Họp phụ huynh cho bà xã

Chương 15


Bạn đang đọc Họp phụ huynh cho bà xã – Chương 15:

Lời này lại làm Lý Nhược Vũ kinh ngạc một lúc.
Cô không nghĩ là chú Giang sẽ suy nghĩ theo cảm tính.
Vừa rồi khi chuẩn bị vào, cô đã suy nghĩ như thế nào để có thể giữ lại điện thoại.
Thậm chí cô ghi sẵn bản nháp giấy cam đoan ở trong đầu.
Nếu hôm nay anh một hai muốn thu điện thoại của cô, thì cô sẽ lấy thành tích để trao đổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại….. điều bất ngờ đến quá đột ngột, cô không biết phải làm sao.
Điều duy nhất cô có thể làm là đền đáp bằng thành tích của mình.
“Cảm ơn chú ạ, cháu sẽ cố gắng nỗ lực học tập.”
Nói xong cô chạy nhanh như chớp về bàn học, cô không biết mình vừa làm gì, để xem anh nghĩ gì đã.
Ở mặt đầu tiên của bài thi, Giang Hi Thần đã giảng qua cho cô.
Khi đó vì để lưu ấn tượng trong lòng chú Giang, cô nghe rất nghiêm túc.
Cô cố gắng nhớ lại giọng nói trầm và nam tính của anh giảng ở bên tai, nhưng trong đầu cô, ngoại trừ việc nhớ ra giọng anh rất hay, làm lưng cô tê dại, và những cái khác.
Đang nghĩ, đầu cô bỗng thấy đau nhói, Giang Hi Thần cốc đầu cô một cái, giọng nói nghiêm túc: “ Không làm bài à, ngẩn người làm gì?”
Lý Nhược Vũ che lại chỗ bị đánh, ủy khuất nói: “Chú ơi, cháu chỉ đang suy nghĩ thôi mà.”
“Đi học không chịu nghe, bây giờ ngẫm lại liền hiểu sao?”
Ừm… Hình như là không.
Phía sau có bóng đen áp xuống, một bàn tày chống trên bàn ngay cạnh cô, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tôi giảng lại một lần cho em, nếu lại không hiểu, thì cơm tối không được ăn nữa.”
Lý Nhược Vũ âm thầm lè lưỡi.
Cô biết Giang Hi Thần đang dọa cô, mỗi lần ăn cơm anh đều bào cô gầy quá, nói cô nên ăn nhiều vào, sợ cô ăn không no đủ kiểu, sao nhẫn tâm không cho cô ăn cơm chứ?
Nhưng mà, tốt nhất vẫn nên tập trung nghe, chú Giang đối tốt với cô như thế, chỉ có học giỏi mới không làm anh thất vọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông đang nói ở đỉnh đầu cô giảng rất nghiêm túc, đứng ở phía sau, tuy rằng rất gần nhau, nhưng cũng không có một chút nào chạm vào cô, anh là người vô cũng đứng đắn.
Trên người anh có hương khói thoang thoảng, không nặng lắm, cũng không khó ngửi.
Ngón tay trắng nõn rất sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, không biết có phải các bác sĩ đều bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ không.

