Đọc truyện Hương Tập Nhân – Chương 29: Hoài Nghi
Lời nói của A Hồng và chú Nam rất có khả năng giúp Sắc Vi thoát khỏi sự nghi ngờ của Cố Hạo Vũ, ông âm trầm nhìn Sắc Vi, suy nghĩ thiên biến vạn hóa, thật lâu vẫn không nói gì.
Sắc Vi khẩn trương nhìn Cố Hạo Vũ, trên mặt mang theo ý tứ cầu xin tha thứ, nhưng trong lòng thì lại bình thản.
Dù sao tâm lý của cô là ở tuổi 27, chứ không phải 17, trải qua nhiều cuộc sinh ly tử biệt, đã sớm có thể khống chế được cảm xúc của mình. Trên thương trường, tuy Cố Hạo Vũ mang tiếng lãnh khốc vô tình, nhưng ở nhà lại là một người chồng tốt và là một người cha nhân từ, tính cách của Cố Hạo Vũ, Sắc Vi đều hiểu rõ, ông ghét nhất là bị người khác tính kế lợi dụng.
Cho nên lúc này, trong lòng Sắc Vi cân nhắc kỹ càng, một tháng bị cấm túc chắc không thoát được, tiền tiêu vặt sáu tháng cuối năm của cô cũng có chút nguy hiểm, xui xẻo nhất là đều bị phạt cả hai.
“Ông xã…”
Thẩm Khanh thấy ông xã không nói lời nào, nhẹ giọng nói, một bên là ông xã, một bên là con gái, thật ra chuyện này đều bắt đầu từ bà mà ra. Thẩm Khanh tự trách trong lòng, con gái vì bảo vệ ình nên mới làm ra chuyện này, nhưng ông xã cũng không có sai, mới mười bảy tuổi mà đã đi học cách bày mưu tính kế người thân của mình, qua một thời gian… Xác thật không thể tưởng tượng nổi.
Nói cho cùng, vẫn là do bà làm mẹ đã không giáo dục con cái đàng hoàng, bà thật vô dụng .
Cố Hạo Vũ nhìn Sắc Vi thật lâu, thở dài: “Sắc Vi, con bị cấm túc một tháng, tiền tiêu vặt học kỳ sau bị hủy bỏ toàn bộ. Ba vốn đã chuẩn bị kỳ nghỉ hè này, cả nhà mình sẽ đi du lịch Châu Úc, nhưng bây giờ hủy bỏ, con cùng Tiểu Liệt học bổ túc thêm một môn ngoại khóa, ngày mai sẽ bắt đầu…”
Nghe thấy lời này, Cố Liệt bên kia lập tức giương nanh múa vuốt ồn ào đứng lên: “Ba, rõ ràng là chị hai phạm lỗi, vì sao con cũng bị phạt?”
Cố Hạo Vũ quét mắt nhìn nó một cái, thản nhiên nói: “Không phải con muốn mua máy tính mới sao?”
Bạn nhỏ Cố Liệt liền mếu máo, thu hồi móng vuốt, ủy khuất trừng mắt nhìn Sắc Vi một cái, đều là lỗi của chị!
Trong lòng Sắc Vi cười thầm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, ra vẻ đáng thương nhìn Cố Hạo Vũ, cầu xin: “Ba…”
Khé mắt Cố Hạo Vũ nhếch lên, thản nhiên nói: “Trừ khi con muốn tăng thêm một môn học bổ túc…”
Sắc Vi trợn mắt, vội vàng giành nói: “Con đồng ý, con đồng ý, một môn thì một môn.” Nói xong ủy khuất cúi đầu, không dám nhắc lại. Trong lòng âm thầm thở dài, quả nhiên đúng như cô đã dự đoán, bị phạt cả hai cái, chẳng qua trừng phạt như vậy đối với Sắc Vi thật ra cũng không hề đau khổ. Đầu tiên về chuyện học hành, cô còn mấy môn chưa đạt điểm tiêu chuẩn, cần phải cố gắng học tập. Bị cấm túc một tháng, cô có thể dùng Internet để liên lạc với Kim Thúy Linh và bọn Khả Khả, về phương diện khác còn tạo thêm cơ hội cho cô có nhiều không gian để nghiên cứu nước hoa.
Lúc trước vì loay hoay về chuyện mở tiệm đã khiến cô sứt đầu mẻ trán, nên không chú ý đến nước hoa. Bây giờ, Thời gian mùa hạ cũng đã khai trương thêm bốn chi nhánh, còn mình là đại cổ đông lớn nhất ở Thời gian mùa hạ, đối với tiền tiêu vặt của một học kỳ mà nói, cũng không đáng là bao nhiêu.
