Hương Tập Nhân

Chương 28: Giải Thích


Đọc truyện Hương Tập Nhân – Chương 28: Giải Thích


Sắc trời dần dần tối đen, ban đêm đã tới.
Chiếc xe màu đỏ nhanh chóng chạy nhanh ra ngoại ô thành phố, xung quanh càng ngày càng hẻo lánh, xe cộ trên đường càng ngày càng ít, chiếc xe màu đỏ rốt cục cũng dừng lại đứng ở ven đường, tắt máy.
Bên trong xe, vẻ mặt Trần Lỵ Hoa đỏ hồng, quần áo bị hở một nửa, bị người đàn ông phía sau dùng sức lôi kéo, trong mắt mang theo vẻ kinh hoàng, nhưng càng bị tác dụng của thuốc làm ơ màng.
Dọc theo đường đi, một bàn tay to tà ác từ phía sau hung hăng vuốt ve bộ ngực mềm mại của bà ta, lúc này cả người bà ta mềm nhũn như sợi bún, hai khỏa đầy đặn trở nên run rẩy phơi bày ở trong không khí, cặp Bồ Đào đỏ tươi đứng thẳng lên, kiều diễm ướt át.
Miệng của người đàn ông kia ở trên cổ bà ta không ngừng hôn mút, không chút thương tiếc nào lưu lại ở trên đó từng khối ấn ký màu đỏ, bàn tay còn lại thì đã sớm chui vào trong váy Trần Lỵ Hoa, càn quét nơi nữ tính. Bên trong xe tràn đầy mùi vị tình dục, Trần Lỵ Hoa thở gấp liên tục, lý trí dần biến mất, bà ta muốn phản kháng, nhưng thân thể bị người đàn ông này tùy ý trêu chọc nên đã phản bội lại ý nghĩ kia, một cảm giác quen thuộc từ bên trong chảy ra, thân thể bà ta nóng bỏng vô lực, hóa thành dòng nước.
Xe dừng lại, tên mập mạp phía trước khẩn cấp chui vào ghế sau, con mẹ nó, cái cảm giác này khiến bản thân thật không dễ chịu, thấy mặt sẹo sờ soạng hai nơi đó, nhìn cặp tuyết lê thật to kia qua kính chiếu hậu đúng là không thể chịu đựng nổi, hại hắn thiếu chút nữa ngay cả tay lái đều cầm không được, đũng quần phía dưới đã sớm nhô cao chống lên thành cái lều.
Tên mập mạp vừa vào bên trong xe không thể chờ đợi thêm liền bổ nhào lên người Trần Lỵ Hoa, miệng hung hăng ngậm mút hai viên ngọc trước ngực, bàn tay to không chút khách khí kéo chiếc váy trên người bà ta lên.
Lúc này hô hấp của Trần Lỵ Hoa càng thêm dồn dập, bản thân bà ta nhất thời rên lên một tiếng, tầm mắt mông lung nhìn thấy khuôn mặt mập mạp xấu xí trước mặt, bà ta cảm thấy chán ghét đến cực điểm, nhưng lúc này toàn thân ngứa ngáy khó chịu, dục vọng lại tra tấn một lần nữa.
Tên mặt sẹo phía sau cười dâm đãng, bàn tay to trên người bà ta dùng thêm chút lực, liền đem mảnh vải bên trong váy xé thành những mảnh nhỏ, Trần Lỵ Hoa đầy đặn trắng trẻo và gợi cảm liền không còn trở ngại phơi bày trước mắt hai người đàn ông.
“Người anh em, lần này chúng ta buôn bán quá lời rồi.” Tên mập nhịn không được nuốt nước miếng, bàn tay ôm eo Trần Lỵ Hoa, đặt ở trước mũi hít vào một hơi thật sâu, hai mắt phát sáng.
“Khà khà, mập mạp, có phải không nhịn nổi không?” Mặt sẹo cười dâm đãng, bàn tay to phía dưới càng làm càn.
“A… Không cần…” Không có quần con che đậy, ngón tay thô ráp cùng đóa hoa thân mật tiếp xúc, Trần Lỵ Hoa nhất thời không thể kìm hãm từ trong cổ họng phát ra một tiếng ngâm nga, biểu tình giống như vừa thống khổ vừa say mê. Hai tay vô lực ngăn cản tên mặt sẹo, lại bị tên mặt sẹo bắt được, hung hăng đẩy bà ta qua cho tên mập mạp, nơi bông bềnh kia không chút nào che lấp phơi bày trước mặt tên mập.

