Bạn đang đọc Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở – Chương 40: Người khác
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Hà Mạn Mạn cắn môi, nhìn mắt Lâm Khiết, nói, “Rốt cuộc gia đình anh làm gì ạ?” Hạ Tu Dục im lặng nhếch mép, thoáng nhìn sự lúng túng trên mặt Lâm Khiết, mỉm cười thầm nghĩ Hà Mạn Mạn quả là một cô bạn thân nghĩa khí, nhận thấy anh ta có ý với Lâm Khiết liền hỏi thăm lại lịch của mình giúp cô ấy
Điểm mấu chốt nhất không phải tự đi điều tra mà là hỏi thẳng, như thế càng thể hiện sự lễ phép và tôn trọng hơn.
Anh ta thành thật trả lời, không một chút che giấu.
“Cha anh là Tư lệnh Bộ binh của thành phố A, mẹ anh là người sáng lập tập đoàn Viễn Phong, bản thân anh là Boss lớn đương nhiệm của tập đoàn Viễn Phong,2Chủ tịch trường Đại học A – nam thần trong mắt các em.”
Nghe Hạ Tu Dục tự xưng như thế, Lâm Khiết vốn đang ngại ngùng cũng bật cười
Hạ Tu Dục nghiêng mắt nhìn qua, anh ta hài lòng khi trên khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Khiết không hề có vẻ tự ti
Không tự ti thì tốt, đều là người bình thường cả, không có gì khác nhau, Hạ Tu Dục thích nhất sự chân thành không giả tạo của Lâm Khiết.
Hà Mạn Mạn không hỏi tiếp nữa, nhìn ánh mắt của Hạ Tu Dục và vẻ ngượng ngùng của Lâm Khiết, lần đầu tiên cô thấy ngưỡng mộ Lâm Khiết như thế
Cô nghĩ lần này Lâm Khiết có thể thoát khỏi Lý Tín một cách triệt để, chào đón hạnh phúc mới của mình,7thật tốt quá.
Nhìn lại mình..
Nụ cười của Hà Mạn Mạn dần đông cứng trên mặt
Nhớ đến Lục Ly, lúc này Hà Mạn Mạn không thể cười nổi.
Tuy không dám hy vọng xa vời thầy Lục đối xử với mình giống như Hạ Tu Dục đối xử với Lâm Khiết, nhưng cô cũng không mong Lục Ly càng ngày càng rời xa mình, quan hệ của hai người thậm chí còn không bằng người xa lạ, ít ra người xa lạ còn có quyền hỏi han xã giao.
Hạ Tu Dục nhìn Hà Mạn Mạn qua kính chiếu hậu, giữa đôi chân mày ấy như có muôn vàn nỗi niềm chất chứa, khiến Hạ Tu Dục không biết phải làm sao, chỉ đành oán trách Lục Ly nhẫn tâm, lạnh lùng.
Yến tiệc được bố trí ở khách sạn9lớn nhất thành phố, nói đó là khách sạn lớn nhất thành phố là vì ở đó có sảnh tiệc mà khách sạn toàn quốc đều không có – Dinh thự Hào Đình.
Dinh thự Hào Đình là tên một sảnh yến tiệc, nghe tên là biết ngay tiền thuế không hề rẻ, được xây dựng ngay giữa hòn cù lao trên mặt hồ thuộc khu vườn của khách sạn, nói đúng ra đó là một ngôi nhà lớn bằng pha lê, trần nhà thiết kế dạng mái vòm, ban ngày ánh nắng có thể rọi vào, ban đêm sảnh tiệc đèn đóm rực rỡ, có thể ngắm trăng qua mái vòm pha lê, còn có thể thấy được cảnh vật thơ mộng xung quanh, có thể nói đây là nơi thư giãn của giới nhà giàu.
Khi5Lâm Khiết và Hà Mạn Mạn bước vào mới biết được đây không phải là tiệc tiễn chân Lục Ly, mà là lễ kỷ niệm hàng năm của tập đoàn Viễn Phong!
