Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao

Chương 17


Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 17


Chương 17
“Những kẻ vọng động đến Thiên Đàng bằng bạo lực đã hủy diệt nó.
Những gì đã từng là Vàng Son và tinh khiết đã trở nên vẩn đục. Những kẻ đã từng là chúa tể trong khoảnh khắc hoàng kim nhất của cuộc đời nay chẳng qua chỉ còn là xác chết, bằng không phải vĩnh viễn sống làm quái vật, quỷ dữ.”
– Khúc điếu ca. 21:3
Thành Braden ngày mồng chín tháng giêng năm thứ một chín trăm mười một kỷ Hồng Phước, tòa thành trì đầu tiên của con người trên toàn lục địa chính thức bị quân đoàn Bóng Tối xâm lược. Ngay sau thất bại trong việc chiếm đoạt mảnh ghép linh hồn của Mặt Trăng nằm trong cơ thể con gái thành chủ Acmen, đạo quân quái vật đã phát động tấn công vào thành lúc bình minh vừa ló dạng.
Hàng ngàn Dã Nhân, Cự Nhân rầm rập tiến ra khỏi rừng. Đi đầu từng đoàn quái vật là những tên Kị sĩ bóng đêm lạnh lùng giơ ánh mắt xanh lè về phía trước. Trên đường hành quân của chúng, cây cối ngã trụi, lửa cháy ngùn ngùn. Một cảnh tượng vô cùng đáng sợ. Bốn mặt thành Braden đã đóng chặt cửa, vô số cảnh vệ quân được triệu tập vào vị trí. Những cư dân trong thành phần lớn đã được dồn về phía sau phòng tuyến. Bá tước tiểu thơ cùng những quý tộc khác buộc phải trú ẩn vào trong Thánh Đường của Giáo hội Braden nằm tại nơi cao nhất của tòa thành. Trên một tháp chỉ huy tại rìa khu Chợ Tối gần cổng thành, bá tước Acmen mũ giáp chỉnh tề cùng nhiều vị thủ lĩnh Braden đã có mặt để theo dõi tình hình bên ngoài thành.
– Chúng ta không thể đợi viện binh của Myren được nữa. – Cảnh vệ trưởng Henry lên tiếng.
– Lệnh cho cung thủ vào vị trí. Tuyệt đối không thể để chúng vào thành. – Acmen nói.
– Vâng thưa bá tước.
Đợi Henry quay người bước đi, ngài bá tước mới quay sang thủ lĩnh tối cao Hội đồng với vẻ mặt lo lắng.
– Ngài thủ lĩnh, không biết bọn chúng có bao nhiêu pháp sư ?
Thủ lĩnh cau mày nói.
– Dựa trên những xung động ma thuật trong không gian, ta có thể cảm nhận được bọn chúng chỉ có ba tên. Trong đó có một tên pháp sư có quyền năng rất mạnh mẽ có vẻ như là một thủ lĩnh của Bóng đêm.
– Liệu Hội đồng có thể ngăn cản chúng hay không ?
– Điều này thì ta quả thật không thể nói trước. Pháp sư Bóng tối sử dụng ma thuật cấm, sức hủy diệt hơn hẳn pháp thuật của chúng ta. Hội đồng Braden cũng chỉ có trên dưới ba mươi pháp sư tuổi đời còn trẻ, kiến thức ma thuật quá nông cạn. Chúng ta không thể liều lĩnh.
– Được, vậy phiền ngài triệu tập các pháp sư cùng lui về thủ tại phòng tuyến. Nếu bọn chúng công phá được vào thành thì đành nhờ đến các pháp sư vậy.
– Tất cả xin theo ý ngài.
Ở bên trên cổng thành, Cảnh vệ trưởng Henry khẩn trương đốc thúc đội cung thủ sẵn sàng.
– Tất cả vào vị trí. Chỉ được bắn khi có hiệu lệnh.
Rất nhiều cảnh vệ quân đã vào vị trí phòng thủ ở bên dưới, một thanh gỗ khổng lồ được đẩy đến tấn vào cổng thành. Tại một vị trí cách đó khoảng trăm mét dọc theo tường thành, Kim Ngưu cũng theo đội cảnh vệ chọn một vị trí dễ hành động mà chờ đợi.
