Bạn đang đọc Họp phụ huynh cho bà xã – Chương 16:
Hôm sau, 7 giờ sáng, Lý Nhược Vũ vừa ăn sáng, vừa vào lớp.
Lúc này vừa mới hết tiết, không ít người tụ tập, khi cô xuất hiện, khiến lớp học vốn dĩ đang sôi động bỗng chốc yên lặng trở lại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Cô không quan tâm, dù sao, cô đã quen với chuyện bị nghị luận.
Ngồi về chỗ, Vương Ngư Nhi không biết là cô chưa đến, hay là cô ấy lại tìm bạn trai rồi.
Lý Nhược Vũ đem sách vở nặng chết người nhét vào ngăn bàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ăn nốt miếng bánh rán trên tay, rồi thu dọn sạch sẽ chỗ ngồi mà mình đã không ngồi một tuần.
Đúng lúc này, cô nghe thấy một giọng nói khiêu khích sau lưng: “Này, Lý Nhược Vũ, cậu còn dám tới trường à, không phải Thượng Khánh Tuyết đã nhờ đại ca trường khác dạy cho cậu một bài học sao?”
Giọng nói này, Lý Nhược Vũ không cần quay đầu lại có thể nghe ra là ai.
Ngoại trừ Quách Phỉ, ai có thể cất cái giọng đắc ý này.
Lý Nhược Vũ phớt lờ cô ta.
Sau đó liền nghe thấy tiếng sách đập mạnh ở trên bàn.
Lý Nhược Vũ ngồi xa như vậy cũng bị đau đầu.
Bên cạnh đó, một số người xung quanh Quách Phỉ cũng oán giận hỏi cô ta đang làm cái gì.
Quách Phỉ tức giận nói: “Ai cần cậu quan tâm.”
Nói xong, cô ta còn liếc sang người kia một cái.
Sau đó trừng mắt nhìn bóng lưng Lý Nhược Vũ.
Cái người bị lườm cũng không liếc cô ta một cái, tiếp túc cúi đầu thu dọn ngăn bàn.
Bực mình, trong lòng cô ta chỉ có khó chịu.
Lúc mới bắt đầu nhập học, cô ta chỉ coi Lý Nhược Vũ tính cách quái gở, thân hình gầy gò, lẳng lặng ngồi một góc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nét mặt cô rất thanh tú, đôi mắt to tròn, trong mắt như có nước suối chảy ra của Phật Tổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng hoàn cảnh của cô rất không tốt, cả mùa hè, chỉ mặc quần jean trắng bệch, với cái áo sơ mi 9 tệ được bán tháo trên thị trường.
Gia đình Quách Phỉ cũng không phải đặc biệt giàu có, nhưng một tháng tiền tiêu vặt không phải ít, sinh hoạt phí càng không ít
Cô ta chỉ cảm thấy cô gái không thích nói chuyện thật bí ẩn.
Làm cho cô ta chú ý nhiều hơn một chút.
Giống như cô ấy đi một mình đến căng tin ăn cơm, hoặc là lúc cô đi học thì luôn ngủ, hoặc nói là… cô rất nghèo.
Nghèo đến mức một bữa cơm ăn một gói que cay, một cái bánh bao 3 tệ là xong một bữa ăn.
Nghèo đến nỗi cô ta chưa bao giờ thấy cô ăn đồ ăn vặt.
Nghèo đến độ không cố tiền mua quần áo, khi đồng phục được phát, hai bộ quần áo liền được thay giặt thường xuyên, mặc cả tuần.
Quách Phỉ dường như gặp được một chuyện đặc biệt thú vị.
Một cô gái xinh đẹp không có gì trừ khuôn mặt, học không giỏi, hoàn cảnh không tốt, tính tình cũng không tốt….
Có thể nói là xuất phát từ sự ghen tị, dù sao cũng muốn khi dễ cô một chút.
Chẳng hạn, cô ta nói những phát hiện của mình cho cả lớp.