Cố Hạo Vũ nói xong, Cố Liệt bên kia liền nhịn không được nhỏ giọng oán giận lên tiếng: “A Hồng, khi nào mới ăn cơm chiều, đói bụng quá…”
Lúc này mọi người mới giật mình tỉnh ngộ, nhìn đồng hồ treo trên tường, đã tám giờ tối, còn chưa ăn bữa tối.
Hôm nay xảy ra chuyện này, người bị ảnh hưởng nhất chính là Thẩm Khanh, tâm tình đặc biệt sa sút, hai tay khoanh trước ngực, xoay người bước ra khỏi phòng khách, “Tôi không ăn, A Hồng, chuẩn bị chút đồ ăn cho tiểu thư và thiếu gia ăn đi.”
Cố Hạo Vũ thấy vậy đau lòng không thôi, thấy bà xã đi lên lầu , tranh thủ dặn dò: “A Hồng, chuẩn bị bữa tối cho thiếu gia và tiểu thư, sau đó nấu chút đồ ăn khuya đưa lên lầu.” Dứt lời, cầm lấy mấy cái camera mini đuổi theo Thẩm Khanh: “Bà xã…”
Dưới lầu, Sắc Vi và Cố Liệt đang mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó quăng vẻ mặt oán khí qua một bên đều đi vào phòng bếp. Bữa tối đã được chuẩn bị từ sớm, Sắc Vi đợi đầu bếp làm xong bữa tối mới hạ màn vở kịch.
Ăn xong bữa tối, Sắc Vi trở lại phòng, liền thả mình lên giường, thở hổn hển. Hai tay hung hăng bấu chặt ga giường, chặt tới nỗi giống như muốn xé rách ga giường ra vậy, cô đã đuổi được Trần Lỵ Hoa đi thành công, kế hoạch báo thù của cô cuối cùng cũng đã thành công bước đầu tiên, kẻ thù đầu tiên rốt cục cũng đã bị trừng phạt.
Nhớ tới dáng vẻ chật vật chạy đi vừa rồi của Trần Lỵ Hoa, cô thật sự rất hưng phấn cười đến điên dại, kiếp trước mẹ cô quỳ gối dưới chân bà ta cầu xin, bà ta đã nói gì? Cô đã già , Hạo Vũ là của tôi, phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Cố thị là Trần Lỵ Hoa tôi, Thẩm Khanh, cô còn mặt mũi nào mà ở trong căn nhà này? Còn không thu thập đồ đạc rồi mang theo con gái của cô cút ra khỏi nơi này?
Bây giờ mọi chuyện không còn diễn biến như kiếp trước, người cút đi chính là Trần Lỵ Hoa, điều này chứng minh cô đã thay đổi được vận mệnh? Chứng minh rằng vận mệnh là do chính tay cô nắm giữ, có thể thay đổi, không phải sao?
Mà bên kia, Cố Hạo Vũ ôn nhu dỗ dành Thẩm Khanh ngủ xong, cúi đầu thở dài, liền lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ.
Đi trên hành lang tĩnh mịch, đi tới phòng con gái, ông dừng lại vài giây, xoay người đi vào thư phòng.
“Tút tút tút ——” Đêm khuya yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại di động kêu lên.
“Ông chủ.” Bên trong điên thoại di động của Cố Hạo Vũ phát ra giọng đàn ông trong trẻo và lạnh lùng.
“A Minh, giúp tôi điều tra Đại tiểu thư trong ba tháng này một chút, đã tiếp xúc với những người nào, đã làm cái gì, điều tra cẩn thận cho tôi, trong vòng 3 ngày phải gửi báo cáo điều tra cho tôi.”
“Đại tiểu thư?” Trong điện thoại, người đàn ông kia thập phần kinh ngạc.
“Đúng vậy, là con gái của tôi, Cố Sắc Vi.” Cố Hạo Vũ nói xong, liền cúp máy.
Nhìn khung cảnh bên ngoài qua cánh cửa ban công, những vì sao nhỏ đang lấp lánh trên bầu trời, tràn đầy huyền ảo. Mở cánh cửa, đi ra ngoài ban công, một trận gió lạnh lẽo lướt nhẹ trên mặt, Cố Hạo Vũ nhìn bầu trời đầy sao, rồi thở dài thật sâu.
Cố Sắc Vi là con gái của ông, vừa chào đời ông đã ôm lấy cô từ tay y tá, mới đây còn nhỏ xíu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như một con khỉ con. Trong chớp mắt, nay đã 17 tuổi, Sắc Vi đã trưởng thành thành một cô gái duyên dáng, xinh đẹp.
