Bạn đang đọc Họp phụ huynh cho bà xã – Chương 17:
“Lý Nhược Vũ.”
Cao Sở Hiên bắt đầu trở nên có chút bất mãn, hắn quen bạn gái không ít, nói về gia thế và bề ngoài của hắn, không có ai là không nhào tới cả.
Lý Nhược Vũ vẫn là người đầu tiên mà hắn thích, thậm chí chủ động theo đuổi.
Nhìn nữ sinh đi phía trước không có dừng lại, hắn có chút tức giận: “Cậu mà hối hận thì cũng đừng có đi tìm tôi khóc lóc.”
Hối hận hay không, Lý Nhược Vũ không biết, nhưng nếu nói đi tìm hắn, đó là chuyện không bao giờ xảy ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà, vận khí của Lý Nhược Vũ khá tốt, ban ngày vẫn an toàn mà qua đi.
Một ngày bởi vì nghe hiểu được một chút toán học mà vô cùng vui vẻ.
Đương nhiên cũng có một chuyện không vui, đó là cô cùng với bạn cùng bàn Vương Ngư Nhi một buổi trưa không nói gì.
Vương Ngư Nhi cùng Trương Hi ân ái xong trở về, ngồi xuống liền hưng phấn hỏi cô chuyện với Cao Sở Hiên.
Lý Nhược Vũ có chút không kiên nhẫn, nói chẳng ra gì.
Vương Ngư Nhi còn nói lại ở bên tai cô là Cao Sở Hiên có bao nhiêu đẹp trai, rất tốt, trong trường học bao nhiêu người yêu thầm hắn……
Lý Nhược Vũ còn lại là làm bộ không nghe thấy ngồi chơi điện thoại.
Đợi cô ấy nói xong, hỏi cô ấy một câu: “Chẳng lẽ cậu không biết vì sao bọn Thượng Khánh Tuyết lại đi đánh tớ à?”
Vương Ngư Nhi vẻ mặt vô tội: “Bởi vì Cao Sở Hiên thích cậu không thích yêu đương cũng cậu ấy, chính là cái việc thích ai cũng không thể cưỡng cầu được, lại nói Cao Sở Hiên chính là đại ca trường mình, theo cậu ấy, ai còn dám khi dễ cậu nữa.”
Lý Nhược Vũ lắc đầu: “Tớ không thích cậu ta.”
“Ồ, cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì, cũng chưa nói đến thích hay không, cậu ấy lớn lên đẹp trai như vậy, nhà còn có tiền nữa.”
Lý Nhược Vũ nghe đến bực mình, tắt màn hình điện thoại, nghiêm túc nói với cô ấy: “Tiểu Ngư à, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, nhưng tớ thật sự không thích, cậu có biết Cao Sở Hiên cùng Thượng Khánh Tuyết là một cặp, nếu hiện tại tớ mà đồng ý thì tớ chính là kẻ thứ ba, cậu không cần phải ghép đôi loạn như vậy được không?”
Lý Nhược Vũ tự nhận là giọng của mình bây giờ có chút bất đắc dĩ, nhưng tuyệt đối không tính là khó nghe.
Nhưng Vương Ngư Nhi vẫn là tức giận.
“Sao cậu lại không biết tốt xấu như vậy, đúng là “ Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”*, không thèm quan tâm cậu nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái câu cuối cùng cô ấy nói, giọng rất lớn, làm cho một đám người nhìn lại về phía họ.
Nửa lớp đều nhỏ giọng thảo luận cô với Vương Ngư Nhi rốt cuộc làm sao.
Đương nhiên, đại đa số người đều hướng về Vương Ngư Nhi, nhân duyên Lý Nhược Vũ rất kém cỏi, cũng là do tính cách cô quái gở.
Thời gian nghỉ trưa, Vương Ngư Nhi không nói chuyện với cô, Lý Nhược Vũ đương nhiên sẽ không chủ động dỗ cô ấy.
Cô cảm thấy mình không sai, Vương Ngư Nhi cũng cảm thấy bản thân cô ấy cũng không sai.
Tan học, Vương Ngư Nhi thậm chí không nói năng gì, đeo cặp rời đi.
Ngoài cổng trường, lúc này đúng là thời gian tan học, nhiều học sinh ngoại trú chen chúc nhau chạy về phía xe buýt.
Lý Nhược Vũ cũng thế.
Đi được nửa đường, Lý Nhược Vũ cảm thấy cặp sách mình bị người khác giữ chặt, đi không được, ngược lại bị kéo về phía sau hai bước, không đợi cô nói câu xin lỗi, người kia mở miệng liền mắng câu: Đi đường không có mắt à.
Làm cho Lý Nhược Vũ đem hai chữ xin lỗi lập tức nuốt trở lại trong bụng.
Chờ người kia đi xa, Lý Nhược Vũ nhìn lại.
Là một nam sinh rất cao, phải khoảng 1m90.
Nhìn cô quay đầu vẫn còn chút sửng sốt, ngữ khí không tốt mở miệng: “Cô có phải là Lý Nhược Vũ không?”
Lý Nhược Vũ lắc đầu: “Không phải, anh nhầm người rồi.”
Nói xong liền đeo cặp đi tiếp, để lại tên ngốc 1m90 vẫn còn đần mặt ra.
Đi đến trạm xe buýt, đang chuẩn bị lên xe, cặp cô lại bị người khác giữ chặt.