Giang Hi Thần hình như là có, nhà cửa luôn được dọn dẹp sạch sẽ khiến cô xấu hổ không dám tự tiện đi ra ngoài.
“A …” Nghĩ như vậy, cái trán bị bút nước gõ nhẹ không báo trước.
Được rồi, nghiêm túc nghe, không cần lúc nào cũng đánh vào đầu, sẽ ngốc mất.
Thời gian sau, Lý Nhược Vũ cũng không dám lơ đãng.
Nhưng cuối cùng cũng không thể chịu nổi được nền tảng của cô, mặt trước miễn cưỡng nghe còn có thể hiểu, đến mặt sau, nhiều công thức mà cô không thể học thuộc được, một số công thức có thể thuộc, nhưng lại không biết dùng như thế nào.
Theo anh, nó đơn giản như một bài toán 1 + 1, nhưng trong mắt cô thì nó khó đến kinh khủng.
Làm cho anh có chút đau đầu.
Học sinh này không dễ dạy.
Cơm tối vẫn được phục vụ như thường lệ, nhưng hôm nay trong nhà có nhiều thêm một người.
Đó là người đàn ông lần trước đi đón cô, lần này Lý Nhược Vũ đã biết tên của hắn, Lê Dịch…… Ly hôn.
Có cái tên này, không biết về sau có thể kết hôn được không.
Anh ấy nói anh là bạn cùng phòng của Giang Hi Thần, đều là an hem tốt với nhau.
Bọn họ đều là sinh viên ngành y, chẳng qua về sau Giang Hi Thần cầm dao phẫu thuật, còn anh ấy là chăm sóc răng miệng.
Đương nhiên đây là theo cách nói của Lý Nhược Vũ, Lê Dịch mới không đem bản thân nói như vậy.
Anh ấy nói rằng anh ấy là giáo sư tương lai và giám đốc y khoa của nha khoa.
Về sau Lý Nhược Vũ muốn tìm anh ấy để xem răng, e rằng cũng khó.
Lý Nhược Vũ bĩu môi, cảm thấy anh ấy khoác lác, nhưng là Giang Hi Thần bên cạnh cũng không vạch trần anh ấy, vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, thi thoảng sẽ lấy đũa công khai gắp đồ ăn cho Lý Nhược Vũ, nhắc nhở cô ăn cơm.
Ăn xong bữa cơm, Lê Dịch không chút khách khí nằm trên sô pha,còn lấy cậu bé bọt biển của Lý Nhược Vũ làm gối đầu, vỗ bụng, mở game ra.
Lý Nhược Vũ nhìn vậy tặc lưỡi một tiếng, người này thật đúng là không khách khí.
Giang Hi Thần cũng không nói cái gì, đứng dậy thu bát đũa để vào bồn rửa sạch sẽ, đi ra.
Ra thấy Lý Nhược Vũ ôm Patrick Star nằm gần phía đỉnh đầu Lê Dịch, nhìn điện thoại của anh ấy.
Trong miệng vẫn luôn ghét bỏ: “Sao anh không khai chiêu ra, vốn dĩ Địch Nhân Kiệt có thể chết, thì anh đã chết rồi.”
Lê Dịch biện giải chính mình: “ Tôi sắp hết máu rồi, chay theo có mà bị giết thì sao.”
“Tôi bảo anh bắn, bổn tiểu thư đây có tầm nhìn rất xa, sẽ không làm anh chết được.”
……

Nghe hai người cãi nhau, không khỏi xấu hổ đây là lần thứ hai gặp mặt, mà có chút giống như là địch nhân, tranh cãi không ngừng.
Giang Hi Thần gọi tên cô đến lần thứ ba mà vẫn thấy cô ghẻ lạnh mình, hơi không vui.
 “Nha đầu, về phòng sách làm bài đi.”
Lý Nhược Vũ kích động xem trò chơi nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt nhăn lại: “Chú ơi, cháu vừa mới ăn cơm xong, nghỉ một tí không được ạ?”
“Đi vào phòng sách nghỉ, máy tính cho em tùy ý chơi.”
Nghe vậy, Lý Nhược Vũ lập tức từ trên sô pha bật dậy: “Vâng ạ.”
Lê Dịch nhìn Lý Nhược Vũ mặc đồ ngủ tung ta tung tẩy chạy vào phòng sách, vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía Giang Hi Thần.
Lại bị anh đá một chân: “Bỏ chân xuống.”
Lê Dịch lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn Giang Hi Thần: “Cậu làm sao thế, đến tháng à? Làm sao?”
“Nha đầu này tạm nghỉ học tuần này, cậu đừng có đến nhà tôi.”
 “……”
“Lần sau mà đưa con bé chơi game, cửa cậu cũng không được vào nữa.”
Lê Dịch đặc biệt ủy khuất: “Tôi cũng không đưa con bé đi đánh trận mà.”
Giang Hi Thần ngồi ở một bên: “Xem cũng không được.”
“…… Mắt ở trên người cô ấy, có liên quan gì tới tôi đâu?”
“Con bé bây giờ đang là cuối cấp, thời điểm chuẩn bị bước vào giai đoạn mới, cậu đừng có dạy hư con bé.”
Những lời này đem Lê Dịch chọc cười: “Thành tích cô ấy không phải là đếm ngược trong lớp sao?  Cuối cấp với cô ấy mà nói, có thể thay đổi cái gì?”
Lê Dịch nhịn không được cười trộm, kết quả bị ánh mắt Giang Hi Thần trừng lại, lập tức nghẹn lại.
“Tôi cảm thấy… Ừm… Nhất định có thể thay đổi, dù sao có học bá chỉ số thông minh cao là cậu, có thể truyền cho cô ấy một chút.”
Tuy rằng Lê Dịch nói lời hay tiếng ngọt ra sao, nhưng cũng không làm Giang Hi Thần vui.
 Anh ấy cuối cùng vẫn bị đuổi.
Ồ, người đàn ông này đúng là đem nhóc con Lý Nhược Vũ thành con gái mình mà dạy dỗ, dạy đúng là dụng tâm.
Nhưng nếu nói là con gái thì có hơi quá, bởi vì tuổi anh cũng không lớn, chẳng qua là do tính cách, anh có vẻ thành thục hơn.

