta sẽ chỉ đường cho các ngươi.
– Vì sao cô ta lại trốn vào mật đạo ? – Edward lên tiếng.
Vị pháp sư từ tốn đáp.
– Vì nó không thích bị tù túng tại một nơi như Hội đồng.
– Mật đạo đó… – Nhân Mã xen vào. – Theo ngươi nói thì có vẻ như nó không được an toàn ?
– Điều này thì ta không rõ. Mật đạo được xây dựng để làm con đường di tản cho những pháp sư Hội đồng. Với mục đích đó, lẽ ra nó phải cực kỳ an toàn mới phải. Nhưng khoảng mười năm trước, một vài pháp sư Hội đồng đã mất tích trong mật đạo một cách bí ẩn. Thủ lĩnh Daien khi đến nơi, lập tức ra lệnh niêm phong lối vào. Có lẽ ông ta đã phát hiện ra có thứ gì đó đen tối ở bên trong lối ngầm. Cho đến nay, những người biết về con đường bí mật này là vô cùng ít ỏi. Đứa em gái ngu ngốc của ta sau khi vô tình tìm ra mật đạo này đã không ngại lệnh cấm mà lẻn vào, đến nay không rõ tung tích. Ta cho rằng cái thứ trong mật đạo ấy đã làm hại nó.
– Thì ra ngươi cũng vì sợ nguy hiểm mà tìm cách đổ trách nhiệm tìm em gái mình lên đầu bọn ta ? – Alexandra tức giận nói.
– Không phải như vậy. – Vị pháp sư bình tĩnh giải thích. – Ta đã tìm cách vào mật đạo hai lần nhưng đều bị thủ lĩnh phát hiện. Daien đã đánh dấu ta. – Vừa nói, người đàn ông vừa chìa cánh tay trái của mình ra khỏi tay áo. Một vết sẹo hình tròn với nhiều nét chữ tựa như văn tự cổ gồ lên trên mặt da. – Chỉ cần ta tiến nhập mật đạo, thủ lĩnh sẽ biết ngay. Ta không còn cơ hội đến đó nữa. Nhưng các ngươi thì có thể.
– Cái thứ đã làm cho em gái ngươi mất tích đáng sợ đến mức nào mà có thể khiến một thủ lĩnh tối cao của Hội đồng như Daien phải e dè đến vậy. Điều này không khỏi làm ta do dự. – Nhân Mã nói.
– Như ta đã nói. Các ngươi không còn lựa chọn nào khác và ta cũng vậy. Mật đạo là con đường duy nhất có thể ra khỏi quân viện. Trừ phi ngươi muốn đối đầu với hơn ba trăm pháp sư thiện chiến của Hội đồng Guandara. Các ngươi hãy nhanh chóng quyết định đi.
Ba người bạn nhìn nhau, trao đổi sự lo âu qua ánh mắt. Alexandra lên tiếng.
– Đàng nào cũng chết. Tôi muốn xem bộ dạng của cái thứ quái quỷ bên dưới mật đạo ấy ra sao.
– Tôi cũng vậy – Edward đập nắm đấm lên mặt bàn nói.
Nhân Mã nhìn hai người bạn của mình rồi quay về phía vị pháp sư nọ gật đầu.
– Được. Đi cứu em gái của ngươi thôi.
Vị pháp sư thoáng lộ vẻ vui mừng.

– Thế thì tốt. Ta tên là Amell. Các người cứ chuẩn bị sẵn sàng. Đến tối chúng ta hẹn gặp tại chính viện.
– Chính viện ? Đầu óc ngươi có vấn đề gì hay không ? Bọn này đang muốn trốn thoát khỏi đây chứ không phải muốn tổ chức dạ hội. – Edward bực mình lên tiếng.
– Lối vào mật đạo được giấu kỹ ngay trong chính viện. Nơi mà con người ta ít nghĩ đến nhất chính là nơi an toàn nhất. Sau nửa đêm, các pháp sư canh gác chính viện sẽ giao ca. Các ngươi lựa thời cơ mà lẻn vào. Ta sẽ ở đó đợi các ngươi đến.
– Được. Cứ thế mà làm. – Nhân Mã gật đầu.