Mặt sẹo châm chọc cười: “Không cần?” Bàn tay hung hăng vỗ một cái trên mông Trần Lỵ Hoa, hung hăng nắm cằm của bà ta, tà nịnh nói: “Thật sự không cần?”
Hô hấp của Trần Lỵ Hoa trở nên gấp gáp, hương vị đàn ông đập vào mặt, dục vọng trong cơ thể bà ta lúc này giống như dã thú đang rít gào, đang khát vọng thét chói tai, trong cổ họng mềm nhũn phát ra một tiếng rên rỉ, cầu xin nói: “Cho tôi, cho tôi…!”.
“Cho em? Được, van xin tụi anh, hãy van xin tụi anh * em đi!” Tên mặt sẹo phóng đãng cười ra tiếng, tên mập mạp thấy thế ánh mắt đỏ lừ, nơi đó của hắn sưng trướng khó chịu, động tác càng thêm dùng sức.
*: chắc là muốn ooxx @_@
Trần Lỵ Hoa liên tục khó chịu, trong đầu chỉ còn sót lại dục vọng đang kêu gào, phía bên dưới đã bị hai người đàn ông làm cho trở nên điên cuồng. Cảm giác trống rỗng làm cho bà ta gần như muốn điên lên, muốn người ta hung hăng xỏ xuyên qua mình, bà ta hét lên chói tai: ” Cho tôi, cầu anh * tôi đi, hung hăng * chết tôi đi —— “
Tên mập mạp lúc này hoàn toàn biến thành sói xám, ánh mắt đỏ đậm, cơ thể nóng như lửa đốt, nhanh chóng cởi dây lưng xuống: ” Ông đây đời này chưa từng đụng tới loại cực phẩm này, Đao sẹo, hãy để cho tao làm trước!!!”.
Tên mặt sẹo nắm lấy cặp đồi kìa của Trần Lỵ Hoa, tà nịnh cười, “Được, phía dưới ày, phía trên để cho tao cũng được”.
Thân thể được phời bày dường như càng thêm kích thích Trần Lỵ Hoa, bà ta dồn dập thở dốc, thân thể trắng mịn nổi lên một tầng hồng nhạt, hoàn toàn thần phục dục vọng trong người, thậm chí bắt đầu vặn vẹo thân thể chủ động tiến sát vào người đàn ông kia.
Không gian nhỏ hẹp bên trong xe, đèn xe sáng ngời, hai tên đàn ông một trước một sau, người phụ nữ xích lõa ngồi ở giữa. Tên mặt sẹo và tên mập nhìn nhau cười, hai người nhanh chóng đổi vị trí cho nhau. Tên mập mạp ngồi ở phía sau, tên mặt sẹo lên phía trước ngồi, tắt đèn xe, hai người rất nhanh cởi quần ra, đem Trần Lỵ Hoa đổi thành tư thế quỳ gối đùa nghịch.
Cả người tên mập mạp hưng phấn run run, rốt cục lấy ra cái vật cường tráng kia, cầm chặt vòng eo bà ta, từ phía sau hung hăng xông vào Trần Lỵ Hoa. Mà phía trước, sau khi tên mập tiến vào mấy giây, tên mặt sẹo đứng trước mặt Trần Lỵ Hoa, hắn không chút khách khí nhét cái vật dữ tợn của mình vào miệng bà ta.
************
Buổi tối bảy giờ, ở Cố gia .
Trong đại sảnh, sắc mặt Cố Hạo Vũ âm trầm ngồi ở vị trí chủ vị, Thẩm Khanh lạnh lùng nghiêm mặt đứng ở bên cửa sổ, đôi mắt sưng đỏ, mặt chú Nam và A Hồng không chút thay đổi đứng ở một bên, vẻ mặt Cố Liệt nghi hoặc nhìn những chiếc camera trên bàn, không gian yên lặng dường như có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy trên tường, ngay cả hô hấp đều có vẻ chậm lại, một mảnh tĩnh mịch.

Sắc Vi với vẻ mặt đáng thương đứng giữa ghế sô pha, cúi đầu, đang đợi tuyên án.
“Cố Sắc Vi, con giỏi lắm, giỏi lắm!”
Cố Hạo Vũ nhìn chằm chằm Sắc Vi rất lâu, đột nhiên cười ra tiếng, thanh âm ôn nhu giống như gió xuân tháng hai, tất cả mọi người trong phòng khách nhịn không được run rẩy, Cố Hạo Vũ lần này thật sự tức giận.
Ông cười càng sáng lạn, khẩu khí càng ôn nhu, đã nói lên ông rất tức giận.
