Đọc truyện Hương Tập Nhân – Chương 32: Tiếp Cận
Không thể không thừa nhận, ở phương thức giao tiếp với người khác Trần Tư Ngưng rất có bản lĩnh, chưa đến ba ngày, cô ta đã quen thuộc với đa số học sinh trong lớp, dĩ nhiên, đa phần đều là nam sinh, Trần Tư Ngưng có ngoại hình xinh đẹp điềm đạm hoàn toàn phù hợp với hình tượng tình nhân trong mộng của các nam sinh.
Làm Sắc Vi ngoài ý muốn chính là các nữ sinh không có ý tứ bài xích đối với Trần Tư Ngưng, để ý thì thấy có mấy người bình thường tính cách cũng không hòa nhã nhưng lại rất thân quen với cô ta.
Phải biết rằng, trường trung học Giai Viên là trường học dành cho quý tộc, ở trong trường mười người thì có đến chín người đều là con cháu nhà giàu, mọi người đều được người nhà sủng ái, yêu thương như công chúa hoàng tử, họ còn hay ganh đua so sánh, nào là so về cách ăn mặc, so về bạn trai, so từng cái đều táo bạo hơn, đã có không biết bao nhiêu học sinh mới từng nhận cái đãi ngộ bất bình đẳng này. Nhưng lại không có nữ sinh nào ‘giáo dục’ Trần Tư Ngưng? Đây đúng là việc lạ.
“Leng keng —— ”
Cô đang suy nghĩ thì bị tiếng chuông tan học cắt ngang, giáo viên trên bục giảng nhanh chóng thu thập mấy cuốn sách rồi rời đi, Sắc Vi lấy di động ra, vừa nãy Kim Thúy Linh có gửi một tin nhắn đến, bảo cô tối nay qua cửa hàng.
Mở phần soạn tin nhắn, trả lời: Em còn một tiết học nữa, buôn bán trong quán thế nào rồi?
Không đến một phút, Kim Thúy Linh nhắn tin trả lời lại: Buôn bán vẫn thế, thứ tư quán mới sẽ tuyển thêm nhân viên ở gần trường em, đã lắp đặt xong các thiết bị.
Khóe miệng Sắc Vi nở một nụ cười, nhắn tin lại rất nhanh: Không hổ là chị Thúy Linh, tốc độ giựt tiền hạng nhất.
Kim Thúy Linh: Giựt cái rắm (nguyên văn) ! Đường dành riêng cho người đi bộ đã mở thêm ba quán trà sữa mới, chỗ các chi nhánh khác cũng thế, không bao lâu nữa mọi ngóc ngách đều là quán trà sữa, chỗ nào cũng muốn cướp việc buôn bán của chúng ta. Sắc Vi, chị mặc kệ em đấy, em phải tìm cách giải quyết đi.
Sắc Vi: Chị à, đây là hiện tượng bình thường, người ta cạnh tranh hợp pháp, có điều quán chúng ta là trà sữa chính hãng, bọn họ chỉ là hàng nhái thôi. Chúng ta cứ buôn bán cho tốt, đảm bảo chất lượng, chẳng lẽ khách hàng không biết phân biệt thật giả ra sao à?
Kim Thúy Linh: Cả tháng nay em chưa tới cửa hàng rồi, chị không biết đâu, sau khi tan học em phải tới đây một chuyến.
Sắc Vi: Được rồi, sau khi tan học em sẽ tới.
Xóa hết tin nhắn, bỏ di động vào túi, Sắc Vi nhịn không được mỉm cười, Kim Thúy Linh quả nhiên vẫn chưa đủ bình tĩnh, với lại tính khí càng lúc càng nóng, khí thế ra lệnh như đại tỷ. Lúc trước trên báo nói chị ấy tính tình táo bạo, trọng tình trọng nghĩa, quả nhiên là tính cách đặc biệt.
“Sắc Vi, sau khi tan học chúng tớ đi dạo phố, cậu cũng đi cùng nhé?” Phía sau truyền đến một giọng nói nhiệt tình, gần ngay đằng sau.
Sắc Vi cảm thấy ghê tởm, trong mắt lướt qua sự chán ghét, cô thu liễm cảm xúc lại rồi tự nhiên quay đầu. Quả nhiên, Trần Tư Ngưng đang mỉm cười đứng phía sau cô, không biết đã đứng bao lâu.