Lý Nhược Vũ đang chuẩn bị bước lên xe tự nhiên bị kéo trở lại trạm xe, cô tức giận xoay người, há mồm muốn mắng người.
Nam sinh cao vừa nãy thấy vậy tức giận nói: “ Chính là cô, cô là Lý Nhược Vũ, cô còn muốn gạt tôi à, có tin ông đây đập chết cậu không.”
Lý Nhược Vũ không nói nên lời, cô muốn trợn mắt nhìn hắn, nhưng lại vô tình nhìn thấy Vương Ngư Nhi đang đứng cách đó không xa.
Khi cô ấy nhìn thấy Vương Ngư Nhi, đối phương cũng nhìn thấy cô.
Cô ấy chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Lý Nhược Vũ, sau đó đi theo đám người lên xe, xe rời đi.
Lý Nhược Vũ thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông cao hơn mình 25 cm này.
“Anh tìm tôi có việc gì?”
“Đương nhiên là có chuyện, chọc một người không nên chọc, có người muốn dạy cho cô một bài học.”
Lý Nhược Vũ bình đạm không có gì lạ ồ một tiếng.
Giật chiệc cặp lại, cũng may vẫn còn tốt.
Xem ra hôm nay không thể dễ dàng về nhà.
“Muốn dạy bài học như thế nào?”
Lý Nhược Vũ tiếp tục hỏi.
Nam sinh kia dường như không ngờ rằng sau khi nghe điều này, Lý Nhược Vũ lại không sợ hãi hay có bất kỳ phản ứng nào.
Giọng nói trở nên càng thêm hung ác: “ Đương nhiên là phải đánh một trận, cho cô vào viện cùng luôn.”
Quả nhiên là Thượng Khánh Tuyết tìm người tới.
“Chỉ có anh?”
Người đàn ông tự nhiên bị xem thường, khuôn mặt của hắn lập tức trở nên tức giận.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng cười của một nam sinh: “Đương nhiên không phải.”
Lý Nhược Vũ tìm kiếm giọng nói, và tất cả những người ở đây đều là con trai, có không ít chục người.
Nam sinh dẫn đầu có mái tóc đỏ rực, nhiệt độ ngoại trời cũng phải âm mấy độ. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng mùa thu và đồng phục bóng chày bên ngoài, khóa được kéo ra. Có thể do phải chờ trong thời gian dài, khiến anh ta có chút gù lưng. Tay cầm điếu thuộc, chân run lên vì lạnh đứng trong gió.
“Ồ, em gái này cũng thật xinh đẹp”. Lý Nhược Vũ đánh giá cái đầu đỏ của anh ta, mắt anh ta sáng ngời: “Không bằng đi chơi với anh trai, anh trai sẽ tha cho em, thế nào.”
Nếu thực sự là lưu manh, thì cái việc anh ta nói ra, vẫn thiếu một ít khí chất.
Lý Nhược Vũ nghe xong cười, hỏi ngược lại anh ta: “Anh trai đẹp trai như vậy, nói chuyện chắc chắn là dễ nghe ? Anh nên buông tha cho tôi, cũng coi như là tha cho bản thân mình đi.”
Lý Nhược Vũ nói lời này có chút ngông cuồng, nhưng cho dù có thể thắng thắng hay không, tuyệt đối không thể thua khí thế.
Đặc biệt là tên côn đồ trong trường học, có hormone tuổi dậy thì tràn đầy, dễ dàng xúc động, lúc này mới dám đánh nhau.
Nhưng nếu thực sự gặp phải những cây râu cứng, bọn họ sẽ có chút khiếp sợ, thậm chí nháy mắt biến thành hổ giấy.
Nhưng Lý Nhược Vũ không có những điều kiện mà họ sợ.
“Ái chà, vẫn là em gái bạo lực. Anh đây không muốn đánh cái gương mặt xinh đẹp này đâu.” Nói xong ánh mắt lại đảo quanh trên người Lý Nhược Vũ, ghét bỏ nói: “Nhưng mà dáng người không tốt lắm, hơi gầy, sờ lên khẳng định không thoải mái.”
Một nam sinh cười nói: “Anh Minh, cần gì phải chọn, chỉ cần cắm vào thoải mái là được.”
Lời này vừa thốt ra, những người khác lập tức cười vang lên, thậm chí có người đi theo ồn ào: Đúng, đó là…
Có một tiếng “bốp” giòn tan, vang lên ở bến xe, khiến mọi người xung quanh giật mình.
163 cm Lý Nhược Vũ ngẩng đầu, đứng trước mặt nam sinh nói những lời kinh tởm, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Nam sinh kia vừa rồi còn ở cười ha ha, đột nhiên ăn một cái tát, sau khi sửng sốt thì chính là tức giận.
“Tao sẽ làm mày bị liệt, con m* mày, xem ông đây có giết chết mày không.”
Nói, anh ta tiến đến lên, muốn đánh Lý Nhược Vũ.
Mà Lý Nhược Vũ đã sớm lúc anh ta vẫn còn ngạc nhiên, lui về phía sau vài bước, cầm cặp sách chạy.
Đúng rồi, gặp chuyện như thế này có ngu mới không chạy.
…..
* “Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt” : Chó cắn Lã Động Tân, không nhận biết ai là người tâm lành hạnh tốt, đức thiện hảo của một người thường là chẳng quan trọng gì đối với phường bạc bẽo vong ân.