Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 15
Chương 15
Giấc mơ đối với con người suy cho cùng chỉ là một thứ dư thừa.
Đôi lúc nó khiến cho họ sợ hãi, đôi lúc nó lại trao cho họ niềm hạnh phúc ngắn ngủi. Để rồi khi mở mắt thức dậy, tất cả đều trôi vào quên lãng. Nhưng đối với nàng, một nữ thần biển, mỗi giấc mơ lại là một điềm báo. Nàng không thường hay mơ, nàng cũng không thích những giấc mơ, bởi vì chúng luôn khiến cho nàng phải suy nghĩ, và nàng ghét cái cảm giác bất lực nhìn chúng trở thành hiện thực. Nếu như nàng vẫn còn là một Song Ngư của năm vạn năm trước, có lẽ sẽ hết sức hung hăng mà phủ định rằng với quyền năng của nàng, có điều gì là không thể làm được. Nhưng năm tháng đằng đẵng đã dạy cho nàng những bài học sâu sắc.
Nàng vẫn còn nhớ khi mình chỉ mới vài ngàn tuổi, năm đó, lần đầu tiên nàng được cha cho phép rời khỏi Hải Vương Điện để khám phá thế giới xung quanh cùng những nữ thần biển khác. Cha nàng đã nhờ vả một người vợ của mình là Alfreidr dạy bảo cho nàng về mọi thứ bên ngoài biển cả. Alfreidr đã dẫn nàng tham quan khắp các quốc đảo từ Bắc đại dương lạnh lẽo cho đến Nam đại dương hoang vu. Một ngày kia, nàng cùng Alfreidr dừng chân tại một đảo quốc bé nhỏ có tên là Kais. Nhận thấy cuộc sống tại nơi ấy thật yên bình, Song Ngư cầu xin mẹ kế được ở lại. Thế là cả hai nữ thần biển đã hóa thân thành con người và sống an nhàn tại đảo quốc ấy suốt ba năm. Tưởng chừng như thời gian cứ như thế mà trôi, nhưng than ôi, không có sự bình yên nào là mãi mãi. Tai ương đã giáng xuống đảo quốc bé nhỏ khi ngọn núi lửa đang ngủ vùi bỗng dưng tỉnh giấc. Vì quá yêu thương con người tại Kais, Song Ngư quyết không thể để cho họ diệt vong. Bằng tất cả quyền năng của mình, nàng đã nhấn chìm ngọn núi lửa kia xuống đáy biển. Nhưng lúc ấy, Alfreidr đã chạy đến can ngăn nàng, người vợ của Hải Vương Thần đau khổ nói rằng: “Con có thể giành lấy mạng sống của họ khỏi tay của Số Mệnh một lần, nhưng không thể cứu họ mãi mãi. Vận mạng của Kais đã tận, và một khi Số Mệnh trở lại, chắc chắn nó sẽ còn tàn bạo hơn rất nhiều lần.” Và lời cảnh báo của Alfreidr đã trở thành hiện thực, hai năm sau đó, một trận địa chấn với sức tàn phá kinh hoàng đã chôn vùi đảo quốc cùng hơn hai ngàn con người lương thiện xuống lòng biển thăm thẳm. Song Ngư đau đớn nhốt mình trong Hải Vương Điện suốt một vạn năm sau đó. Một vạn năm đối với một nữ thần không quá dài, nhưng cũng đủ khiến cho nàng từ một Song Ngư ngạo mạn trở thành một nữ thần biển thấu hiểu thế gian hơn hết thảy.
Đêm nay, nàng không mơ thấy những điềm báo mà lại mơ thấy những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Những năm tháng sống tại Kais, Xymon, mối tình ngắn ngủi của nàng và Noah. Tất cả xảy ra trong một khoảng thời gian ngót nghét đến hơn năm vạn năm, biển cả và những vì sao cũng mấy phen đổi dời. Trong mơ, cũng có một đoạn ký ức lúc nàng vẫn còn là một đứa bé con, mẹ nàng đã mời một nữ pháp sư hùng mạnh của lục địa là Thiên Yết đến Hải Vương Điện để dạy cho nàng những pháp thuật về bùa chú. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nữ pháp sư kia đã nhẹ nhàng cầm tay nàng mà nói: “Song Ngư, quyền năng tiềm ẩn trong con người nàng còn rộng lớn hơn là biển cả. Ta có thể dạy nàng cách sử dụng nó. Nhưng ta không thể dạy cho nàng khi nào sử dụng nó. Nàng nên nhớ rằng, ma thuật càng mạnh mẽ bao nhiêu, trách nhiệm càng lớn bấy nhiêu.” Nàng quả thực đã không thấu hiểu những lời nói ấy mãi cho đến rất nhiều năm sau về sau. Hình ảnh cuối cùng nàng thấy được trong mơ đó là gương mặt băng giá của cha nàng, lạnh lùng nói: “Ta tưởng con sẽ khôn ngoan hơn Alfreidr. Người phàm là những kẻ bạc bẽo. Rồi con sẽ thấy. Một khi tên Noah kia biết được thân phận thật sự của con, thì tất cả những gì còn lại trong trái tim hắn chỉ là sự sợ hãi và tôn sùng. Con hãy đối diện với sự thật, con là con gái của ta chứ không phải là một phàm nhân tầm thường. Hãy lấy sự trừng phạt dành ẹ kế của con làm lời cảnh báo. Ta không nhắc lại lần thứ hai.”