Màn đêm buông xuống nhanh hơn người ta tưởng. Thành lũy của các pháp sư Hội đồng Guandara trong đêm lập lòe ánh đuốc trùng điệp. Các pháp sư tuần tra và canh gác đã lập nên một trận địa ma thuật bao trùm lên hết thảy quân viện. Không một thứ gì có thể vượt qua hàng rào vô hình đó, bất kể là con người hay là con muỗi. Sau nửa đêm, Nhân Mã cùng hai người bạn lẻn vào chính viện. Bên trong sảnh viện không một bóng người, ánh sáng từ mặt trăng bên ngoài len lỏi vào, soi lờ mờ những nội thất được bày biện. Ở góc sảnh là lối dẫn ra một đoạn hành lang dài. Sau khi cẩn thận kiểm tra mấy lượt, Alexandra vẫy tay ra hiệu cho Nhân Mã và Edward theo sau. Suy cho cùng, nữ đạo chích vẫn là người có lợi thế nhất trong bóng đêm. Nhân Mã vốn không giỏi quan sát trong điều kiện tù mù như vậy, chàng đành niệm chú tạo ra một đốm lân tinh nhỏ trên đầu ngón tay. Ánh sáng ma thuật mờ mờ ảo ảo lan tỏa dần theo chiều dài hành lang tối. Ba con người tiếp tục theo hướng đó mà đi tới. Đột nhiên có một giọng nói cực kỳ nhỏ vọng lại từ cuối hành lang, đồng thời một luồng sóng ma thuật vô hình thổi tới dập tắt đốm sáng trên tay của Nhân Mã.
– Không cần dùng đến ánh sáng. Chúng ta không muốn bị phát hiện.
– Amell ? – Nhân Mã thì thào.
– Suỵt. Ngươi cứ tiếp tục đi đến cuối hành lang. Đừng lên tiếng.
Nhân Mã khẽ nín thở, cùng nữ đạo chích và kiếm sĩ từng bước đi tiếp. Được một lúc, cuối cùng người đầu đoàn là Alexandra cũng đã chạm được gờ của một cánh cửa. Một bóng đen lù lù đứng đợi ở đó từ lúc nào. Trong bóng tối, thật khó để trông thấy hình dạng của kẻ đó.
– Các ngươi đã đến, hãy đi theo ta. – Giọng nói của Amell vang lên, đồng thời bóng người cũng bắt đầu di chuyển. – Nhanh lên.
Ba người bạn nhanh chóng đuổi theo bóng người ấy. Qua khỏi cánh cửa ban nãy, họ liền rơi xuống một đoạn cầu thang khá dài đi sâu xuống bên dưới lòng đất. Tiếp đó là một loạt những hành lang, những căn buồng khi lớn khi nhỏ. Phần lớn dùng để chứa đồ đạc, vũ khí hay lương thực. Cuối cùng, họ dừng lại tại một khúc quẹo nhỏ, cuối đường không có bất cứ một lối đi nào hay một cánh cửa. Đó là một ngõ cụt. Bấy giờ, Nhân Mã nghe thấy tiếng Amell niệm nhanh một câu thần chú, lập tức, trên tay gã bùng lên một ngọn lửa. Ánh lửa sáng tràn ngập khoảng hành lang hẹp.
– Ở đây chúng ta an toàn. – Amell lên tiếng.
Nhân Mã đưa mắt nhìn xung quanh, trên bức tường trước mặt, nơi hành lang kết thúc là một bức họa hình một ngôi đền bằng đá. Bức họa cực kỳ sống động đến nỗi, trong một khoảnh khắc, chàng tưởng như những gì trong tranh đang hiển hiện trước mắt. Nhìn đi nhìn lại mấy lần mới vỡ lẽ ra rằng đó chẳng qua chỉ là những họa tiết trên mặt giấy. Edward quay sang Amell hỏi.
– Sao chúng ta dừng lại ? Lối vào mật đạo đâu ?
Amell từ tốn đáp.
– Chính là ở chỗ này.
Nói đoạn, Amell tiến đến gần bức tranh ngôi đền, chăm chú quan sát. Ba người bạn cũng bắt đầu chăm chú nhìn.
– Để khai thông lối vào, ta cần một câu thần chú đặc biệt. Và câu thần chú đặc biệt cũng phải được thực hiện cùng một nghi thức đặc biệt. – Amell nói khẽ.
Vừa dứt lời, gã pháp sư đột nhiên rút ra một con dao găm nhỏ, quay mặt về phía Nhân Mã. Nhân Mã giật thót mình, lùi về sau một bước.
– Ngươi định làm gì ?
