Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở

Chương 39: Quyết định


Bạn đang đọc Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở – Chương 39: Quyết định

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Những dòng bút khác nhau được trưng bày trong những chiếc tủ chuyên dụng khác nhau

Nhất thời, Hà Mạn Mạn thấy choáng váng, thẫn thờ, đứng ở đó không biết làm thế nào.

Lúc này, một nhân viên nữ bước tới, lễ phép thân thiết hỏi Hà Mạn Mạn có cần mình giới thiệu sản phẩm không

Hà Mạn Mạn chưa gặp qua cảnh tượng phô trương như thế, cô nhìn những cây bút la liệt trước mắt, cũng không biết loại nào phù hợp với Lục Ly, cô gật đầu, chỉ là cô thấp thoáng cảm nhận được, đây chính là khoảng cách giữa mình và Lục Ly.

Một người ở trên trời, một người dưới đất.

Nhân viên cửa hàng nhẹ giọng hỏi, “Chào cô, xin hỏi là mua cho chính mình dùng hay mua tặng?”

Chính mình dùng?

Hà Mạn Mạn nhếch2mép cười ngại ngùng..

Mình tiền nhiều đến hoảng à? Dùng một cây bút máy tốt như thế, điên chăng..

Hà Mạn Mạn nuốt nước bọt thâm giọng, nhìn thấy một cây bút máy để giá bốn mươi nghìn tệ, cô có chút ngập ngừng, nói e dè, “Tôi tặng người ta.”

Nhân viên cửa hàng mỉm cười, thắc mắc hỏi, “Mua tặng bạn trai?”

Bạn trai? Hà Mạn Mạn nhớ đến Lục Ly, mặt cô đỏ bừng lên, liền giải thích,

“Còn chưa phải bạn trai tôi.” Nhân viên cửa hàng hiểu ra, gật đầu nói: “Cô thật là chu đáo, tặng quà trong dịp Giáng sinh, nhất định sẽ thành công

Mời cô đến tủ bên này xem.” Nhân viên cửa hàng dẫn Hà Mạn Mạn đến trước một tủ kính, nói:

“Parker Duofold là dòng được ưa chuộng nhất, chất lượng ưu việt7và thiết kế không bao giờ lỗi thời chính là yếu tố khiển Parker trở thành một nhãn hiệu được giới yêu bút tôn sùng nhất thế kỷ trước

Logo mới trên ngòi bút Parker – dấu hiệu con bích đen, là biểu tượng thời thượng tượng trưng cho địa vị vinh quang của dòng Duofold, tượng trưng cho sự siêu việt, tự tin và danh vọng, hoàn toàn thể hiện bản chất của của bút Parker

Cây bút đắt nhất trong Dòng


Duofold là Parker Duofold Presidential Esparto 18K, phiên bản đặc biệt sử dụng mực nước, giá tầm khoảng tám mươi đến một trăm nghìn tệ…”

Hà Mạn Mạn không để ý đến lời của nhân viên cửa hàng, chỉ chú ý đến một trọng điểm trong lời của cô ta – không ngờ hôm nay là đêm Giáng sinh, ngày9mai là lễ Noel..

Hà Mạn Mạn cười nhẹ, vậy mà cô không nhớ gì cả.

Nhân viên cửa hàng cứ như trả bài, luôn miệng giới thiệu, nhưng Hà Mạn Mạn đã đặt toàn bộ tâm tư vào những cây bút, hoàn toàn không chú ý đến cô ta đang nói gì

Hà Mạn Mạn dồn hết hy vọng vào cây bút, vì mỗi khi Lục Ly mở bút ra thì sẽ thấy được tấm lòng của cô.

Hà Mạn Mạn chọn một cây bút máy nằm trong khả năng kinh tế của mình, giá hơn hai nghìn tệ

Tuy đã tốn tiền nhưng cô vẫn rất vui vẻ trở về nhà

Trong cán bút, cô đã nhét một mẩu giấy nhỏ, trên ấy có vài dòng chữ, nhưng lại không phải tiếng Anh mà Lục Ly và Hà Mạn Mạn đều biết.

Xem tỉ5mỉ một chút, đều là tiếng Pháp.

