Đọc truyện Hương Tập Nhân – Chương 31: Học Sinh Mới
Edit: Míp Choco
Thời gian trôi qua nhanh chóng, giữa tháng tám, Sắc Vi đã hoàn thành xong khóa học tại nhà.
Cô đã là học sinh cấp 3, không giống như các trường trung học khác, đầu tháng tám trường đã bắt đầu cho học sinh đi học, so với những năm học trước thì học sinh cấp 3 phải học trước hai tuần.
Hai tháng rồi mọi người không gặp nhau, không khí lớp học đã náo nhiệt hơn trước, mọi người chào hỏi lẫn nhau, hoặc chia sẻ hay khoe những ngày nghỉ của mình phong phú, đặc sắc như thế nào. Ngay khi Sắc Vi bước vào lớp học, An Khê và Lâm Khả Khả đã đến từ sớm, tầm mắt ba người nhìn nhau, hai nha đầu này tâm hữu linh tê* lập tức nhào tới ôm lấy Sắc Vi.
* tâm hữu linh tê: lòng có linh tê, tương tự với “ tâm ý tương thông”.
“Sắc Vi, cậu là đồ không có lương tâm, mấy lần gọi cậu đi dạo phố với tớ, vậy mà không thể mời cậu bước ra khỏi cửa, thật quá đáng.” Đi vào chỗ ngồi, bên cạnh vẫn là những người bạn cũ, mọi người chào hỏi lẫn nhau, An Khê lập tức nhịn không được nháo* lên.
(**) nháo: ồn ào, ầm ĩ, náo loạn.
“Cậu ở trong nhà suốt à?” Lâm Khả Khả cũng nhịn không được xen mồm vào nói: “Suốt hai tháng nay, cậu thật sự chưa từng bước ra khỏi nhà á?”
Sắc Vi xấu hổ, “Có mấy lần mình đi ra ngoài, nhưng mà đi ra ngoài làm việc.” Lời cô nói có lẽ hơi quá, cô đi ra ngoài mấy lần, nhưng mà đều là do chị Mẫn gọi điện thoại cho cô đến để xem hàng mới, nên cô mới đi ra ngoài xem hàng.
Một tháng tiền tiêu vặt của Sắc Vi bị cắt mất, không có cách nào để ra ngoài, sau nửa tháng, Sắc Vi cũng lười đi ra ngoài, bên ngoài nắng nóng, mỗi ngày ở nhà lên mạng, nghe nhạc, đọc sách, điều hương***, có đồ ăn, có thức uống, hàng ngày đều thoải mái, vui vẻ.
(***) Điều hương có nghĩa là phương pháp điều chế nước hoa (Míp để vậy nghe cho hay)
“Sắc Vi , chị Thúy Linh bảo nếu cậu còn không chịu xuất hiện, chị ấy liền đóng cửa bãi công.” An Khê khinh bỉ nhìn cô một cái, tiếp tục đề tài.
Sắc Vi tựa lưng vào ghế, cười ranh mãnh: “Không cần lo lắng, chỉ cần có thể kiếm được tiền, chị Thúy Linh nhất định sẽ không đóng cửa hàng đâu.”
An Khê và Lâm Khả Khả nhìn nhau, hai người tâm ý tương thông, hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Sắc Vi. Bây giờ trà sữa đang thịnh hành, lúc trước các cô đầu tư mấy ngàn nay đã thu lại được n lần số tiền đó, bây giờ An Khê và Lâm Khả Khả không còn lo lắng về tiền tiêu vặt nữa, sự thật chứng minh, đi theo Sắc Vi, luôn có thịt ăn.
Hai người còn muốn nói thêm điều gì đó, đột nhiên, ở cửa lớp học truyền đến một loạt âm thanh xôn xao.
Ba người hơi hơi tò mò, quay đầu lại nhìn .
Chỉ thấy một cô gái ôm sách vở loay hoay đứng trước cửa lớp học, mái tóc dài màu đen rũ xuống hai bên vai, ngũ quan thanh tú hoàn mỹ, làn da trắng nõn. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta ửng đỏ, đôi mắt to xinh đẹp chứa đầy sự áy náy và hoảng hốt, càng không ngừng xin lỗi nam sinh đứng ở bên cạnh, “Thật xin lỗi, tớ không cố ý.”
