Đọc truyện Huyền Linh Ký – Chương 396: Thánh Hồn Phần Thiên
“Tiểu cô nương suy nghĩ cho kỹ càng.”
Đáp lại lời uy hiếp của Vân Sát là một loạt băng kiếm lao thẳng về phía lão, Hà Tuyết Nguyệt vốn không thích nói chuyện đương nhiên sẽ không nhiều lời, đến cả sô lời nói của nàng với Dương Thiên cũng rất ít thì nói gì đến kẻ địch.
Băng kiếm bao trùm thiên địa, khí tức băng hàn cộng minh khiến cho nhiệt đột càng lạnh thêm.
Băng kiếm có tốc độ cực nhanh, khoảng cách giữa hai bên cũng rất gần cho nên gần như vừa xuất kiếm thì kiếm chiêu đã đụng chạm đến Vân Sát.
Vân Sát cũng không kinh hoảng chút nào, nhìn lão giống như thờ ơ nhưng thực tế lại luôn chăm chú đến từng cử động nhỏ của đối thủ, sẽ không có chuyện đang đối mặt thế này mà lão lại bất ngờ vì Hà Tuyết Nguyệt tấn công.
Huyền linh thuật: Tử Lam Hỏa.
Vân Sát động ý niệm, quanh thân bốc cháy lên một ánh lửa màu xanh lam đầy yêu dị, mà càng về gần trung tâm thì ánh lửa lại càng chuyển thành màu tím, vô cùng yêu dị.
Theo ngọn lửa bùng lên, cơ thể khô gầy của Vân Lão nhanh chóng “hồi sinh”, giống như phản lão hoàn động, nhanh chóng căng phồng áo vải của lão, giống như đưa lão trở lại thời kỳ trẻ tuổi.
Thân hình của Vân Sát cũng không ổn định, sau khi căng phồng liền nhanh chóng thu lại, hóa thành một người trung niên có vóc dáng dong dỏng, cơ bắp không quá lộ lại không quá gầy, có một ý đẹp tự nhiên gần như hoàn mĩ làm người thích mắt.
Vân Sát phất tay, cánh tay như nổi lên gân xanh, ngón tay như bị kéo rút lại tất cả máu thịt, hóa thành một bộ móng vuốt nhọn hoắt.
Tử Lam Hỏa không ngừng hội tụ lại, hình thành một quả cầu lớn, quả cầu lửa bành trướng cực nhanh sau đó bị Vân Sát đẩy thẳng về hướng Hà Tuyết Nguyệt.
Tử Lam Hỏa đi đến đâu càn quét đến đó, mặc dù sức nóng bên ngoài không phải rất kinh người nhưng lại phá hủy hoàn toàn những băng kiếm mà nó chạm phải.
Tử Lam Hỏa hình thành Hỏa Cầu bay với tốc độ cực nhanh tiếp cận Hà Tuyết Nguyệt, nàng cũng không nói một lời, băng kiếm chỉ vào hỏa cầu chém ra một kiếm, hàn khí như sương bao phủ thiên địa, kiếm cương như nguyệt rộng lớn mấy nghìn mét.
Xoẹt!!!
Tiếng kiếm cương vạch phá hỏa cầu ngọt lịm, hỏa cầu trên đường bay liền tách ra làm đôi, kiếm cương không giảm tốc độ chém thẳng tới Vân Sát.
Gần như cùng một thời gian, kiếm cương chạy đến trước mặt Vân Sát sau đó xuyên thẳng qua, không hề gây ra một chút tổn thương nào lên cơ thể lão, bên này hai nửa của hỏa cầu vẫn đi song song, vết cắt vừa vặn để nó không đụng trúng Hà Tuyết Nguyệt mà chia ra hai bên để vượt qua nàng.
Nhưng hỏa cầu vừa với trước mặt Hà Tuyết Nguyệt, giống như đột nhiên bị làm lạnh mấy nghìn độ, lam quang hóa thành băng đá, tử quang giống như ngọn nến trước gió, lung lay một cách yếu ớt rồi tắt dần, hóa thành một khối băng to lớn.
Sau đó rơi thẳng vào mặt đất.
Uỳnh! Rầm! Rầm!