Này không phải là… nuôi dưỡng vợ đấy chứ?
Trong phòng sách, Lý Nhược Vũ ngồi ở trước máy tính, màn hình máy tính cũng giống như bàn làm việc, có màn hình cong và trông rất đẹp.
Bàn phím dù chỉ là bàn phím cơ, với cấu hình cao như vậy thì việc chơi game đơn giản là trải nghiệm hoàn hảo.
Cô vừa mới mở giao diện vương giả vinh quang, cửa phòng bị đẩy ra.
Cô đang định đi khai đao sát giới, cô gái khí phách càn quét hẻm núi vương gia, ngay lập tức héo.
Giảm nhỏ âm thanh trò chơi, đứng lên: “Chú.”
Giang Hi Thần nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn trước mắt này, làm gì còn giống với người đấu võ mồm với Lê Dịch vừa nãy nữa.
 “Không cần quan tâm tôi, em chơi đi.”
Anh đi vào chỉ lấy mỗi cái ipad.
Chờ Giang Hi Thần đi ra ngoài, Lý Nhược Vũ lại lần nữa hiện ra nguyên hình, bàn tay lưu loát điều khiển.
Mà cô, một màn này là rất lâu sau.
Tuy rằng thường ngày cô đều chơi bằng điện thoại, nhưng lúc đấy cô vừa mới bắt đầu chơi nên vẫn chưa quen.
Còn máy tình này, âm thanh với màn hình không tính đến, nhưng độ nhạy của chuột cùng bàn phím thì khỏi phải bàn.
Đương nhiên, nếu tốc độ của cô nhanh hơn một chút, vậy càng tốt.
8h tối, đến giờ ôn tập.
Lý Nhược Vũ ai oán ông trời không làm cho người thích, vốn dĩ cô còn nghĩ  thừa dịp nghỉ học này, đi ra ngoài làm thêm kiếm tiền tiêu vặt.
Nhưng hiện tại Giang Hi Thần cũng không đi làm.
Anh nói rằng ban đầu anh xin nghỉ phép nửa tháng, để sang Đức tìm hiểu một số thông tin và nhân tiện xác nhận chứng chỉ tốt nghiệp của mình.
Hiện tại bởi vì chuyện ngoài ý muốn của cô nên về sớm, ngoài việc sắp xếp tài liệu, anh dạy cô học mỗi ngày còn nặng hơn cả gia sư mấy trăm đô một giờ.
Cố gắng luôn được đền đáp.
Ít nhất khi Giang Hi Thần giải thích hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô đã thành công trong việc hiểu bài.
Giang Hi Thần cũng đặc biệt khoanh tròn loại câu hỏi, cho cô cách giải và yêu cầu cô làm đi làm lại, cho đến khi cô có thể dễ dàng đối phó với những loại bài này.
Lúc này đã là 10 giờ rưỡi.
Bởi vì Lý Nhược Vũ đã học được những dạng câu hỏi này, không khó để làm nó, thực sự cô cảm thấy hơn hai giờ trôi qua khá nhanh.
Công việc bán thời gian đã thất bại, Lý Nhược Vũ bị cưỡng chế học một kèm một mỗi ngày, điều này còn khủng  bố hơn cả ngày ở trường.
Kể từ hôm đó, Lê Dịch thật sự không còn đến nữa.
Lý Nhược Vũ còn hỏi qua, Giang Hi Thần nói anh ấy phải đi làm.
Lý Nhược Vũ tỏ vẻ tiếc nuối, nếu không còn có thể cùng nhau chơi game nữa.