Bên ngoài thành, đoàn quân Bóng tối đã tiến đến rất gần. Khi còn cách bức tường thành Braden lừng lững chừng nửa dặm, chúng liền ngừng hành quân và bắt đầu lập đội hình. Từ trung tâm đám Dã Nhân lổn nhổn như bầy kiến, một nhóm gồm ba người cưỡi trên lưng những con báo đen khổng lồ có đốm sáng giữa trán rẽ lối lững thững tiến về phía trước. Những kẻ bí ẩn vận trang phục áo chùng pháp sư màu đen trùm kín mặt, trên tay chúng cầm các loại quyền trượng khác nhau, mỗi loại mang trong mình những quyền năng đặc thù tỏa ra ánh sáng lân quang nhiều màu sắc, nhưng tụ chung lại những thứ vũ khí này đều cần có máu người để phát huy ma lực. Đó chính là những pháp sư Bóng tối. Những kẻ phản bội lại sự yêu thương và lòng rộng lượng của Đấng Sáng Tạo, những kẻ sa ngã vốn dĩ đã bị thần linh trục xuất khỏi lục địa. Một trong số những pháp sư Bóng tối nọ chầm chậm tiến lên trước một bước. Hắn cưỡi con báo to lớn nhất trong đàn, có lẽ nhân vật này chính là thủ lĩnh của quân đoàn quái vật, kẽ chủ trì trận chiến ngày hôm nay. Đám Dã Nhân xung quanh không ngớt gào rú huyên náo, dường như mùi vị của con người trong thành và sự sợ hãi của họ làm cho chúng trở nên điên dại. Tên thủ lĩnh bóng đêm ngước mặt nhìn toàn cục tòa thành Braden một lượt rồi giơ một cánh tay lên, lập tức lũ Dã Nhân im bặt. Ánh mắt hắn nhìn về phía tháp chỉ huy, dường như hắn chẳng mất bao nhiêu thời gian để nhận ra chủ nhân của Braden đang đứng ta nơi đó. Một giọng nói trầm đục, ma quái bất chợt vang vọng trong không trung.
– Thành chủ của Braden. Ta cảm thấy được sự sợ hãi của dân chúng bên trong thành. Ta tuyệt nhiên không muốn con người cho rằng chúng ta không có lòng khoan dung. Thế nên ta quyết định trao cho ngài, bá tước Acmen của Braden một lời đề nghị.

Bá tước Acmen nghe thấy tên pháp sư quỷ dữ nhắc tên mình trong lòng chợt chấn động, trong khoảnh khắc, ngài ta không thể nhúc nhích. Tên pháp sư chờ một lúc vẫn không thấy bên trong thành có phản ứng, hắn ta tiến lên một bước, giơ cao quyền trượng đập xuống mặt đất một cái, một luồng chấn động cực nhanh lan tỏa vào trong thành khiến tháp canh ngả nghiêng. Bá tước và cảnh vệ trưởng suýt ngã.
– Hãy đáp lời ta ! – Hắn gầm lên như sấm.
– Bá tước… – Cảnh vệ trưởng Henry quay sang Acmen mà nói. – Đây có lẽ là lần đầu tiên bọn chúng chịu cất lời với chúng ta. Hãy để thuộc hạ thương lượng với hắn. Biết đâu có thể kéo dài thêm chút thời giờ.
Bá tước vẻ mặt khổ sở, gật đầu. Cảnh vệ trưởng Henry bước lên phía trước, từ trên tháp quan sát dõng dạc nói vọng ra bên ngoài thành.
– Bá tước muốn nghe lời đề nghị của ngài.
– Được ! – Tên thủ lĩnh gật gù. – Các ngươi hãy nghe cho rõ đây. Ba vạn năm trước, thần Mặt Trăng Aeon đã phân rã linh hồn của chính mình thành năm mảnh ghép rồi rải chúng xuống lục địa. Isabella, con gái của Acmen tình cờ lại được chọn mang trong mình một phần linh thiêng đó vì vậy cũng vô tình trở thành báu vật mà chủ nhân của chúng ta mưu cầu. Nếu bá tước chấp nhận giao con gái của mình cho chúng ta đồng thời trao quyền kiểm soát Braden cho quân đoàn Bóng tối. Ta sẽ bảo đảm không một ai phải đổ máu.