Trên mặt nam sinh có mấy cái mụn trứng cá, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng xua tay nói: “Không sao, không sao hết.”
Cô gái chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt ngây thơ nói: “Thật sao?”
Nam sinh ngại ngùng cười, nghiêm túc nói: “Không sao hết, thật sự không sao hết.”
Sau đó, cô gái kia liền vui vẻ bày ra khuôn mặt thiên sứ, ngọt ngào nói: “Cậu thật tốt, cám ơn cậu.” Ôm sách vở đi lướt qua người nam sinh đó, nam sinh ngơ ngác đứng tại chỗ, khóe miệng cười toe toét, trên gương mặt còn đỏ bừng.
An Khê và Lâm Khả Khả liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy không có hứng thú liền quay đi, đối với người trước mặt có chút khinh thường thấp giọng nói: ” Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, bạn ấy mới chuyển trường tới, bộ dáng yếu đuối, chẳng lẽ cô ta nghĩ mình chính là Tiểu Long Nữ à.”
Lâm Khả Khả chỉnh lại gọng kính, bình tĩnh truyền bá những tin tức bát quái của cô ấy: “Nghe nói cậu ấy từ trường A chuyển đến, thành tích không tệ, hình như còn đạt được giải thưởng trong kỳ thi Olympic môn tiếng anh.”
” Môn tiếng anh á?” An Khê cười khinh thường, “Mỗi người ở đây đều biết tiếng anh, năm nào cũng ra nước ngoài để nghỉ ngơi, giải sầu, tiếng anh đối với chúng ta là bình thường.”
Lời nói của An Khê đúng là không nể mặt lưu tình một chút nào, cũng không biết nữ sinh mới chuyển tới đã đắc tội với cô ấy bao giờ. Còn Sắc Vi, ngay thời điểm nữ sinh này xuất hiện, trong đầu giống như bị một đạo thiên lôi đánh trúng, hung hăng đâm vào lòng cô, tróc da nát thịt, từng dòng ký ức đau đớn thống khổ như thủy triều xuất hiện trong đầu cô, tái hiện lần lượt từng khuôn mặt giả nhân giả nghĩa, từng câu nói dối ngọt ngào, từng hình ảnh tàn khốc, khi Lâm Khả Khả và An Khê ở một bên châm chọc khiêu khích, dường như Sắc Vi dùng hết toàn bộ khí lực cùng lý trí, mới đưa nỗi hận thù lạnh thấu xương này khảm sâu xuống tận đáy lòng.
Trần Tư Ngưng, cô ta đến sớm hơn một năm.
Cô bất động thanh sắc****, thu hồi tầm mắt, ngón tay vô ý thức gõ trên mặt bàn, cộc cộc cộc, rất có nhịp điệu. Lâm Khả Khả nhìn thoáng qua, nhịn không được nói: “Sắc Vi, cậu lại suy nghĩ cái gì thế?”
(****) Bất động thanh sắc: vẻ mặt không thay đổi.
“Hả?” Sắc Vi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô.
Lâm Khả Khả nghiêng đầu cười chỉ chỉ vào ngón tay của Sắc Vi, “Chẳng lẽ cậu không biết, mỗi khi cậu suy nghĩ điều gì đó đều gõ gõ vào mặt bàn sao?
“A? Vậy sao?” Khóe miệng Sắc Vi co lại, thu lại bàn tay của mình, thản nhiên cười nói: “Cậu không nói, tớ cũng không biết mình có thói quen này đâu.”
Ngoài miệng nói như vậy, đầu óc vẫn như cũ suy nghĩ nhanh chóng, Trần Tư Ngưng là cháu gái của Trần Lỵ Hoa, kiếp trước, khi lớp học chuyển đến một học sinh mới, trở thành bạn cùng lớp với Sắc Vi. Thông minh xinh đẹp, đa tài đa nghệ, Trần Tư Ngưng hoàn mỹ giống như nữ thần Venus, được rất nhiều người yêu thích. Trong đó cũng bao gồm cả chính cô, hai người còn là bạn cùng lớp, tất nhiên sẽ trở thành bạn tốt.