Một tiếng động nhỏ vang lên bên tai khiến nàng tỉnh giấc. Sóng biển dập dìu trườn lên bờ biển đầy đá và băng tuyết. Một vài con cá ngừ óng ánh lăn lóc đến bên cạnh nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn thì nhận ra đứng cách mình không xa là một đứa bé độ chừng bốn hay năm tuổi. Dưới chân nó là cái giỏ cá đổ kềnh trên nền tuyết trắng, mấy con cá quẫy đành đạch bắn nước biển ra tứ phía. Thì ra là một cậu bé người phàm. Song Ngư nhẹ nhàng hướng về phía ấy mà nở một nụ cười thân thiện. Nhưng cậu bé kia lại lùi về sau mấy bước, ánh mắt có vẻ sợ hãi. Song Ngư kinh ngạc tự nhìn lại bản thân, mấy vạn năm nay trên khắp vùng biển từ Nam đến Bắc, dù nhan sắc của nàng có thể không bằng với mẹ của nàng ngày trước nhưng cũng được xếp vào loại bậc nhất trong những nữ thần biển đồng trang lứa. Cậu bé kia vì cớ gì mà lại hốt hoảng trước dung mạo của nàng đến vậy ? Càng nghĩ càng không chịu được, cuối cùng Song Ngư lên tiếng hỏi:
– Này cậu bé kia. Chẳng lẽ ta xấu xí lắm hay sao mà làm cho ngươi kinh hãi đến vậy ?
Cậu bé, cố gắng lấy lại sự can đảm rồi ngập ngừng nói.
– Không…không phải.
– Thế là vì lý do gì ?
– Là vì nàng có thể ở ngoài thời tiết lạnh lẽo như thế này mà không phải khoác thêm áo. Mẹ ta nói chỉ có ma quỷ mới không sợ lạnh. – Cậu bé gần như sắp khóc.
Song Ngư đưa mắt nhìn xuống cơ thể mình, quả thực trên người nàng bấy giờ chỉ có một chiếc váy mỏng được dệt từ loài rong biển quý hiếm bên dưới đại dương. Đôi chân trần lún sâu trong băng tuyết mà vẫn hết sức hồng hào. Cũng không trách được, những con người bình thường làm sao biết nàng vốn dĩ là một thần nhân, mặc dù hiện tại đã không còn mối liên kết linh thiêng với Hải Vương Thần, nhưng sức chống chịu đương nhiên cũng hơn hẳn con người. Hiểu được tâm lý của đứa bé nọ, nàng bèn dịu dàng nói.
– Thế ngươi có thấy ta giống với ma quỷ hay không ?
Đứa bé nhìn nàng một lúc lâu rồi chu mỏ nói.
– Không giống.
Song Ngư cười hiền hòa.
– Phải đó. Thực ra…ta có mang theo áo lông, nhưng vô ý ngã xuống nước nên bị ướt mất. Ta mang phơi ở đàng kia.
Vừa nói, nàng vừa nhanh tay luồn đàng sau một tảng đá lớn, niệm thần chú lôi ra một cái áo choàng lông thú, phất phất mấy cái rồi quấn lên người. Lúc bấy giờ đứa bé mới nở nụ cười tươi tắn.
– Hay quá, nàng đúng là không phải ma quỷ. Ma quỷ không thể đẹp như nàng. – Nói rồi đứa bé nhanh tay gom mấy con cá ngừ trên mặt đất cho vào trong giỏ.
Song Ngư thích thú giúp nó một tay.
– Cậu bé này. Cho ta hỏi đây là nơi nào ?