– Isabella ? Bọn chúng đến đây là vì Isabella ? – Bá tước Acmen run rẩy nói.
Cảnh vệ trưởng lo lắng nhìn sang bá tước Acmen để chờ quyết định của ngài. Bá tước khó khăn lắm mới đứng vững được, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt ngài.
– Isabella, đứa con bé bỏng của ta, sao chúng lại muốn bắt nó? Tại sao nó lại mang trên người cái linh hồn mặt trăng gì đó ?
– Bá tước, cho dù ngài quyết định như thế nào, thuộc hạ sẽ luôn ở bên người ! – Henry cúi đầu quả quyết.
– Bóng Tối luôn là một lũ vô nhân đạo. Chúng sẽ không vì có được con gái ta mà buông tha Braden. Hôm nay chúng đã đến đây để đòi cướp đi đứa con của ta. Ta sẽ quyết liều mạng với chúng. – Bá tước Acmen nói một cách giận dữ, đôi mắt ngài rằn ri tia máu.
Đoạn, bá tước dùng tay đẩy Henry sang một bên, bước lên trước đối mặt với thủ lĩnh bóng tối ở bên ngoài thành mà nói lớn.
– Lũ quái vật các ngươi hãy trở về Địa Ngục đi !
Đôi mắt của tên pháp sư bóng đêm lập tức ánh lên một màu đỏ rực như máu. Hắn quay sang đồng bọn gầm gừ.
– Chúng đã lựa chọn cái chết. Có lẽ chúng ta không nên để chúng phải chịu đựng lâu thêm nữa.
Hai tên pháp sư còn lại khẽ gật đầu rồi nhất loạt rút quyền trượng ra. Tên thủ lĩnh ra hiệu cho bọn Dã Nhân lôi một cơ thể giãy giụa đến trước mặt hắn. Một cảnh vệ quân của Braden. Có lẽ là một trinh sát không may mắn bị chúng bắt được trong rừng. Người cảnh vệ quân xấu số bị trói lại, mặt mày bầm dập máu me thê thảm nhưng vẫn chưa chết. Từ trên tháp quan sát, Acmen và cảnh vệ trưởng Henry chứng kiến toàn bộ sự việc. Bá tước phẫn nộ lên tiếng.
– Bọn chúng tính làm gì người của ta ?
– Thuộc hạ không biết. Nhưng có lẽ số của người cảnh vệ đó đã tận. Chúng ta không thể làm gì được. – Henry đáp.
Tên pháp sư bóng tối đưa mắt nhìn về phía tháp canh trong thành nở nụ cười độc ác, đoạn, hắn giơ một tay về phía người lính cảnh vệ, cơ thể anh ta dường như bị một lực vô hình lôi lên không trung.
– Hinduazan Lavine Gulina…Hỡi những linh hồn của dục vọng, hãy tiếp nhận nguồn sinh lực đáng thương này và ban cho chúng ta sức mạnh. – Vừa dứt lời, tên pháp sư giơ cao quyền trượng, dùng một đầu trượng có gắn một lưỡi dao nhỏ lia ngang cổ người cảnh vệ quân.
Một dòng máu đỏ tươi phụt ra như suối. Bọn Dã Nhân, Cự Nhân và Kị sĩ bóng tối đồng loạt gào rú man dại trước cảnh tượng đó. Những tên pháp sư bóng tối tức thì xoay quyền trượng, máu đỏ như có ma lực, vần vũ trên không trung chứ không hề rơi xuống đất tạo nên một cảnh tượng hãi hùng. Trên tháp canh, bá tước Acmen một tay ôm ngực, hai chân chợt lảo đảo mấy cái, cảnh vệ trưởng vội đến bên cạnh đỡ lấy ngài. Bên ngoài thành, cái cơ thể của người cảnh vệ quân đã không còn hồn phách, rơi phịch xuống đất, để lại máu tươi không ngừng di chuyển trong không trung.
– Hãy cho chúng được chứng kiến sức mạnh hủy diệt của Bóng tối. – Tên pháp sư thủ lĩnh ra lệnh.