Trước đây có một thời gian Hà Mạn Mạn mê những bài hát tiếng Pháp, trước tiên cô cảm thấy nước Pháp được mọi người công nhận là một quốc gia lãng mạn nhất, tiếng Pháp cũng có những âm điệu lãng mạn, cộng với quy luật phát âm và ngữ pháp chặt chẽ, dù chỉ là đọc nhưng nghe vẫn giống như đang hát vậy

Đối với Hà Mạn Mạn, dường như tỏ tình bằng tiếng Pháp là tốt nhất.

Thầy Lục sẽ thấy cây bút này chứ, có đọc được những dòng chữ trên đó không? Đọc được rồi thì sẽ phản ứng như thế nào?

Hà Mạn Mạn cầm cây bút, tay chống cằm nhìn ra ngoài, thở dài một câu đầy lo âu.

“Brr..

Brr..” Điện thoại trên bàn rung mạnh, phát ra âm3thanh khá lớn khiến cho Hà Mạn Mạn vốn đã quen với bầu không khí yên tĩnh trong phòng giật thót người.

Lúc cô đang mải ngây người, Lâm Khiết gọi qua, Hà Mạn Mạn cầm điện thoại lên xem, cảm thấy có chút kỳ lạ, trễ thế này sao Lâm Khiết còn chưa ngủ? “Alô, sao thế?” Hà Mạn Mạn hỏi

Đầu dây bên kia, Lâm khiết do dự rồi đột nhiên hỏi, “Cậu và thầy Lục làm sao vậy?” Cây bút máy trong tay Hà Mạn Mạn đột nhiên rơi xuống mặt bàn, phát ra một tiếng vang chắc nịch


Hà Mạn Mạn chau mày, cắn chặt làn môi dưới.

“Sao cậu hỏi thế này?” Hà Mạn Mạn nghiêm giọng

Bên kia truyền đến một tiếng than nhẹ, “Hôm nay ở phòng thi, tớ thấy cậu..

tớ thấy cậu khóc…” Lâm khiết nhẹ nhàng nói, như là sợ chạm nỗi đau trong lòng Hà Mạn Mạn, cô nói tiếp, “Tớ thấy cảm xúc lúc ấy của cậu như là thay đổi theo thầy Lục vậy…” Lâm Khiết rất nhạy cảm, là bạn thân nhất, tốt nhất của Hà Mạn Mạn, nhìn một cái là phát hiện ra vấn đề

Cô không dám chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, chỉ hy vọng với tư cách là một người bạn thân, Hà Mạn Mạn không nói dối cô, cũng không khiến cô lo lắng.

Có lẽ thời gian trước, Lâm Khiết cảm thấy Hà Mạn Mạn chán nản là bởi vì sự ra đi đột ngột của ông ngoại, nhưng việc đã qua đi khá lâu, Hà Mạn Mạn không những không lấy lại tinh thần mà ngày càng muộn phiền, không còn tràn trề sức sống, cười đùa rạng rỡ như trước đây, đã lâu lắm rồi cô chưa thấy Hà Mạn Mạn nở nụ cười.

Hà Mạn Mạn im lặng hồi lâu không trả lời, nhưng Lâm Khiết có thể nghe được từng nhịp thở của cô

Lâm Khiết khựng lại, nhẹ giọng hỏi một cách không xác định, trong đêm vắng lặng, âm thanh rõ đến bất ngờ.

“Mạn Mạn, cậu thích thầy Lục à?”

Bên kia điện thoại Hà Mạn Mạn cúi đầu nhìn cây bút máy nằm yên trong cái hộp giấy, ánh mắt khẽ động

Trong đêm khuya, cô nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại thành khẩn trả lời:

“Phải.”

Lời này vừa ra, bên kia điện thoại là một sự im lặng lâu hơn

Lâm Khiết không ngờ Hà Mạn Mạn lại thẳng thắn như thế, nhưng cô làm sao biết Hà Mạn Mạn đã hạ quyết tâm nên mới cho cô một câu trả lời dứt khoát như vậy.

Hà Mạn Mạn tưởng Lâm Khiết bị mình dọa đến ngu người luôn, cô vừa tính hỏi, đã có âm thanh truyền đến.