– Đưa bàn tay của ngươi đây. – Amell vừa nói vừa chìa một tay về phía chàng.
Nhân Mã lưỡng lự một chút rồi đưa tay trái ra. Amell lập tức nắm lấy bàn tay chàng đồng thời lia lưỡi dao bén ngót qua lòng bàn tay ấy. Nhân Mã khẽ kêu một tiếng đau đớn, tay phải chàng nắm chặt lấy bàn tay trái bị thương. Một dòng máu đỏ tươi rỉ ra từ vết cắt. Amell nhếch miệng cười, đoạn, gã lướt tay ngang qua phía trên bàn tay chảy máu của Nhân Mã. Mấy ngón tay gã đu đưa như đang lướt trên phím đàn, lập tức, dòng máu của Nhân Mã bị kéo lên không trung, những giọt máu lơ lửng vây quanh tay Amell như những quả cầu pha lê đỏ thẫm.
– Bắt đầu thôi. – Amell thì thầm. – Hansadalavan…hỡi những linh hồn gác cổng, hãy cho chúng ta được tiến nhập mật đạo.
Nhân Mã căng thẳng đứng bên cạnh chứng kiến nghi thức khai cổng, chỉ thấy Amell vung về phía trước, lòng bàn tay để úp. Những giọt máu như bị một lực lượng mạnh mẽ lôi kéo, cuồn cuộn xoay tròn quanh cổ tay và bàn tay của gã rồi nhanh như cắt lao về phía bức tranh đền thờ.
Một loạt âm thanh nghe như tiếng gió rít vang lên. Những giọt máu lao vào bức tranh đã kích hoạt một màn chắn vô hình nay bỗng sáng rực lên ánh sáng màu xanh biếc. Sau khi tiếp nhận những giọt máu, tấm màn chắn khẽ run lẩy bẩy rồi nhanh chóng tan rã. Bức tranh đền thờ cũng bắt đầu biến đổi. Những cảnh vật trong tranh bất thần trở nên sống động, cây cối chuyển mình đu đưa theo những ngọn gió vô hình, mây trên cao tiêu diêu trôi về phía chân trời. Cánh cổng đền thờ với hai bức tượng im lìm mang hình thù hai chiến binh bằng đồng khổng lồ chầm chậm xoay về phía hành lang tối cho đến khi con đường lát đá dẫn lên những bậc thang của đền thờ trùng khớp với cái ngõ cụt mà bốn người bọn họ đang đứng. Nhân Mã, Alexandra và Edward kinh ngạc chứng kiến sự việc kỳ lạ trước mắt. Sau khi lấy lại được phần nào sự tính táo, Nhân Mã quay sang Amell, nghiến răng nói.
– Pháp thuật mà ngươi vừa sử dụng phải chăng là pháp thuật cấm ? Thật không ngờ Hội đồng lại dung túng cho loại ma thuật đen tối này.

Trên trán Amell lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Gã nhìn Nhân Mã và hai người bạn với ánh mắt đăm chiêu mà nói.
– Ngôi đền này có tên là Iolik, biểu tượng của những thế lực cổ xưa nhất trên lục địa. Phần lớn trong số đó, chúng ta không tài nào hiểu biết hết được. Truyền thuyết kể rằng Iolik được xây dựng để phụng thờ những linh hồn bất diệt. Thần chú mà ta dùng để khai cổng cần một sự hiến tế nhất định cho những linh hồn đó.
– Linh hồn ? Thì ra Quỷ dữ còn có tên gọi khác hay sao ? – Giọng nói của Nhân Mã chứa đựng sự phẫn nộ.
– Ngươi sai rồi. Linh hồn bất diệt không hề giống với Quỷ dữ, họ là những đứa con đầu tiên của Đấng Sáng Tạo. Sự linh thiêng đó, ngươi làm sao có thể hiểu được.
– Hừ ! Nếu quả thực họ linh thiêng như vậy thì tại sao lại cần máu của con người ? Chỉ riêng đặc điểm đó cũng đủ thấy những linh hồn trong cái điện thờ này là một loài Quỷ dữ đội lốt linh thiêng mà thôi. – Nhân Mã tiến sát trước mặt Amell mà khẳng định.
Amell cau mày nhìn thẳng vào mắt của Nhân Mã.
– Cẩn thận đừng làm cho họ nổi giận. Ngươi không biết quyền năng của họ hùng mạnh đến mức nào đâu.
