Đọc truyện Huyền Linh Ký – Chương 395: Tranh Đoạt 2
Đứng trên lưng sư tử ba đầu, toàn thân bao phủ lân giáp từ đầu đến tận hết cái đuôi lớn, đôi cánh che rợp hai bên lộ ra lông vũ mềm mại, nhu thuận đong đưa.
Tam Sinh Ngân Lân.
Có thể nói nàng chính là người duy nhất triệu hồi ra huyền linh ở đây, Dương Thiên cũng không biết vì lý do gì mà nàng có thể triệu hồi ra huyền linh để chiến đấu nữa.
Bởi vì bước vào cảnh giới Chuẩn Vương, huyền linh chuẩn bị cho bước độ kiếp rèn đúc thân thể, hoàn toàn không thể triệu hồi ra ngoài nữa rồi.
Hồng Y có thể trở thành người hộ đạo của các đời Thánh Nữ của Cửu Tiên Sơn thì không có lý gì tu vi lại yếu kém cả, nàng cũng không có ý e ngại những lão tổ ở đây chứng tỏ có thực lực không kém bọn hắn đâu.
Dương Thiên dù không biết nội tình trong cuộc đại chiến ở Thiểm Thiết Sơn nhưng cũng ẩn ẩn đoán ra được Hồng Y đại chiến với lão tổ của Bá Đao Tông cuối cùng đem cả Thiểm Thiết Sơn đánh nát, mà hiện tại nàng hộ đạo Lạc Minh Nguyệt đi khắp thiên hạ, trong khi lão tổ của Bá Đao Tông không rõ tung tích, đủ thấy kết quả của trận chiến đó.
Hồng Y đứng trên lưng Tam Sinh Ngân Lân, ánh mắt bất thiện nói.
“Các vị, các ngươi tranh đoạt cái gì ta cũng không quan tâm, làm phiền nhường đường một chút được chứ?”
Vân Sát bật cười nói.
“Mấy trăm năm không gặp, dung mạo Hồng Y vẫn động lòng người như vậy, tính cách cũng không khác.
Cần gì phải nóng vội như vậy đâu, bớt chút thời gian tới Thanh Vân Tông làm khách một chút được chứ?”
“Vân lão quỷ cũng tham luyến sắc đẹp sao? Ngươi vẫn nên nhường lại sân khấu cho người trẻ như ta đi thôi!”
Bá Hỏa Chu Vô Bá cười lớn, ánh lửa ngập bùng cháy trên khôi giáp, mặc dù trong lúc cười nói tự nhiên nhưng sự tập trung từ đầu đến cuối đều khóa chặt vào Dương Thiên cùng Hà Tuyết Nguyệt, đề phòng bọn họ di động.
Tiết Vô Quy không lên tiếng nhưng từ đầu đến cuối đều khóa chặt Dương Thiên, mấy người này giống như đã bàn bạc kỹ càng, chỉ cần động thủ một cái thì khả năng Dương Thiên nằm lại là rất cao.
Hồng Y sắc mặt lạnh băng, thanh kiếm đã nắm ở trên tay.
“Tránh đường!”
Huyền linh thuật: Thuất Sát!
Nói xong cũng không để cho ai trả lời thân hình đã xuất hiện ở trước mặt Chu Vô Bá, mũi kiếm đâm thẳng vào Chu Vô Bá.
Chu Vô Bá mặc dù hơi giật mình nhưng vẫn kịp thời vươn tay phải ra, giáp tay bốc cháy chộp thẳng vào mũi kiếm của Hồng Y.
Quang mang tử sắc lóe lên, va chạm vào ánh lửa đỏ rực!
Oanh!!!
Một tiếng rung trời, lôi hỏa kết giới chập trùng cả lên, nổi lên một cột sóng cao, giống như có vật gì thể to lớn nào đó đập vào mặt hồ gây nên một cột nước bắn ra ngoài.
Sóng lớn qua đi, chỉ thấy Chu Vô Bá treo ở trên vách kết giới, nửa thân thể chìm vào trong dòng lửa, cánh tay phải bị xuyên thủng một lỗ, giáp tay vỡ nát lộ ra da thịt bên trong, máu tươi không hề chảy mà bàn tay lại có dấu hiện khô héo xuống.
“Tránh đường!”
Hồng Y về đến đỉnh đầu Tam Sinh Ngân Lân, trường kiếm chếch bốn mươi lăm độ đồng thời lạnh giọng nói.