Sắc Vi ở trong lòng cười khổ, ánh mắt sắc bén của Cố Hạo Vũ làm cho cô quả thật muốn vác chân bỏ chạy, trên cánh tay không nhịn được nổi hết da gà, ngay cả xoa cánh tay cô cũng không dám.
Cô hít hít cái mũi, đáng thương ngẩng đầu, chưa nói mà nước mắt đã rơi xuống: “Ba, con biết sai rồi, đều là con không đúng… Ba, con đã sớm phát hiện Trần Lỵ Hoa là hồ ly tinh, con sợ ba sẽ ly hôn với mẹ , hu hu, ba, con thừa nhận con đặt camera trong nhà, là con không đúng, nhưng vì mẹ và Trần Lỵ Hoa là bạn bè, con… hu hu, con không muốn ba mẹ ly hôn, con ghét bà ta…”.
Vũ khí lớn nhất của phụ nữ là nước mắt, trước khi núi lửa bộc phát phải tranh thủ thời gian khóc, nhanh chóng cúi đầu nhận sai, tự kiểm điểm bản thân, đứa trẻ tuổi vị thành niên thường có sở thích phá phách, giờ khắc này Sắc Vi vô cùng vui vẻ khi chính cô trở lại lúc mười bảy tuổi, hiện tại muốn khóc có thể khóc, mấy năm nữa mình khóc sẽ không còn ai để ý nữa.
Trốn tránh trách nhiệm là một môn nghệ thuật, nếu muốn an toàn vượt qua lửa giận của ba, phải đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên trên người của kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này, Trần Lỵ Hoa không chịu tiếng xấu thì còn ai vào đây?
Sắc Vi vừa dứt lời, Thẩm Khanh đang đứng trước cửa sổ lập tức quay đầu lại, nước mắt mới ngừng rơi lại rầm rì chảy ra, vẻ mặt áy náy khổ sở: “Sắc Vi, là mẹ không đúng, là mẹ… hu hu…”. Thì ra con gái đã sớm biết Trần Lỵ Hoa rắp tâm bất lương, con gái đã sớm nhắc nhở ình, là bà ngu xuẩn quá trì độn.
Gân xanh trên trán Cố Hạo Vũ bắt đầu nổi lên, nhìn vợ khóc thương tâm như này, mà đầu sỏ gây chuyện chính là con gái mình, hôm nay bà xã bị ủy khuất, lại nửa câu cứng rắn cũng không thể nói, Cố Hạo Vũ quả thực tức giận đến ruột gan đau thắt. Giống như cổ họng rất ngứa lại không thể gãi được, hận nghiến răng nghiến lợi.
“Đều im hết cho tôi, không được khóc nữa”.
Trái tim Sắc Vi run lên, đôi mắt hồng hồng nhìn Thẩm Khanh một cái, chẳng những không dừng lại ngược lại còn khóc to hơn nữa: “Hu hu, ba, con biết sai rồi. Con cũng không dám nữa, hu hu…” Nói xong lại nhào vào lòng Thẩm Khanh, “Mẹ, từ nay về sau đừng cho cái con mụ hồ ly tinh kia đến nhà chúng ta nữa, hu hu… Con không muốn người khác làm mẹ con.”

Lời này vừa thốt ra, Thẩm Khanh nhất thời giật mình, bà giống như bị những lời nói của Sắc Vi bám lấy, một lúc sau bi thương trên mặt chậm rãi được thay thế bởi phẫn nộ cùng kiên định, quay đầu nhìn Cố Hạo Vũ: “Ông xã, tha thứ cho Sắc Vi đi.”
“Không được, con bé còn nhỏ như vậy mà đã bắt đầu làm những chuyện không đàng hoàng này, về sau trưởng thành còn xảy ra những chuyện lớn gì nữa?” Cố Hạo Vũ biểu tình lãnh đạm, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
Thẩm Khanh coi như bàn bạc cùng Cố Hạo Vũ, kiên quyết nói: “Sắc Vi làm như vậy là vì bảo hộ gia đình chúng ta, anh cảm thấy Trần Lỵ Hoa kiêu ngạo như vậy sẽ từ bỏ ý đồ sao? Nếu không có Sắc Vi dùng camera theo dõi, dưới tình huống kia khi em nhìn Trần Lỵ Hoa xích lõa ngồi trên đùi anh, em sẽ không nghi ngờ à? Em sẽ dễ dàng tha thứ cho anh như vậy?”
Nói đến người này, trên mặt Thẩm Khanh hiện lên một tia đau đớn, cúi đầu: “Kỳ thật chuyện này từ đầu tới đuôi, cũng không phải là lỗi của một mình Sắc Vi. Là em, nếu em không có dẫn sói vào nhà, nếu em không dễ dàng tin tưởng cô ta như vậy, ông xã, em xin lỗi… Hết thảy đều là do em sai, anh hãy tha thứ cho Sắc Vi đi.”.