Mà gia cảnh của Trần Tư Ngưng lại không tốt lắm, hiện tại nghĩ lại… Sắc Vi nhịn không được trào phúng cười lạnh, lúc trước mình quả thật ngu xuẩn như heo, tặng cho cô ta nhiều bộ quần áo xinh đẹp, tiền tiêu vặt cũng để cho cô ta xài chung, còn hẹn cô ta ra ngoài ăn cơm với đám bạn trai của cô, chẳng qua, đám bạn trai này rất nhanh chóng bỏ rơi cô.
Lúc trước bản thân mình nghĩ mãi mà không hiểu rõ nguyên nhân, mỗi lần thất tình đều đi tìm Trần Tư Ngưng khóc lóc than thở, Trần Tư Ngưng đều an ủi mình rằng đàn ông tốt còn ở phía sau. Vì thế mỗi lần sau khi thất tình, lại tiếp tục yêu đương, sau đó lại tiếp tục thất tình, giống như đi vào ngõ cụt, không ngừng tuần hoàn.
Lúc trước, Trần Tư Ngưng công đức viên mãn***** đã hoàn thành nhiệm vụ!
(*****) Công đức viên mãn : tích góp được đầy đủ công đức.
“Sắc Vi, cậu ta đang đi tới đây …” Đang trầm tư, An Khê đột nhiên kéo tay áo Sắc Vi, ánh mắt lãnh đạm nhìn nơi nào đó.
Sắc Vi và Lâm Khả Khả quay đầu lại, liền thấy một cô gái mặc váy trắng, tay ôm sách giáo khoa cười ôn hòa đi tới, cô ta đi đến trước mặt ba người Sắc Vi, khuôn mặt ngượng ngùng nói: “Xin hỏi, tớ có thể ngồi cùng chỗ này với các cậu được không?”
An Khê nhíu mày, Lâm Khả Khả xoay người dựa vào chỗ của mình, Sắc Vi tựa tiếu phi tiếu****** nhìn cô ta: “Không được rồi, chỗ ngồi của bọn tớ đã được sắp xếp cố định. Cậu mới chuyển đến đây à?”
(******) Tựa tiếu phi tiếu: giống như cười mà không phải cưởi
Cô gái mặc váy trắng lập tức thân cận tự giới thiệu: “Chào các cậu, tớ tên Trần Tư Ngưng, rất vui được làm quen với các cậu.”
Lúc này, những suy nghĩ trong lòng Sắc Vi đều nhanh chóng bay đi hết, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn của Trần Tư Ngưng, đôi mắt thanh khiết, cô liền cảm thán kiếp trước chính mình bị gương mặt nhu nhược xinh đẹp này mê hoặc. Rốt cuộc là mình nên ra oai phủ đầu* hay là trực tiếp cho cô ta mấy cái tát? Tâm tư thay đổi, cuối cùng cô nở nụ một cười tươi: “Xin chào, tớ là Cố Sắc Vi. Đây là bạn cùng bàn với tớ, An Khê, bạn này là Lâm Khả Khả.”
(*) ra oai phủ đầu: ra tay trước lấy oai.
Nói xong, bày ra vẻ mặt bất mãn gõ gõ mặt bàn, nói với hai người bọn họ: “Này! Hai cậu cũng nên nói một câu đi chứ, người ta là bạn học mới.”
Nghe thấy lời nói của Sắc Vi, An Khê nhấc mí mắt lên liếc nhìn Trần Tư Ngưng một cái, lạnh nhạt nói: ” Học sinh mới tới phải chờ thầy giáo sắp xếp chỗ ngồi cố định, nhưng mà bây giờ thầy giáo lại không có ở đây, cho nên cậu tạm thời ngồi ở chỗ kia trước đã.” Nói xong ngón tay nhỏ nhắn chậm chạp chỉ về vị trí bên cạnh thùng rác.