Trong đại sảnh, rất nhiều đàn ông mặc Âu phục chỉnh tề và phụ nữ trong những chiếc váy dạ tiệc hở hang nhìn hai người
Hà Mạn Mạn còn cất công chạy ra ngoài một chuyển, không sai, bây giờ đang là tháng Mười Hai, là mùa đông, nhưng nhìn những người phụ nữ nơi đây sao có cảm giác đang giữa mùa hè…
Lâm Khiết vì là bạn nhảy của Hạ Tu Dục, cùng với Hạ Tu Dục tiến vào trước, Hà Mạn Mạn theo sau một bước
Thấy bóng lưng Lâm Khiết khoác tay Hạ Tu Dục, Hà Mạn Mạn bật cười từ tận đáy3lòng
Hai người vừa bước vào đã gây ra nhốn nháo, ai nấy đều phỏng đoán cô gái bên cạnh Hạ Tu Dục là ai
Trong những buổi tiệc trước đây, bên cạnh Hạ Tu Dục chưa từng có bóng hồng, lần này có thể nói là ngoại lệ
So với hai người, Hà Mạn Mạn lại không gây chú ý lắm
Nhưng nhan sắc tươi trẻ của cô khiến cô trở thành một tiêu điểm nhỏ của buổi tiệc.
Vừa đi vào, Hà Mạn Mạn lập tức phát hiện ra Lục Ly đang đứng cách đó không xa
Vừa nhìn thấy, ánh mắt cô đã không thể rời khỏi người anh
Lục Ly đứng đó, tay cầm ly rượu thủy tinh đế cao đang cười nói với một người đàn ông khác
Ánh đèn lấp lánh như khảm lên người anh một vầng hào quang, bên cạnh anh có một người phụ nữ mặc váy dạ hội dài màu trắng, đuôi dài quét đất đang khoác tay Lục Ly, tựa vào người anh
Hai người trông rất thân mật
Đối với Hà Mạn Mạn, khung cảnh này khá là nhức mắt.
Lúc này, Hạ Tu Dục và Lâm Khiết đi vào trước cũng nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Lục Ly, liền nghĩ ngay đến Hà Mạn Mạn
Hạ Tu Dục quay đầu nhìn cô, quả nhiên Hà Mạn Mạn đang nhìn sững sờ, trồng lạc lõng đến đáng thương
Hạ Tu Dục cau mày, cắn răng để cho Lâm Khiết đang lo lắng đứng bên cạnh mình đi cùng Hà Mạn Mạn, anh ta một mình tiến về hướng Lục Ly.
Người đàn ông đang nói chuyện với Lục Ly nhìn thấy Hạ Tu Dục liền gật đầu cung kính chào, “Tổng giám đốc Hạ.”
Hạ Tu Dục gật gật đầu nhìn người đàn ông ấy, có thể tham dự một buổi tiệc đẳng cấp như thế ở thành phố A này, xem ra cũng là một người đầu óc nhanh nhạy
Người này thấy Hạ Tu Dục liền kiếm cớ chủ động rời đi, để lại Lục Ly và người phụ nữ ở phía sau dán chặt lấy Lục Ly như thạch sùng bám tường
Lần đầu tiên, Hạ Tu Dục vì một người khác mà nhìn Lục Ly với đôi mắt không thiện cảm như thế
Lục Ly đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng, luồng khí áp thấp này của anh khiến cho người phụ nữ bên cạnh sợ hãi, không dám bám lấy anh nữa
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Ly, giọng điệu của Hạ Tu Dục có chút vội vã, nhìn người phụ nữ đang chào mình, anh ta mặc kệ, hỏi thẳng Lục Ly “Tại sao cậu lại đến cùng với Linda?”
Linda là Trưởng phòng Kế toán của tập đoàn Viễn Phong, ai cũng biết cô ta vừa vào công ty đã thích Lục Ly, nhưng Lục Ly trước nay vẫn không đếm xỉa đến cô ta, lần này anh lại phá lệ mời cô ta tham dự lễ kỷ niệm và làm bạn nhảy của anh, đương nhiên cô ta bất chấp tất cả để đến
Lục Ly không nói gì, những ngón tay thon dài đỡ chiếc ly thủy tinh để cao, nhấp một ngụm nước ép nho có màu sắc trông như rượu vang
Bình thường khẩu vị của Lục Ly không tốt nên không uống rượu, điều này ai cũng biết.
