Bạn đang đọc Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở – Chương 38: Lặng lẽ
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Ngồi trên bục giảng, Lục Ly thỉnh thoảng vẫn dùng đuôi mắt lén quan sát những động tác nhỏ của Hà Mạn Mạn, anh cau mày đứng dậy, đi lại trong phòng thi.
Cơn đau càng ngày càng gia tăng, đột nhiên một cơn đau mãnh liệt ập đến, Hà Mạn Mạn thốt ra một tiếng rên, cây bút trong tay bất giác rơi xuống đất, cứ thế mà lăn, gần đến chân Lục Ly thì ngưng lại
Anh cúi xuống nhặt bút nhìn về hướng Hà Mạn Mạn.
Chỉ thấy Hà Mạn Mạn ôm lấy bàn tay phải ngồi đó không nói gì
Thấy Hà Mạn Mạn như thế, nhịp thở của Lục Ly ngưng lại trong một giây, sau đó bước nhanh đến bên cô, đặt cây bút lên bài thi của2cô, lo lắng hỏi nhỏ, “Tay em còn tiếp tục được không?”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc thẩm đượm sự quan tâm, Hà Mạn Mạn không nói gì, giận dỗi cầm bút lên viết tiếp, mặc kệ máu đang dần rịn ra loang đỏ cả bằng gạc
Màu đỏ ấy như đâm vào mắt Lục Ly, khiến anh đau đớn
Nhìn Hà Mạn Mạn đang giận dỗi cúi đầu, anh thở sâu vài cái, quay lưng bỏ đi.
Vẻ mặt của Lục Ly rất lạnh lùng
Lúc giờ thi mới bắt đầu còn khá bình thường, không biết tại sao sau khi đi tuần một vòng trong phòng thi thì lập tức lạnh như băng, như không muốn bất cứ ai đến gần
Cô giáo Ngữ văn muốn hỏi han vài câu, nhẹ nhàng đi7tới, nói nhỏ:
“Sinh viên khóa này cũng khá nghe lời nhỉ, thầy Lục có thấy thể không?” Ánh mắt anh chăm chăm, trả lời mỉa mai,
“Nghe lời?” Lục Ly thoáng nhìn Hà Mạn Mạn, nhờ thị lực cực tốt, anh thấy tay phải Hà Mạn Mạn đang run lên vì đau đớn, anh siết chặt bàn tay đang đặt trên bàn của mình
Anh nhìn Hà Mạn Mạn cười gần hai tiếng, trả lời giáo viên Ngữ Văn, “Nghe lời thì tôi không thấy, cứng đầu thì tôi thấy nhiều.”
Giáo viên Ngữ Văn chậm rãi húp hai ngụm nước, nói đỡ
“Chỉ là những đứa trẻ, đôi khi cứng đầu cũng khó tránh khỏi.”
Đôi mắt Hà Mạn Mạn ngấn lệ, viết xong vài dòng cuối cùng, cô chớp nhẹ đôi mắt, nuốt9nước mắt vào trong, đứng dậy nộp bài sớm, tay trái cô cầm bài thi, tay phải đã đau đến nhấc lên không nổi
Đúng lúc này, Lục Ly trơ mắt nhìn Hà Mạn Mạn từng bước tiến đến, anh thờ ơ tiếp tục trả lời giáo viên Ngữ văn,
“Những đứa trẻ?” Sắc mặt Lục Ly tối sầm, anh vừa nói xong đã thấy Hà Mạn Mạn đặt bài thi lên trên bàn, lấy cặp sách từ bên cạnh anh, anh nói tiếp, cứ như đang cố tình nói cho cô nghe,
“Hơn hai mươi tuổi cũng thành niên hai, ba năm rồi, đã đến lúc biết suy nghĩ vấn đề, cân nhắc lợi hại rồi.”
Nhận thấy trong lời nói của Lục Ly có xương, giáo viên Ngữ văn ngập ngừng.