Nhất loạt ba cây quyền trượng chống mạnh xuống mặt đất, một đợt rung chuyển dữ dội lan truyền khắp nơi. Người trong thành cũng cảm nhận được cơn chấn động, đất đá mù mịt rơi xuống từ bức tường thành, người đứng trên đó không khỏi chao đảo. Chỉ thấy máu tươi của người cảnh vệ xấu số đột nhiên bùng cháy đỏ rực như dòng nham thạch, rơi lả tả xuống mặt đất. Từ chỗ những giọt nham thạch ngấm vào lòng đất, những kẽ nứt hừng hực lửa xuất hiện, lan rộng ra như những cái mồm khổng lồ, hướng về phía tường thành mà tiến tới. Địa chấn không ngừng khuấy động mặt đất.

– Pháp thuật cấm ! Đấng Sáng Tạo xin người hãy che chở chúng con. – Acmen lầm bầm cầu nguyện.
Đột nhiên tại một vị trí trên tường thành, gạch đá bắt đầu rên rỉ dữ dội. Rồi bỗng, “oành”, một khe nứt nhanh như cắt chẻ dọc qua tường thành, tưởng chừng như có một lưỡi rìu khổng lồ vừa bổ xuống. Cảnh vệ quân bên trong thành bắt đầu hoảng loạn, một vài cung thủ đứng không vững rơi khỏi tường thành, gãy xương mà chết.
– Tất cả hãy giữ yên vị trí ! – Cảnh vệ trưởng Henry gào lên.
Lỗ hổng càng lúc càng mở rộng, tường thành lung lay dữ dội. Mấy tên pháp sư bóng tối nhìn nhau, rồi đồng loạt quất quyền trượng về phía trước. Một vòng tròn sóng chấn động khổng lồ trong nháy mắt hình thành trong không khí rồi ào ạt phóng về vị trí tường thành đã bị nứt vỡ từ trước. Lực công phá của vòng tròn này mạnh đến nổi nó đẩy tung một mảng tường thành vào bên trong tạo nên một âm thanh như sấm rền, khói bụi mịt mù tung lên cao đến mấy trượng, mấy chục cung thủ lại bị thổi văng xuống đất.
– Chúng đã phá sập tường thành. – Cảnh vệ trưởng lo lắng nói.
– Mau ra lệnh cho cung thủ sẵn sàng. Chúng ta phải làm tiêu hao lực lượng của chúng càng nhiều càng tốt trước khi chúng đổ vào thành. – Acmen giục.
Cảnh vệ trưởng lập tức hướng về phía cổng thành dõng dạc hô to.
– Cung thủ chuẩn bị.
Hàng trăm cung thủ thiện nghệ lập tức hướng về quân đoàn quái vật giương cung.
Thủ lĩnh bóng đêm khẽ nghiến răng giận dữ, đoạn, hắn phất tay ra hiệu. Lập tức hàng ngàn tên Dã Nhân tuốt gươm hướng vào thành gầm gừ rồi nhất loạt xông lên. Từ trên cao, đàn Dã Nhân ùn ùn lao về phía Braden trông như một cơn lũ quét. Bá tước Acmen rút thanh gươm trên lưng mình, di chuyển đến trước tháp chỉ huy.
– Hãy cho lũ quái vật đó đổ máu ! BẮN ! – Bá tước vung gươm chỉ về phía trước và hét lớn.
Hàng ngàn mũi tên đồng lao vụt lên không trung hợp thành một đám mây chết người rồi nhằm hướng đàn Dã Nhân mà trút xuống. Vô số Dã Nhân trúng tên lảo đảo ngã quỵ. Nhưng với số lượng quá đông, chúng vẫn tiếp tục xông lên không hề nao núng. Lẫn trong đám Dã Nhân đông vô kể là những cơ thể khổng lồ của bọn Cự Nhân, da thịt chúng quá dầy để có thể bị xuyên thủng bởi tên đồng. Chúng hùng hục lao đến lỗ hổng trên tường thành, không gì cản nổi.
Bên trong thành, những cảnh vệ quân mai phục bên dưới mặt đất cũng đã rời vị trí, rút vũ khí sẵn sàng nghênh đón. Kim Ngưu chạy ra phía trước lên tiếng.
– Lỗ hổng này là điểm yếu của tường thành. Chúng ta phải tìm cách đóng nó lại.
– Nhưng bằng cách nào ? – Một cảnh vệ đứng bên cạnh hỏi.