Làn môi bám một chút nước ép đậm màu, toàn thân anh toát ra một vẻ yêu nghiệt, đẹp đến không giống người thật.
Hạ Tu Dục nhìn thấy vẻ lạnh lùng của Lục Ly, đột nhiên muốn đấm một cú để anh thức tỉnh, nhưng Hạ Tu Dục cố gắng nuốt giận, bình tĩnh nói, “Nếu biết trước hôm nay cậu có bạn nữ đi cùng, tôi đã không để Hà Mạn Mạn đến.”
Lục Ly xuôi mắt, không nói gì, chỉ là sau khi nghe xong lời của Hạ Tu Dục, anh nhìn Hà Mạn Mạn đang đứng phía sau cách Hạ Tu Dục không xa, ánh mắt chỉ bất giác dừng lại trong giây lát liền lạnh lùng nhìn nơi khác.
Hà Mạn Mạn và Lâm Khiết đang đứng cách đó một khoảng, nhìn Hạ Tu Dục và Lục Ly sau hai câu trao đổi lại nhìn về phía này, những giây sau liền lạnh lùng nhìn nơi khác, cứ như cô trông khó coi lắm, nhất thời Hà Mạn Mạn cảm thấy có cảm giác sống mũi cay xè, bàn tay cầm hộp quà của anh bất giác co lại.
Lâm Khiết cảm nhận được sự khác thường của Hà Mạn Mạn, dịu dàng nắm lấy tay cô, an ủi: “Không sao, không sao đâu…” Hạ Tu Dục cau mày, cũng nhận ra sự bất thường của Lục Ly hôm nay, anh ta nhìn Linda, lại nhìn khuôn mặt Lục Ly, thắc mắc, “Hôm nay cậu làm sao vậy?”
Lục Ly vòng tay ôm chặt Linda, mặc kệ ánh mắt vừa sững sờ vừa mừng rỡ của cô ta
Anh chăm chú nhìn về hướng Hà Mạn Mạn cũng đang nhìn anh, khóe miệng anh nhếch lên, tuy đang trả lời câu hỏi của Hạ Tu Dục, nhưng ý nghĩa trong câu từ ấy rõ ràng là dành cho Hà Mạn Mạn.
“Không có gì, chỉ là muốn nói với Hà Mạn Mạn, tôi là thầy giáo, còn em ấy là học sinh, ngoài ra..
em ấy và tôi thuộc hai thế giới khác nhau.” Nhất thời, Hà Mạn Mạn cảm thấy cảnh vật trước mắt trắng toát, có chút choáng váng, Lâm Khiết nhanh nhạy đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, đồng thời nhìn Lục Ly với vẻ khó tin, dường như không nhận ra đó là thầy Lục
Một thầy Lục vốn nho nhã dịu dàng, ôn hòa như gió mùa xuân sao lại trở nên như thế? Hà Mạn Mạn cúi đầu, nước mắt đua nhau trào ra
Quan hệ thầy trò, hai thế giới..
hai câu này lảng vảng trong tai cô như lời nguyền, chói tai đến nhức nhối.
Xin lỗi, là em đã tơ tưởng quá nhiều..
Vừa nghe Lục Ly nói ra những lời sắc bén như thế, phản ứng đầu tiên của Hạ Tu Dục là quay đầu qua nhìn nét mặt của Hà Mạn Mạn
Một cô gái vốn hay cười nay như bị bóng đen bao trùm, anh ta thấy xót xa, lần này, anh ta mất kiểm soát, lớn tiếng,
“Lục Ly, cậu như thế sẽ làm tổn thương Mạn Mạn!”
Giọng nói của anh ta rất lớn, cả hội trường đều im lặng hẳn nhìn hai vị Boss lớn của Viện Phong, không ít người nhạy bén nhận ra hai người cãi nhau vì hai cô gái đang đứng gần cửa, xôn xao nhìn về hướng hai cô gái
Nhìn kỹ một chút liền bị thu hút.