Từ nhỏ đến lớn, đứa nhỏ này tuy ngang tàng nhưng sống rất đơn thuần, mặc dù bình thường tính tình có chút công chúa, nhưng cũng rất ngây thơ đáng yêu. Thế nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, lại giống như một đạo thiên lôi đánh vào lòng ông, lần đầu tiên ông sinh ra nghi ngờ, ông thật sự đã hiểu rõ Sắc Vi sao?
Năm ngoái đã phát hiện ra Trần Lỵ Hoa bụng dạ khó lường, âm thầm tính kế, gặp dịp thì chơi, âm thầm ẩn nhẫn cho tới hôm nay mới tố giác, một cô gái mười bảy tuổi có tính nhẫn nại như thế sao? Mưu kế lại rất khéo léo, một cô gái mười bảy tuổi có thể bày ra một kế sách như vậy?
Trong lòng Cố Hạo Vũ tràn đầy nghi ngờ, khả năng tính toán như vậy khiến ông sởn hết cả gai ốc, ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ, con gái ông thật sự có tâm cơ sâu như thế, mưu kế xảo trá như vậy?
Nhưng có một điểm, Cố Hạo Vũ đã hiểu rõ, con gái của ông, tâm ngoan.
Tâm ngoan giống như ông, vì muốn đuổi Trần Lỵ Hoa đi, không ngại nói dối lừa ông về nhà, biến ông thành mồi câu, về điểm này, mới khiến Cố Hạo Vũ thật sự tức giận, tuy rằng là xuất phát từ ý muốn muốn bảo vệ gia đình. Sự quyết đoán cùng cơ trí của con gái rất giống ông, thậm chí ngay cả A Nam và cô giúp việc cũng âm thầm hướng về nó, Cố Hạo Vũ không thể không tưởng tượng sau này khi nó lớn lên, có thể ngay cả ông cũng phải kiêng kị ba phần hay không ?
Đêm nay, Cố Hạo Vũ trằn trọc khó ngủ, lần đầu tiên ở trong thư phòng hút thuốc lá.
Ngày hôm sau, thật sự có hai vị thầy giáo tới nhà, đều đã lớn tuổi.
Cố Liệt vẻ mặt như đi nhà xí cầm sách giáo khoa đi theo thầy giáo vào phòng khách, trước khi đi còn hung hăng đạp cửa phòng của Sắc Vi một cái, Sắc Vi không quan tâm vội vàng mời thầy giáo vào phòng, khóa học ngoại túc trong hè của hai chị em hừng hực khí thế bắt đầu.
Ngày thứ ba, A Hồng bí mật mang tới cho Sắc Vi một bưu kiện chuyển phát nhanh, Sắc Vi khóa trái cửa phòng, mở bưu kiện ra, bên trong là một đĩa CD không có nhãn hiệu, một cuộn phim, cùng với một ít ảnh chụp.
Tầm mắt dừng lại trên tấm ảnh, Sắc Vi vừa lòng nở nụ cười tươi, trong tấm ảnh, thân thể Trần Lỵ Hoa xích lõa nằm trong xe, trên người kín mít dấu vết hoan ái, vẻ mặt dâm đãng, cơ thể bị trêu đùa uốn thành những động tác đầy xấu hổ, nhìn từng tấm một, ngay cả Sắc Vi cũng nhịn không được đỏ hết mặt.
Cầm đĩa CD bỏ vào ổ đĩa máy tính, mở lên, trên màn hình máy tính liền xuất hiện một bức ảnh hoan dâm dơ bẩn, loa máy tính phát ra một loạt âm thanh dâm mĩ cao vút cùng với tiếng thở dốc, hai người đàn ông và một người phụ nữ, người phụ nữ chính là Trần Lỵ Hoa, khuôn mặt hai người đàn ông đều được bôi đen, so với những động tác bên phim Nhật Bản còn điên cuồng hơn, Sắc Vi xem một chút, lạnh lùng tắt đi.
Lấy đĩa CD ra, đem cuộn phim và ảnh chụp gói lại, cẩn thận đem những thứ dơ bẩn này giấu đi.
Có mấy thứ này, cho dù Trần Lỵ Hoa có điểm tựa lớn tới đâu, cũng sẽ không thể tạo lên được sóng gió gì, trừ phi… Bà ta muốn thanh danh của mình rơi xuống biển, bị ngàn người chỉ trỏ, hừ, chẳng qua, bây giờ xảy ra chuyện này, trong thời gian ngắn bà ta cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có những thứ này rất tốt, trên mặt không chút thay đổi, cô liền lên mạng nhấp vào tài khoản ngân hàng, đưa vào một chuỗi tài khoản, rất nhanh chuyển một số tiền vào tài khoản.