Nói xong, nước mắt lại theo khóe mắt chảy xuống, bà thật sự là một người phụ nữ rất hay chảy nước mắt, từ nhỏ đã được sống an nhàn, được mọi người yêu thương bảo vệ , cho đến khi làm mẹ, cuộc sống giàu có, vô ưu vô tư (không cần suy nghĩ nhiều).
Lúc này đây, đối diện với sự phản bội của bạn bè, tâm hồn bà bị đâm một nhát làm cho đau đớn.
Sắc Vi xúc động nhìn Thẩm Khanh, không thể tin bịt miệng lại, “Mẹ…” Tâm tình của Thẩm Khanh, sao lại biến hóa lớn như vậy.
Cố Hạo Vũ càng không thể làm gì, lửa giận thoáng chốc bị nước mắt của Thẩm Khanh dập tắt, nhưng thái độ vẫn bình tĩnh nghiêm túc, tầm mắt sắc bén dừng lại trên mặt Sắc Vi, ý nghĩ vô cùng rõ ràng, “Sắc Vi, ba hy vọng con thẳng thắn một chút, gắn camera trong nhà, cố ý gọi điện thoại nói dối lừa ba về sớm, cách đây nửa giờ trước mẹ con ở Diệp gia đánh bài mới nhận được tin Trần Lỵ Hoa tới nhà, còn việc Trần Lỵ Hoa uống rượu… Sắc Vi, con năm nay mới mười bảy tuổi, con là con gái của ta, ba mẹ rất hiểu con. Nhưng mà bảo bối, ba hôm nay mới phát hiện…chúng ta căn bản dường như chưa hiểu rõ con… Sắc Vi, con còn giấu diếm ba mẹ cái gì? Hoặc là, con nói cho chúng ta biết, làm sao con có thể nghĩ ra được kế hoạch này?”
Nói đến điều này, tầm mắt của mọi người trong ngoài phòng khách đều tập trung trên người Sắc Vi, trong đó bao gồm cả chú Nam cùng A Hồng, hai người bọn họ là đồng lõa với Sắc Vi, nhưng đối với cô gái gần mười bảy tuổi này, bọn họ thật sự mê mang không hiểu rõ.
Thẩm Khanh cũng lau khô nước mắt, chăm chú nhìn Sắc Vi, ông xã nói làm cho sự tình sáng tỏ hơn, Trần Lỵ Hoa phản bội tất nhiên bà rất sợ, nhưng con gái thay đổi, càng làm cho bà để ý.
Cố Liệt cũng đem lực chú ý từ những camera mini trên bàn chuyển sang trên người Sắc Vi, nó cũng rất ngạc nhiên, trước kia nó cho rằng chị hai chỉ biết đi dạo phố, tùy hứng điêu ngoa, làm sao bây giờ có thể đột nhiên trở nên cường đại, thần bí như vậy. Nó nghĩ đến bản thân nó chơi thành thạo máy vi tính cũng đã rất lợi hại rồi, không nghĩ tới chị hai lại có thể chơi với thiết bị công nghệ cao này, quả thực giống hệt gián điệp 007 trên ti-vi, quá mức lợ hại rồi.
Sắc Vi cảm thấy miệng lưỡi khô khan, nhìn mọi người, chỉ cảm thấy áp lực đột nhiên tăng lên, há hốc mồm định nói rồi lại ngậm lại, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, nên làm cái gì bây giờ? Lần đầu tiên cô có cảm giác nguy hiểm như thế, chẳng lẽ lại nói cho bọn họ biết mình chết đi sống lại, mình đến từ mười năm sau?
Đương nhiên không thể nói, đó là một bí mật.
Cố Hạo Vũ thấy Sắc Vi ấp úng, ánh mắt lóe sáng, lập tức thừa thắng xông lên, ôn hòa nói: “Sắc Vi, bảo bối của ba, con nói ra, ba mẹ sẽ không trách con.”
“Ù, ba mẹ hy vọng con thành thật nói ra.” Thẩm Khanh cũng chờ mong con gái mở miệng nói, bà nhíu lại mày, hiển nhiên lúc này bà cũng đã bắt đầu nhìn thấy sự thay đổi của Sắc Vi.

Nói thật?
Sắc Vi yên lặng cúi đầu, nói thật rằng mình đã chết đi sống lại, có được trí nhớ của mười năm sau, nhưng ai tin đây? Huống chi điều này không thể nói, cuộc sống cũng không phải là một tiểu thuyết huyền huyễn.
