Đọc truyện Hương Tập Nhân – Chương 33: Ý Tưởng
“Hoan nghênh quý khách!”
Đi vào quán ‘Thời Gian Mùa Hạ’, trước mặt thổi đến một làn hơi lạnh làm cho tinh thần con người ta sảng khoái, chuông gió treo trên quầy bar kêu leng keng, bên trong quầy có nhân viên thu ngân tên Mạch Nha nhìn thấy Sắc Vi liền chào hỏi: “Sắc Vi, lại đến tìm chị Linh hả?”
Trong lúc quán trà sữa bắt đầu khai trương, Sắc Vi và mấy người Khả Khả thường xuyên đến đây hỗ trợ, Kim Thúy Linh giới thiệu ba người họ là em gái của chị ấy, trước lạ sau quen, các nhân viên trong quán đều quen biết ba người Sắc Vi.
Sắc Vi gật đầu, ánh mắt quét một vòng trong quán, hơn phân nửa bàn đều có khách ngồi, trước quầy bar cũng có người ngồi đầy, trong quán người đến người đi, không mở âm nhạc khiến cho không gian yên tĩnh.
Trong khoảng thời gian này là vào Hạ nên thời tiết nóng bức, dòng người ngoài cửa sổ đều vội vã ngược xuôi, trái lại, khách hàng ngồi trong quán thì có trạng thái thả lỏng thư giãn đang nhấm nháp ly trà sữa, đúng như lời Kim Thúy Linh đã nói, buôn bán kinh doanh cũng phát triển hơn.
Chẳng bù cho trước khi quán mới khai trương, bên ngoài thì trời nắng chang chang, ai cũng đều bận rộn trước sau.
“Sắc Vi, em đến rồi à.” Kim Thúy Linh đứng ở cửa phòng nghỉ, “Mạch Nha, pha cho Sắc Vi ly chanh đá, tính tiền vào chân chị nhé.” Nói xong ngoắc ngoắc ngón tay với Sắc Vi.
Sắc Vi thu hồi ánh mắt xoay người đi qua, đi theo Kim Thúy Linh vào phòng nghỉ.
Phòng nghỉ nho nhỏ, không gian cũng không lớn, nhưng đầy đủ các thiết bị cần thiết.
Trong phòng nghỉ có một chiếc sô pha nhỏ, trên bề mặt sô pha phủ một tấm thảm lông, cũng không có nhiều ghế, chỉ tùy ý bày mấy cái đệm mềm mại. Nhân viên sau khi hết giờ làm có thể vào phòng nghỉ ngơi, ngồi trên mặt đất nói chuyện phiếm hoặc là đánh bài đều được. Bên cạnh sô pha có thêm một cái bàn nhỏ, trên bàn để máy tính, cạnh đấy còn có một nửa ly trà sữa chưa uống hết.
Không thể không nói, Kim Thúy Linh thật sự là có năng lực thần kỳ, lúc trước thuê cửa hàng này, không khí trong phòng bị bịt kín, diện tích lại nhỏ, nhìn như thế nào vẫn thấy nhỏ, vậy mà chỉ qua mấy tháng Kim Thúy Linh và các nhân viên trong cửa hàng đã tỉ mỉ kiến tạo lại không gian cho thoáng khí, bây giờ đã biến thành một phòng nghỉ thoải mái rồi.
“Việc buôn bán không còn suôn sẻ như hai tháng trước, mấy cửa tiệm quanh đây toàn chơi mấy trò gian trá, cái gì mà mua hai tặng một, cướp đi không biết bao nhiêu khách hàng của chúng ta rồi.” Sắc Vi còn chưa kịp ngồi nóng chỗ, Kim Thúy Linh đã ‘bắn pháo’ liên tục một tràng dài, lòng đầy căm phẫn, giống như hận không thể cầm dao đi liều mạng với các chủ quán trà sữa kia.