– Thì ra nàng từ nơi khác đến ư ? Chỗ này là làng Pol thuộc lãnh địa của thành Zemen vương quốc Hyon.
Hyon, cuối cùng nàng cũng đã đặt chân đến. Ba năm qua bị giam cầm trên Odem, không một ngày nàng không mong mỏi được đến vùng đất này.
– Noah, cuối cùng ta cũng đã đến quê hương của chàng. Lần này không còn ai có thể ngăn cản chúng ta nữa.
Đang hăng hái thu gom cá thì đột nhiên từ sau lưng cậu bé có tiếng hô lớn.
– Ném nó đi !
Ngay sau đó là một loạt tiếng động xé gió lao tới. Song Ngư khẽ cau mày.
– Hừ ! Những đứa trẻ không biết giáo dưỡng ! – Vừa dứt lời, một bức tường vô hình xuất hiện chặn đứng những nắm tuyết đang vun vút hướng về phía cậu bé nọ.
Đoạn, Song Ngư khẽ phất tay, một loạt viên đạn bằng tuyết đổi hướng nện bôm bốp vào người đám trẻ quậy phá làm chúng sợ hãi chạy toáng loạn. Sau khi bọn chúng đã bỏ chạy mất hút, nàng mới quay về phía cậu bé ban nãy thì thấy cậu ta kinh ngạc nhìn mình.
– Làm sao…làm sao nàng có thể làm được như vậy ?
Song Ngư trìu mến đặt tay lên cái mũi nhỏ xíu của cậu bé rồi nói.
– Khi ngươi sống thật lâu, ngươi cũng sẽ làm được.
Nói rồi nàng định bụng từ biệt cậu bé để đi vào làng, nhưng chợt nhớ ra một vài điều bèn nán lại dặn dò thêm.
– Ngươi còn ít tuổi nên phải chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng nhớ lấy, lần này ta giúp ngươi nhưng không thể bảo vệ ngươi mãi. Điều quan trọng là bản thân ngươi phải trở nên can đảm và cường tráng để đối đầu với số phận của mình có biết hay chưa ?
Cậu bé ngẩn ngơ gật đầu. Song Ngư hài lòng vuốt đầu nó rồi hướng về phía làng Pol mà tiến vào.
Trước khi vào làng, nàng cũng tiện thể dùng ma thuật hóa trang thành con người, không còn những vỏ sò hay vảy cá óng ánh trên người nữa. Nếu để những người trưởng thành nhìn thấy bộ dạng thực sự của nàng thì quả thực không nên chút nào.
Hyon là một trong mười vương quốc lớn nhất của lục địa, lãnh thổ nằm ở cực Bắc, băng tuyết quanh năm. Chỉ có địa phận của thành Tundra ở phía nam nơi tiếp giáp với Cyrion là có khí hậu ôn hòa hơn một chút. Vì từ nhỏ chỉ sống ngoài biển khơi nên hiểu biết về lục địa cũng có phần giới hạn, Song Ngư bèn tha thẩn đi vào một khu chợ nhỏ để dò la tin tức về nơi ở của Noah. Tất cả những gì mà nàng biết về Noah chỉ là cái tên và gương mặt của chàng. Nhưng nàng tin rằng đã là hoàng tử của một nước thì chắc chắn phải sống tại thủ phủ kinh thành. Chỉ cần hỏi xem thủ phủ của Hyon nằm tại nơi nào là được. Vừa suy nghĩ, nàng vừa mân mê những món trang sức được kết bằng vỏ ốc hổ phách đỏ rực như lửa trên một quầy hàng nhỏ, trong lòng thầm khen ngợi kẻ làm nên cái vật trang trí này quả thực là rất khéo tay. Đoạn, nàng mỉm cười hỏi cô gái bán hàng.
– Cô chủ này, cho ta hỏi thủ phủ của Hyon là thành trì nào ? Từ đây đến đó bao xa?
Cô bán hàng niềm nở trả lời.
– Quý khách ắt hẳn là người từ nước lâng bang đến. Thủ phủ của chúng tôi là Terre, nằm cách Zemen một trăm sáu mươi dặm về phía Đông nam. Con đường duy nhất để đến Terre là băng qua thung lũng tuyết. Với thời tiết như thế này, sợ rằng phải đợi bảy ngày nữa mới có thể xuất hành được.
– Chuyện đó không có gì là đáng ngại. – Song Ngư phất phất tay rồi tiếp tục ngắm nhìn những chuỗi ngọc trai trắng.
