Đọc truyện Huyền Linh Ký – Chương 394: Tranh Đoạt
Đương nhiên những dòng chữ này, không ai nhận biết, chẳng qua khi vừa trông thấy hàng chữ, người ta liền hiểu ý nghĩa.
Đáng tiếc những dòng chữ bên trên cũng không có thần hiệu như thế, cho nên không biết ba dòng phía trên ghi lại điều gì.
Mặc dù minh bạch nội dung của dòng chữ, nhưng ý nghĩa thực tế là gì lại không có ai thấu hiểu.
Chỉ thấy hình ảnh lại chuyển đến nam tử cùng tàn quân của Hắc Thiềm.
Bọn hắn tranh cãi rất kịch liệt, cuối cùng thống nhất để linh của Hắc Thiềm lại chiến đấu một lần nữa.
Mặc dù như vậy có chút “khinh nhờn” thủ lĩnh nhưng bọn hắn càng tin tưởng Hắc Thiềm sẽ chấp thuật yêu cầu giết địch này.
Hình ảnh lại nhanh chóng chuyển đổi, chỉ thấy nơi này là một mảnh đất bao la, không biết mấy nghìn dặm, đất đai khô cằn như cát sỏi, sinh cơ tiêu điều cực kỳ thê lương.
Ở trung tâm của khu vực, có một thanh kiếm, toàn thân phát ra ánh vàng chói lọi, hóa ra ánh vàng kim bao phủ đại địa giống như sa mạc này đến từ thanh kiếm này.
Thanh kiếm cũng không biết dài đến bao nhiêu, mũi kiếm cắm sâu vào mặt đất, thân kiếm tiếp thẳng hết tầm mắt đến tận trời cao, còn chuôi kiếm thì hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Hình ảnh không ngừng vươn lên cao, lên cao, kéo lên cao không biết bao lâu, cuối cùng cũng thấy được phần chuôi kiếm nạm ngọc.
Đến gần chuôi kiếm, có thể trông thấy có hai chữ được khắc sâu vào trong thân của lưỡi kiếm.
Thuận Thiên.
Oanh!!!
Giống như một tiếng nổ lớn đánh ù đầu tất cả mọi người.
Ai cũng biết “Thuận Thiên Kiếm” là gì, có ý nghĩa thế nào.
Không người nào ở Cửu Thiên Đại Lục là không biết cả, thậm chí các tộc khác cũng từng nghe qua không chỉ một lần.
Thế mà lần này lại xuất hiện trong hình chiếu…không lẽ thứ này liên quan đến nguồn gốc quật khởi của Long Quân hay sao?
Đám người kích động hẳn lên, có điều tiên quang kia vẫn chưa tiêu biến hay kết thúc nên cũng không có ai vọng động, tiếp tục quan sát.
Hình ảnh vượt qua chuôi kiếm, đi đến cuối cùng, hiện ra một vòng xoáy lớn.
Ở trung tâm của vòng xoáy, một bóng hình chậm rãi ngưng hiện ra.
Hai mắt đỏ như máu, toàn thân ngăm đen.
Không phải Hắc Thiềm thì còn có thể là ai?
Đằng sau hình bóng của Hắc Thiềm là một loạt hình ảnh, mặc dù không quá rõ nét, còn rất nhiều mờ ảo nhưng cũng đủ nhận ra đây là đám Thần Tướng của Thiên Đình, nào là Mão Nhật Thần Quân, Tai Ách Thần Khuyển…
Cuối cùng tiên quang ngưng hết, hóa thành một cái hộp ngọc, dài rộng hai mét, lơ lửng giữa bầu trời.
Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
“Ha ha! Của ta!”
Một tiếng cười vang vọng đất trời, kẻ xuất thủ nhanh nhất giống như thình lình xuất hiện tại trên bầu trời, trong lúc mọi người vẫn chưa kịp phản ứng thì bàn tay đã chộp vào hộp ngọc.
— QUẢNG CÁO —
Trưởng môn Tuyết San Phái Nhậm Danh Trà.
Tu vi của nàng thế mà đạt đến huyền phủ cảnh tứ trọng đỉnh phong, so với đại đa số những người ở đây đều cao hơn rất nhiều, hơn nữa tốc độ nhanh đến không hợp thói thường cho nên chiếm trước tiên cơ.