Hương trà5xanh và đàn hương thanh tao của Lục Ly thoang thoảng nơi chóp mũi cô, vừa tiến đến gần anh, Hà Mạn Mạn lại nhớ đến nụ hôn như nghi thức chào hỏi ngày hôm ấy, cô cúi đầu lặng lẽ cắn môi, tay trái cầm cặp, vắt lên vai, tay phải vô tình phấy hại cái như muốn làm dịu cơn đau, quay qua chào Lục Ly và giáo viên Ngữ văn, “Em chào thầy cô ạ”, sau đó đi ra khỏi phòng thi, suốt quá trình đó cô không hề ngẩng đầu lên.
Lục Ly tức giận nghiến răng, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, giáo viên Ngữ văn thấy tình hình không khả quan liền xách một cái ghế xuống ngồi ở cuối phòng thi, tiếp tục công3việc giám khảo
Em làm sao có thể cứng đầu như thế, chỉ vì giận hờn mà hành hạ bản thân? Đuôi mắt Lục Ly thoáng dõi theo bóng dáng của Hà Mạn Mạn, những ngón tay thon dài càng siết càng chặt, trong cơn giận, anh vẫn lo lắng cho vết thương của cô
Sau khi thi xong Hà Mạn Mạn không về ký túc xá, mà trực tiếp đến trạm xe buýt, ngồi trên xe lặng lẽ nhìn cảnh sắc lướt qua bên ngoài, không biết cô đang nghĩ gì
Ánh nắng từ bên ngoài hắt qua cửa kính, chói chang đến nỗi cô muốn chảy cả nước mặt.
Cô dùng tay trái nhẹ nhàng lau khóe mắt, tựa lưng vào ghế ngồi không nói gì
Một phụ nữ lớn tuổi ngồi bên cạnh nhìn tay phải của Hà Mạn Mạn, sau một hồi ngập ngừng, cuối cùng bà không nhịn được vỗ vai Hà Mạn Mạn, nhắc nhở cổ
“Cháu gái, tay cháu đang chảy máu kìa…
Hà Mạn Mạn quay đầu, nhìn khuôn mặt lo lắng của người phụ nữ, lại nhìn vệt máu sắp khô trên băng gạc của mình, cô cười mệt mỏi, nói, “Cám ơn cô ạ, đã không sao rồi.” Nói rồi dùng tay trái che lại, thẫn thờ nhìn hai bàn tay của mình đang nắm chặt nhau, ngay cả một người không quen biết thấy tay của mình còn lo lắng, nói chi đến thầy của mình, một Lục Ly từng khiến mình thấy ấm áp
Hôm nay có phải là mình quá cứng đầu không, khiến thầy Lục nổi giận rồi?
Có lẽ như lời thầy ấy nói, mình là một đứa nhóc ấu trĩ hai mươi mấy tuổi, không biết tự chăm sóc cho mình, cứ tưởng như thể có thể khiến cho Lục Ly có cái nhìn mới về mình, tiếp tục chú ý mình, cứ như một đứa trẻ, dùng cách tự tổn thương mình để đổi lấy lòng thương của người khác
Trước đây Hà Mạn Mạn ghét nhất những đứa trẻ như thế, cũng ghét nhất những phân đoạn thế này trên phim, nhưng không ngờ cũng có một ngày bản thân lại trở thành người mà mình ghét nhất.
Có lẽ là từ nhỏ thiếu tình yêu của mẹ nên Hà Mạn Mạn rất thương tiếc bản thân, cô cảm thấy không có người thương mình thì mình phải biết tự thương lấy mình, nhưng lại vô tình vì Lục Ly mà tự làm tổn thương, Hà Mạn Mạn thật sự cảm thấy có lỗi với bản thân.
Hà Mạn Mạn dật dờ về đến nhà bà ngoại, nhưng đến trước của cô sững người lại.
Hạ Tu Dục?
Cô thấy Hạ Tu Dục đang đứng dựa vào chiếc siêu xe của anh ta
Chiếc xe ô tô thể thao màu đỏ vốn đã rất nổi bật, cộng với gương mặt lả lơi ong bướm của Hạ Tu Dục đã khiến cho rất nhiều cô gái dừng chân ngắm nhìn
Thậm chí có những người dùng điện thoại chụp hình
Hạ Tu Dục rất độ lượng, hoàn toàn không để tâm.