Bỗng nhiên từ bên kia làng có tiếng vó ngựa nện rầm rập trên nền đất. Xa xa tiếng người bắt đầu hỗn loạn. Thấy sự náo nhiệt, Song Ngư bèn tiến đến xem thử. Đứng đàng sau một đám đông dân chài đang sợ hãi nép sang một bên con đường đá, nàng trông thấy một đám quân lính cao to bất thường cưỡi ngựa xông qua. Kì lạ thay, chúng không hề giống với con người chút nào. Da dẻ trên cơ thể chúng chỉ một màu xanh dương thô ráp. Những thứ vũ khí chúng mang trên người vô cùng to lớn cồng kềnh, lại được bao phủ bởi một lớp băng giá tỏa ra hơi lạnh lờ mờ trong không trung. Song Ngư cố gắng lục soát trong trí nhớ của mình, những bài học về các loài sinh vật tại lục địa mà Alfreidr đã dạy cho nàng. Cuối cùng đã đưa đến một kết luận, đám chiến binh hùng hổ kia không ai khác chính là bọn Người Băng, một giống sinh vật cực kì giống con người, sống trên một đảo quốc khổng lồ nằm giữa Bắc đại dương băng tuyết vĩnh hằng. Chỉ là nàng không tài nào hiểu được chúng vì sao lại diễu hành trên lãnh địa của con người. Chẳng lẽ ? Một ý nghĩ thoáng qua khiến cho nàng không khỏi lo sợ. Nàng bèn quay sang một dân làng với vẻ mặt tái mét bên cạnh mà hỏi.
– Này bác ơi, cho ta hỏi thăm. Đám Người Băng đó vì sao lại có mặt tại vùng đất này ?
Người đàn ông quay sang nhìn nàng với ánh mắt kì lạ.
– Chẳng lẽ cô không biết hay sao ? Ba năm nay, Hyon và Băng Quốc không ngừng giao tranh quyết liệt. Cách đây hai tháng, hoàng tử Noah của chúng ta đã chính thức thỏa thuận với chúng một hiệp định đình chiến. Tuy nhiên Người Băng ngang ngược liên tục cho những đạo quân nhỏ gây náo loạn những làng chài ven biển nhằm khiêu khích chúng ta tấn công trước. Không biết hoàng gia còn muốn kéo dài cảnh bất bình này đến lúc nào.
Nói rồi ông ta thở dài bỏ đi để lại Song Ngư trong lòng dấy lên một nỗi âu lo. Người Băng từ vạn năm về trước đã được thần linh ưu đãi ban cho báu vật trù phú, sức khỏe thể chất cũng hơn hẳn loài người. Lần này bọn chúng chủ động xâm lăng và khiêu khích Hyon ắt hẳn là nắm trong tay đến tám chín phần thắng. Chỉ là Song Ngư có một linh cảm rằng, cuộc chiến tranh này đàng sau nó nhất định là bàn tay của một thế lực xấu xa can dự vào. Bằng không, Băng Quốc xưa nay vốn giàu có và hùng mạnh, nay bỗng dưng không còn ưa thích sự yên bình nữa hay sao ? Nếu quả thực lần này Noah cùng hoàng tộc của chàng phải trải qua cái thử thách khắc nghiệt như vậy, Song Ngư càng không thể để cho chàng đơn độc mà đối đầu với nó. Dù nàng biết rằng bản thân không thể trực tiếp dùng quyền năng của mình mà cứu Hyon một mạng nhưng nàng tin rằng nếu mình ở bên cạnh Noah, chắc chắn sẽ có thể từng bước cùng chàng lập nên kế sách. Và điều quan trọng nhất là, nàng không thể để cho Noah biết được thân phận thật sự của mình. Trong lòng thầm tính toán, cuối cùng Song Ngư quyết định sẽ ở lại Zemen nghỉ ngơi một đêm. Sáng mai sẽ lên đường đến Terre tìm cách vào điện hoàng gia để hội ngộ cùng Noah.