– Để tôi thử xem. – Vừa dứt lời, hai mắt Kim Ngưu liền lóe lên ánh sáng màu xanh của ma thuật, lập tức, mặt đất ngay chân lỗ hổng nứt toác ra, một loạt thân cây khỏe mạnh như những con rắn khổng lồ vươn ra khỏi lòng đất.
Những thân cây cường tráng đan lồng vào nhau, bám vào hai bên tường thành tạo thành một bức vách vô cùng chắc chắn.
– Ma thuật của tôi sẽ không thể trụ được lâu. Chúng ta cần nhanh chóng tập hợp lực lượng. – Kim Ngưu quay sang những cảnh vệ quân khác nói.
Những người khác gật đầu rồi khoát tay ra hiệu cho quân lính ở phía sau.
– Khẩn trương lên anh em ! Hãy mau tập hợp ở đàng sau tường thành. Bất kỳ thứ gì vượt qua chúng ta sẽ chém chết chúng.
“Ầm”, một tiếng động dữ dội phát ra từ bên ngoài tường thành. Một con Cự Nhân đã áp sát vị trí lỗ hổng được Kim Ngưu tạm thời vá lại, nó giơ búa nện vào những thân cây kia khiến một mảng gỗ lớn bị vỡ bục ra. Mặc dù những thân cổ thụ vô cùng chắc khỏe, nhưng dưới lực công phá của Cự Nhân, chúng cũng bắt đầu trở nên tơi tả. Tên Cự Nhân không dừng tay, tiếp tục khai thông đường vào. Một lúc sau, bên cạnh hắn xuất hiện thêm hai đồng bọn to lớn cũng bắt tay đập nát những thân gỗ chắn đường.
– Bọn quái vật, hãy chết đi ! – Một cảnh vệ quân giương cung, nhắm một trong ba tên Cự Nhân rồi bắn thẳng vào mắt trái của nó.

Tên Cự Nhân bất thình lình bị chột một mắt, đau đớn vung búa quật lung tung, vô tình đập luôn vào đầu một đồng bọn của mình rồi giẫm chết vô số Dã Nhân lúc nhúc bên dưới.
– Tốt lắm anh bạn ! – Kim Ngưu không khỏi khâm phục tài thiện xạ của người cảnh vệ quân này. – Để tôi giúp anh một tay.
Kim Ngưu lại dùng ánh mắt ma thuật ra lệnh cho vô số thân cây trồi lên khỏi mặt đất, trói chặt tên Cự Nhân còn lại, một cành cây to như thân một con trăn quấn chặt lấy cổ nó, siết mạnh đến nỗi cái đầu tên Cự Nhân gãy quặt sang một bên, chết ngay tại trận. Xử lý xong tên Cự Nhân, những cành cây khổng lồ tiếp tục vươn ra xung quanh, liên tục đánh xuống lũ Dã Nhân. Vô số quái vật bị nghiền nát dưới những thân cổ thụ đầy uy lực.
– Haha, anh bạn cũng không phải hạng vừa ! – Người lính cảnh vệ hả hê trước cảnh tượng đó, vừa nói, anh ta vừa giương cung lấy mạng vài tên Dã Nhân nữa.
Ở bên ngoài thành, tên thủ lĩnh Bóng tối đã nhìn thấy cảnh đó. Hắn nghiến răng bảo hai tên đồng bọn.
– Hừ ! Một tên pháp sư. Hãy giải quyết hắn.
Một trong hai tên pháp sư bóng tối gật đầu rồi ra lệnh cho con báo phóng vụt về phía đó.