Từ đầu tới cuối Lâm Khả Khả đều nghịch bút bi, nghe được lời nói của Sắc Vi, gật đầu với Trần Tư Ngưng cho có lệ. Tính tình của Lâm Khả Khả không phải là kén người, nhưng không hiểu vì sao, vừa rồi nhìn một màn trình diễn của Trần Tư Ngưng ngay trước cửa lớp, cô cảm thấy không thể yêu thích nữ sinh này, từ nhỏ cô đã chứng kiến bao nhiêu âm mưu thủ đoạn trong dòng tộc, ngay khi Trần Tư Ngưng xuất hiện trước mắt, cô đã thấy giả dối, rất giả dối!
Thái độ không lạnh không nóng của hai người khiến cho nụ cười trên mặt Trần Tư Ngưng thiếu chút nữa là biến mất, cô ta quay đầu nhìn vị trí bên cạnh thùng rác, đáy mắt lập tức lộ ra một chút chán ghét. Quan sát phòng học, phần lớn vị trí đều đã có người ngồi, vừa rồi Sắc Vi đã nói rõ vị trí của mọi người đều được sắp xếp cố định, cho nên nếu cô ta ngồi vào vị trí của ai, có thể sẽ đắc tội với người đó.
Càng nghĩ, thấy ba người Sắc Vi hoàn toàn không có ý giúp đỡ một tay, cuối cùng cô ta cắn cắn môi, khó chịu ôm sách giáo khoa đi tới vị trí bên cạnh thùng rác.
Tiếng chuông vào học reo lên, hơn một tháng không thấy thầy chủ nhiệm Triệu, thầy trước sau vẫn như một, vẫn hay thích nói nhảm, nhắc nhở mọi người kỳ thi Đại học chỉ còn có nửa năm nữa, bây giờ phải cố gắng phấn đấu, nỗ lực cố gắng vẫn còn kịp, thời gian quyết định vận mệnh đã tới, phải chuẩn bị tinh thần thật tốt cho kỳ thi đại học năm sau,v.v… Đầu Sắc Vi trở nên trống rỗng, từ lúc Trần Tư Ngưng xuất hiện, tay cô không chỉ nắm chặt một lần, tim đập nhanh đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.
Cô không biết phản ứng này là hưng phấn nói không nên lời hay là do sợ hãi.
Thầy giáo đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt, học sinh phía dưới người thì tinh thần sôi sục, người thì chán nản ủ ê, Trần Tư Ngưng ngồi ở vị trí bên cạnh thùng rác, xuyên qua vài người ngồi phía trước nhìn chằm chằm Sắc Vi, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt như một tảng băng lạnh buốt.
Cố Sắc Vi, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Cố thị.
Nó được sinh ra trong một gia đình giàu có, không lo ăn, không lo mặc, chỉ cần khiến cho nó sa đọa trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, chỉ cần nó không đậu đại học, bác sẽ ình đi du học nước ngoài. Cố Sắc Vi, ba mày – Cố Hạo Vũ nhẫn tâm vứt bỏ bác tao, khiến bác tao bi thương thống khổ, cha nợ con trả, dù sao nhà mày cũng có rất nhiều tiền, mà mày cũng là đứa con gái điêu ngoa bốc đồng, cho dù không đậu đại học, cũng không có gì là lớn lao, đúng không?
Giống như bây giờ, mày ngồi ở vị trí tốt nhất, tao ngồi trong góc bên cạnh thùng rác. Cố Sắc Vi, tao nhất định sẽ ày nếm thử mùi vị khi ngồi bên cạnh thùng rác, vị trí của chúng ta, sẽ được hoán đổi lại thôi.
Tầm mắt dừng lại trên người An Khê ngồi bên cạnh Sắc Vi, khóe miệng cô ta đột nhiên gợi lên một đường cong, tư thế ngồi ngay ngắn, ánh mắt cô ta khinh bỉ dừng lại trên mặt của thầy giáo chủ nhiệm lớp, thầy Triệu.