– Một pháp sư giao du với Quỷ dữ như ngươi thì có tư cách gì mà phán xét ta. – Nhân Mã đưa một tay lên thành nắm đấm, một luồng trọng lực đẩy Amell lùi về sau mấy bước.
Alexandra thấy tình hình căng thẳng bèn xông lên chặn trước mặt Nhân Mã.
– Hai người thôi đi. Việc hắn ta liên hệ với Quỷ dữ là chuyện của hắn. Anh đừng phí sức.
– Thật không hiểu nổi. Con người ta không thể từ chối cám dỗ hay sao ? – Edward than thở.
– Ngươi thì biết gì về những linh hồn và ma thuật. – Amell quay sang Edward, gằn giọng.
Đoạn, nét mặt Amell giãn ra, hắn thở dài nói.
– Đây chính là giới hạn của ta. Mật đạo nằm ở bên trong đền thờ. Các ngươi phải tự đi tiếp rồi.
Nhân Mã hừ nhẹ một tiếng rồi quay mặt bước đi vào trong bức tranh. Alexandra và Edward chần chừ một lúc rồi cũng bước vào theo.
Khi cả ba đặt chân lên con đường đá dẫn vào đền thờ thì hành lang tối của quân viện cũng biến mất. Rõ ràng họ chỉ có thể tiến lên chứ không thể quay đầu lại.
– Tất cả những thứ này là thật hay chỉ là ảo ảnh ? – Alexandra vừa nói vừa cúi người khẽ chạm vào đám cỏ ven đường.
– Nơi này hoàn toàn có thực, chỉ là dường như nó đã bị một sức mạnh nào đó cách ly khỏi lục địa. – Nhân Mã trả lời, ánh mắt lướt nhìn ra xung quanh.
Ngôi đền cổ kính nằm giữa một đồng cỏ trải dài vô tận. Cả không gian bao trùm trong duy nhất một màu đỏ như đất. Trên cao, Mặt Trời đứng bóng, nhưng ánh sáng chỉ vừa đủ tạo nên một khung cảnh kỳ bí chứ không hề chói chang.
– Tôi có cảm giác rất kỳ lạ với nơi này. – Edward rùng mình nói.
– Chúng ta đi thôi. Mọi người phải đề cao cảnh giác. – Nhân Mã lên tiếng, đồng thời tiến lên mở đường. Cả ba hướng về phía cổng đền thờ bước vào.
Cánh cổng đền thờ cao đến hơn hai mươi trượng, lừng lững như cổng một thành trì. Hai bức tượng chiến binh gác cổng nét mặt dữ tợn, tay cầm giáo và khiêng, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía những kẻ viếng thăm ngôi đền. Alexandra nuốt nước bọt nhìn những điêu khắc sống động đó. Một luồng khí lạnh xộc ra từ thông đạo bên trong đền thờ khiến nàng khẽ run rẩy.
– Tôi thực sự không thích cái đền này. Nó quá lạnh lẽo.
– Tôi tưởng cô rất quen thuộc với những nơi tối tăm, lạnh lẽo chứ nữ đạo chích ? – Edward nửa đùa nửa thật.
– Không phải lạnh lẽo kiểu như thế này. – Alexandra trả lời. – Hy vọng là tên Amell đó không lừa chúng ta vào chỗ chết.
– Thực ra tôi thấy những gì càng bí ẩn lại càng thú vị. Máu phiêu lưu của tôi bắt đầu nổi lên rồi. – Nhân Mã nhếch miệng cười.
Vừa dứt lời, chợt từ trong đền vọng ra một giọng nói đầy giận dữ, lúc nghe rất rõ, lúc lại nghe như cách xa đến mấy dặm.
– Kẻ nào…dám…XÂM NHẬP…lãnh địa…LINH THIÊNG…của…ta…
Nhân Mã quay sang hai người bạn.
– Hai người có nghe thấy không ?
– Tôi chỉ nghe cái gì xâm nhập, cái gì linh thiêng. Có phải là Quỷ dữ không ? – Alexandra rùng mình nói.

– Chúng ta sẽ sớm biết thôi. – Nhân Mã vạch một ký hiệu lên không trung, lập tức quanh người chàng bao phủ một tấm khiên trọng lực vô hình. – Đi thôi.