Cô gái tóc dài xoăn trông rất xinh xắn, mái tóc xõa ra sau lưng cùng với bộ váy dạ hội đen tuyền, trông cứ như nàng công chúa nhỏ bước ra từ truyện tranh.
Cô gái váy tím bên cạnh càng khỏi nói, dạ hội hở lưng tương đối gợi cảm nhưng trên người cô lại có cảm giác khác hẳn, cứ như tiên nữ bị đọa xuống trần, trong vẻ tươi trẻ toát ra sự gợi cảm
Phần thân trên ôm khít, nhấn mạnh những đường cong mê hoặc, chân váy xòe chữ A khiến đôi chân vốn không hề ngắn của cô trông càng dài hơn và thon gọn hơn, người như thể quả là hấp dẫn hiếm thấy.
Hà Mạn Mạn đang im lặng cúi đầu thì phát hiện có nhiều người đang chú ý đến mình, cô không quen nên co rúm người, kéo lại chiếc váy vốn không dài của mình, cảm giác lo âu phòng bị lan khắp người
Hà Mạn Mạn cắn mối không nói gì, chỉ hy vọng có một người kéo mình ra ngoài, không muốn nhìn thấy những người này nữa.
Thực ra, dáng vẻ lo âu của Hà Mạn Mạn thường xuất hiện trước mỗi lần biện luận hoặc diễn thuyết
Nhưng những lần diễn thuyết thành công liên tục đã khiến nỗi lo âu của cô hoàn toàn biến mất, có ai ngờ những triệu chứng này hôm nay lại bắt đầu xuất hiện.
Lục Ly đưa mắt nhìn Hà Mạn Mạn, thấy sự bất thường của cô, trên mặt tuy rằng không có gì phản ứng, nhưng trong lòng lại thắt lại rối bời
Nhìn thấy Hà Mạn Mạn dùng tay trái nắm chặt cổ tay còn lại, động tác này rõ ràng là phản ứng bất an, lo sợ và căng thẳng.
Bầu không khí trong sảnh tiệc có chút căng thẳng, Hà Mạn Mạn đột nhiên nhét món đồ trong tay mình vào tay Lâm Khiết
Lâm Khiết sững sờ nhìn cái hộp tinh xảo ấy mà không hiểu gì cả, Hà Mạn Mạn nói nhỏ, “Giúp tớ đưa cho thấy Lục, tớ ra ngoài hít thở chút không khí.” Nói xong, Hà Mạn Mạn lại đột nhiên cúi gập người, như một lời xin lỗi đến tất cả mọi người,
“Xin lỗi.” Liền nhận chiếc áo ba đờ xuy từ tay nhân viên phục vụ và nhanh chóng chạy ra ngoài
“Mạn Mạn!” Nhìn thấy có chạy ra ngoài, Hạ Tu Dục gọi với theo, nhưng cô không hề quay đầu lại.
Lúc này, Lâm Khiết từ tốn bước tới, mỗi một bước đều giống như khi thể của Hà Mạn Mạn, cô lạnh lùng đưa vật trong tay cho Lục Ly, động tác cứng đơ, trông rất giận dữ, nói,
“Quà tiễn biệt của Mạn Mạn tặng thầy, chúc thầy ra đi thanh thản!” Lục Ly không nói gì, cầm cái hộp tinh xảo lên, trên đó khắc logo của Parker
Linda đứng bên cạnh nghe thấy cách dùng từ của Lâm Khiết liền nổi giận,
“Cô nói gì hả?” Hạ Tu Dục lập tức đanh mặt lại, “Linda, chú ý lời nói của cô.” Dứt lời anh ta liền vòng tay qua vai Lâm Khiết, tuyên bố chủ quyền, khiến cho Linda đang sầm mặt lập tức im bặt không dám lên tiếng
Hạ Tu Dục nhìn Lục Ly dán chặt mắt lên chiếc hộp trong tay như người mất hồn, anh ta nói một cách trịnh trọng và nghiêm túc, “Cậu khiến cho tôi rất thất vọng!” Nói xong liền đi mất
Vì sự lạnh lùng và xa cách hiếm hoi của Lục Ly, buổi yến tiệc đã hoàn toàn mất vui…