*
Thành Byon tráng lệ của vương quốc trung tâm Cyrion đang trải qua những ngày tháng sôi nổi nhất trong năm. Đấu trường hoàng gia Byon diễn ra thường niên sẽ khai mạc trong vài ngày tới. Hàng ngàn đấu sĩ từ khắp các địa danh thuộc Cyrion đã sớm hội tụ về thủ phủ. Đó là chưa tính tới một lượng lớn những tên hiếu kỳ, những kẻ cá độ cũng đổ xô về để thực hiện mục đích làm giàu. Đặc biệt kỳ đấu trường năm nay, hình thức thi đấu được hoàng gia và Hội đồng pháp sư quyết định thay đổi. Những đấu sĩ tham gia không còn đối đầu trực tiếp theo lượt như trước mà tất cả đều phải trải qua một loạt những thử thách do Hội đồng lập nên. Kẻ cuối cùng thành công vượt qua tất cả các thử thách sẽ được vinh danh là nhà vô địch của Byon và sẽ nhận được một phần thưởng quý giá bậc nhất trong lịch sử năm trăm năm diễn ra đấu trường. Điều khiến cho người ta quan tâm đó là những thử thách của Hội đồng đáng sợ đến mức nào và cái phần thưởng kia phải chăng là thứ mà cả thế gian này ai cũng ao ước ? Những câu hỏi được đặt ra càng làm cho con người ta thêm tò mò, càng tò mò họ lại càng tụ tập bàn tán xôn xao. Trên khắp những con chợ, góc phố của thủ phủ, người người đều chỉ thảo luận chung một chủ đề duy nhất: đấu trường hoàng gia.
Bạch Dương và Sye đã đến Byon được hai ngày, nhưng họ nghĩ mãi cũng chưa tìm được cách để gặp mặt Đại tướng quân Ma Kết. Ngài ta đường đường là lãnh đạo một vương quốc, đâu thể nói gặp là gặp. Hai ngày liền Bạch Dương đã tìm đến những trạm gác của cảnh vệ để hỏi thăm, nhưng dường như ngay cả những cảnh vệ quân cũng không dễ dàng gì vào được điện hoàng gia. Chỉ có những người thực sự quan trọng mới có được cái tự do ấy. Trong một quán rượu ở phố Rách Rưới, hai pháp sư chọn một cái bàn ở cạnh cửa sổ, gọi vài món ăn nhẹ cùng hai vại bia tươi tiện thể nghỉ chân một lát. Quán rượu đông nghẹt người, từng tốp ba đến năm hội tụ quanh những cái bàn gỗ, ăn uống, cười đùa. Rất nhiều người trong số đó mang trên mình vũ khí nào là gươm giáo, nào là quyền trượng… Bọn họ luôn mồm nhắc tới đấu trường hoàng gia, ắt hẳn là muốn ghi danh tham gia để giành lấy báu vật. Câu chuyện mà họ bàn tán xoay quanh mặt bằng chung của những đấu sĩ năm nay, cũng có kẻ đoán mò hình thức thi đấu đặc biệt của Hội đồng thế này thế khác. Nghe ngóng một hồi, Sye đột nhiên lên tiếng.
– Có lẽ chúng ta cũng nên tham gia đấu trường !
Bạch Dương đang nhâm nhi vại bia đầy bọt nghe vậy suýt sặc một ngụm.
– Cô nói sao ?
– Đó chỉ là một ý tưởng. Dĩ nhiên nếu anh có cách nào hay hơn. – Sye khẽ phất tay, dường như muốn xua đi những lời vừa nói.
Bạch Dương đăm chiêu một lúc rồi nói.
– Thực ra cái ý tưởng đó cũng không tồi. Tôi nghĩ cái đấu trường Byon này nhất định là một trò vui. Ở Thedas tôi đã nhiều lần xem đấu trường, quả thực rất thú vị. Chỉ tiếc là khi vừa đủ năng lực để tham gia thì phải trốn chạy. Lần này nếu tham gia chúng ta cũng nhân cơ hội đó mà tiếp cận Đại tướng quân. Biết đâu may mắn cũng sẽ đoạt được báu vật.
Sye gật gù. Từ trước đến nay nàng cũng rất tự tin vào năng lực của mình. Nếu thật sự có một cơ hội được rèn giũa bản thân, nàng cũng nhất định không bỏ qua.
– Hơn nữa, không phải chúng ta cũng đã có thứ vũ khí của Hyazin hay sao. – Vừa nói Bạch Dương vừa sờ vào thanh quyền trượng đỏ rực trên lưng.
Như cảm ứng được ý chí của chàng, thanh quyền trượng khẽ phát sáng lờ mờ, tỏa ra hơi ấm nong nóng.
– Được thế thì còn sợ gì nữa. Chúng ta cùng ghi danh thôi. – Sye đập tay lên bàn quả quyết.