“Xin lỗi nhé, sau khi tan học tớ còn có việc, không đi được.” Sắc Vi lắc đầu cự tuyệt.
Trần Tư Ngưng chưa từ bỏ ý định, trong khoảng thời gian này mình luôn cố ý tiếp cận Cố Sắc Vi, nhưng chưa tìm ra biện pháp nào phù hợp, nhìn qua Cố Sắc Vi thì thấy thân thiện, nhưng cũng không giống như lời kể của bác mình là người không có đầu óc. Huống hồ bên người cô ta còn có An Khê và Lâm Khả Khả chết tiệt, luôn năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của mình.
Nhưng mà, một thời gian nữa thôi… hai đứa đó sẽ không còn rảnh rỗi như vậy nữa đâu. Hừ!
“Thế à! Tớ nghe mọi người nói cậu rất am hiểu về các loại kem trang điểm, dạo này da của tớ hay bị khô, tớ muốn mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da, cậu cảm thấy nhãn hiệu nào xài hiệu quả hơn?” Bác nói Cố Sắc Vi rất có hứng thú về làm đẹp và cách ăn mặc, cùng cô ta tán gẫu về đề tài này, chắc cô ta sẽ không cự tuyệt đâu?
Quả nhiên, khi Sắc Vi vừa nghe cô ta nói lời này, vẻ mặt lập tức hứng thú dào dạt ngẩng đầu lên: “Cậu muốn mua mỹ phẩm dưỡng da hả? Để tớ xem thử…” Nói xong tay liền vươn về phía mặt Trần Tư Ngưng.
Trần Tư Ngưng không dự đoán được Sắc Vi đột nhiên thò tay qua, trong lòng cả kinh, theo bản năng lùi lại từng bước tránh đi.
Vẻ mặt Sắc Vi nhất thời lạnh lùng, thản nhiên thu hồi tay lại: “Tớ chỉ sờ thử xem da cậu thế nào? Không muốn à? Thế thì thôi vậy!” Nói xong tránh qua bên cạnh, một bộ dáng không hề quan tâm.
Trần Tư Ngưng giật mình tỉnh ngộ, thì ra là Cố Sắc Vi muốn kiểm tra chất da của mình, trong lòng hối hận, cô ta cảm thấy nóng vội lập tức thay bằng một bộ mặt tươi cười đi qua: “Sắc Vi, xin lỗi, gần đây da tớ hay bị da dầu, thời tiết lại nóng, cậu sờ lên lại bị dính trên tay thì khổ.”
Sắc Vi nghe vậy trong lòng thầm hừ lạnh, đồ nịnh hót! Sắc mặt cũng dịu đi chút, quay đầu thản nhiên nói: “Không cần kiểm tra nữa đâu, trong phòng học có điều hòa da cậu còn bị ra dầu, nhất định là bị da dầu rồi.” Miệng nói tầm bậy, trong lòng lại cười lạnh, làn da trắng nõn mềm mại như vậy, còn thiếu nước khỉ gì? Mẹ nó, sạch sẽ đến nỗi ngay cả lỗ chân lông cũng không có, lão nương ta hai ngày nay còn có mấy ‘khỏa đậu’ mụn đây này.
Trần Tư Ngưng vừa nghe Sắc Vi nói xong, trong lòng bắt đầu khinh bỉ cô ta, nụ cười trên mặt lại càng thêm sáng lạn “Da dầu à? Thế tớ nên dùng nhãn hiệu nào thì tốt hơn?” Làn da có dầu? Xem ra Cố Sắc Vi này căn bản chính là cái bao cỏ, không hiểu biết gì về trang điểm, còn tưởng rằng bản thân cô ta rất giỏi, chỉ có số tốt là đầu thai vào một người ba biết kiếm tiền thôi.
“Lancôme*, Estee Lauder, Dior mấy hãng này rất tốt, giá cũng cao, có lẽ, cậu mua dùng được đấy.” Sắc Vi nghĩ muốn hò hét mấy cái thương hiệu lớn, lé mắt nhìn qua: “Tớ thấy tóc cậu có vẻ xơ, làn da thì trắng bệch, nhìn không có chút huyết sắc gì hết, vẫn nên bảo mẹ cậu đến tiệm thuốc mua cho cậu ít A Giao** hoặc là ô kê Bạch Phượng Hoàn*** để bồi bổ đi.”