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Khiết cười rất vui vẻ, tiếng cười của cô chứa đầy sự nhẹ nhàng và yên tâm, Hà Mạn Mạn vốn đang căng như dây đàn cũng thấy nhẹ cả người, bất giác, khóe mắt của cô cũng nhuốm nụ cười


“Thầy Lục là người chồng lý tưởng trong lòng toàn thể nữ sinh trường Đại học A..

Mạn Mạn, tớ mãi mãi ủng hộ cậu.” Dừng một chút, Lâm Khiết nói tiếp, nhưng ý nghĩa trong câu nói này lại vô cùng sâu xa, khiến cho Hà Mạn Mạn cảm thấy có chút khó hiểu.

Cô nói: “Tớ vốn không đủ can đảm, nhưng nhìn thấy cậu, dường như tớ cũng trở nên can đảm hơn…”

Lời này trong tại Hà Mạn Mạn là hứng khởi, là lời chúc phúc và còn..

như trút được gánh nặng

Hà Mạn Mạn nở nụ cười thanh thản, nghe thấy câu nói ấy của Lâm Khiết, ánh mắt cô khẽ rung lên, không hiểu lắm, đang lúc muốn hỏi thì đã nghe chúc ngủ ngon

Lời thắc mắc vừa đến cửa miệng đã bị Hà Mạn Mạn nuốt ngược vào trong.

Tắt cuộc gọi, Hà Mạn Mạn chầm chậm xoáy mẩu giấy nhỏ vừa ghi xong vào thân bút, cô mỉm cười nghĩ đến bàn tay thon thả và trắng trẻo của Lục Ly khi dùng cây bút này nhất định sẽ viết ra những nét chữ thật đẹp.

Có đôi khi, thích một người là như thế đấy, vô duyên vô cớ nhìn thấy một vật nào đó của người ta và cười thành tiếng, hoặc thấy một món đồ vật và nghĩ ngay đến người ấy, dưới sự mến mộ và yêu thích, dường như tất cả đều trở nên đơn giản, trong suốt

Dường như trong tất cả tình cảm, chỉ có tình yêu khiến người ta nắng mưa thất thường, khiến người ta vừa cảm nhận được sự tốt đẹp bên trong, lại vừa nếm trải sự khắc cốt ghi tâm, xé nát tâm can của nó.

Dù là cảm xúc nào hoặc tâm lý nào, cũng là những trải nghiệm không thể thiếu trong cuộc sống

Tình yêu, thật sự làm cho người ta muốn tránh không kịp, nhưng lại cứ như là thiêu thân lao đầu vào lửa, vừa kỳ diệu, lại vừa giản dị.

Hôm sau, Hà Mạn Mạn dậy từ rất sớm để làm đẹp cho mình, vì muốn chiếc eo trông thon thả hơn, Hà Mạn Mạn còn nhịn cả bữa trưa, chỉ uống một chút súp mè đen, sau đó bận rộn suốt đến ba, bốn giờ chiều, Hà Mạn Mạn vừa ướm giày cao gót, Hạ Tu Dục đã gọi đến, anh ta đang đợi cô dưới nhà.

Mang theo đồ đạc và chiếc ví cầm tay nhỏ mà cô mang theo khi đi gặp tên cặn bã Hình Văn Kiệt lần trước, Hà Mạn Mạn hí hửng chạy xuống nhà, suýt chút thì bị vấp ngã.

Chiếc váy Lục Ly Tặng không dài, chân váy trên gối ngang đùi, áo ba đờ xuy màu trắng, cũng không dài, vừa vặn lộ ra lớp ren viền chân váy

Giày cao gót là loại giày sân khấu màu đen tuyền để đó, tất cả phối lại trên người Hà Mạn Mạn trông rất đẹp, chỉ là có chút lạnh..