Nhậm Danh Trà chỉ vừa mới chộp vào trên hộp ngọc, chợt thấy hộp ngọc rung động kịch liệt, giống như bất mãn với việc nàng chạm vào nó, sau đó mọi người chỉ nghe thầy một tiếng “Bành”.
Trưởng môn Tuyết San Phái hóa thành sương máu, xương cốt cũng không còn lại một mảnh nào, háo thành một cơn mưa bụi lan tỏa trong đất trời.
Huyền phủ cảnh tứ trọng đỉnh phong…cứ như vậy biến mất.
Hồn phi phách tán.
…
Hà Tuyết Nguyệt không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh Dương Thiên, nàng truyền âm nói.
“Có thể khống chế nó không?”
Dương Thiên thử cảm nhận một chút, quả nhiên thấy được một mối liên kết mờ nhạt giữa bản thân và hộp ngọc liền truyền âm trở lại.
Hà Tuyết Nguyệt gật đầu, không dài dòng mà quyết định ngay.
“Chuẩn bị rút lui.”
Sau đó Hà Tuyết Nguyệt trở tay chính là một chiêu thần thông.
Thần thông: Băng phong vạn lý.
Tuyết vũ đầy trời, băng phong cuồn cuồn, gió lạnh đi đến đâu, băng tuyết bay đến đó, toàn bộ cảnh vật trên đường đi của gió lạnh đều bị băng đá bao trùm trong tích tắc.
Thiên địa lạnh lẽo tịch mịch, chỉ còn lại một màu trắng tinh sương, giá lạnh bao trùm.
Trong vòng bán kính trăm dặm, thế giới hóa thành một sắc băng sương, không gì cản nổi.
“Đi thôi!”
Hà Tuyết Nguyệt lãnh đạm nói.
Khóe miệng của Dương Thiên không khỏi co rúm, hắn nghĩ sẽ phải trải qua một hồi ác chiến cam go nhưng không nghĩ đến nàng liền dùng một chiêu đã giải quyết tất cả, hình như nàng đã trở nên kinh khủng hơn nhiều so với trước kia rồi.
Có điều trông thấy Hà Tuyết Nguyệt không buông lỏng lực lượng, chân nguyên vẫn vận chuyển trên thân thì Dương Thiên cũng lấy lại tinh thần rất nhanh.
Hắn thu hồi hộp ngọc, hộp ngọc cũng không có phản ứng thái quá gì, hoàn toàn chấp thuận cho hắn nhận lấy.
— QUẢNG CÁO —
Dương Thiên nắm lấy cổ tay của Hà Tuyết Nguyệt, phát động Thuấn Không Na Di Phù, một cỗ lực lượng kỳ dị lan truyền ra ngoài, bao trùm lên thân thể của hai người.
Đột nhiên hàn băng nổi lên, lực lượng không gian vừa mới bao trùm hai người trong chớp mắt băng tán, bị bẻ gãy trong quá trình hình thành đường nối.
Dương Thiên khó hiểu nhìn sang Hà Tuyết Nguyệt, không biết vì sao nàng lại xuất thủ ngăn cản.
Nhưng không đến một giây sau, xung quanh hai người đã nổi lên một kết giới, hỏa lực cùng lôi lực hòa quyện vào với nhau hình thành một lồng giam bao trọn lên bán đảo.
Nếu như ban nãy sử dụng lực lượng của Thuấn Không Na Di Phù thì kiểu gì cũng phải hứng trọn cỗ lực lượng này, chẳng khác nào đâm đầu vào tường.
Thuấn Không Na Di Phù không phải để cho người ta “thuấn di” mà là “na di”, tức là không hề tách rời khỏi không gian hiện tại mà sẽ được kéo theo đường thẳng đến vị trí bên ngoài, cho nên không thể tránh thoát được loại phong tỏa bao trùm hết các phương vị này được.
Nó cũng không khác Thần Quang Đại Độn là bao, đều chạy theo đường thẳng, chẳng qua Thần Quang Đại Độn có thể quan sát nhưng tốc độ cực nhanh, kết giới thông thường khó mà ngăn cản kịp thời.
“Hai vị tại sao lại vội vàng như vậy, chi bằng đến Thanh Vân Tông làm khách một chuyến, thuận tiện đàm luận luôn về chức vị Minh Chủ Võ Lâm?”
Một người chậm rãi hiện ra từ trong không trung, thủ đoạn ẩn thân đã đụng chạm đến lực lượng không gian, không phải chỉ là thuật che mắt thông thường đủ thấy tu vi của hắn cao thâm bậc nào.