Người như vậy mà lại thích Lâm Khiết à? Hà Mạn Mạn đầy nghi hoặc.
Thấy Hà Mạn Mạn dừng bước đúng cách mình khá xa, Hạ Tu Dục vẫy tay chào cô một cách thân thiết, Hà Mạn Mạn nhanh chân bước đến, cô hỏi,
“Hạ đại ca, có chuyện gì không?”
Tuy Hạ Tu Dục cũng sống ở đại viện bộ đội, nhưng lại khác với đại viên bộ đội nơi Hà Mạn Mạn sống
Nhà của anh ta nằm nơi sâu nhất trong khu đại viện, bất kể là hoàn cảnh xung quanh hay những mặt khác đều tốt hơn cho với nhà ngoại của Hà Mạn Mạn, xung quanh còn có binh lính đi tuần, có thể nói là an ninh nhất thành phố
Quan trọng nhất, nếu Hạ Tu Dục về nhà tuyệt đối không cần đánh vòng đi cổng chính, xem ra anh ta đỗ xe ở đây là cất công đến tìm cô
Hạ Tu Dục không nói gì, ra hiệu báo Hà Mạn Mạn đợi một lát, anh ta quay lưng lấy ra một cái túi giấy màu trắng đưa cho cô, trên ấy in tên hiệu thuốc trường Đại học A, Hà Mạn Mạn đưa tay nhận lấy nhưng trong lòng đầy thắc mắc, cô mở ra xem.
Là thuốc, thuốc mỡ trị vết thương, bông tăm, thuốc đỏ và băng gạc các thứ
Lúc này, Hạ Tu Dục nhìn bàn tay không tiện củ động của Hà Mạn Mạn, nói.
“Lần trước thấy tay em bị thương, nghe nói còn chưa lành hẳn, anh liền mang thuốc đến.” Hạ Tu Dục vừa nói vừa hát cằm về phía chiếc túi giấy
Sau đó, như nhớ ra gì đó, anh ta mở cửa xe, hạ ghế lái xuống, từ hàng ghế phía sau lấy ra một chiếc hộp khá lớn, trên ấy còn chồng thêm một hộp giày
Hà Mạn Mạn lòn túi thuốc vào cánh tay, đón lấy chiếc hộp từ tay anh ta, khá là nặng, cô nhìn chiếc hộp và hỏi,
“Đây là gì?”
“Đây là trang phục mà ngày mai em phải mặc, còn có giày nữa, là Lục..
anh chọn cho em đấy.” Hạ Tu Dục cười gượng, chân mày Hà Mạn Mạn cau lại nhìn anh ta đang chớp mắt, nói năng lắp bắp
“Ngày mai không phải chỉ là một bữa tiệc bình thường thôi sao, sao còn phải thay quần áo?” Hạ Tu Dục mỉm cười, lắc đầu,
“Dù sao cũng là một buổi tiệc chia tay thầy Lục của các em, không thể qua loa được
Chiều mai anh đến đón em, phải sửa soạn cho thật đẹp nhé!” Hạ Tu Dục nói lả lướt, sau đó còn cười nhẹ hai tiếng, thả một nụ hôn gió rồi mới lên xe đi mất.
Hà Mạn Mạn ôm lấy quần áo chậm rãi đi vào trong nhà, cô không nghe nhầm, khi Hạ Tu Dục nhắc đến nguồn gốc trang phục, cô rõ ràng nghe từ “Lục”, nhưng sau đó lại bị anh ta lấp liếm cho qua, chẳng lẽ chỗ trang phục này là thầy Lục chuẩn bị cho cô, anh hy vọng mình vui vẻ mặc chúng trên người khi tiến chân anh à? Về đến nhà, Hà Mạn Mạn đặt túi thuốc và cặp xuống, quần áo còn chưa thay đã mở hộp đựng trang phục ra
Phía trên cùng là một chiếc áo khoác ba đờ xuy màu trắng, lớp dưới thấp thoáng chất liệu ren, thì ra là một chiếc váy màu tím
Hà Mạn Mạn trải trang phục lên trên giường, chúng đẹp đến nỗi cô không nói nên lời, nhìn quên cả chớp mắt
Là một bộ váy dự tiệc thiết kế cúp ngực, nhưng phần vai và tay áo được kết một lớp ren mỏng rất độc đáo, ở phía sau cổ có đính một móc cài nhỏ như mặt dây chuyền, phía sau lưng là một khoảng trống kéo đến phần lưng.