Đây là cô trả tiền thù lao cho người ta, nhớ lại những gì cô đã được nhận từ kiếp trước, kiếp trước cuộc sống của cô có thể nói là sống mơ mơ màng màng, phóng túng bản thân, sống một cách hư hỏng, cũng bởi vậy nên cô mới hiểu biết được đủ các loại người, trong đó bao gồm cả việc lấy tiền thuê người khác làm việc ình.
Sắc Vi cười lạnh, đời trước bởi vì những thứ như thế này khiến cô đau khổ, đời này cô muốn biến nó thành vũ khí để giết địch.
“Thùng thùng thùng —— “
Đột nhiên, cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Sắc Vi rất nhanh thay đổi cảm xúc, tắt trang web giao dịch trên máy tính, tạo vẻ mặt ôn hòa, thản nhiên nói: “Mời vào.”
“Răng rắc” một tiếng, cửa mở, Cố Liệt với sắc mặt khó coi đi vào phòng.
“Chị” Cố Liệt nhanh tay khóa cửa, vẻ mặt nhăn nhó đi tới trước mặt Sắc Vi.
Sắc Vi hưng trí dạt dào nhìn bé, cười nói, “Ừ, chuyện gì?”
Ánh mắt Cố Liệt lén lút nhìn tới nhìn lui căn phòng của Sắc Vi, nghe Sắc Vi trả lời liền thu hồi tầm mắt, bàn tay nhỏ bé khẩn trương nắm chặt, mắt to lấp lánh nhìn Sắc Vi, nhỏ giọng nói: “Chị, trong phòng của chị cũng gắn camera mini đúng không? “
Sắc Vi chớp mắt, lập tức đoán được mục đích đến đây của nó, “Em muốn làm gì?”
Cố Liệt lập tức làm vẻ mặt nịnh nọt nói: “Chị, chị gắn camera mini trong nhà từ lúc nào? Lại có thể giấu được cả ba mẹ, thật sự rất lợi hại, chị…, chị dạy em đi, dạy em đi…mà.”
“Dạy em? Lúc trước không phải còn oán giận chị làm liên lụy đến em, hại em bị phạt chung sao?” Sắc Vi lau mồ hôi trên trán, vô sự không đăng tam bảo điện*, quả nhiên bị cô đoán trúng.
(*) Vô sự không lên tam bảo điện: Không có việc gì thì không lên tòa tam bảo ( chùa)
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Liệt phồng lên, tỏ vẻ mặt đáng thương ôm lấy cánh tay Sắc Vi, vô lại làm nũng nói: “Chị, dạy em đi, dạy em đi, em là em trai duy nhất của chị, chị không dạy em thì dạy ai? Em biết sai rồi, em nhất định sẽ học tập thật tốt, luyện quyền thật giỏi, được không?”
Trong lòng Sắc Vi mừng thầm, vẻ mặt bán tín bán nghi, bộ dáng do dự, nửa ngày mới mở miệng nói: “Thật không?”
Đôi mắt của bạn nhỏ Cố Liệt lập tức sáng lên, gật đầu như giã tỏi, “Vâng, vâng.”
“Nếu như em không làm được thì sao?” Sắc Vi bày ra vẻ mặt không tin, “Nếu như em không giữ lời thì làm sao bây giờ? Chị không tin đâu, trừ phi em viết giấy cam đoan, còn nữa, kỳ thi học sinh mới lần này phải đạt số điểm nằm trong TOP 10, chị sẽ dạy cho em, thế nào?”
“Không được, chị, kỳ thi học sinh mới chỉ còn có hai tháng, thời gian nghỉ hè như thế này….” Cố Liệt nhất thời bất mãn kháng nghị.
Sắc Vi âm thầm cười trộm, lại nhíu mày, vẻ mặt thập phần khó xử, do dự nói: “Nếu vậy thì…vậy em viết giấy cam đoan cho chị, cam đoan trong các cuộc thi về sau phải nằm trong 30 người có số điểm cao nhất, còn nữa, cái gì cũng phải nghe chị, mặc kệ là ở nhà hay là ở bên ngoài, chị nói cái gì em cũng phải nghe chị, không được tin tưởng người khác. Được không?”
Bạn nhỏ Cố Liệt lập tức bi phẫn mở to đôi mắt, “Chị, không cần phải bá đạo như vậy, đây là hiệp ước không bình đẳng.”
Sắc Vi không quan tâm lắc lắc tay: “Nếu em không muốn thì…”
Tiểu bá vương nhấc tay giơ cờ trắng, “Bây giờ em sẽ đi viết…”
Đánh cho hồ ly tinh chạy, càng muốn bắt được nhược điểm của nó, miễn cho bà ta về sau ngóc đầu trở lại, gây lên sóng gió.
Bởi vì, người xấu, sẽ không dễ dàng mà từ bỏ hi vọng.