Kim Ngưu đang ra sức điều khiển những cành cây nghiền nát càng nhiều Dã Nhân có ý đồ tiến gần lỗ hổng càng tốt thì đột nhiên, những thân cây cổ thụ không còn nghe theo sự điều khiển của chàng nữa. Nhìn kỹ lại thì thấy xung quanh chúng lúc này xuất hiện những dải máu tươi mỏng như những sợi tơ đang lượn lờ, rút cạn sinh lực từ thân cây gỗ. Những cành cổ thụ uốn éo trong đau đớn rồi trong phút chốc trở nên teo tóp, vô lực rơi xuống đất. Kim Ngưu kinh hãi nhìn ra ngoài thì thấy một tên pháp sư bóng tối cưỡi báo đen đã tiến đến rất gần từ lúc nào. Cái miệng hắn cong lên thành một nụ cười đắc ý rồi hắn đưa một tay về phía hàng rào đan kết từ thân cây mà Kim Ngưu tạo nên. Dưới sức mạnh của một luồng lực vô hình, những thân cây to khỏe oằn mình kêu lên răn rắc một cách đau đớn. Rồi bỗng, “oành”, cả một mảng vách chắn bằng thực vật lực lưỡng bị lôi hẳn ra bên ngoài, gãy nát. Kim Ngưu kinh dị chứng kiến sức mạnh của pháp sư bóng tối. Ma thuật mạnh mẽ đến mức độ có thể dễ dàng bẻ gãy những thân cây cổ thụ này ư ?
Lỗ hổng trên tường thành một lần nữa bị bộc lộ, lũ Dã Nhân được mở đường, như thác lũ theo đó đổ ập vào trong thành.
– Mau rút lui ! – Cảnh vệ trưởng Henry không biết từ lúc nào đã xuất hiện đàng sau Kim Ngưu và những cảnh vệ mai phục.
Trước sự đàn áp về số lượng Dã Nhân, lính cảnh vệ buộc phải rút lui khỏi khu vực tường thành. Nhưng chỉ vừa rút được một đoạn thì họ đã bị bọn quái vật bao vây. Kim Ngưu cùng những cảnh vệ quân đành dùng lực đối đầu mà chiến đấu.
Henry với kỹ thuật dùng gươm điệu nghệ, liên tục lấy mạng Dã Nhân. Nhưng lũ quái vật không có trí óc, không hề biết sợ hãi vẫn tiếp tục xông lên. Đang mải chống cự với những tên Dã Nhân trước mặt, cảnh vệ trưởng không để ý đàng sau mình, một lưỡi rìu đang bổ xuống. Chàng chỉ kịp nghe một âm thanh xé gió ở bên tai, lúc nhận ra vấn đề, đã không còn kịp né tránh. Đột nhiên, tiếng rìu dừng lại, có cái gì đó đã đỡ nhát rìu giúp chàng. Henry quay nhìn lại thì thấy Kim Ngưu ở đàng sau đã lệnh ột thân cây gỗ từ dưới lòng đất trồi lên đón lấy lưỡi rìu. Tên Dã Nhân cầm rìu vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một cành cây khác đâm xuyên qua cổ mà chết.
– Cảnh vệ trưởng, ngài không sao chứ ? – Kim Ngưu nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh Henry.
– Cám ơn cậu nô lệ ! Ta nợ cậu một mạng. – Henry nói.
– Ngài vẫn xem tôi là nô lệ ?
– Ta thật đãng trí. Cậu bây giờ đã là một thành viên của đội cảnh vệ. Ta rất mừng khi có cậu ở cùng chiến tuyến.
Kim Ngưu mỉm cười nói.
– Cám ơn ngài Henry. Nếu còn sống sót sau trận chiến này tôi sẽ cùng ngài uống một chầu.
– Được ! – Vừa nói, Henry vừa vung gươm chém đầu một tên Dã Nhân nữa.
– Bá tước vẫn còn kẹt trên tháp chỉ huy, Kim Ngưu, cậu cùng ta đi hộ tống ngài về phòng tuyến. – Cảnh vệ trưởng ra lệnh.
– Sẵn sàng thưa ngài. – Kim Ngưu trả lời.
Xung quanh họ, những cảnh vệ khác đã chết. Lũ Dã Nhân bắt đầu vây quanh hai sinh mạng còn lại. Cảnh vệ trưởng Henry lo lắng nói.
– Chúng ta đã bị bao vây, cậu có thể mở một lối thoát không ?
– Tôi không biết nữa. Có lẽ ! – Kim Ngưu đưa hai ngón tay lên giữa trán, niệm nhanh một câu thần chú. – Bathandan Asavine, đất mẹ, xin hãy giúp chúng con !