Alexandra và Edward cũng rút vũ khí ra cầm trên tay. Ba người bạn tiếp tục theo thông đạo đi sâu vào đền thờ. Ánh đuốc ở hai bên soi rõ con đường phía trước dài hun hút. Hai bên tường đá vô số hoa văn điêu khắc kỳ lạ. Có lẽ là những họa tiết mỹ thuật có từ thời cổ đại. Kẻ nào đã xây dựng nên nơi này ? Kẻ nào đã đẩy nó ra khỏi lục địa ? Những câu hỏi liên tục dấy lên trong tâm trí của Nhân Mã.
Đột nhiên, có tiếng Alexandra kêu lên.
– Cẩn thận !
Nhân Mã quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy một thanh đao ngắn của đạo chích phóng vụt qua mặt. “Phập”, một thân hình đổ xuống tại một góc quẹo của thông đạo.
– Dã Nhân ? Tại sao trong đền này lại có Dã Nhân. – Edward lên tiếng hỏi.
– Chúng ta không có thời gian để đợi câu trả lời đâu Edward. – Alexandra gằn giọng.
Nhân Mã nhìn ra hai đầu hành lang thì thấy một loạt Dã Nhân lũ lượt xuất hiện.
– Mấy con quái vật này từ dưới đất chui lên chăng ? – Chàng cắn răng nói rồi nhắm về phía hành lang phía trước mặt vung tay một cái.
Một loạt cơ thể quái vật bị trọng lực hất tung lên trời, vũ khí gươm giáo, búa rìu văng tung tóe.
– Chúng ta phải tiếp tục đi tới. Xông lên nào Edward, Alexandra. – Nhân Mã hét.
Cả ba liền xông tới theo hướng Nhân Mã vừa mở đường. Vừa đi, nữ đạo chích và kiếm sĩ không ngừng chém giết bọn Dã Nhân. Đàng sau họ, lũ Dã Nhân từ hướng cổng đền thờ tràn vào cũng đuổi theo ráo riết.
– Bọn chúng đông quá. – Edward vừa gào vừa dùng khiên đập vỡ đầu một tên Dã Nhân đang đà xông về phía mình khiến máu và thịt quái vật văng trúng mặt Alexandra.
– Á ! – Nữ đạo chích ghê tởm la lên một tiếng đồng thời chuyển mình xoay quanh chân trụ như một cơn lốc xoáy, hai lưỡi đao sắc bén chém phăng một loạt đầu Dã Nhân.
Khi cả ba vừa vượt qua một khúc quanh với hai bức tượng đá hình người phụ nữ đội chén dầu đang cháy ngùn ngụt trên đầu, Nhân Mã bèn đưa hay tay về phía hai bức tượng, gồng mình dùng trọng lực kéo sập chúng. Hai bức tượng rung lên bần bật sau đó bắt đầu xuất hiện những lằn nứt. Rồi bỗng “Ầm” chúng đồng loạt đổ ập xuống, tan nát thành ngàn mảnh, chắn ngang hành lang đền thờ, dầu từ trong hai cái chén tràn ra nền đá bùng cháy dữ dội. Đám Dã Nhân đuổi theo sau bị hơi nóng của lửa bức lùi về sau. Bọn chúng gầm ghè dữ tợn nhưng không dám vượt qua rào cản trước mặt. Nhân cơ hội đó, ba người bạn lập tức di chuyển nhanh về phía trước.
Chạy không được bao xa thì trước mặt họ xuất hiện một cánh cửa sắt rất lớn. Trên cửa sắc là một tấm phù điêu được đúc tạo thành nhiều hình thù quái vật và Quỷ dữ bao vây một biểu tượng hình chữ S có cặp cánh dang rộng. Đó là ký hiệu của Đấng Sáng Tạo. Bức phù điêu này có ý nghĩa gì ? Chẳng lẽ những con quái vật này là do Đấng Sáng Tạo sinh ra? Nhân Mã cùng hai người bạn dừng lại, chần chừ trước cánh cổng đó. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Nhân Mã quyết định dùng trọng lực đẩy tung cửa. Đàng sau cánh cửa đó là một đại sảnh cực lớn. Nhân Mã vẫn chưa kịp nhìn được đầu bên kia của sảnh thì chàng đã kinh hoàng nhận ra một điều. Bên trong đại sảnh đó tràn ngập lũ Dã Nhân. Ắt hẳn phải có đến hơn một ngàn tên. Một mùi hôi thối xộc ra khiến cả ba người bên ngoài muốn nôn. Nghe tiếng cánh cửa sắt bật mở, chúng đồng loạt tuốt gươm quay về hướng ba người bạn nhe nanh gầm gừ dữ dội.