*
Tại điện hoàng gia, Sư Tử, Bảo Bình và Cự Giải được triệu tập đến tòa viện của Đại tướng quân Ma Kết. Bảo Bình sóng bước cùng Cự Giải, đủng đỉnh đi đến nơi thì bắt gặp Sư Tử đã có mặt ở đó. Chàng cận vệ hoàng gia lực lưỡng hết sức phong độ quay sang nhìn Bảo Bình với ánh mắt diều hâu khiến người bị nhìn không khỏi cảm thấy có chút không tự nhiên. Bảo Bình vội vàng nở một nụ cười vô tội để cầu hòa. Cự Giải trông thấy Sư Tử cũng dịu dàng mỉm cười chào hỏi.
– Chào ngài cận vệ.
– Xin nàng cứ gọi ta là Sư Tử. – Sư Tử thân thiện trả lời.
– Vậy thì chàng cũng đừng gọi ta là pháp sư Cự Giải. Cứ dùng cái tên giản dị là được.
Đang chào hỏi nhau thì bên trong viện vọng ra một giọng nói trầm ấm.
– Mọi người đã đến cả rồi ư ?
Cả ba pháp sư quay lại nhìn thì thấy Đại tướng quân Ma Kết từ trong bước ra, áo giáp vàng óng ánh phản chiếu ánh sáng trông thật oai nghiêm. Bên cạnh ngài còn có một cận vệ hoàng gia trên lưng mang thanh kiếm bạc. Vừa trông thấy người đó, Sư Tử liền lên tiếng.
– Cratos ? Ngươi cũng đến ?
Cratos khẽ gật đầu. Đại tướng quân Ma Kết đưa tay ra hiệu ọi người cùng ngồi xuống mấy cái ghế bằng gỗ tùng. Đoạn, ngài chắp tay sau lưng rồi nói.
– Ta gọi các ngươi đến đây là muốn các ngươi ghi danh tham gia đấu trường sắp tới.
Vừa nghe đến đây, Bảo Bình đã nhảy khỏi ghế.
– Cái gì ? Tham gia đấu trường ư ? Ngài không giỡn đó chứ ? Thế còn chuyện đi tìm sợi dây chuyền Mặt Trăng thì thế nào ?
Sư Tử nhếch môi cười.
– Ngươi sợ rồi sao ?
Bảo Bình cau mày quay về phía kẻ vừa lên tiếng nói.
– Hừ, ngươi đừng có quá tự cao. Tham gia thì tham gia, ta sợ ngươi sao ? Đợi đến khi chúng ta đối đầu trên đấu trường ngươi đừng có hạ mình xin ta tha mạng.
– Các ngươi bình tĩnh đi. Ta vẫn chưa nói hết câu. – Ma Kết đưa một tay lên ra hiệu cho Sư Tử giữ phép lịch sự rồi nói tiếp. – Việc tham gia đấu trường lần này là hết sức quan trọng. Phần thưởng dành cho nhà vô địch Byon chính là thứ mà Hội đồng nắm giữ suốt năm trăm năm qua. Đó là vật mà chúng ta cần để đi tìm sợi dây chuyền Mặt Trăng.
– Ngài càng nói càng khiến cho ta hồ đồ. Chẳng phải sợi dây chuyền Mặt Trăng đã bị thuộc hạ của Bóng tối lấy đi. Vậy thì chúng ta cứ đi mãi về phía Tây, tìm cho ra đảo Địa Ngục, nơi trú ngụ của bọn quỷ dữ để đòi lại. Sao phải phiền phức tham gia cái đấu trường này ? – Bảo Bình nói.
– Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện, rồi ngươi sẽ rõ ý đồ của ta thôi. – Ma Kết ra hiệu ấy người cùng ngài bước sang một buồng khác của viện.
Tại căn buồng này, ánh sáng có vẻ yếu ớt hơn so với bên ngoài. Trên vách buồng là vô số hình ảnh điêu khắc khảm nạm trên đá được các nghệ nhân tỉ mỉ sắp xếp thành một dòng sự kiện. Bảo Bình, Cự Giải, Sư Tử và Cratos kinh ngạc chăm chú nhìn những hình vẽ đó hồi lâu cũng không hiểu ý nghĩa của chúng. Cuối cùng Ma Kết mới lên tiếng nói.
– Cách đây rất lâu, vào khoảng thời kỳ của đế chế Zodiacus đệ nhị, bên trong lòng đất dưới chân Byon đã từng có một tòa thành trì.
Mấy người tại trường nghe vậy ai nấy đều không thể tin được. Ma Kết lại tiếp.