( * ) Lancôme Paris là thương hiệu sản phẩm trang điểm. Sở hữu bởi LOréal từ 1964, Lancôme là một phần của nhánh các sản phẩm xa xỉ, cung cấp các sản phẩm dưỡng da, nước hoa và trang điểm với mức giá cao.
( ** / ***) là các vị thuốc đông bắc.
Trần Tư Ngưng vừa nghe thấy câu này thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, lại trùng hợp đúng lúc này tiếng chuông vào học vang lên, Trần Tư Ngưng tiến tới cầm lấy tay Sắc Vi, mong mỏi nói: “Sắc Vi, vậy lần sau cậu cùng đi mua với tớ nhé, mấy hãng này tớ cũng không hiểu rõ lắm.”
Sắc Vi bất động thanh sắc rút tay ra, lạnh nhạt nói: “Tớ bận rất nhiều việc, huống hồ, tớ giúp cậu thì có lợi ích gì?”
Câu này khiến cho Trần Tư Ngưng cứng đơ mặt, tươi cười trên mặt tắt ngúm, mắt thấy hai người kia bắt đầu bất hòa, An Khê và Lâm Khả Khả lộ ra nghi hoặc bước đến gần, cô ta vội vàng nói: “Tí nữa tan học, tớ với cậu nói chuyện sau nhé.” Nói xong nhanh chóng xoay người trở về vị trí ngồi của mình. An Khê và Lâm Khả Khả giống như hai miếng sắt lạnh, cắn như thế nào cũng không đứt, tiếp xúc mấy hôm nay, Trần Tư Ngưng đã hiểu biết sơ lược về bọn Sắc Vi.
Quả nhiên, hai người vừa ngồi vào chỗ, An Khê không khách khí đặt ngay câu hỏi: “Sắc Vi, vừa rồi Trần Tư Ngưng nói gì với cậu thế?”
Sắc Vi lấy sách giáo khoa ra, thản nhiên nói: “Tưởng rủ được tớ đi dạo phố, tớ chưa rảnh đến mức ấy đâu.”
An Khê cùng Lâm Khả Khả nhìn nhau. Lâm Khả Khả hé miệng cười: “Cũng đúng nha, Cố thiên kim của chúng ta là người rất bận rộn đấy.” Nói xong cùng An Khê cười ha ha. Lúc này thầy giáo đẩy cửa bước vào lớp học, bắt đầu giảng bài.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, An Khê vội vã bước đi ra ngoài, người ta có cuộc hẹn nên gấp gáp, hận không thể mọc cánh mà bay ra khỏi đây. Lâm Khả Khả thì vội vàng đến phòng tranh học vẽ, hai người một trước một sau cùng tạm biệt Sắc Vi liền ra về. Còn Sắc Vi chậm chạp thu dọn sách vở, đeo ba lô lên vai chuẩn bị chạy lấy người, vẻ mặt Trần Tư Ngưng vô cùng thân thiết đi tới gần: “Sắc Vi, chúng ta đi về thôi?”
Sắc Vi từ chối cho ý kiến, hai người sóng vai bước ra khỏi lớp học.
Tòa nhà có lớp học cách cổng trường một khoảng xa, hai người câu có câu không nói chuyện phiếm, bên trái tòa nhà là bãi đỗ xe. Cũng có không ít học sinh trung học của trường học quốc tế tự mình lái xe đến trường, phong cách vô cùng Âu Mỹ.
Lúc Sắc Vi cùng Trần Tư Ngưng đi qua bãi đỗ xe, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi tên cô rõ to, cô ngẩn người, quay đầu nhìn lại, Diêu Điềm Mật và đám người Cao Vũ ngồi trên một chiếc xe thể thao Porsche**** màu đỏ rất phong cách, đang vui vẻ vẫy tay với cô.
( **** )
Sắc Vi mấp máy miệng, vốn dĩ muốn đi qua luôn, nhưng khóe mắt nhìn lướt qua Trần Tư Ngưng, đã thấy ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào bên kia. Khóe miệng cô đột nhiên cong lên, trong đầu đã hình thành một ý tưởng, vẻ mặt tươi cười đi qua bên kia, huýt sáo: “Oa ~ xe đẹp thế, rất COOL!” Cái kiểu huýt sáo này, là theo bọn Cao Vũ lăn lộn mà học được, cũng từng là sở trường của Sắc Vi, lúc trước vì lấy lòng Cao Vũ, không biết cô đã tập luyện bao nhiêu lần, không nghĩ tới còn có một ngày sử dụng đến.