Trường kiếm trong tay nàng không nhiễm chút máu nào, bóng loáng như gương, lạnh lẽo cùng khô cằn khiến người khó chịu.
“Cmn bà yêu quái nhà ngươi đúng là nóng tính!”
Chu Vô Bá “thuần thục” lôi mình ra khỏi vách tường của kết giới, rất quả quyết dẫn động hỏa diễm thiêu đốt lòng bàn tay, đem khí tức khô héo kia thiêu rụi, toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng mãnh liệt nhưng Chu Vô Bá cũng không kêu một tiếng nào cả.
Vân Sát thu hồi tiếu dung nói.
“Hồng Y cần gì phải gấp gáp như vậy.
Xong việc bọn ta sẽ tự khắc nhường đường.”
Hồng Y rung nhẹ thanh kiếm nhìn về phía hai người Dương Thiên nói.
“Còn các ngươi thì sao?”
Dương Thiên thản nhiên đáp.
“Bọn ta cũng muốn nhanh chóng rời đi.”
“Được!”
Hồng Y nói ngắn gọn, Tam Sinh Ngân Lân gầm lên một tiếng nguyên khí màu xám trắng nhanh chóng từ trên cơ thể của Hồng Y tràn vào trong cơ thể của Tam Sinh Ngân Lân, hai đầu ở hai bên của nó nhỏ đi, đầu giữ trở nên lớn hơn, trên trán mọc ra sừng xoắn ốc.
Thân hình trở nên vô cùng cường tráng, từ ba mươi mét hóa thành năm mươi mét, vô cùng oai vệ.
Huyền linh thuật: Bách Nhận.
Hồng Y không nói một lời mà phất kiếm, kiếm cương như mưa, hàng trăm lưỡi nhận bao trùm toàn bộ không gian, giống như thiên la địa võng hướng về phía ba vị thái thượng trưởng lão, tử khí như mây, sát khí như mưa.
Tiết Vô Quy hừ một tiếng, hai tay nâng lên, lôi quang lập lòe, hai ngón tay kẹp chặt, tịnh chỉ tố kiếm sau đó chém ra, hai bên trái phải giống như nhấc lên lôi võng.
Uỳnh!!!
Hai đường lôi kiếm của Tiết Vô Quy trực diện lao thẳng vào nhau ở giữa không trung, lôi điện bắn ra bốn phía hình thành một mạng lướng chằng chịt, thoáng chốc quét sạch mưa kiếm của Hồng Y.
Keng!!!
Chẳng biết Hồng Y đã đến trước mặt Tiết Vô Quy, mũi kiếm như điện chỉ còn cách mi tâm của lão chưa đến một tấc, kiếm khí xoay vần khiến cho làn da của lão cảm thấy nhói nhói.
Hai tay của Tiết Vô Quy chẳng biết từ khi nào đã có thêm hai thanh kiếm, một kiếm chém phải một kiếm chặt trái, phân biệt hai đoạn kẹp chặt lưỡi kiếm của Hồng Y, ngăn cho nàng tiến thêm một bước.
Hồng Y đạp hai chân vào không trung, tử sắc kiếm cương lóe lên.
Huyền linh thuật: Nhất sinh.
Mũi kiếm không đâm ra nhưng một vết sáng lóe lên, một vết sáng lại diễn hóa thành hàng vạn đường sáng chỉ trong chớp mắt, xuyên thẳng qua Tiết Vô Quy.
Khoảng cách chiêu thức cực gần, diện tích bao phủ lại cực lớn, Tiết Vô Quy cũng không thể né tránh được, song kiếm huyễn múa liên tục, giống như tạo ra một bức tường lớn ngăn cản “Nhất Sinh”.
Nhưng “Nhất Sinh” giống như vô cùng vô tận, liên miên không dứt, mang theo khí tức xuyên thủng cực kỳ mãnh liệt, Tiết Vô Quy chống đỡ cũng càng ngày càng khó khăn, không ngừng bị đẩy lui lại.
Huyền linh thuật: Lôi Tước Phạt Dương.
Tiết Vô Quy thuấn phát huyền linh thuật, lôi điện chân nguyên từ trong cơ thể hắn cuộn trào, theo song kiếm huyễn động hóa ra một con lôi điểu to lớn, toàn bộ công kích rơi vào trên người nó đều giống như bị đốt cháy khét, vang lên từng tiếng roèn roẹt rợn người.