– Tòa thành đó có tên là Porkatla, theo văn tự cổ, cái tên đó có nghĩa là sự thịnh vượng từ bên dưới lòng đất. Thực vậy, khoảng thời gian ấy, thành trì này vô cùng sung túc và giàu có, sự giao thương giữa nó và mặt đất cũng hết sức là nhộn nhịp. Cho đến một ngày, những pháp sư của Hội đồng Porkatla đã vô tình lập nên một thông đạo ma thuật nối kết nơi đây với vùng đất của quỷ dữ.
Ma Kết dừng lại bên cạnh một bức phù điêu, ngón tay của ngài chỉ lên những hình ảnh ngay chính giữa phiến đá. Đó là một cánh cửa rộng mở, đàng sau đó, vô số quái vật và quỷ dữ tràn ra bên ngoài. Bên dưới là hình ảnh những con người gào thét, hoảng sợ và bị giết chết.
– Vùng đất của quỷ dữ ? – Cự Giải giọng run run hỏi.
– Chính là Đảo Địa Ngục. – Bảo Bình trả lời.
Ngoài đại tướng quân ra, cả bốn người còn lại đều không dám tưởng tượng ra cái thảm cảnh đã dẫn tới sự diệt vong của Porkatla. Ma Kết hít một hơi dài rồi nói tiếp.
– Khi sự việc xảy ra, chỉ trong nhảy mắt, mấy vạn con người bên dưới lòng đất đều không thể sống sót. Hoàng đế Zodiacus lúc bấy giờ đã nhanh chóng mời hết thảy những pháp sư quyền lực nhất trên lục địa lập tức có mặt để niêm phong con đường giao thương giữa Porkatla với mặt đất. Nhờ đó mà ngăn chặn được quỷ dữ không tràn lên bề mặt. Từ đó về sau không còn ai có thể tiến nhập tòa thành trì đó nữa.
– Ý của ngài là, phần thưởng của Hội đồng trong kỳ đấu trường này chẳng lẽ lại là chìa khóa khai thông mật đạo tiến vào Porkatla ? – Cự Giải hỏi.
– Đúng vậy. – Ma Kết gật gù.
– Nhưng chẳng phải ngài nói bên dưới kia tràn ngập quỷ dữ hay sao ? – Sư Tử thắc mắc.
Ma Kết mỉm cười giải thích.
– Lúc trước thì đúng là như vậy. Nhưng năm trăm năm trước khi ta được mời về Cyrion để đảm nhận chức vụ, ta đã cùng bảy vị thủ lĩnh của Hội đồng Byon tiến nhập Porkatla, đẩy lui bọn quỷ dữ về bên kia thông đạo, đồng thời dùng ma thuật niêm ấn cánh cổng dẫn đến Đảo Địa Ngục.
Cự Giải không khỏi trao cho đại tướng quân một cái nhìn ngưỡng mộ.
– Ngài quả thực là tài giỏi.
– Nàng đã quá lời rồi. Thực ra khi đó đều nhờ công lao của bảy vị thủ lĩnh Hội đồng. Quyền năng của bọn họ quả thực rất đáng nể. Cũng chính vì lý do đó mà ta đã chấp nhận để cho Hội đồng quản lý chìa khóa khai mở Porkatla.
– Thuộc hạ nghe nói, tòa thành ẩn bên dưới Byon chứa vô số báu vật và những cổ thư thần bí. Nếu quả thực phần thưởng lần này là chiếc quyền tiến nhập Porkatla thì chẳng phải nhà vô địch Byon trong một đêm trở thành ông hoàng hay sao ? – Cratos chợt lên tiếng.
– Điều đó hoàn toàn đúng. – Ma Kết không phủ nhận. – Chính vì vậy lần này ta muốn các ngươi tham dự đấu trường là vì hai lí do. Một là phải giành được quyền tiến nhập Porkatla để sử dụng thông đạo kia, nhanh chóng đến được Đảo Địa Ngục. Hai là tùy vào thời vận của các ngươi, bên dưới Porkatla tìm được báu vật, nâng cao năng lực của bản thân. Nếu quả thực số mệnh đã định sẵn thì chắc chắn các ngươi sẽ hội ngộ được những thứ hữu dụng cho bản thân mình.
– Vậy còn ngài thì sao ? – Bảo Bình hỏi.
– Ta sẽ đợi các ngươi bên dưới đó.
– Vậy thì còn chờ gì nữa ! Đấu trường này chỉ là trò trẻ con. – Bảo Bình hồ hởi nói.
– Phải đó ! Thuộc hạ nhất định không làm ngài thất vọng. – Sư Tử chêm vào.
Ma Kết khẽ lắc đầu.