Tiếng kiếm cương chạm vào kết giới cùng với hai nửa của hỏa cầu chạm đất phát ra cùng một thởi điểm, thân hình của Hà Tuyết Nguyệt cùng Vân Sát đồng loạt biến mất, trong trời đất chỉnh còn lại từng tiếng nổ đùng đoàng cùng với tàn dư của hàn băng và tử lam hỏa tung tóe khắp nơi.
“Hai người các ngươi rảnh rỗi quá nhỉ, để ta chơi đùa cùng các ngươi một chút.”
Chu Vô Bá cười lớn, hỏa diễm quanh người tăng vọt lao về phía Dương Thiên.
Tốc độ của hắn không nhanh nhưng khí thế lại vô cùng cường liệt, uy áp rúng động bốn phía.
Dương Thiên không kinh hoảng gì bước ra một bước, hai cánh hình thành trên vai nhẹ nhàng lướt đi, đến gần Lạc Minh Nguyệt mà nói.
“Ta có thể đứng ở đây chứ?”
Lạc Minh Nguyệt đứng trên lưng của Tam Sinh Ngân Lân, nàng hơi suy nghĩ một chút rồi nói.
“Có thể, nhưng ngươi cũng thực hiện lời hứa của mình đi.”
Dương Thiên cười cười bước lên lưng của Tam Sinh Ngân Lân, nó hơi gầm lên bất mãn nhưng cũng không chống cự Dương Thiên bước lên, ánh mắt của Tam Sinh Ngân Lân nhìn về phía Chu Vô Bá, phì phò thở mạnh bay thẳng về Chu Vô Bá.
Nó hết sức khó chịu cái bó đuốc di động này lại nên định chút giận một chút.
Tam Sinh Ngân Lân lao đi nhưng Lạc Minh Nguyệt cùng Dương Thiên được bao bọc bởi một lớp chân nguyên bên ngoài nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, hắn nhìn thấy Tam Sinh Ngân Lân định đối chiến Chu Vô Bá cũng không hoảng loạn, hắn đã điều động phân thân rời đi đến biên giới của kết giới rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát thân.
Lúc này Dương Thiên mới bắt chuyện với Lạc Minh Nguyệt một chút, tuy nhiên Bất Diệt Chi Tâm lại chen ngang nói.
“Tiểu tử, nữ nhân này không đơn giản.”
Dương Thiên bên ngoài không có biểu hiện gì, chỉ nói qua về lúc gặp nhau lần đầu ở Thiểm Thiết Sơn, trong lòng lại âm thầm liện hệ với Bất Diệt Chi Tâm.
“Chuyện gì vậy?”
“Nàng có linh…thánh hồn, đẳng cấp còn không thấp.”
Bất Diệt Chi Tâm trầm ngâm nói, đồng thời hắn không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu trong lòng.
Xung quanh tên này là một đám kẻ bất phàm, so với Dương Thiên còn bất phàm hơn nhiều lần, thế mà hắn lại lật xe trong tay Dương Thiên, thật sự là trớ trêu.
Dương Thiên suy nghĩ một chút, lập tức hồi tưởng lại Thiên Âm Hồn Quyết phân chia nhân hồn, thần hồn, thánh hồn, tiên hồn, đế hồn.
Hắn không khỏi ngưng trọng, trong lòng đề phòng Lạc Minh Nguyệt.
Bất Diệt Chi Tâm nói nàng bất thường thì hắn cũng có chuẩn bị tinh thần rồi nhưng không nghĩ đến lại gặp được một người có Thánh Hồn, hơn nữa để Bất Diệt Chi Tâm đánh giá không thấp thì cũng chứng minh là vô cùng bất phàm.
Tăng trưởng linh hồn là vô cùng khó khăn, Dương Thiên có Thiên Âm Hồn Quyết, Dạ Hành Pháp, không ngừng tu luyện mà đến nay cũng chỉ đứng ở cảnh giới thứ ba của tinh thần ý niệm, mà cảnh giới thứ ba của tinh thần ý niệm lại chỉ là nấc thang thứ nhất của linh hồn, tức là nhân hồn mà thôi.
Nói như thế để đủ thấy sự chênh lệch kinh khủng giữa thánh hồn và người bình thường.