Làm cho mọi người đều chú ý tới cô, và cuộc sống nghèo khó của cô liền được phơi ra trước mặt mọi người.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú vì ánh mắt của người khác, bắt đầu hoảng loạn, tâm tình Quách Phỉ liền thấy thoải mái.
Nhưng, khả năng thích ứng của Lý Nhược Vũ quá mạnh, không, cần phải nói rằng da mặt của cô dày.
Rất nhanh cô liền bình tĩnh tự nhiên, thậm chí có ánh mắt cười nhạo mình, cô vẫn mặt không biểu tình ăn rau cải trắng cũng bánh bao.
Về sau, quan hệ của cô ta cũng lớp trưởng khá là tốt, lúc phát đồng phục, đặc biệt đưa cho Lý Nhược Vũ bộ lớn hơn hai cỡ.
Cứ nghĩ rằng cô sẽ náo loạn một lúc.
Khi mà lớp trưởng giả vờ khó xử nói đã hết cỡ, chỉ còn hai bộ size L, cô cũng không nói một câu, thậm chí một tháng sau đó đều mặc hai bộ đồng phục rộng thùng thình đó.
Cái này làm cho Quách Phỉ luôn muốn khi dễ cô suy sụp, mất bình tĩnh.
Gia hỏa này mẹ nó khó làm, cơm nước đều không vào được mà.
Về sau, cô ta thực sự chọc giận cô, mới biết được được Lý Nhược Vũ chính là một đầu sư tử, ngày thường cô sẽ bởi vì một số vấp váp nhỏ mà lười so đo, không để ý tới, một khi chọc giận cô, trực tiếp làm cho cô ta nằm viện nửa tháng.
Đến đây, Quách Phỉ cắn môi, trong mắt có chút hung ác.
Lấy điện thoại trong túi ra, mở WeChat.
Nhấp vào hình đại diện và nhắn: Cậu ấy đi học rồi.
Một tuần không đi học, Lý Nhược Vũ thực sự rất nhớ trường, tuy rằng trong nhà có máy tính, có thể chơi, mỗi ngày được ăn ngon, không cần phải đến trường ăn rau cải xào, nhưng cô vẫn muốn đi học.
Tiết đầu tiên, vẫn như cũ là tiết toán.
Cô dạy toán vào lớp , ánh mắt hướng về cô.
“A, Lý Nhược Vũ đi học rồi?”
Câu này không có gì châm chọc, nhưng cũng không tính là thân thiện, chỉ xem như thuận miệng vừa hỏi.
Lý Nhược Vũ cười đáp lại.
Trước giờ cô chỉ nghĩ Giang Hi Thần giảng đề đơn giản như vậy, sau một tuần lại lên lớp học toán, nhưng cô không cảm thấy buồn ngủ khi nghe theo bài giảng của giáo viên toán.
Vẫn có thể hiểu được một chút.
Điều này khiến Lý Nhược Vũ ngạc nhiên, nhưng cũng đúng, dày vò ở nhà mỗi ngày như vậy cũng không phải là không có kết quả.
Nhưng nghĩ lại, một thạc sĩ y học lại kèm cô một kèm một học tập, đãi ngộ này, giống như là phần ăn xa hoa bù lại trong lớp.
Gần trưa trong lớp, Lý Nhược Vũ đang chăm chỉ nghe giảng, và ngay cả Vương Ngư Nhi cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô.
Buổi trưa tan học, bạn trai của Vương Ngư Nhi đã sớm đợi ở bên ngoài, như thường lệ Vương Ngư Nhi cũng sớm thấy sắc quên bạn chạy ra ngoài.
Khi Lý Nhược Vũ nghĩ rằng cô lại phải ăn một mình lần nữa.
Nhưng cô nghe thấy Vương Ngư Nhi ở ngoài lớp gọi tên cô.
Đi ra ngoài cửa phòng học, ngoại trừ nhìn thấy Vương Ngư Nhi cùng bạn trai cô ấy, còn có một người khác đang dựa vào tường.