– Các ngươi quá tự mãn rồi. Đấu trường lần này không dễ như các ngươi tưởng tượng.
– Sao cơ ? – Sư Tử và Cratos là hai kẻ đã từng tham gia nhiều đấu trường liền lên tiếng.
– Vì phần thưởng là thứ quý giá nhất của Hội đồng trong suốt năm trăm năm qua cho nên Hội đồng đã quyết định không để các ngươi đấu tay đôi với nhau mà giành quyền vô địch nữa. Lần này để thành công giành ngôi vị quán quân, các ngươi phải trải qua hết thảy bảy thử thách lớn do bảy vị thủ lĩnh tối cao của Hội đồng chủ trì. – Ma Kết từ tốn nói.
– Có phải là bảy vị thủ lĩnh mà ngài vừa nhắc đến ban nãy ? – Bảo Bình đoán.
– Đúng vậy. Bảy vị thủ lĩnh này từ năm trăm năm trước đã là những pháp sư hết sức hùng mạnh. Cho đến nay, nếu xét trên toàn cõi Zodiacus cũng chưa hẳn có được mấy người dám ngang nhiên thách thức họ. Cyrion cũng chúng ta cũng nhờ vậy mà vững vàng đứng giữa những nước lâng bang khác.
– Ngài có nói quá không đấy ? – Bảo Bình nghi hoặc.
Ma Kết cười lớn.
– Đến lúc đó ngươi sẽ biết lời ta là thật hay giả. Chỉ xét về tuổi tác và sự thông thái của họ cũng đã vượt xa một đứa trẻ như ngươi rồi Bảo Bình ạ. Pháp thuật điều khiển mộng của ngươi tuy hiếm hoi nhưng muốn làm khó những thủ lĩnh thì cần phải luyện tập ít nhất một trăm năm nữa. Vả lại, lần này cũng có một vị thủ lĩnh nhất định sẽ rất hứng thú với ngươi.
– Hứng thú với ta ? – Bảo Bình trợn tròn mắt.
– Phải. Cứ chờ mà xem. – Ma Kết vừa cười vừa bước ra khỏi căn buồng đầy tranh điêu khắc.
Cuối cùng thì ngày công bố hình thức tham gia đấu trường cũng đến. Đấu trường năm nay diễn ra trong một trận địa vô cùng rộng lớn bên ngoài thành Byon. Trận địa này được xây dựng để các pháp sư Hội đồng luyện tập ma thuật. Để chuẩn bị cho sự kiện lần này, Hội đồng đã cho người lắp đặt thêm vô số chướng ngại vật, mê cung và cạm bẫy. Những thí sinh tham gia đấu trường buộc phải vượt qua công trình này để đến được khu rừng bên kia đấu trường. Trận địa được chia làm bảy khu vực theo mức độ nguy hiểm tăng dần. Mỗi khu vực được trấn giữ bởi một vị thủ lĩnh tối cao của hội đồng. Và cũng chính vị thủ lĩnh đó dùng quyền năng của mình để tạo ra vô số chướng ngại và thử thách mà các đấu sĩ phải đối mặt. Khi thành công vượt qua một khu vực, đấu sĩ sẽ được thủ lĩnh trao ột thẻ bài. Thẻ bài đại diện ột quyền trợ giúp của chính thủ lĩnh đó tại khu vực tiếp theo. Nếu trong quá trình đối diện với thử thách của khu vực khác gặp bất trắc, đấu sĩ có thể nhờ vào thẻ bài kêu gọi vị thủ lĩnh khu vực trước đến trợ giúp. Tiếc rằng mỗi thẻ bài chỉ được dùng một lần duy nhất, vì vậy những người tham gia phải thật khôn ngoan khi sử dụng. Các đấu sĩ có thể tham gia độc lập hoặc theo tổ đội từ hai đến năm người. Nếu trong cùng một khu vực có nhiều thí sinh cùng tham gia, việc lựa chọn giúp đỡ nhau hay đối đầu nhau là tùy ở đấu sĩ. Biết rằng phần thưởng chỉ có một, không thể chia đều cho nhau.
Luật và hình thức thi đấu không hề phức tạp nhưng đã làm nản lòng không ít thí sinh. Nhiều người tham gia ghi danh đã bỏ cuộc vào phút cuối cùng. Nhưng cũng có kẻ mơ mộng đến kho báu mà không ngại ngùng tham dự. Tất cả đều trong một tâm trạng hết sức hồi hộp chờ ngày đấu trường chính thức diễn ra.