Quả nhiên, mấy người Cao Vũ nghe được tiếng huýt sáo này nhất thời hưng phấn hẳn lên, Diêu Điềm Mật cao ngạo ngồi ở ghế sau, trong mắt không che giấu được vài phần đắc ý: “Sắc Vi, đây là quà sinh nhật của ba Cao Vũ tặng cho cậu ấy, ngày hôm qua vừa lắp ráp nhập khẩu bên nước ngoài về.”
Sắc Vi cười thầm, con nhóc này vẫn giống đầu gỗ như trước, kiểu như rất sợ người khác không biết cô ta có quan hệ với Cao Vũ. Hừ! Cao Vũ là loại đàn ông hoa tâm (lăng nhăng), khẩu vị ba tháng đổi một lần, Diêu Điềm Mật, qua đoạn thời gian ngắn nữa hy vọng cô vẫn còn cười tươi được như bây giờ. Trong lòng nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng lại nói: “Rất đẹp, hình như tớ đã nhìn thấy hãng xe này trên tạp chí, chắc là xe số lượng có hạn hả?”
“Ha ha ha! Vẫn là Sắc Vi biết nhìn hàng!” Cao Vũ ngồi trên ghế điều khiển đắc ý nở nụ cười, nói xong hắn tò mò chỉ chỉ Trần Tư Ngưng rồi hỏi cô: “Sắc Vi, ai vậy? Cùng lớp cậu à? Sao trước kia tớ chưa nhìn thấy qua nhỉ?” Hoa hoa công tử (Play Boy – dạng con trai ăn chơi trác táng, hào phóng, có nhiều phụ nữ) chính hiệu không thể bỏ qua sự tồn tại của mỹ nữ, Cao Vũ lại càng là hoa hoa công tử trong nhân tài kiệt xuất, xem đi, nhanh như vậy đã không nhịn được rồi.
Sắc Vi cười cười giới thiệu: “Đây là Trần Tư Ngưng, học sinh mới chuyển đến lớp tớ.”
Trần Tư Ngưng duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh Sắc Vi, mặc quần trắng như tuyết, tóc dài bồng bềnh phiêu đãng, nghe thấy Sắc Vi giới thiệu mình cho bọn họ biết, tay trái nhẹ nhàng vén tóc mai ra sau tai, có vẻ mặt ngại ngùng.
Ánh mắt của Cao Vũ tỏa sáng, từ trong xe ôn nhu vươn tay về phía Trần Tư Ngưng, “Xin chào, tớ là Cao Vũ.” Cao Vũ quả thật trông rất dễ nhìn, hơn nữa trong nhà lại có tiền, các loại lễ nghi đều được bồi dưỡng từ nhỏ, cách ăn mặc cũng có phong cách, khi cười thì hào hoa phong nhã, ngữ khí ôn nhu, hắn làm cho người ta có ảo giác giống như một vị vương tử lịch lãm.
Nhìn bàn tay Cao Vũ trắng nõn thon dài, Trần Tư Ngưng quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Sắc Vi, hơi ngượng ngùng cúi đầu, hai má ửng đỏ, hai tròng mắt lấp lánh giống như hai hồ nước nhỏ, tư thế nhã nhặn nói: “Xin chào, tớ là Trần Tư Ngưng.” Cô ta cũng không bắt tay với Cao Vũ.
Mà một động tác vừa rồi, không thể nghi ngờ càng khiến cho ‘sói háo sắc’ càng thêm hứng thú, vì vậy mới nói con gái mà hiểu được cách ‘lạt mềm buộc chặt’ là lợi hại nhất, không cần làm thêm hành động dư thừa nào, chỉ cần một ánh mắt lơ đãng, một câu nói, sẽ khiến cho rất nhiều đàn ông vì cô ta mà vượt qua núi sông biển lửa.
Sắc Vi trước kia chưa nhận ra điều này, nhưng lúc Trần Tư Ngưng mặt mày ẩn tình cùng Cao Vũ chào hỏi lẫn nhau, trong lòng cô đột nhiên hiểu được.
Hiểu được bản thân cô trước kia vì sao thua thảm hại và thất bại đến như vậy.