Nghe điệu bộ thì có thể đoán ra người này là thuộc Thanh Vân Tông nhưng không phải tông chủ Vân Trung Lâu, Dương Thiên suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng đoán được thân phận của người này.
Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông.
Ngoại hiệu Quỷ Tước.
Vân Sát.
Người có thể xuất hiện trong hoàn cảnh thế này ngoại trừ Dương Thiên ra thì tu vi ít nhất cũng phải Chuẩn Vương trở lên.
Vân Sát chính là vương bài của Thanh Vân Tông, tu vi lên đến Linh Kiếp Chuẩn Vương, cũng là kẻ có tu vi cao nhất Thanh Vân Tông.
Thanh Vân Tông mặc dù là một tông môn non trẻ nhưng không thiếu người có tu vi Chuẩn Vương, đáng tiếc tất cả đều vẫn lạc ở trong đạo kiếp tiến đến Vương Giả, cho có Vân Sát tu vi không đủ, lần lượt người người vẫn lạc khiến hắn chần chờ không dám độ kiếp, tu vi cũng chỉ dừng lại ở Linh Kiếp Chuẩn Vương.
Vân Sát đã không nổi danh ở trong thế hệ này, nhiều người nói hắn hèn nhát nhưng có lẽ nếu không phải gồng gánh Thanh Vân Tông thì lão cũng đã nếm thử đột phá rồi, cắm ở cảnh giới này mấy trăm năm, lão cũng đến cực hạn.
Dương Thiên truyền âm cho Hà Tuyết Nguyệt.
“Cẩn thận, hắn là thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông, cũng là Chuẩn Vương.”
Hà Tuyết Nguyệt không trả lời mà bàn tay ngưng tụ ra một thanh kiếm băng, lạnh lùng nói.
“Tránh đường.”
Bộ dáng của Vân Sát có chút khô gầy, lão mặc áo vải, chắp tay sau lưng, mái tóc hoa râm tung bay trong gió.
Lão không đáp lời mà không bao lâu sao một người khác xuyên qua lớp kết giới kia chậm rãi bước vào.
— QUẢNG CÁO —
“Tiểu cô nương, kính trọng người già một chút.”
Người này bốc lên hỏa diễm cuồn cuộn, giống như ngự hỏa phi hành, lớp hỏa diễm tung bay bên ngoài lớp áo giáp khiến cho hắn trở nên vô cùng hùng dũng uy phong.
“Bá Hỏa Chu Vô Bá, thái thượng trưởng lão của Hổ Huyền Lĩnh.”
Dương Thiên nghiêm nghị truyền âm, đồng thời hắn cũng câu thông Bất Diệt Chi Tâm, tên này hết sức vui vẻ nói.
“Không vội, một chút Cực Phàm Cảnh mà thôi, không uy hiếp được nàng.”
Bất Diệt Chi Tâm vừa dứt lời, lại một người khác bước vào, người này giống như sự kết hợp của hai người trước vậy, bộ dáng già nua khô gầy, mái tóc hoa râm xong lại diện lấy một thân giáp trụ, lôi quang lập lòe quấn quanh.
Song Thiểm Tiết Vô Quy, thái thượng trưởng lão của Thư Kiếm Trang.
Từ trên thuộc tính có thê thấy được, kết giới là do hai người này bày ra.
Dương Thiên không trầm lòng, nếu là bố cục của ngũ đại môn phái thì sẽ rất rắc rối đây.
Rống! Rống! Rống!!!
Lớp băng tuyết đột ngột vỡ tan, một con huyền linh che khuất bầu trời.
Vừa nhìn thấy huyền linh này xuất hiện, Dương Thiên không khỏi rùng mình một cái, khí tức này hắn có chút quen thuộc.
Chỉ thấy từ trong băng tuyết vạch phá ra hai bóng người, hồng y phấp phới lôi kéo một thanh y tiên khí phiêu miểu bay lên không trung sau đó đáp xuống huyền linh vừa mới hiện hình.
Khí thế cuồn cuộn bốn phía, ánh mắt nhin chằm chằm vào thế lực của hai phe.
Hai người này chính là Hồng Y cùng Thánh Nữ của Cửu Tiên Sơn, đến đây, tứ đại tông môn đã tề tựu, chỉ còn thiếu Bá Đao Tông mà thôi..