Sau một tuần, Lý Nhược Vũ quả thực đã tiến bộ rất nhiều, không nói đến các môn khác, chỉ nói môn toán, trong lần kiểm tra tới, cô chắc chắn vượt qua kỳ thi.
Sau bữa tối hôm đó, Giang Hi Thần vẫn cho cô chơi game hai tiếng đồng hồ, còn nói cô không cần học buổi tối, ngày mai còn dậy sớm đi học.
Lý Nhược Vũ kích động muốn nói vạn tuế. []~( ̄▽ ̄)~*
Rốt cuộc cũng không cần phải học khuya.
Ngồi trước màn hình máy tính, Lý Nhược Vũ chơi vô cùng tận hứng, anh hùng trong game cô dùng là A Kha.
Cực kỳ phù hợp, chiến đấu với kẻ thù từ phía sau, lối chơi tàn bạo.
Lý Nhược Vũ giống như chiến đấu với gươm và giáo thật, và giết người rất tốt.
Lúc này, Giang Hi Thần đang ngồi ngoài phòng khách, đột nhiên cầm một chiếc máy tính bảng bước vào.
Điều này khiến Lý Nhược Vũ ngạc nhiên, và sau đó anh hùng đã bị giết bởi đối thủ trong trò chơi.
  “Chú.”
Đây là lần đầu tiên Giang Hi Thần vào trong lúc cô đang chơi game, từ lần đầu tiên anh vào lấy máy tính bảng, Giang Hi Thần dường như biết rằng ở đây anh sẽ gây áp lực cho cô.
Cho nên thời điểm cô chơi game, Giang Hi Thần sẽ không tiến vào.
Giang Hi Thần đi tới, đứng sau lưng cô, nhìn lên màn hình máy tính xám xịt.
 “Em chơi của em, tôi chỉ cho tò mò xem em chơi cái gì thôi.”
 “Là Vương giả vinh quang ạ.” Lý Nhược Vũ thành thật trả lời.
Giang Hi Thần gật đầu, đặt máy tính bảng lên bàn làm việc bên cạnh, kéo một cái ghế tới, ngồi vào bên cạnh Lý Nhược Vũ, nhìn bóng lưng có chút cứng ngắc của cô.
Cười nói: “Em chơi đi, để cho tôi xem kỹ thuật của em cao siêu thế nào.”
Lý Nhược Vũ vừa nghe, tức khắc cảm thấy thả lỏng không ít.
Điều khiển anh hùng đi về phía khu vực hoang dã.
Bất quá xem chưa được năm phút, Giang Hi Thần bắt đầu quen tay.
Mở miệng thử hỏi cô làm thế nào để chơi anh hùng này.
Giang Hi Thần tò mò về các trò chơi mà cô chơi, Lý Nhược Vũ tự nhiên cao hứng và giải thích cho anh thế nào là anh hùng, thế nào là trang bị, khắc văn là gì, cách xem cấp độ của anh và trang bị của người khác, và cách ẩn nấp, ……
Lý Nhược Vũ nói rất nghiêm túc, Giang Hi Thần nghe được cũng nghiêm túc.
Cuối cùng Lý Nhược Vũ nhịn không được kéo anh cùng nhau chơi.
“Chú, chú cũng tải về máy đi, chúng ta cùng chơi.”
Giang Hi Thần lắc đầu: “Không cần, em chơi là được rồi.”
Lý Nhược Vũ nháy mắt có chút không cao hứng, bĩu môi hỏi: “Tại sao ạ?”
“Trong nhà có cô nhóc nghiện game là đủ rồi, tôi còn muốn kiếm tiền nuôi gia đình.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.