Lôi điểu giương cánh bay thẳng về phía Hồng Y, trên đường đi quét sạch công kích được diễn sinh từ “Nhất Sinh”, một cái cũng không để lọt, bước tiến vững vàng tốc độ không giảm bay về phía Hồng Y.
Hồng Y áo đỏ bay phần phật, nàng không thay đổi sắc mặt, chân nguyên phun trào, chân nguyên màu xám mang theo một loại ý vị kỳ lạ khó mà miêu tả, mỗi một loại chân nguyên đều là đặc hữu, rất khó có sự trùng lặp nhưng chân nguyên của Hồng Y lại mang cho người ta cảm giác nó không thuộc về thế giới này.
Huyền linh thuật: Thuất sát!
Thân hình của Hồng Y đột ngột biến mất, chớp mắt một cái đã đến sau lưng Tiết Vô Quy, khí thế của nàng quỷ dị khác biệt chớp mắt biền bị nhận ra nhưng tốc độ của nàng quá nhanh, vừa đến đã chém ra một kiếm thẳng vào cổ Tiết Vô Quy, không cho lão có cơ hội xoay người.
Nhưng Tiết Vô Quy cũng là kẻ thân kinh bách chiến, một kiếm đỡ được công kích của Hồng Y, một kiếm phản công đem lực lượng của nàng chuyển tới phần eo, sau đó quay mặt đối công.
Cả hai đánh khắp mấy chục dặm, kiếm cương liên miên oanh tạc vào trên kết giới khiến cho từng cơn sóng sôi trào.
Lôi điểu của Tiết Vô Quy không trúng mục tiêu, một đường bay thẳng ra hơn ba dặm, thế đi cũng không hề giảm, nhắm thẳng đến Dương Thiên.
Tuy nói là ba dặm nhưng tốc độ của nó cực nhanh, cũng không cần đến một giây đã công kích tới nơi.
Hà Tuyết Nguyệt vươn tay, một núi băng đột nhiên mọc lên, giống như một mũi tên đột ngột bắn ra, không ngừng kéo dài.
Uỳnh!!!
Lôi điểu lao thẳng vào núi băng bộc phát ra một vụ nổ kinh thiên, núi băng phá tan thành trăm nghìn khối lớn nhỏ, lôi điện bao phủ một nửa khu vực bên trong kết giới.
Không biết bao nhiêu người bị biến thành tượng băng ở trong chấn động này hóa thành đá vụn, thân xác chia năm xẻ bảy, huyết vụ đầy trời, nhuộm đỏ cả một vùng của bán đảo.
Hà Tuyết Nguyệt lúc trước đóng băng mọi người nhưng chỉ muốn giam cầm trong một thời gian ngắn thôi chứ không phải đem người hóa thành tượng băng cho nên huyết dịch cùng xương cốt vẫn bị chấn động đánh nổ thành từng mảnh.
Hà Tuyết Nguyệt không quản những người bị vạ lây kia, nàng đưa hất tay một cái, hàng nghìn khối băng đá hóa thành từng viên đạn lao thẳng vào vị trí của Chu Vô Bá cùng với Vân Sát.
Vân Sát buông lỏng hai tay, thân hình khô gần chậm rãi chuyển động, hắn bước ra một bước cả người liền chậm rãi lu mở, biến mất khỏi tầm mắt.
Dương Thiên nhíu mắt lại, hắn không phát hiện ra Vân Sát, mặc dù lão già này sử dụng thủ đoạn là Vô Thanh Bộ nhưng Dương Thiên cũng không bắt được chút mang mối nào.
Hắn sử dụng Cấm Đồng dò xét một lượt, chỉ thấy Vân Sát giống như một hồn ma du tẩu trong không trung nhưng băng đá lướt thẳng qua người hắn, giống như không thể đụng chạm đến vậy.
Dương Thiên đang tính lên tiếng nhắc nhở Hà Tuyết Nguyệt thì nàng chợt vươn tay, khẽ nắm chặt lại.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Toàn bộ những khối băng đá kia nổ tung, hàn khí lạnh lẽo tỏa ra bốn phía, không gian giống như hơi co rút lại, bị từng vụ nổ ép đến trở nên đông đặc hơn.
Thân hình của Vân Sát chậm rãi hiển lộ ra ngoài, quanh thân còn bao bọc lên một luồn khí lạnh, sắc mặt của lão hiện tại vô cùng âm trầm, ánh sáng giống như không thể soi rọi được khuôn mặt của lão, đôi mắt tràn ngập sát khí đến thay đổi cả màu sắc.