Sắc Vi lười biếng tựa người vào gối ôm, thản nhiên nói: “Thì có liên quan gì đâu, người ta có thủ đoạn, chẳng lẽ quán chúng ta không có sao?”
Trên mặt Kim Thúy Linh lộ ra vẻ mừng rỡ, vội vàng nói: “Sắc Vi, chị biết ngay em sẽ có biện pháp mà. Nhanh lên, mau nói cho chị biết đi.”
Sắc Vi muốn trêu tức chị ấy mà liếc xéo mắt nhìn trừng trừng, lấy laptop trong cặp ra, “Trong đây có năm loại đồ uống mới, mỗi tháng chúng ta sẽ đẩy ra một loại mới, từ ngày mai sẽ bắt đầu, giá trà sữa trong quán sẽ tăng lên hai đồng một ly.” Đây là loại đồ uống mà cô mới suy nghĩ ra sau khi nhận được tin nhắn của Kim Thúy Linh, ngồi trong lớp cố gắng nhớ lại các loại đồ uống ở kiếp trước.
“Mỗi loại đều có hương vị độc đáo riêng, lúc chúng ta tiêu thụ loại hàng mới phải đẩy mạnh tuyên truyền, ví dụ như nói trong thành phần trà sữa có mứt hoa quả, còn có thể quảng cáo có các loại thạch rau câu đến từ Đài Loan, nhưng không cần khoa trương quá mức. Chị Thúy Linh, chị hiểu được ý em nói nãy giờ không?
Ngoài ra, bây giờ đã có nhiều người là khách hàng cũ quen thuộc với quán ‘Thời Gian Mùa Hạ’ của chúng ta rồi, sao chúng ta không tiến hành mở rộng diện tích quán ra? Ví dụ như thuê lại mặt tiền cửa hàng ngay bên cạnh, mở một quán bán điểm tâm, hoặc là quán bán đồ ăn vặt?
Nếu vậy, khách hàng vừa có thể uống sữa trà, vừa có thể ăn bánh ngọt. Thậm chí là mở quán đồ nướng, ở Quan Đông có rất nhiều đồ ăn vặt đặc sản, khách hàng sẽ được thưởng thức nhiều món đa dạng, nếu kinh doanh hiệu quả thì việc làm ăn tự nhiên sẽ phất lên thôi. Hiện giờ, ai cũng có nhu cầu kiếm thêm khoản thu nhập, vì thế mà chúng ta phải nhanh chóng ra tay và thử làm liều mới thu được kết quả tốt.”
Sắc Vi cười phân tích mặt lợi hại trong việc buôn bán liên hoàn: “Em lấy ví dụ nhé, bên dưới quán net sẽ có tiệm Fastfood hoặc là quán ăn vặt, khi khách lên mạng lướt web mà chưa kịp ăn cơm thì có thể trực tiếp mua ở đấy. Những chỗ gần nơi trượt pa – tanh nhất định sẽ có quán net, đôi khi mọi người trượt pa – tanh về, còn có thể đến đó lên mạng hoặc chơi game, có phải không?”
Quả nhiên, Kim Thúy Linh vừa nghe đến đó liền thông suốt, thậm chí suy từ một ra ba: “Đúng vậy, vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, nếu ăn đồ nướng mà nóng quá thì có ngay đồ uống giải nhiệt.” Thấy chị ấy hưng phấn mà hai mắt tỏa sáng, lập tức vỗ bộp hai tay vào nhau, “Sao trước kia chị lại không nghĩ tới nhỉ?”