Thật sự rất đẹp, vẻ đẹp khiến cho Hà Mạn Mạn ngây ra
Có lẽ phút trước Hà Mạn Mạn vẫn không chắc chắn người tặng có phải Lục Ly hay không, nhưng khi nhìn thấy dải ruy băng cùng màu nằm cạnh chiếc váy thì có xác định chính là anh tặng.
Chiều ngang của dải ruy băng ấy khớp với vết thương trên tay cô, xem ra là dùng để che vết thương
Hạ Tu Dục suốt ngày lông bông, sẽ không tỉ mỉ được như thế
Xem ra, bộ trang phục này chính là của Lục Ly tặng.
Bộ váy đẹp như thế, nhưng mình lại phải mặc lên để tiễn anh ấy đi nước Anh.
Hà Mạn Mạn buồn rầu xếp bộ váy lại, đặt sang một bên, lại nhìn thấy chiếc túi giấy màu trắng đã bị cô lãng quên, cô mở chiếc túi, dốc ngược mọi thứ bên trong ra, vốn định để dễ dàng tìm thuốc, nhưng từ trong ấy rơi ra một mẩu giấy nhỏ.
Là một tờ billin từ đầu đọc thẻ tín dụng
Nhìn thấy chữ ký rồng bay phượng múa ở góc bên dưới, Hà Mạn Mạn ngồi sụp xuống giường.
“Lục Ly” Lại là của Lục Ly tặng, đúng thế, Hà Mạn Mạn nên đoán ra từ sớm, tiệm thuốc trường Đại học A, Hạ Tu Dục không có chuyện gì sao lại đến tiệm thuốc của trường chứ? Lục Ly, rốt cuộc anh có ý gì, giáng một bạt tai, tặng một viên kẹo, trò chơi này vui lắm à! Vừa đánh vừa xoa như thế thú vị lắm à? Khi em muốn đến gần anh, anh lạnh lùng rời đi, khi em muốn từ bỏ, hình bóng của anh lại ngập tràn trong cuộc sống em, hơi ấm của anh như không khí, em tránh không khỏi cũng không thể buông tay
Nhưng giữa chúng ta mãi mãi giữ một cự ly như thế, trên quan hệ thầy trò nhưng không phải tình yêu
Vừa mập mờ, vừa xa lạ.
Hà Mạn Mạn thực sự sắp chịu không nổi tình trạng dày vò lẫn nhau như thế
Đúng! Trong mắt Lục Ly, cô là một đứa trẻ, nên cô không nghĩ nhiều, cô chỉ không muốn hối hận, cô chỉ muốn Lục Ly cho cô một câu trả lời, đừng nửa vời như thế, cô sắp điên lên mất.
Nếu thích mình, thì bên nhau, dù anh vẫn kiên quyết đi nước Anh cũng không sao, Hà Mạn Mạn vẫn còn trẻ, đợi được, có đợi anh tám hay mười năm nữa cũng không sao
Nếu không thích mình, Hà Mạn Mạn sẽ biến mất trong thế giới của anh từ đây, tuyệt đối không dây dưa.
Đúng, thể nào cũng phải chủ động một lần, thành công thì vui vẻ cả làng, thất bại cũng không quấy rầy!
Bất kể thế nào, xem như là để cắt đứt một nỗi nhung nhớ trong đầu mình cũng tốt! Hà Mạn Mạ hít sâu vài hơi, xách cặp lên liền chạy ra ngoài, để mặc bà ngoại vừa đi chợ về nhìn cô đầy nghi hoặc.