Vừa dứt lời, mặt đất bên dưới chân Kim Ngưu và Henry rung chuyển một lượt, một dòng khí màu xanh như lá rừng đột nhiên xuất hiện, bao vây lũ Dã Nhân. Dòng khí cuộn tròn thành một dòng xoáy rồi nhanh như cắt bám chặt vào cơ thể bọn quái vật, như những cái rễ cây, chúng bắt đầu rút nguồn sinh lực từ cơ thể đám Dã Nhân. Người đứng ngoài thậm chí có thể thấy dòng máu nhuộm đen bởi Vết Ố của chúng trôi lơ lửng trong không trung men theo hướng chảy của làn khí xanh mà chui vào lòng đất. Đàn quái vật như bị ăn tươi nuốt sống, đau đớn đổ gục, teo tóp thành những bộ xương khô. Chớp thời cơ đó, Kim Ngưu cùng Henry di chuyển nhanh theo lối vòng sau khu Chợ Tối để đến tháp chỉ huy.
Bá tước Acmen cố trụ trên tháp đã nửa canh giờ, cổng thành đã bị đánh sập, cảnh vệ trưởng Henry đã rời vị trí để đi chỉ huy khu vực lỗ hổng trên tường thành. Giờ đây chỉ còn mỗi mình ngài ở trên tháp nhìn cảnh hỗn loạn giao tranh giữa cảnh vệ quân và quân đoàn quái vật bên dưới. Lực lượng của loài người đang bị áp đảo, những tên Cự Nhân lừng lững như những ngọn núi nhỏ quật từng cơ thể của cảnh vệ quân lên không trung máu bắn lên tận nơi Acmen đang đứng. Bá tước quỳ sụp trên đôi chân của mình.
– Đấng Sáng Tạo ! Xin Ngài hãy hé mắt chứng kiến cảnh diệt vong này. Braden đã làm gì nên tội ?

Đột nhiên, một giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng Acmen khiến ngài giật mình.
– Đấng Sáng Tạo từ lâu đã lãng quên loài người. Ta vẫn không thể hiểu được vì sao nhân loại vẫn tiếp tục cầu nguyện.
Bá tước quay lại, một bóng người trần trụi, đen thui lơ lửng trên không trung, gương mặt kẻ đó méo mó và lồi lõm những sẹo loét vô cùng kinh dị. Trên cơ thể kẻ lạ mặt, vô số những mạch máu ngoằn nghèo, đỏ rực, đó chính là dung nham đang len lỏi trong cơ thể hắn chứ không phải là máu. Từng giọt nham thạch nóng bỏng rơi từ cơ thể hắn xuống mặt đất, cháy lèo xèo, bốc khói nghi ngút. Acmen kinh hãi ngã ra sau, lắp bắp hỏi.
– Ngươi…ngươi là thứ gì ?
– Ta là kẻ có thể giúp được ngươi. – Cái cơ thể dung nham trả lời.
– Bằng cách nào ? – Bá tước siết chặt thanh gươm trong tay.
Kẻ lạ mặt liếc nhìn thanh gươm nọ, ánh mắt tỏ vẻ không hài lòng, đoạn, đôi mắt hắn rực sáng đỏ lè, lập tức lưỡi gươm bằng thép trên tay bá tước nóng đỏ như bị thiêu trong lò rèn. Acmen hốt hoảng buông tay, thanh gươm rơi xuống đất, tan chảy.
– Ngươi không cần đến thứ phàm tục đó. Khi ta ban cho ngươi sức mạnh, ngươi có thể bằng tay không mà lấy mạng kẻ khác.
– Ngươi…ngươi chính là…Quỷ dữ ? – Lúc bấy giờ Acmen đã nhận ra cái thứ ở trước mặt mình. Bởi lẽ thứ mà Quỷ dữ có thể làm đó là dụ dỗ con người.
– Quỷ dữ ? Loài người luôn hãi sợ những điều mà họ chưa biết. Ta chính là Dục Vọng. Ta chính là thứ luôn tồn tại trong tâm khảm của ngươi. – Tên quái vật đưa một ngón tay cháy hừng hực về phía Acmen. – Hãy nhìn thảm cảnh bên dưới kia. Ngươi cho rằng mình có thể bảo vệ Braden ?
Bá tước nhìn xuống chân tháp, xác người chết càng lúc càng nhiều hơn. Lực lượng cảnh vệ của Braden đã gần như bị áp đảo hoàn toàn. Hy vọng của Braden cũng theo đó mà tàn lụi. Dục Vọng giang hai tay ra và nói.