Nói xong, chị ấy bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, giọng nói run run thì thào tự nói: “Sắc Vi, chị biết phải làm sao rồi, chị sẽ xử lý tốt chuyện này. Em đừng để ý đến chị, chị cần phải suy nghĩ cẩn thận…”
Sắc Vi mỉm cười, đứng dậy đi ra khỏi phòng nghỉ, cả nước thịnh hành xu thế ‘trà sữa’ là điều tất nhiên, đến lúc đó chỗ nào cũng bán. Mà các cô may mắn chiếm được trước tiên cơ, thừa dịp nó còn ‘hot’ mà cố gắng phấn đấu xông pha, có thể phát triển rất xa…rất xa. Sắc Vi cũng không hiểu rõ về kinh thương, chẳng qua, là có trí nhớ của kiếp trước mà khai quật ra ‘bàn tay vàng*’ Kim Thúy Linh, như thế này không phải là quá đủ rồi sao?
( * ) Bàn tay vàng là chỉ người có kỹ năng hoặc khả năng hơn hẳn người khác, kiểu như tài năng bẩm sinh.
Sắc Vi vừa uống nước chanh mát lạnh, vừa cân nhắc xem có nên nhắc nhở Kim Thúy Linh chú ý bất động sản không, chẳng qua bây giờ vốn liếng chưa đủ, tiền vốn nhàn rỗi cũng không nhiều lắm. Sắc Vi híp mắt, không có tiền thì không thể làm ăn được gì, cô nhớ mấy năm nữa thôi, bất động sản sẽ tăng cao vùn vụt, công ty của ba cô – Cố Hạo Vũ hiển nhiên có tầm nhìn xa trông rộng, nếu cô nhớ không lầm, đến tháng tám năm 2002 tập đoàn Cố thị sẽ tiến quân vào ngành bất động sản.
Nhìn khách hàng ngồi đầy trong quán, trong đầu Sắc Vi không khỏi hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tư Ngưng kia, Trần Tư Ngưng xuất hiện sớm hơn một năm so với kiếp trước.
Bởi vì cô được sống lại, Trần Lỵ Hoa thực hiện âm mưu trước một năm nên bị đuổi ra Cố gia, bi kịch của Cố gia biến thành bi kịch của bà ta, xảy ra trước một năm, cho nên kết cục hoàn toàn thay đổi.
Kiếp trước, Trần Tư Ngưng xuất hiện vào đúng lúc hôn nhân của ba mẹ bị đổ vỡ, có nguy cơ ly hôn bất cứ lúc nào, cô còn không hiểu chuyện mà tùy hứng đối nghịch với ba mẹ. Theo như những gì đã trải qua, trong lòng Sắc Vi có một loại dự cảm mơ hồ, lộ trình của vận mệnh dường như vẫn phát sinh những biến cố theo kiếp trước.
Chỉ có điều, bởi vì bản thân cô can thiệp mạnh mẽ vào chuyện này nên kết cục thay đổi, bất hạnh đổ hết lên người Trần Lỵ Hoa, vì lẽ đó mà Trần Tư Ngưng mới có thể xuất hiện sớm như vậy. Mà sự xuất hiện của cô ta, đó là chứng cớ xác thực để chứng minh một điều….Sắc Vi chậm rãi nắm chặt cái ly trong tay.
Nếu nói như vậy…!
Nếu bản thân mình không làm một điều gì đó, những sự việc ở kiếp trước vẫn phải lặp lại như cũ sao?
Sắc Vi chậm rãi nheo hai mắt lại, cái ly bị nắm đến biến dạng cũng không phát hiện ra, Mạch Nha đứng bên trong quầy thấy mặt Sắc Vi trắng bệch, trong lòng âm thầm líu lưỡi: Thật kỳ quái, sao mình lại sinh ra cảm giác sợ hãi đối với một học sinh trung học nhỉ? Nhưng vừa nãy liếc mắt nhìn một cái, vẻ mặt của Sắc Vi thật sự là có chút đáng sợ.
Mà bên kia, Trần Tư Ngưng về đến nhà, cô ta liền khẩn cấp ấn số điện thoại gọi cho bác Trần Lỵ Hoa của cô ta.
“Alô! Bác à.”