– Lạy Đấng Sáng Tạo. Ngài quả thực biết đùa. – Edward toát hết mồ hôi.
– Chúng ta đã mắc bẫy ! – Nhân Mã đau khổ nói.
– Phải làm sao bây giờ. Đàng sau không thể quay lại. – Alexandra kinh hãi nhận xét.
Lũ Dã Nhân bắt đầu gào thét và đồng loạt xông ra khỏi sảnh. Nhanh như cắt, Nhân Mã phất tay trái ngang trước mặt. Cánh cổng sắt khổng lồ đóng sập lại. Nhưng ngay sau đó, chàng cảm nhận được một lực ép dữ dội đàng sau cánh cửa. Bọn quái vật đang điên cuồng đẩy cửa ra. Với sức lực của một mình chàng, cánh cửa không thể trụ được lâu. Hàng loạt tiếng động dữ dội va chạm vào cánh cửa sắt. Cánh tay Nhân Mã đang thao túng trọng lực trở nên mỏi nhừ. Trên gương mặt chàng, những gân xanh bắt đầu nổi lên.
– Tôi không giữ được. Bọn chúng quá đông. – Nhân Mã gào lên.
Edward ở bên cạnh cũng lao nhanh về phía trước dùng khiên ép lên cửa, giúp Nhân Mã giằng co với lũ Dã Nhân. Nhưng tình hình cũng không cải thiện bao nhiêu. Đột nhiên, nữ đạo chích Alexandra ở bên cạnh thốt lên.
– Đợi đã. Cái ký hiệu trên cánh cửa có một khe hở.
– Sao ? – Nhân Mã hỏi lại, đồng thời đưa mắt lên nhìn biểu tượng Đấng Sáng Tạo trên cửa sắt.
Quả thực ở giữa chữ S có một khe hở rất nhỏ, có lẽ chỉ vừa đủ cho đầu một lưỡi gươm đặt vào. Không một chút chần chừ, Alexandra nhúng mình nhảy phốc lên trên cánh cửa sắt. Một tay nàng bám vào những họa tiết điêu khắc trên cửa, một tay rút thanh đao trên lưng cắm vào khe hở đó. “Cạch”, nàng cảm thấy cái ký hiệu dường như lay động. Đoạn, nữ đạo chích cắn răng, dùng lực xoay lưỡi đao một vòng về bên trái. “Cạch cạch cạch…” Một loạt tiếng động phát ra, thậm chí ngay cả khi nàng đã ngừng xoay cái biểu tượng, những tiếng động vẫn tiếp tục, cứ y như một cơ quan nào đó nằm trong những bức tường chung quanh đã được kích hoạt.
– Dường như cánh cửa đã khóa lại. – Nhân Mã nói, cánh tay chàng đã không còn cảm thấy áp lực nữa, mặc dù âm thanh của bọn Dã Nhân vẫn không ngừng vang lên sau cửa.
Alexandra mừng rỡ nhảy xuống khỏi cửa. Nhưng ngay khi nàng chạm xuống nền đá thì bỗng dưng cả hành lang rung động một cái, đồng thời nên đá dưới chân oằn mình kêu lên răng rắc.
– Chuyện gì vậy ? – Edward kinh hãi thốt lên.
Chưa kịp nhận được câu trả lời thì đột nhiên một tảng đá lớn lát bên dưới chân Nhân Mã nứt toác ra, cả người Nhân Mã loạng choạng mấy cái rồi rơi xuống cái lỗ vừa hình thành đó, chàng chỉ kịp thét lên một tiếng “Aaaaaa”.
– Nhân Mã. – Alexandra gào lên.
Một giây sau đó, mặt đất dưới chân nàng cũng bất thình lình vỡ ra, nữ đạo chích theo đó mà rơi xuống. Trong lúc lao đi vun vút trong cái hố sâu đen kìn kịt, nàng còn nghe thấy tiếng gào thét của Edward ở đàng sau mình, có lẽ chàng kiếm sĩ cũng không ngoại lệ đã rơi xuống cùng nàng và Nhân Mã rồi. Chẳng lẽ họ phải tan xương nát thịt ở cái nơi quái quỷ này hay sao ? Đó là ý nghĩ cuối cùng trong đầu nàng, trước khi mọi ý thức vụt tắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.