– Với sức mạnh của ta, chỉ cần một cái phẩy tay, quân đoàn Bóng tối sẽ tuyệt diệt. Đến đây với ta, Acmen, trao linh hồn của ngươi cho ta. Rồi con gái của ngươi sẽ được an toàn. Braden sẽ mãi mãi thái bình.
Acmen như bị thôi miên, từ từ nhấc chân bước về phía tên ác quỷ. Chỉ thấy trên gương mặt tên quái vật nở một nụ cười vặn vẹo một cách kỳ dị. Đột nhiên, một cành dây leo phóng tới quất vào mặt tên quỷ dữ một cái. Dục Vọng gầm lên, những mạch dung nham trên người hắn như được thổi lửa, bùng cháy đỏ rực. Bá tước Acmen giật mình nhìn lại thì thấy Kim Ngưu và Henry đã lên đến đỉnh tháp. Kim Ngưu bước đến giận dữ nói.
– Bá tước, ngài tuyệt đối không thể nghe lời hắn. Đó chính là quỷ dữ ! Tất cả những gì chúng nói đều giả dối.
Cảnh vệ trưởng Henry tuốt gươm phóng về phía con quỷ. Hắn đưa một tay lên, lưỡi gươm đang bay tới bị nung đỏ trong nháy mắt rồi tan thành chất lỏng, từng giọt rơi lộp độp xuống chân hắn. Dục Vọng gầm lên bằng cái giọng khản đặc, tưởng chừng giọng nói đó phát ra từ cổ họng một con cọp.
– Các ngươi dám xen vào cuộc thỏa thuận của ta ?
Đoạn, hắn quay sang Acmen nói.
– Acmen, ngươi đã chứng kiến quyền năng của ta. Ngươi hãy quyết định đi. Sinh mệnh của Isabella đang nằm trong tay ngươi.
Bá tước quay về phía Kim Ngưu và cảnh vệ trưởng Henry, nước mắt ràn rụa nói.
– Hai ngươi hãy mau đến Thánh Đường, bảo vệ Isabella và Xơ tối cao rời khỏi Braden ngay.
– Bá tước ! Không ! – Henry gào lên, lao đến hòng giữ lấy Acmen, nhưng đột nhiên cơ thể chàng như bị một sợi dây vô hình trói lại, không thể động đậy.
Ở bên cạnh, Kim Ngưu cũng ở trong tình thế tương tự. Tên ác quỷ bật cười ha hả. Cả cơ thể hắn bùng cháy như một ngọn đuốc, hắn dang tay ôm trùm lấy Acmen. Tên quỷ dữ hóa thành một luồng lửa, chui thẳng vào ngực Acmen. Cơ thể ngài bá tước run lên bần bật rồi đổ gục xuống đất. Lúc bấy giờ, Kim Ngưu và Henry cũng được giải thoát khỏi trói buộc. Cả hai lao về phía bá tước Acmen đang nằm trên mặt đất.
– Bá tước ! – Henry lay cơ thể Acmen, nhưng không thấy ngài trả lời.
Bỗng nhiên, một luồng lực mạnh mẽ từ cơ thể Acmen thổi bật ra đẩy cảnh vệ trưởng và Kim Ngưu bay về phía sau té nhào mấy vòng. Cả hai lồm cồm bò dậy thì thấy bá tước mở trừng mắt, trên gương mặt ngài, những mạch dung nham bắt đầu hiện ra. Bá tước từ từ đứng dậy, nét mặt trở nên độc ác lạ thường. Acmen vặn vẹo cái cổ một cách quái dị rồi nói.
– Suýt nữa thì hai ngươi đã làm mất một con mồi ngon của ta. Từ trước đến nay ta kị nhất là khi thỏa thuận mà bị xen vào. Để đền bù cho thiệt hại vừa rồi, chi bằng hai ngươi hãy lấy cái mạng ra mà trả vậy.
Vừa dứt lời, những mạnh máu trên mặt bá tước sáng rực, Kim Ngưu và Henry cảm nhận tòa tháp canh rung chuyển một lượt. Từ dưới sàn đá, những bàn tay xương xẩu nhọn hoắc bắt đầu thò ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.