Cao Sở Hiên?
Đang lúc cô đang ngạc nhiên, Vương Ngư Nhi đi lên, ôm cánh tay cô nói: “Nhược Vũ, bọn mình đi ăn cơm chung đi.”
Bạn trai cô ấy Trương Hi cũng cười nói: “Cùng nhau đi.”
Nhìn ánh mắt ái muội của Vương Ngư Nhi, Lý Nhược Vũ biết suy nghĩ của cô ấy.
Muốn đem cánh tay rút ra từ Vương Ngư Nhi ra :” Không cần, mấy cậu đi đi.”
Cô không có hảo cảm gì với Cao Sở Hiên.
Chính bởi vì hắn thích cô, nên mới chọc đến Thượng Khánh Tuyết tìm người thiếu chút nữa đánh mình.
Nếu không phải vì Cao Sở Hiên là lão đại năm 3, cô nhất định sẽ đánh hắn rơi rằng đầy đất.
Không có việc đi tìm việc cho mình, thế mà còn đi làm phiền cô, còn kéo cả phiền phức cho cô nữa.
Vương Ngư Nhi chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: “Đi thôi, hôm nay anh Hiên mời cơm, muốn ăn cái gì chúng ta chọn.”
Vương Ngư Nhi biết tình huống kinh tế của cô, lời này chính là cố ý nói cho cô nghe.
“Không cần.” Cô cảm thấy cải trắng cùng bánh bao ăn vẫn còn tốt.
Hai ngày này ở nhà bị chú nuôi khá tốt, bây giờ ăn một chút đồ chay cũng không phải là không thể.
“Ồ, đi thôi, bọn mình cùng đi, đừng lãng phí thời gian, lát nữa bọn mình lại có lớp.”
Lý Nhược Vũ từ chối liên tục, nhưng không thể chịu được sự đeo bám của Vương Ngư Nhi.
Vương Ngư Nhi này, làm sao mà lại thích ghép đôi loạn thế kia.
Nếu Thượng Khánh Tuyết nhìn thấy, thế nào cô ta cũng muốn đi làm phiền cô.
Nhưng may mắn là, Cao Sở Hiên cũng không có nói chuyện, chỉ lặng lẽ theo sau Trương Hi.
Vào nhà ăn, Vương Ngư Nhi và Trương Hi đều gọi không ít thịt, đều quét thẻ của Cao Sở Hiên.
Lý Nhược Vũ chỉ là gọi đậu hủ Ma Bà cùng một chén cơm, tự mình trả tiền.
Ban đầu Vương Ngư Nhi cầm thẻ Cao Sở Hiên, muốn mua giúp cô thịt kho tàu, hay là đùi gà nữa.
Lý Nhược Vũ từ chối, nếu mà trả, thì cô sẽ không ăn.
Thấy cô thật sự giận, Vương Ngư Nhi mới từ bỏ.
Bốn người ngồi cùng nhau, hai nam sinh ngồi đối diện, đôi yêu nhau ân ái không ngừng.
Trương Hi, nhìn là người đàn ông thô lỗ, đang gặp thịt bỏ vào bát Vương Ngư Nhi, rồi lại đưa nước trái cây cho cô, để cô ăn từ từ.
Vương Ngư Nhi một lúc thì làm nũng muốn ăn cái này, lúc thì ăn cái kia, hận không thể đợi Trương Hi đút chi mình.
Một lúc làm cho Lý Nhược Vũ hết muốn ăn.
Hồi trước cô không cùng bọn họ ăn cơm, không nghĩ hai người này sao có thể mệt như vậy.
Cô nhíu mày, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Lúc này, một đôi đũa duỗi ra.
Gắp cho cô một miếng thịt kho tàu.
“Cậu gầy quá, ăn nhiều một chút.”
Cao Sở Hiênđang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng của hắn có chút khàn đặc.
“Không cần, cảm ơn.”