Đầu bên kia điện thoại vừa thông, cô ta nũng nịu nói giọng điệu oán trách, bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười thản nhiên, giọng nói của Trần Lỵ Hoa ôn hòa mà không mất phần nghiêm khắc truyền tới: “Tiểu Ngưng, ở trung học Giai Viên đã quen chưa? Nơi đó là trường học dành cho quý tộc, hoàn cảnh cũng không tồi chứ?”
Tròng mắt của Trần Tư Ngưng vòng vo chuyển, ra vẻ nhu thuận nói: “Dạ, trường học rất tốt, các học sinh ở đấy cũng thân thiện. Bác à, cháu phải cám ơn bác, nếu không có bác… thì Tiểu Ngưng cũng không có khả năng mà được học ở đó…”
“Xinh đẹp tất nhiên có chỗ tốt của xinh đẹp, cháu nên biết rõ vì lý do gì mà bác cho cháu vào học ở trường đấy mà.” Đáng tiếc, lời còn chưa nói xong tức đã bị Trần Lỵ Hoa thản nhiên cắt đứt, trực tiếp nói vào trọng điểm: “Nói cho bác biết sự tình phát triển như thế nào rồi? Đã làm quen với Cố Sắc Vi chưa?”
Trần Tư Ngưng nhất thời bị nghẹn, bị Trần Lỵ Hoa nói cái này dập tắt khí thế của cô ta, vì thế cô ta đang cân nhắc nên mở miệng nói chuyện về đồ trang điểm như thế nào cho Trần Lỵ Hoa biết, đành thuận theo nói: “Bác, Cố Sắc Vi hình như không ngu ngốc như lời bác nói, nhưng quả thật cô ta rất kiêu ngạo mà không thèm coi ai ra gì. Bác yên tâm đi, hiện tại cháu đã làm quen với cô ta, chúng cháu còn hẹn nhau thứ bảy này cùng đi dạo phố đấy.”
“Đi dạo phố?” Ngữ điệu của Trần Lỵ Hoa khẽ nâng lên, mang theo vài phần nghi hoặc.
Trần Tư Ngưng nghiêng chân tựa vào đầu giường, đầu ngón tay nhẹ nhàng cuốn cuốn lọn tóc, khóe môi vẽ ra một vòng cung giảo hoạt, giống như lòng đầy căm phẫn nói: “Bác không biết chứ, Cố Sắc Vi kia có thái độ không coi ai ra gì, cô ta nghĩ cô ta là con gái của tổng thống hay công chúa của quốc vương. Đối xử với ai cũng lạnh lùng xa cách, nếu cháu không nói tới đề tài mỹ phẩm, đoán chừng cô ta cũng không thèm để ý đến cháu đâu. Chẳng qua, cô ta may mắn được đầu thai vào người cha biết kiếm tiền, có đúng không bác? Cô ta dựa vào cái gì mà tự cao tự đại như vậy chứ?”
Đầu bên kia điện thoại, Trần Lỵ Hoa xanh cả mặt, tay nắm chặt di động, khớp xương trắng bệch, ánh mắt hiện lên vẻ dữ tợn, giống như ác quỷ đang chuẩn bị giương nanh múa vuốt.
Cô cháu gái vô tình nói những câu giống như mũi tên bén nhọn bắn trúng miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa của bà ta. Trong đầu bà ta đột nhiên nhớ tới khuôn mặt của Thẩm Khanh và Cố Hạo Vũ, ký ức bẩn thỉu đêm đó giống như những bóng ma bao trùm trong trí óc, ác mộng đấy luôn xuất hiện hai gương mặt xấu xí, nụ cười đểu rả vô lại, khi bọn chúng sờ vào người lại tràn ngập khoái cảm kích thích xen lẫn khuất nhục giống như có con rắn trườn qua thân thể, bây giờ nghĩ lại còn khiến cho cánh tay bà ta nổi lên một tầng da gà.