Sự thật không thể nói ra, lại phải giải thích ọi người, lúc này sự tin tưởng của mọi người là quan trọng nhất, thật vất vả để đuổi Trần Lỵ Hoa đi, cô chỉ hy vọng gia đình cô càng thêm hạnh phúc, như vậy… Chỉ có thể tạo ra một lời nói dối với mọi người.
Tư duy vừa động, trong lòng Sắc Vi quyết định, thở sâu, chậm rãi mở miệng nói: “Năm trước vào tháng tám, có một lần, Trần Lỵ Hoa đến nhà chúng ta làm khách, ngày đó bà ta mặc một bộ đồ màu vàng, cầm ví tiền hiệu LV, sau khi ăn cơm xong bà ta đi toilet, ví tiền để trên bệ trong toilet.
Con thấy ví tiền đẹp mắt, liền cầm lên ngắm một chút, không nghĩ tới vừa mở ra, bên trong lại có ảnh chụp của ba. Phải nói là ảnh ba mẹ chụp chung, chẳng qua mặt của mẹ lại bị PS* biến thành mặt của Trần Lỵ Hoa, sửa ảnh chụp của người khác thành mặt mình, thật buồn cười. Mẹ và bà ta là bạn tốt, bà ta lại có ý định không an phận với ba, mẹ thấy có buồn cười không? Người phụ nữ đó căn bản chính là một con hồ ly tinh, còn vô liêm sỉ đến nhà chúng ta.
*PS: photoshop
Cho nên từ lúc đó con bắt đầu nghĩ biện pháp giúp mẹ đuổi dì ta đi, ba, có lẽ lời giải thích của con có rất nhiều chỗ còn bất đồng, nhưng con thấy mẹ rất tin tưởng Trần Lỵ Hoa, còn con chỉ là một đứa nhỏ, con cũng không thể chạy tới nói với ba mẹ rằng Trần Lỵ Hoa là hồ ly tinh? Cho nên con nhờ chú Nam mua giùm con camera mini, vụng trộm lên mạng tìm tư liệu, học được cách sử dụng, ba tha thứ cho con, về sau con sẽ không bao giờ dám làm xằng bậy nữa.”
Sắc Vi nói xong, vẻ mặt khẩn cầu nhìn về phía Cố Hạo Vũ, ánh mắt Cố Hạo Vũ lóe sáng nhìn chằm chằm cô hai giây, tầm mắt ngược lại rơi lên trên người chú Nam, “A… Thì ra A Nam cũng có một phần.”
Trán chú Nam giăng đầy hắc tuyến, đáy lòng đổ mồ hôi, Sắc Vi là một kẻ lừa đảo, rõ ràng là tháng trước mới mua, chính mình nói dối còn đem ông kéo xuống nước, thật sự là tiểu trứng thối. Trong lòng thầm mắng, nhưng trên mặt cũng thản nhiên gật đầu: “Đúng, đúng là có chuyện như vậy, chẳng qua cũng do tiểu thư thông minh lại may mắn, bây giờ mới vạch trần được Trần Lỵ Hoa, không phải sao?”
Cố Hạo Vũ ý vị thâm trường nhìn ông một cái, ánh mắt có chút khác thường, trong lòng Sắc Vi bên kia mừng như điên, chú Nam lại có thể giúp cô che giấu. Tính toán một chút lại nói: “Còn có ba à, nếu không phải A Hồng thông minh đổi ly rượu của Trần Lỵ Hoa, nói không chừng bây giờ ba thật sự đã bị Trần Lỵ Hoa cưỡng ép….”
Ánh mắt Cố Hạo Vũ chợt lóe, lại rơi xuống trên người A Hồng, “Quả thật, A Hồng luôn là một người thông minh, làm rất tốt, cô có tiền đồ đấy.” Cô gái giúp việc này, không khỏi thông minh quá mức.
Lời này rơi vào trong tai A Hồng giống như một làn gió lạnh thổi rơi chiếc lá, lạnh đến tận xương, vẻ mặt biến hóa, tiểu thư thật sự là ác ma, ngay cả gánh tội cũng không quên kéo cô ta xuống nước theo.
Cô ta là nữ giúp việc lại còn phải làm nội gián, trong thời điểm trọng yếu này còn phải cố gắng dời đi sự chú ý, rất dễ sao? Trần Lỵ Hoa, tôi nguyền rủa bà sinh con không có □*, tôi bị mười vạn kia của bà hại thê thảm rồi.
* Cái này nguyên văn nó như thế, mong mọi người thông cảm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.