Lý Nhược Vũ không động đến miếng thịt, tiếp tục ăn đậu hủ Ma Bà của mình.
Thậm chí cô cũng không có ăn phần cơm gần miếng thịt, cô không thích nước miếng của Cao Sở Hiên dính trên đó, mẹ nó, thế mà hăn lại lấy đũa của hắn gắp cho mình, thật ghê tởm.
Không biết là do chán ghét hắn, hay là có thành kiến với hắn.
Ăn cơm xong, Trương Hi cùng Vương Ngư Nhi đi bộ ở sân thể dục một lúc.
Thật ra là muốn tìm một chỗ âu yếm nhau ấy mà.
Lý Nhược Vũ biết điều không đi theo, Cao Sở Hiên cũng vậy.
Lý Nhược Vũ về lớp học, hắn theo sau, cũng không nói câu nào, duy trì khoảng cách không xa không gần.
Đến lúc lên cầu thang, hăn đuổi theo, đi lên trước hai bước.
Vừa lúc chặn được cô.
“Lý Nhược Vũ, cậu ghét tớ đến vậy à?”
Lý Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn thiếu niên ở trên cao.
Gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“……” Trả lời thành thật như vậy, làm Cao Sở Hiên sửng sốt.
“Tại sao? Lúc trước tớ cũng không có trêu chọc gì đến cậu.”
Lại nói hồi trước, hắn ngoại trừ nghe Thượng Khánh Tuyết nói qua, còn lại cũng không biết Lý Nhược Vũ tồn tại.
Hắn với Trương Hi không học chung lớp, học thể dục cũng không cùng tiết, vì vậy cũng không gặp qua cô.
Có lẽ gặp qua, nhưng có khi cô lúc đấy mặc đồng phục, không làm cho hắn chú ý.
Lần đó đúng lúc hắn cùng mấy người cùng lớp trốn học đi tìm Trương Hi chơi bóng, liền thấy bạn gái Trương Hi lôi kéo cô đi tới.
Chỉ một cái liếc mắt, Cao Sở Hiên liền quyết định muốn theo đuổi cô.
“Thượng Khánh Tuyết là bạn gái của cậu, cậu còn muốn một chân đứng hai thuyền, lần trước tôi bị Thượng Khánh Tuyết vây đánh cũng bởi vì câu, cho nên làm phiền cậu cách xa tôi một chút.”
“Tớ với cô ấy đã chia tay.”
Cao Sở Hiên cau mày giải thích.
“Các cậu chia tay cũng không liên quan đến tôi.”
Lý Nhược Vũ biết ban thân không thể trêu vào hắn, còn không thể lại gây rắc rối cho chú, cho nên cô không muốn dùng vũ lực giải quyết.
Lùi về sau vài bước, cô định đi cầu thang khác.
Đầu cầu thang đã có không ít người đang nhìn họ.
Xuống cầu thang chưa được mấy bước, tay đã bị người khác nắm lấy.
“Lý Nhược Vũ, cậu đừng nháo, đây là trường học, hiện tại chỉ có tớ mởi bảo vệ được cậu.”
“Cậu buông ra.”
Lý Nhược Vũ có chút buồn bực, dùng sức lắc.
“Tớ nói thật với cậu, mấy hôm trước Thượng Khánh Tuyết tìm tớ, bảo tớ dạy cho cậu bài học, tớ không đồng ý, nhân tiện chia tay với cô ấy, cô ấy tìm người ở trường khác, buổi tối về cậu khẳng định sẽ bị đánh.”
Lý Nhược Vũ hất mạnh hắn ra.
“Vì vậy, cậu làm bạn gái của tớ đi, mỗi buổi tối tớ sẽ đưa cậu về nhà, sáng đưa cậu đi học, tớ có thể bảo vệ cậu an toàn.”
A, thì ra đang đa dọa cô sao?
“Chỉ cần cậu cách xa tôi một chút, đối với tôi là an toàn nhất rồi, cảm ơn cậu.” Nhà cậu.