Hận ý khôn cùng làm ặt bà ta vặn vẹo dữ tợn, trong mắt ẩn chứa sự điên cuồng, nhưng sự điên cuồng vừa hiện lên liền quỷ dị biến mất mà thay đổi bằng sự bình tĩnh. Giống như kiểu, bão tố chuẩn bị nổi lên lại đột nhiên biến thành những cơn mưa nhỏ, sấm sét vang dội lại đột nhiên biến mất, cuồng nộ ngập trời biến thành một loại im lặng tĩnh mịch, kiểu im lặng này chẳng những làm cho con người ta thư thái, ngược lại, càng tạo thêm áp lực nặng nề.
Hiện giờ, Trần Lỵ Hoa đang thuộc loại tình huống này.
Sự thù hận chưa lấn át hết lý trí, trái lại, càng làm cho bà ta tỉnh táo hơn, giọng điệu lạnh như băng mà thong thả: “Trần Tư Ngưng, ta khuyên cháu không nên đùa giỡn ở trước mặt ta mà tự cho là thông minh, ngoan ngoãn để ý Cố Sắc Vi đi, để cho nó sa đọa ăn chơi càng hư hỏng càng tốt, để nó biến thành hạng người rác rưởi của xã hội thượng lưu, đã hiểu chưa? Ta có thể giúp cháu trốn khỏi người cha nghiện ngập, cho cháu cái ăn cái mặc, cho cháu học trong trường quý tộc, mà cũng có thể cho cháu trở về tình trạng ban đầu đấy.
Trần Tư Ngưng, muốn trở nên nổi bật, muốn thay đổi vận mệnh của mình, cháu phải ‘tâm ngoan thủ lạt’, thế giới này rất tàn khốc. Cháu không đối phó với người khác, thì sẽ có người đến tiêu diệt cháu, ta nghĩ cháu đã hiểu được ý tứ của ta rồi, đúng không? Ngoan ngoãn nghe lời đi, không cần khôn nỏi ở trước mặt ta, tâm tư đấy nên dùng vào việc đối phó với Cố Sắc Vi, hiểu chưa? Nếu không… Ta sẽ cho cháu biết, cái người sống rác rưởi ở đáy xã hội sẽ là cháu đấy.”
Nói đến chỗ này, giọng nói của bà ta đột nhiên nhu hòa trở lại, ôn nhu nói: “Tiểu Ngưng, kể cho bác nghe, cháu đi dạo phố với Cố Sắc Vi mua cái gì thế?”
Ở đầu điện thoại bên này.
Sắc mặt Trần Tư Ngưng trắng bệch, toàn thân căng cứng đến run rẩy, môi cô ta run nhè nhẹ, nghe giọng nói ôn nhu hỏi thăm ở đầu bên kia, cả người cô ta không thả lỏng được chút nào, trái lại, ánh mắt càng thêm run rẩy, sợ hãi.
Cô ta vội vàng thở hổn hển, cứ lại đi lặp lại như thế, cố gắng lắm mới khống chế được trái tim sợ hãi, vâng lời thấp giọng nói: “Bác, chúng cháu hẹn nhau cùng đi mua kem dưỡng da, Cố Sắc Vi dường như rất thích thú với đồ trang điểm…”
Bên kia điện thoại, ánh mắt của Trần Lỵ Hoa lộ ra chút vui mừng, khóe miệng gợi lên một độ cong vừa phải, vừa lòng nói: “Đúng rồi, Tiểu Ngưng, Cố Sắc Vi thích các loại mỹ phẩm nhất. Cháu nên nắm chắc cơ hội lần này, dùng thời gian ngắn nhất để trở thành bạn bè của nó, để cho nó tín nhiệm cháu, ỷ lại vào cháu, yêu qúy cháu. Không được chủ quan, đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, muốn đối phó với kẻ địch, chúng ta phải…. ở thời khắc mấu chốt nhất, đâm một đao chí mạng vào sau lưng nó.”