Như thế cũng giải thích được tại sao Lạc Minh Nguyệt lại có tu vi lên đến huyền phủ cảnh, tiến triển nhanh như thế làm sao có thể là người bình thường được.
Bên ngoài Tam Sinh Ngân Lân đại triển thần uy, thân hình dài hơn năm mươi mét không ngừng đuổi đánh Chu Vô Bá, hoàn toàn cậy vào lực lượng vượt trội mà đè ép Chu Vô Bá nhưng trên lưng của nó lại sóng yên biển lặng, Dương Thiên nói xong Lạc Minh Nguyệt cũng không đáp lời.
Dương Thiên vì đê phòng Lạc Minh Nguyệt mà giữ liên lạc với Bất Diệt Chi Tâm, hỏi.
“Nàng đang làm gì?”
Bất Diệt Chi Tâm suy nghĩ một chút nói.
“Nàng nhận được cơ duyên từ việc vừa rồi, có lẽ đang luyện hóa thu hoạch.”
Ngừng lại một chút, Bất Diệt Chi Tâm lại nói.
“Chi bằng thôn phệ linh hồn của nàng đi, như thế ngươi cũng có cơ hội tiến hóa linh hồn, ít nhất cũng đạt đến thánh hồn.”
“Không được!”
Dương Thiên quả quyết bác bỏ, đừng nói là có giết được nàng hay không, cho dù được thì hắn cũng sẽ không làm, hắn còn không điên cuồng đến mức luyện hóa người khác.
Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
“AAA…tức chết ta! Lấn người quá đáng!”
Chu Vô Bá một đường bị Tam Sinh Ngân Lân quất bay, tức tối không tả được, hỏa diễm của lão vô dụng trước Tam Sinh Ngân Lân, không hề thương tổn được huyền linh này một chút nào cả, mà càng tức tối hơn là lực lượng của Tam Sinh Ngân Lân quá mạnh, mạnh hơn hắn nhiều lắm cho nên một đường bị đánh bay mấy chục lần.
Lúc này lão cũng không thèm cố kỳ gì nữa, cùng lắm thì đánh chết luôn cả Dương Thiên cũng được.
Chu Vô Bá nâng hai tay lên trời, trong không khí xuất hiện hàng nghìn hạt lốm đốm đỏ thẫm.
Hàng nghìn hạt lốm đốm giống như cộng minh, xâu chuỗi lại với nhau huyễn hóa ra hình một biển lửa, biển lửa lại nhanh chóng trở nên chân thật hơn, dần dần ngưng tụ thành một khu vực mấy nghìn dặm, hỏa diễm thiêu đốt cuồn cuộn, ngày đêm không dứt, không thể dập tắt, chỉ có thể mạnh lên.
Huyền linh thuật: Phần Thiên!
“Bá Hỏa dừng tay, ngươi điên rồi sao?”
Vân Sát hiên thân giữa không trung, sắc mặt đại biến vội vàng ngăn cản.
Nhưng Chu Vô Bá vốn chẳng dễ gì nghe lời người khác, lại bị Tam Sinh Ngân Lân kích thích làm cho nổi giận, làm sao có thể nghe lời Vân Sát mà ngừng tay.
Chu Vô Bá không lưỡng lự chút nào, biển lửa ngập trời bao phủ toàn bộ kết giới, đổ ập xuống đại địa, mặc dù chưa hạ xuống mặt đất đã bắt đầu làm tan chảy băng đá do Hà Tuyết Nguyệt tạp ra.
“Ha ha ha, danh môn chính phái hóa ra bản chất là như vậy, có thể không cố kỵ tàn sát phàm nhân, Huyết Giáo ta tự nhận không bằng được.”
Một tiếng cười vang vọng kết giới truyền đến, ngay trước khi biển lửa đổ ập xuống, một bóng người xuất hiện giữa không trung.
Hắn vươn tay che phủ mười dặm mặt đất, ngăn cách cho biển lửa không thể hạ xuống, đồng thời hô lớn.
“Các ngươi đã nhìn thấy chưa? Bọn chúng chẳng màng đến tính mạng của các ngươi đâu.
Nếu muốn sống liền giao ra máu tươi của bản thân, duy trì lớp phòng thủ này của ta, nếu không các ngươi sẽ được nếm thử cảm giác bị thiêu sống đến chết, biến thành tro bụi.”