Hà Mạn Mạn vừa xuống nhà liền thấy chiếc xe thể thao màu đỏ lòe loẹt của Hạ Tu Dục

Hạ Tu Dục tựa vào xe của mình, vẫy tay chào Hà Mạn Mạn, anh ta mặc một bộ vest màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài đến gối, thêm mấy phần nghiêm nghị, bớt đi vài phần lêu lổng, tóc cũng dùng keo vuốt lên gọn gàng, khác hẳn với phong cách thời trang ngày thường

“Giáng sinh vui vẻ, Merry Christmas!” Hạ Tu Dục đứng thẳng người nói với Hà Mạn Mạn, cô mỉm cười đáp lại, cũng chúc lại một câu Giáng sinh vui vẻ.

Anh ta lịch sự giúp Hà Mạn Mạn mở cửa xe, của xe vừa mở, Hà Mạn Mạn giật mình


Cô kinh ngạc thấy trong xe còn còn một người khác..

“Lâm Khiết, sao cậu ở đây?”

Lâm Khiết mặc một bộ váy dạ hội màu đen, mái tóc xoăn dài xõa ra trông rất yểu điệu, cô mỉm cười với Hà Mạn Mạn

Không đợi Lâm Khiết mở lời, Hạ Tu Dục phía sau đã giải thích,

“Hôm nay, Lâm Khiết là bạn nhảy của anh.”

Hà Mạn Mạn không thể tin được, cô mỉm cười hỏi,

“Bạn nhảy?” Hà Mạn Mạn ngồi phía sau, nhìn hai người với ánh mắt sâu xa, ánh mắt cô qua lại giữa Lâm Khiết trên ghế lái phụ và Hạ Tu Dục trên ghế lái chính khiến cho Lâm Khiết vốn không biết xấu hổ nay cũng đỏ bừng mặt lên.

Hà Mạn Mạn đột nhiên nhớ đến tối hôm qua, Lâm Khiết nói với cô..

“Tớ vốn không đủ can đảm, nhưng nhìn thấy cậu, dường như tớ cũng trở nên can đảm hơn…”

Cô chợt nhận ra.

Nếu Hạ Tu Dục và Lâm Khiết thực sự thành một đôi, cũng là một chuyện tốt

Với lại, theo hình hình hiện nay, dường như Hạ Tu Dục là phía chủ động.

Trong mắt Hà Mạn Mạn, Hạ Tu Dục tuy là con nhà quan, giàu thì đã không biết từ đời nào, nhưng về nhân phẩm, sau nhiều lần tiếp xúc, anh ta đúng là một người tốt, lúc bình thường thì lêu lổng, nhưng khi gặp chuyện nghiêm túc, anh ta cũng rất đáng tin cậy.

Hà Mạn Mạn cứ cho rằng, chi tiết anh chàng nhà giàu yêu cô nàng nghèo nhưng lại bị cả gia đình phản đối vì lý do không môn đăng hộ đối trong tiểu thuyết là nói bừa

Trong truyện mô tả nam chính có gia tài mấy trăm tỷ, có bao nhiêu biệt thự, nam chính có quyền thế ngút trời lại yêu phải cô gái nhà nghèo không có gì ngoài xinh đẹp, hiền lành, nhưng lại bị cả thế giới phản đối..

Theo hiểu biết của cô, những gia đình giàu thật sự sẽ không quan tâm vấn đề môn đăng hộ đối, vì họ không cần dựa vào liên hôn chính trị để đánh đổi những điều kiện khác

Những người quan tâm vấn đề môn đăng hộ đối, nếu không phải bọn nhà giàu dỏm thì nhà những tên nhà giàu quê mùa mới nhất được hai đời đã muốn chia tầng cách lớp với dân nghèo.

Như gia đình Hạ Tu Dục, không biết dã giàu từ đời tổ tiên nào, người ta không cần quan tâm gia thế bên nhà gái ra sao, thích thì cưới, người ta không quan tâm tiền, mà coi trọng tình cảm! Bởi vì càng ở nơi cao thì càng cô đơn, lại càng là quý trọng tình cảm chân thật.

Hà Mạn Mạn nhìn một bên mặt đẹp đẽ tuấn tú của Hạ Tu Dục, biết Lâm Khiết nhất định không dám hỏi thăm gia thể của anh ta, cô muốn giúp cô ấy tìm hiểu gia đình anh ta rốt cuộc làm gì,

“Hạ đại ca, hỏi anh chút chuyện.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.